Gương Kia Ngự Ở Trên Tường

Chương 2




4

Sau khi chào tạm biệt nàng tiên cá nhỏ, trên đường trở về nhà, trong lòng công chúa Bạch Tuyết vẫn chất chứa nhiều nỗi băn khoăn.

Tôi hỏi cô ấy có chuyện gì sao.

Cô ấy nói: "Mẹ ơi, con không hiểu.”

"Mọi người nói với con rằng, một nàng công chúa chỉ có gả cho hoàng tử mới được coi là thành công.

"Nhưng con không thích hoàng tử đó. "

Tôi mỉm cười, đúng là phải tận mắt chứng kiến thì mới có tác dụng.

Không có ai sinh ra đã biết yêu, nếu có thì chắc chắn là bị tẩy não.

"Con là công chúa, là con gái của quốc vương, con có rất nhiều sự lựa chọn, không cứ nhất thiết phải gả cho hoàng tử mới được.”

“Con có thể không lấy chồng được không ạ?”

"Được chứ, chỉ cần con muốn. "

Bạch Tuyết rơi vào trầm tư.

"Cho dù không gả cho hoàng tử, con cũng có thể trở thành một nàng công chúa đạt tiêu chuẩn phải không ạ? "

Tôi gật đầu: "Đương nhiên có thể, bé yêu của mẹ!

"Con vừa xinh đẹp, vừa tốt bụng lại vừa cao quý, con không những có thể trở thành một nàng công chúa đạt tiêu chuẩn. Chỉ cần con muốn, con còn có thể trở thành một nữ hiệp sĩ, một nữ hoàng. Trong cuộc sống có rất nhiều sự lựa chọn, ai đã nói với con phải gả chồng mới được coi là thành công vậy?"

Trên tường, gương thần bất lực: "Bà làm vậy là đang phá hư cốt truyện đó! Nếu công chúa không kết hôn với hoàng tử, làm sao nàng có thể được gọi là công chúa nữa!"

Tôi lườm cái gương, lạnh lùng lên tiếng: "Đừng để ta phải vả ngươi trong lúc vui vẻ như thế này."

Gương thần nhanh chóng ngậm miệng.

Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi ném nó vào lò sưởi.

Công chúa vốn chính là công chúa, cho dù có hoàng tử hay không, nàng vẫn luôn là công chúa.

5

Gương thần hờn dỗi một lúc, sau đó cái mồm lại bắt đầu không nói tiếng người.

"Tôi nói bà nghe, bà làm vậy cũng vô dụng. "

"Cho dù bà nỗ lực hơn đi chăng nữa, đến cuối cùng công chúa vẫn phải gả cho hoàng tử thôi. "

"Thế giới này chính là như vậy. "

Tôi ném nó vào trong lò sưởi, để nó “tĩnh tâm” suy nghĩ lại trong ngọn lửa một lúc.

Đúng là một ngày khốn nạn mà, tôi không thể nhịn cười.

Tôi xuyên đến đây không phải để nghe tiếng nó thả phân đâu.

Dù vậy, gương thần vẫn tiếp tục lầu bầu:" Dù sao đến lúc đó bà sẽ biết, vô dụng thôi, công chúa chắc chắn sẽ gả cho hoàng tử, sống cùng nhau hạnh phúc đến già."

...

Gương thần nói đúng, mà không phải chỉ đúng bình thường, là quá quá quá đúng.

Ngày hôm sau, quốc vương bệ hệ vẫn luôn offline không hiểu sao lại đột nhiên xuất hiện.

Hóa ra tôi không phải góa phụ full-time, mà chỉ là góa phụ part-time, ông chồng của tôi không chết thật, chỉ là đi xa “vài” hôm thôi.

Nhìn lâu đài của tôi, con gái của tôi, vàng bạc châu báu của tôi.

Lại nhìn sang ông già đột nhiên trở về trước mặt.

Tôi chợt nghĩ, thật ra ông ấy có thể chết mà.

Quốc vương mỉm cười hiền từ, đi tới trước mặt tôi và công chúa Bạch Tuyết.

"Vợ con yêu quý của ta."

Tôi vô cùng thiếu kiên nhẫn: "Có rắm mau thả! "

Quốc vương như thể đã được lập trình sẵn, không vì lời nói vô lễ lạnh lùng của tôi mà tạm dừng.

"Ta sắp sửa phải đi xa, khi ta trở về, hai người muốn ta đem theo món quà gì? "

Ể, cảnh này thấy quen quen.

Tôi không nói gì, công chúa Bạch Tuyết đứng bên cạnh cười với cha:

"Cha, con muốn một đóa hoa hồng ạ. "

Tôi nhận ra rồi!

Đây là ghép truyện, vì để hoàn thành cái kết trong truyện cổ tích, tôi được ghép trực tiếp vào bộ Người đẹp và quái vật.

Gương thần nói nhỏ sau lưng tôi: "Chuyện này nhất định phải xảy ra, trong truyện cổ tích, công chúa sẽ luôn luôn gặp gỡ hoàng tử! "

Tôi mỉm cười nhìn về phía gương thần, nhìn nó đang bắt đầu giả chết.

Ai nói cốt truyện chắc chắn không thể thay đổi chứ?

Ít nhất nàng tiên cá không còn lưu luyến si mê hoàng tử đấy thôi?

Tôi lại càng không muốn đi theo cốt truyện, không có cách nào, ai bảo tôi nặng 100 cân thì 99 cân là phản nghịch chứ.

Dựa vào đâu mà những nàng công chúa xinh đẹp của tôi lại chỉ có thể tồn tại như phụ kiện của hoàng tử?

6

Dưới ánh mắt khiếp sợ của gương thần, tôi bắt đầu màn trình diễn của mình.

Tôi giữ chặt quốc vương: "Ngài chỉ vừa mới về mà đã lại phải đi xa rồi sao? "

Quốc vương nghi hoặc, trầm tư, bắt đầu hồi tưởng lại vì sao giờ mình mới xuất hiện.

Ông vỗ vỗ đầu: "Đúng vậy, sao ta lúc nào cũng đi xa thế nhỉ? "

Đúng vậy, toàn vứt bỏ vợ con rồi chạy lung tung, quanh năm suốt tháng không ở nhà, chẳng lẽ ông đi làm blogger du lịch đấy à?

Đại Vũ trị thủy* còn biết đường đi ngang qua nhà mình ba lần đấy.

*Đại Vũ trị thủy: Hạ Vũ, thường được gọi Đại Vũ, là một vị vua huyền thoại thời Trung Hoa cổ đại, nổi tiếng với kỳ công trị thủy và nhân cách đạo đức ngay thẳng của mình. Người đời sau ngưỡng mộ công tích và đức độ của Đại Vũ, đã tôn thờ ông là một trong Nhị Đế Tam Vương. Trong Đạo giáo, ông được tôn là Thủy Quan Đại Đế. (Nguồn: trithucvn)

"Bệ hạ, ngài quên con dân của ngài rồi sao? "

"Ngài cứ suốt ngày đi xa như vậy, ai sẽ chăm sóc con dân của ngài đây? "

"Thần dân tin tưởng ngài đến thế, sao ngài có thể nhẫn tâm vứt bỏ trách nhiệm với họ vậy chứ? "

Còn muốn đi nữa không?

Làm việc thật tốt cho tôi đi đã!

Quốc vương bị lời khuyên can chính nghĩa của tôi ngăn cản, ông quyết định không đi đâu nữa, ở nhà trị vì đất nước thật tốt.

Tôi tiếp tục góp thêm một viên gạch: "Đúng đúng! Vinh dự cao nhất của một vị vua là thần dân của mình được sống trong hạnh phúc! "

Quốc vương ngẩng đầu ưỡn ngực: "Nàng nói đúng! Bây giờ ta phải đi làm việc thật chăm chỉ, xứng danh là quốc vương gương mẫu! "

Tôi cười hì hì, nếu phải có người cõng gánh nặng đi trước, thì sao không thể là quốc vương chứ?

Gương thần im lặng, gương thần cạn lời, gương thần tự kỷ.

Thế nhưng cuộc chiến của tôi vẫn chưa kết thúc.

Quay người lại, tôi hỏi công chúa Bạch Tuyết: "Bé yêu à, con thật sự muốn một đóa hoa hồng sao? "

Công chúa Bạch Tuyết nhíu mày.

Trời đất ơi! Cô ấy đẹp tuyệt vời!

Cô ấy nói: "Con cảm giác cũng không muốn lắm, nhưng mọi người đều nói, công chúa hẳn phải thích hoa hồng. "

Tôi vỗ bả vai cô ấy:" Đừng nghe bọn họ thả rắm, con thích cái gì thì muốn cái đó! "

Gương thần nhe răng trợn mắt: "Bà không thể mắng chửi người trước mặt công chúa như vậy được! "

Tôi mặc kệ nó, cổ vũ nhìn về phía công chúa Bạch Tuyết.

Đôi mắt công chúa Bạch Tuyết sáng lấp lánh: "Mẹ ơi, con biết rồi.”

"Con muốn một thanh kiếm, một thanh kiếm sắc bén nhất!"

Tôi:?

C…cũng không cần phải đổi nhanh như vậy đâu.

"Vì sao?"

"Không có lý do gì cả, chỉ vì con thích thôi."

Nói điều này không có gì sai, không có lý do gì cả, thích chính là lý do.

Chỉ cần cô ấy muốn, cô ấy có thể thích bất cứ điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.