Hạ Triều - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 24: Chết đuối




Pickup màu đen lướt nhanh trên đường trong đêm tối.

Tim tôi đập nhanh hơn cả tốc độ xe.

Tôi đang lo lắng điều gì vậy?

Tôi tự hỏi chính mình.

Chẳng phải đây là điều tôi luôn muốn sao?

Một đêm không có ngày mai.

Một người đàn ông hành động theo lý trí chứ không phải trái tim.

Đúng, chính là như vậy.

Tôi chỉ muốn như vậy.

—— một đêm mà tôi có thể tùy ý buông thả.

Một mối tình thoáng qua, sau đó không còn gì ràng buộc.

Tôi chỉ muốn như vậy.

Tôi lại một lần trả lời chính mình.

—— hoặc là, tôi đang cố thuyết phục chính mình?

Không lâu sau, chiếc Pickup rẽ vào một con hẻm mà tôi chưa từng đặt chân đến.

Nhưng cảm giác ẩm ướt và chật chội lại rất quen thuộc.

Cánh cửa cuốn hơi rỉ sét được nâng lên, chiếc pickup lao vào gara.

Vừa bước ra khỏi xe, tôi chưa kịp đứng vững thì eo đã bị người đàn ông giữ chặt.

Anh đẩy cửa gara rồi đưa tôi xuống dưới tầng hầm,giống như trước đây đã từng dắt tôi xuống cầu thang.

Lại có chút không giống như trước.

Sức mạnh của bàn tay to lớn này càng thêm ngang ngược thô bạo hơn, mang theo dục vọng không thể khống chế, còn có một tia nguy hiểm đe dọa.

Như thể tôi là con mồi bị bắt hoặc một tù nhân đang cố trốn thoát.

Khi ván sàn kêu cọt kẹt dưới chân tôi, một nhịp điệu rung lên trên đầu tôi, cùng mùi ẩm mốc tràn vào khoang mũi, cuối cùng tôi cũng nhận ra mình đang ở đâu – một lối vào khác của tầng hầm dưới quán bar.

Chúng tôi cuối cùng cũng trở lại nơi này.

Trở về điểm khởi đầu của mọi thứ.

Như vậy cũng tốt.

Người đàn ông xoay tay nắm cửa ở cuối hành lang, khi bàn tay dài của anh vừa chạm vào chốt cửa, tôi đã nhanh chóng kiễng chân, dùng một nụ hôn để ngăn cản anh bật đèn.

Tôi không muốn nhìn thấy, cũng không dám nhìn nữa..

—— Khuôn mặt căng thẳng, trĩu nặng không nói một lời.

Hoặc có thể là đôi mắt đỏ ngầu, ảm đạm vì đau đớn.

Chỉ cần nhìn thêm một lần, có lẽ tôi sẽ không thể tiếp tục.

Nhưng tôi muốn tiếp tục.

Anh làm theo ý muốn của tôi.

Đảo khách thành chủ mà nóng bỏng đáp lại nụ hôn của tôi,dùng lợi thế về cơ thể vượt trội của mình để áp đảo tôi.

Bị hơi thở của anh áp chế, bị mùi hương của anh bao quanh. Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Một tiếng ‘ ba’ vang lên rất nhẹ, bốn cánh môi đang dính chặt tách ra. Người đàn ông thành thạo lấy ra một chiếc hộp có kích thước tương đương bàn tay anh.

Tôi biết nó là gì.

Hơi thở nóng ẩm phả vào mi tôi, giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, cố nén lại những cảm xúc cuối cùng: “Thật sự muốn như vậy sao?”

“ Muốn cái gì?” Tôi dán chặt vào tai anh hỏi lại, một tay lấy thứ trong tay anh, “Chẳng phải anh đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi sao.”

Anh trầm giọng cười nhạt: “Cũng không phải chuẩn bị cho em.”

“……”

“……”

Đầu ngón tay của tôi chọc vào cánh tay dang rộng của người đàn ông, lời nói của tôi cũng đầy ý trả thù, “Ngày mai em phải về nhà với người khác.”

“ Không sớm được”. Anh ở bên tai tôi nghiến răng nói.

Dù không nhìn thấy, tôi cũng có thể cảm nhận được anh đang bị chọc giận, chỉ cần chạm vào là sẽ bùng nổ ngay ——

“Hãy nghĩ xem ngày mai em còn có thể đi lại được hay không!”

Xoẹt ——

Âm thanh vải rách vang lên trước khi tôi kịp phản ứng.

Khuy áo bung ra, ren bị xé rách.

Toàn thân tôi cũng như tan nát theo.

…Tên khốn này. 

Tôi giống như một con cá bị đè lên thớt, há miệng lớn hớp lấy từng ngụm oxy.

“Anh chậm ——”

Mọi thứ đều bị anh chặn lại.

Vô lý ngang ngược.

Một cuộc tấn công mạnh mẽ thô bạo.

……

Đúng.

Chính là như vậy.

Xương cốt đều như sắp vỡ ra.

Một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống tóc.

Tôi như một chiếc dây cung bị kéo căng đến mức sắp đứt.

Run rẩy mà cắn chặt vỏ gối nhưng đầu óc vẫn trống rỗng:

Là tiếng nhạc trên lầu quá chói tai, hay là vừa rồi tôi vẫn luôn hét đến chói tai?



Như thể âm thanh đến từ nơi rất xa, nhưng cũng như ngay bên cạnh, lại vang lên một cách rõ ràng.

Người đàn ông khẽ cười, dường như rất hài lòng, rõ ràng tự đắc về kỹ năng của mình.

Một bàn tay lớn thô bạo “ bang” một tiếng trên mông tôi phát ra âm thanh chói tai.

“Thật vô dụng.”

“…”

Rõ ràng là anh…

Quá hữu dụng….

Hoặc có lẽ tôi đã ao ước anh ấy quá lâu rồi…

Đèn bật sáng.

Tôi gạt mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra khỏi mắt rồi quay đầu nhìn người đàn ông vừa bật đèn.

Hóa ra trong căn phòng này còn có một cánh cửa, bên trong là phòng vệ sinh.

Anh ấy bước ra từ bên trong, thong thả đứng trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống.

Thân hình nguyên thủy cường tráng, mạnh mẽ của anh lúc này hoàn toàn phơi bày, từng đường nét trên da đều tỏa ra sự uy hiếp, như đang chờ để bùng nổ ——

Tất cả đều hướng về phía tôi.

Nhìn về phía ánh sáng trong phòng vệ sinh, tôi mới chậm chạp nhận ra.

—— mới chỉ là khởi đầu.

Đối với anh, những gì vừa xảy ra chỉ là sự khởi đầu thoáng qua.

Không kịp cự tuyệt, cũng không có đường cự tuyệt.

Không còn lối thoát nào, tất cả đã bị anh chiếm lĩnh.

Anh ấy rất thô bạo.

Vừa thô bạo vừa mang theo hận ý.

Buông đôi môi bị cắn đến chảy máu, tôi dùng hai tay đẩy về phía sau.

Nhưng không đẩy được.

Hai tay tôi ngay lập tức bị khóa lại với nhau, ghim ra sau eo.

“Chịu đựng đi.” Người đàn ông phối hợp động tác, từng câu từng chữ đều mang theo sự tàn nhẫn.

“Không phải thích trêu chọc anh sao? Hiện tại phải chịu đựng cho tốt!”

“……”

Nước mắt tôi không thể kìm được mà rơi xuống, cũng giống như tôi, bị vỡ vụn trên mặt bàn lạnh lẽo.

Tôi quay đầu nhìn anh, bật khóc nức nở.

“Em sai rồi……”

“Đã quá muộn rồi!” Anh nhìn tôi tiếp tục trút giận.

Lúc này, khuôn mặt anh tuấn của anh đằng đằng sát khí, quả thực gợi cảm đến cực điểm.

“Hạ Kiều, em thật sự nghĩ anh là người tốt sao, hửm?”

Anh không phải.

Anh thực sự rất xấu.

Nhưng tôi cư nhiên còn muốn hôn anh, thậm chí dùng hết sức trong khả năng mà cùng người đàn ông hư hỏng này làm nũng.

“Triều, Triều Thịnh……”

“ Ông chủ Triều…… Ca, ca ca!”

“Thực xin lỗi, ca ca……”

Cuối cùng anh cũng cúi xuống, hôn từ đôi môi đỏ mọng đã sưng tấy đến hàng mi ẩm ướt của tôi.

“Ngoan.”

Giây tiếp theo, cổ đã bị bóp chặt.

Tôi bị buộc phải ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hình ảnh phản chiếu trên gương phía trên bồn rửa.

“Nhìn đi.”

Anh ấy muốn cho tôi thấy đàn ông có thể tệ đến mức nào.

“ Cẩn thận nhìn xem ca ca  ‘ yêu’ em như thế nào?.”

……

Là di động của tôi vang lên sao?

Âm thanh nhạc chuông bị tiếng kêu của tôi bao phủ.

Nhưng nó vẫn kiên trì vang lên, hòa cùng với nhịp điệu của âm nhạc vọng xuống từ trần nhà.

Không biết bao lâu sau nó mới được tiếp quản – trong tay của người đàn ông.

Nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại, nhịp tim tôi đang lên đến đỉnh điểm liền khựng lại.

Người đàn ông cũng rút tay còn lại từ từ rời khỏi eo tôi, rồi cố tình chậm rãi lướt qua hai chữ “Chu Tụng” trên màn hình.

Sau đó, anh trượt sang biểu tượng màu xanh lá để nhận cuộc gọi ——

“Đừng!”

Tôi dùng sức hướng về phía anh mà lắc đầu: “Không được ——”

“Tại sao không được?”

“Để anh ta nghe, không phải rất thú vị sao?” Anh ghé sát tai tôi hỏi lại, dùng giọng nói ấm áp nhất, nhưng lại thốt ra những lời độc ác nhất, “Để anh ta nghe một chút ——”

“Ông đây ‘yêu’ em như thế nào!”

Điện thoại vẫn đang reo.

Tiếng chuông cùng với cái tên nhấp nháy trên màn hình như ngọn lửa đang cháy.

Khi ngọn lửa bén đến, bùng lên ——

Người đàn ông này dường như đã phát điên.

Anh dường như muốn giết tôi…

“Không phải em muốn về nhà với anh ta sao?”

“Không phải em muốn kết hôn với anh ta sao?!”

“Anh ta có biết em phóng túng như vậy không?”

……

Tiếng chuông khiêu khích ngừng hẳn khi anh trượt sang biểu tượng màu đỏ để từ chối cuộc gọi.

Người đàn ông nhấn nút nguồn và ném điện thoại sang một bên.

Lại lấy hộp bao bì nhỏ chưa mở.



Điên cuồng cực hạn, có phải cũng là một dạng của sự dịu dàng không?

Tại sao anh lại trở nên dịu dàng như vậy?

Anh hôn nhẹ lên từng giọt nước mắt trên mặt tôi, từng chút một.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi……”

Anh dùng giọng nói mê hoặc nhất dỗ dành tôi:

“Ngoan, em ngoan một chút không tốt sao?”

“Nghe ca ca nói……”

Thì ra cái miệng ngang ngạnh cũng có thể nói ra nhiều lời âu yếm buồn nôn như vậy.

“Không gọi Hạ lão sư thì nên gọi là gì?”

“Bảo bối, được không?”

Hôn.

Những nụ hôn rải rác khắp nơi.

Mỏng và dày đặc.

“Bảo bối, đừng đi.”

……

Đừng đi.

Đừng chạy trốn có được không?

Ở lại đêm nay. Mùa mưa kéo dài của mùa hè đã trở thành cơn sốt hoành hành. 

Em sẵn sàng cùng anh chìm đắm trong làn sóng thủy triều mùa hè chỉ thuộc về chúng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.