Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh

Chương 31: Cho Nên Em Sợ Mình Động Lòng?




Edit: Shun An

Beta: Be Lười

Từng chiếc xe ô tô chạy nhanh như bay trên cầu vượt tạo ra khói bụi, ánh nắng từ mặt trời chiếu qua cửa sổ xe đặc biệt chói mắt.

Bên trong xe có một mùi hương nhàn nhạt như có như không.

Nguyễn Tư Nhàn ngửi ngửi, có chút tò mò mùi hương này là từ đâu mà đến. Phía trước xe không có đặt tinh dầu, trên kính chiếu hậu cũng không có cái gì, tủ vách ngăn bên cạnh cũng không có đặt cái gì.

Ánh mắt cô dần dần tìm tòi sang đến ghế lái, vừa lúc Phó Minh Dư dừng đèn đỏ, nhìn qua cô.

Nguyễn Tư Nhàn: “……”

Ánh mắt đối diện, cô lại quay mặt đi, lạnh nhạt nhìn phía trước.

Cô bắt đầu nhớ lại tại sao mình lại ngồi lên ghế phụ trên xe anh ta.

Nhất định là bị say nắng, bị Phó Minh Dư chọc tức đến mê sảng.

Tên đàn ông này không biết xấu hổ, chặn đường cô ở ngay cổng Thế Hàng. Ngay giữa trưa người đi người đến, cô không lên xe, anh ta cũng không đi, cứ trơ mắt để cho nhân viên qua lại nhìn thấy.

Anh ta đường đường là một tổng giám, một chủ tịch trong tương lai, sao có thể làm như vậy?

“Hôm nay tôi không phải tức giận với anh.” Nguyễn Tư Nhàn quyết định chủ động mở miệng, nếu không Phó Minh Dư lại suy nghĩ nhiều.

“Thời tiết quá nóng nên tôi bực bội. Ai cũng sẽ như vậy thôi.”

Phó Minh Dư nhàn nhạt “Ồ” một tiếng.

Nguyễn Tư Nhàn nhíu mày nhìn anh ta: “Thật đấy.”

Nét mặt của Phó Minh Dư vẫn như thế không có thay đổi:

“Ừm, tôi biết rồi.”

Nhưng Nguyễn Tư Nhàn làm sao có thể tin được lời anh ta nói chứ?

Người có chuyện gì rồi? Thích người khách tức giận với mình sao?

Nguyễn Tư Nhàn tức giận, trợn mắt lên nhìn anh. Anh lại không có bất kỳ phản ứng gì.

Làm bản thân nhẫn nhịn rất lâu, đối phương không quan tâm đến, Nguyễn Tư Nhàn lựa chọn câm miệng.

Cô tự biết nếu mình mở miệng ngay lúc này, không chừng lại bị anh ta làm lọt hố.

Sau một lúc lâu không có tiếng nói bên trong xe, Phó Minh Dư đột nhiên hỏi: “Em suy nghĩ gì thế?”

Mặt Nguyễn Tư nhàn vô cảm nói: “À! Tôi đang suy nghĩ nhanh chóng đi thi bằng lái xe.”

Để sau này không vì việc không có xe mà bị người khác tóm lên ghế phụ.

Phó Minh Dư làm sao không hiểu được ý của cô.

Thi bằng lái xe, tự mình lái xe. Để cho anh không dùng lí do này mà quấn lấy cô.

Cũng không biết lúc cô ngồi trên xe Yến An, có suy nghĩ này hay không?

“Nguyễn Tư Nhàn, rốt cuộc tôi kém hơn Yến An điểm nào?”

Nguyễn Tư Nhàn không hiểu mà nhìn anh: “Sao tự nhiên anh nhắc đến anh ta làm gì?”

Phó Minh Dư hơi híp mắt.

Thật ra anh không nghĩ sẽ hỏi điều này.

Loading...

Anh thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc đặt mình và Yến An đứng chung một chỗ so sánh.

Đều từng bị từ chối giống nhau.

“Sao em có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với anh ta, có thể để cậu ta chở em, tôi thì không được?”

Anh quay đầu nhìn Nguyễn Tư Nhàn: “Tôi với anh ta khác nhau chỗ nào?”

Đương nhiên là không giống rồi.

Những lời này thiếu chút nữa liền phải buột miệng thốt ra, may mắn Nguyễn Tư Nhàn lâm thời dựa sát vào xe.

Chỉ là không giống ở chỗ nào đây?

Phó Minh Dư nhất định sẽ truy hỏi cô. Nhưng cô cũng không biết nên trả lời thế nào.

Dù sao cũng là không giống.

Vừa lúc dừng đèn đỏ, Phó Minh Dư dừng xe lại, nhìn chằm chằm Nguyễn Tư Nhàn, chờ cô trả lời.

Nguyễn Tư Nhàn kéo kéo khóe miệng nói: “Anh so với anh ta đẹp trai hơn, thoải mái hơn?”

Phó Minh Dư chậm rãi thu hồi ánh mắt. Đèn xanh ở phí trước sáng lên, anh đạp chân ga.

Ô tô nhanh chóng chạy đi, cảnh vật trước mắt nhanh chóng lùi lại phía sau.

Sau đó Nguyễn Tư Nhàn nghe thấy giọng anh ta bay bổng nói: “Ồ! Cho nên em sợ em sẽ động lòng?”

“……”

“Phó! Minh! Dư!”

Người bên cạnh lại giống như nhẫn nại đến cực hạn, đâm một phát nữa thì sẽ bùng nổ.

Lúc nói ra câu này, biết chắc cô sẽ tức giận. Nhưng Phó Minh Dư nghe được phản ứng của cô, trong lòng lại tràn ra một chút vui vẻ không rõ từ đâu.

Anh nhẹ nhàng cong cong khóe môi, không nói chuyện nữa.

Mười phút sau, xe chậm rãi dừng ở dưới lầu.

Lúc Nguyễn Tư Nhàn xuống xe cũng không nói tiếng cảm ơn với Phó Minh Dư. Nhưng anh cũng không để ý, dù sao cũng là anh một hai muốn đưa cô về nhà.

Phó Minh Dư ngồi ở trong xe, nhìn cô bước vào đại sảnh, thẳng đến lúc người đi vào trong thang máy rồi biến mất.

Di động đột nhiên vang lên một chút, Phó Minh Dư nhìn thoáng qua, là Trịnh Ấu An gửi tin nhắn đến. Hỏi anh có muốn xem ảnh chụp ngày hôm nay không.

Hình chụp Nguyễn Tư Nhàn sao?

Phó Minh Dư trả lời: Được.

Sau khi nhận được tin nhắn, Trịnh Ấu An liền nhốt mình vào phòng tối(1).

(1)Các phòng tối ‘thường có đèn đỏ’ để thực hiện tráng rửa phim, in ảnh. Các phần mềm xử lý ảnh số được ví như các phòng tối số.

Tuy rằng các ảnh chụp bằng phim ảnh đã dần dần mất đi, nhưng Trịnh Ấu An vẫn tán thành giữ hình ảnh bằnh phim ảnh vì nó giữ nguyên màu sắc và độ rõ nét. Cho nên phòng tối này tồn tại trong lòng cô ta giống như là một thánh địa.

Cô ta đối với nhiếp ảnh yêu cầu cao, cũng may gia đình có điều kiện ủng hộ, sau khi được cô ta tùy tện cải tọ, máy ảnh trong nhà trồng chất nhiều như núi.

Mà thành tích của cô ta cũng không tầm thường, 13 tuổi gia đình mở triển lãm ảnh cho cô ta. 15 tuổi ra nước ngoài du học. Trong thời gian 7 năm chụp được không ít tác phẩm, trong các tác phẩm được đoạt giải cũng không ít. Ba của cô ta lấy con gái mình là niềm tự hào kiêu ngạo, gặp người khác thì phải mang thành tích của cô ta ra khoe hết. Bạn bè cũng thường xuyên mời cô ta chụp ảnh cho họ, trong mắt tất cả đều là sự ngưỡng mộ.

Ngay cả giáo viên hình như cũng chưa từng phê bình tác phẩm của cô ta.

Từ nhỏ dưỡng thành tự tin khiến cho cô ta đối với tác phẩm của mình càng thêm cầu toàn hơn.

Mặc dù lần này chỉ là chụp ảnh tuyên truyền tuyển dụng, cô ta cũng coi như là đang chụp ảnh nghệ thuật.

Chỉ là Phó Minh Dư đã nói gì?

“Đúng là không đẹp lắm.”

Đã qua đi lâu như vậy, Trịnh Ấu An mỗi khi nghĩ đến câu nói này vẫn không thoải mái.

Tôi nói bản thân tôi chụp không đẹp lắm là khiên tốn. Anh nói tôi không chụp đẹp đó là mắt anh có vấn đề rồi.

Cô ta càng nghĩ càng không phục, âm nhạc êm dịu trong phòng tối cũng không thể làm dịu tâm trạng của cô ta.

Chờ ảnh chụp rửa ra, một mình cô ta thưởng thức thật lâu.

Thế Hàng của các người tuyệt đối chưa từng xuất hiện qua ảnh tuyên truyền có hơi thở của nghệ thuật như thế đâu.

Tuyệt đối không có.

Sau khi quét ảnh chụp qua máy scan rồi gửi cho vào hộp thư của Bách Dương. Trịnh Ấu An an tĩnh chờ Phó Minh Dư đánh giá.

Nhưng qua nửa tiếng, chưa có phản hồi từ đối phương.

Trịnh Ấu An nhịn không được gửi thêm một tin nhắn: Anh Minh Dư, anh xem chưa?

Lúc này Phó Minh Dư vừa mới về lại Thế Hàng.

Trên bàn đặt dự án《Danh sách số liệu các mặt tiêu cực và tích cực của phi công》, đây là công việc quan trọng nhất trong thời gian gần đây của anh.

Sau khi nhìn thấy tin nhắn của Trịnh Ấu An, Phó Minh Dư trả lời lại “Chờ một lát, đang bận”, rồi đi vào phòng họp.

Lần đầu tiên mở hội nghị về cải cách giám sát phẩm chất phi công, cổ đông đại biểu ở phía dưới đều là cầm cờ phản đối mà đến.

Hội nghị một khi đã diễn ra thì diễn ra đến 7 giờ liền.

Lúc Phó Minh Dư đi ra khỏi phòng họp, thì sắc trời đã tối.

Bách Dương đi theo phía sau, nói:

“Vừa rồi chủ tịch Phó gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình cuộc họp hôm nay, bây giờ gửi điện trả lời luôn sao ạ?”

“Không vội.”

Phó Minh Dư đi về phía văn phòng của mình:”Kết quả còn chưa có, trước đó không cần báo cho ông ấy.”

Sau khi ngồi vào văn phòng, Phó Minh Dư cởi áo khoác, cánh tay đặt lên chỗ tựa lưng, lười nhác mà ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ

Những tiếng cãi vã tràn ngập trong đầu chậm rãi tan đi, Phó Minh Dư xoa xoa chân mày, đột nhiên nhớ tới cái gì.

“Bách Dương, có phải hôm nay Trịnh tiểu thư gửi hình chụp mới đến đây không?”

Bách Dương gật đầu nói: “Đã sớm gửi đến, ngài muốn xem bây giờ sao?”

Phó Minh Dư: “Ừm.”

Ảnh Trịnh Ấu An gửi đến dung lượng rất lớn, Bách Dương tốn rất nhiều thời gian để tải xuống.

Lúc đợi, cậu chống cằm xem thanh dữ liệu đang chạy, đôi mắt nhắm nghiền.

Thật muốn nói với cô Trịnh, gửi ảnh chụp Nguyễn Tư Nhan qua đây là được rồi. Dù sao bọn họ trăm công ngàn việc Phó tổng cũng không có tinh lực xem những người khác.

Hai mươi phút sau, Bách Dương gửi ảnh mà Trịnh Ấu An gửi đến vào màn hình trong văn phòng.

Phó Minh Dư thả lỏng tâm trạng ngồi trên sofa, cầm điều khiển từ xa, lướt qua mấy tấm còn chưa thấy được ảnh muốn xem, trực tiếp nhảy đến mục lục, trực tiếp lựa chọn ảnh chụp Nguyễn Tư Nhàn.

Bách Dương đứng ở một bên mặt không biểu cảm gì mà nghĩ: Quả nhiên.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Bách Dương sắp muốn ngủ tại chỗ, Phó Minh Dư mới tùy ý lướt qua những tấm ảnh khác.

Nhưng vài giây sau, anh lại quay về ảnh chụp Nguyễn Tư Nhàn.

Lần này không biết lại muốn xem bao lâu.

Bách Dương muốn tan ca.

Cậu ta đi lên lên một bước, nói:

“Có cần tôi gửi mấy tấm ảnh này vào điện thoại cho ngài không?”

Ánh mắt Phó Minh Dư vừa nâng lên, đâm thẳng nhìn chằm chằm Bách Dương.

Bách Dương tức khắc thanh tỉnh, buồn ngủ gì cũng không còn.

Nhưng mà giây tiếp theo, lại nghe Phó Minh Dư nói một chữ.

“Được.”

Đồng thời, Phó Minh Dư mở ra di động, thì mấy chục tin nhắn hiện ra trong nháy mắt.

Anh xem qua một lần, không quan trọng tự động xem nhẹ, mà khi nhìn thấy Trịnh Ấu An gửi đến mấy tin nhắn hơi tò mò.

6h trước.

“Anh xem chưa? Thấy thế nào?”

4h trước.

“Anh Minh Dư?”

2h trước.

“Tổng giám đốc Phó? Ngài xem chưa?”

Mười phút trước.

“Tổng giám đốc Phó, ngài tùy tiện nhìn xem đi, nói ra một chút ý kiến cũng được.”

Phó Minh Dư thấy cô ta vội vàng như vậy, thì nhớ lại những bức ảnh kia.

Ảnh chụp lựa chọn sử dụng hình ảnh, góc độ chụp, kết cấu hình ảnh đều rất đặc biệt, dùng cũng rất khéo léo.

Nhưng tinh xảo có thừa, chỉ chưa đủ khí thế.

Tổng kết mà nói, chính là một một tổ hợp tác phẩm chụp ảnh người vô cùng tinh tế, nhưng làm ảnh tuyên truyền mà nói, là lẫn lộn đầu đuôi.

Nhưng mà cái này cũng không quan trọng, tuyên truyền tuyển dụng mà thôi. Cầm nó đưa cho Trịnh Ấu An luyện tay nghề cũng không có gì.

Phó Minh Dư cầm áo khoác đứng dậy, chuẩn bị về nhà, đồng thời trả lời cho Trịnh Ấu An hai chữ đơn giản.

“Cũng được.”

Tin nhắn này lập tức giống như bị chìm xuống đáy biển, Trịnh Ấu An không trả lời lại.

Lên xe, tài xế hỏi Phó Minh Dư về nơi nào.

Phó Minh Dư nhắm mắt: “Nhà trọ Danh Thần.”

Bóng đêm đậm đặc, đèn đuốc như sao, cửa sổ xe đóng chặt, bên trong xe yên tĩnh, mát mẻ.

Phó Minh Dư cởi cà vạt ngủ trong chốc lát. Lúc sắp đến nhà trọ Danh Thần tự nhiên mở mắt tỉnh dậy.

Anh hơi hơi nghiêng đầu, lúc nhìn về phía ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: “Dừng xe.”

Nguyễn Tư Nhàn dọn lại đây mấy tháng, nhưng vẫn chưa có đi tìm hiểu hoàn cảnh ở gần đây như thế nào. Cho đến tối hôn nay, muốn tự mình làm cơm, mở bản đồ đi tìm siêu thị, mới phát hiện gần đây 2-3 km có một con đường cho người đi bộ.

Cô tắm rửa một cái rồi ra ngoài, chậm rãi đi đến. Nhưng người còn chưa đến siêu thị, thì nhìn thấy một cửa tiệm bán bún ngao(2) khách đang xếp hàng dài phía trước.

Đi về bên đó, mùi hương câu dẫn người khác.

Nguyễn Tư Nhàn bất tri bất giác dừng chân, đứng đợi ở phía sau.

Có mùi hương của bún ngao như vậy rồi, bản thân còn làm cơm gì nữa.

Cô xếp hàng sắp được 20’, dãy xếp hàng di chuyển chưa được 2m. Nhón mũi chân nhìn nhìn, chủ quán lại đang chuẩn bị cơm hộp.

Nguyễn Tư Nhàn sờ sờ bụng, bắt đầu tự hỏi hay là bỏ đi, cô chờ nữa cô sẽ chết đói mất.

Đúng lúc này, di động vang lên.

Cô mở ra thì thấy, tin nhắn Phó Minh Dư gửi đến.

[ Phó Minh Dư ]: Cùng ăn cơm tối đi?

Tên của anh vừa xuất hiện, lại gợi lên chuyện trong xe lúc sáng.

Bây giờ Nguyễn Tư Nhàn nhớ lại, cũng còn cảm thấy không thích hợp.

Tại sao cô không nói được anh ta và Yến An khác nhau ở chỗ nào?

Cô cũng không biết tại sao mình không thể bình tĩnh mà nói chuyện với Phó Minh Dư?

Thậm chí ở lúc Phó Minh Dư nói “Em sợ mình động lòng?” Phi, nhưng cô lại phát hiện chính mình thật sự đang sợ.

Loại cảm giác này khiến người ta quá khó chịu. Cô không muốn trải nghiệm cảm giác này một chút nào.

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Không cần, tôi ăn rồi.

Sau khi trả lời, Nguyễn Tư Nhàn thở một hơi.

Nhưng ngay sau đó, anh ta lại nhắn tin lại.

[ Phó Minh Dư ]: Tôi đang ở sau lưng em.

Hô hấp của Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên căng thẳng, phía sau lưng nháy mắt băng thẳng.

Người này sao lại xuất quỷ nhập thần như thế!

Không quay đầu lại nhìn, Nguyễn Tư Nhàn trực tiếp cúi đầu nhắn tin.

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Sau lưng tôi là trại nuôi heo.

Thời điểm này giác quan đặc biệt nhanh nhạy, Nguyễn Tư Nhàn cảm giác có người ở sau lưng đang đến gần cô.

Nhưng trước sau cô cũng không quay đầu lại nhìn.

Thẳng đến vài giây sau, một bác gái xách theo thùng rác đi lướt qua cô, đi vào trong tiệm.

Phó Minh Dư không đến, nhưng tin nhắn của anh ta lại đến.

[ Phó Minh Dư ]: Gần đây không phải là muốn nuôi heo chứ?

Nguyễn Tư Nhàn: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.