Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Chương 21




Từ dưới chân núi bắt đầu đi, đi ngang qua một con suối nhỏ, Ôn Liễm mỗi lần thấy cảnh đẹp là dừng lại chụp vài tấm mới chịu đi tiếp. Nếu không để cho cô chụp, lòng bàn chân của cô sẽ mọc rễ, Cố Tiện Khê kéo cỡ nào cũng không đi.

Ôn Liễm phồng má, làm như bị ủy khuất lắm nhìn Cố Tiện Khê. Cố Tiện Khê trong lòng liền mềm nhũn, không hối thúc đi lên núi nữa, Ôn Liễm thích chụp hình thì cứ để em ấy chụp.

Hai người cứ như vậy vừa đi vừa dừng, đi được nửa đường thì gặp một ngã ba. Ôn Liễm cầm máy chụp hình hỏi “Học tỷ chúng ta đi bên nào đây?” Bởi vì Cố Tiện Khê đã đi qua một lần, Ôn Liễm cho là nàng sẽ biết, dĩ nhiên là hỏi nàng.

Tầm mắt Cố Tiện Khê đặt ở hai ngã rẽ, cố gắng tìm ra con đường quen thuộc. Con đường bên tay trái của nàng rộng rãi hơn bên tay phải, tuy hai bên đường đều là rừng cây rậm rạp nhưng đi vào mấy bước thì lại gặp một cái cua quẹo, không biết đi hướng nào nữa. Mà con đường bên tay phải chỉ là con đường nhỏ dành cho một người đi, cuối đường còn bị lau sậy đan vào một chỗ che giấu. Hai con đường cũng không giống là thông lên núi, hơn nữa lúc này trên đường một người đi qua cũng không có, vì vậy không có ai để hỏi đường.

Nàng cân nhắc một hồi dựa theo trí nhớ trong đầu, ngón tay chỉ qua con đường bên tay phải nói “Chắc là đi bên này đi.”

Ôn Liễm cảm thấy con đường Cố Tiện Khê chỉ có chút không giống đường lên núi, hết lần này đến lần khác chứng thực hỏi “Học tỷ xác định là đường này sao?”

“Không sai!” Cố Tiện Khê lần này dùng giọng khẳng định nói “Nhất định là đi bên này.” Ánh mắt kiên định nhìn Ôn Liễm “Tin tưởng chị!” Vừa nói liền dốc toàn lực đi tới.

Ôn Liễm vẫn bán tín bán nghi, kéo Cố Tiện Khê trở lại nói “Học tỷ, giờ không phải là lúc đi loạn đâu, vạn nhất lạc đường thì làm thế nào đây?”

“Yên tâm, chị sẽ không dẫn em đi lạc đâu.” Cố Tiện Khê thề chân thành nói. Thấy Ôn Liễm còn do dự, một chút cũng không lay động, liền kéo tay cô đi về phía trước nói “Đi thôi đi thôi, không đi sớm thì hội trưởng các nàng đuổi kịp đó. Chúng ta phải tới trước các nàng!”

Ôn Liễm suy nghĩ một chút nói “Vậy thì đi thôi.” Cô tin tưởng có mình ở đây, Cố Tiện Khê như thế nào cũng sẽ không đi lạc

Và sự thật sau đó chứng minh cô quá mức tự tin vào bản thân... Cố Tiện Khê không có một mình đi lạc mà kéo cả hai người cùng nhau đi lạc. Cố Tiện Khê nhận được sự đồng ý của Ôn Liễm, buông tay nàng ra hào hứng bừng bừng một người một ngựa đi ở phía trước.

Ôn Liễm theo ở phía sau đẩy lau sậy ngăn ở trước mặt ra hai bên, nhìn bóng lưng người phía trước. Híp mắt, đây chẳng phải là một cảnh tượng duy mỹ sao. Thừa dịp Cố Tiện Khê còn không có cách nàng bao xa, vội vàng cầm máy chụp hình lên chụp xong mấy tấm hình. Lau sậy rũ xuống vừa vặn che lại một nửa ống kính máy chụp hình, cô gái giương cánh tay ra, hết sức duy trì thăng bằng, vừa dè đặt vừa gấp gáp đi trên đường nhỏ, giống như trước mặt có vật gì đang hấp dẫn cô đi về phía trước vậy.

Ôn Liễm sau khi chụp hình xong, nhìn lướt qua một cái, ngẩng đầu lên thì thấy bóng người Cố Tiện Khê cũng sắp biến mất ở trong biển lau sậy, cô vội la lớn “Học tỷ, chị đi chậm một chút. Em theo không kịp.”Cố Tiện Khê nghiêng đầu ngoắc ngoắc tay nói “Nhanh lên, nhanh lên.” Ôn Liễm tăng thêm tốc độ chạy tới, bởi vì đồ trên người quá nhiều, dáng chạy ngốc hết sức chọc cho Cố Tiện Khê ôm bụng cười lăn lộn.

Chờ cô chạy đến trước mặt Cố Tiện Khê, gương mặt đỏ bừng. Không biết là bị Cố Tiện Khê cười, hay là chạy quá nhanh nên thân thể phản ứng tự nhiên.

Hai người tiếp tục đi, Cố Tiện Khê liền phát hiện không được bình thường. Các nàng đi lâu như vậy, dựa theo lần trước mà nói hẳn đã sớm đến mới phải. Lúc này ngay miếu thờ cũng không nhìn thấy, đường mòn càng lúc càng hẹp. Cây cổ thụ cành lá đan chen mọc ra tươi tốt hoàn toàn che mất bầu trời, dưới chân các nàng đều là cỏ dại mọc um tùm, cảm giác giống như là con đường này rất lâu rồi không có ai đi qua vậy.

Nàng kéo ống tay áo Ôn Liễm, ngăn cản cô tiếp tục đi nói “Niên muội, chúng ta có thể nhầm đường hay không? Đường này làm sao càng lúc càng hẹp.” Ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, giống như những cây khô to lớn sau lưng tùy thời sẽ nhảy ra quái vật gì đó.

“Học tỷ không phải đã tới đây rồi sao?” Ôn Liễm vẫn cảm thấy con đường này không đáng tin cậy, chẳng qua là Cố Tiện Khê khăng khăng phải đi, cô cũng chỉ có thể đi theo thôi.

“Nhưng mà chị không nhớ chị đã đi con đường như vậy a.” Cố Tiện Khê không còn tự tin nói.

Ôn Liễm ngẫm nghĩ một hồi, quyết định “Vậy chúng ta đi thêm một đoạn nữa xem sao. Đã đi đến nơi này, nếu quay lại thì đáng tiếc lắm.”

Cố Tiện Khê cũng không cam lòng quay đầu lại, cắn răng một cái quyết định tiếp tục đi. Điện thoại di động của nàng trong túi xách không ngừng chấn động, nhưng một chút nàng cũng không có cảm giác.

“Lần này em đi trước mở đường.” Ôn Liễm dắt tay Cố Tiện Khê tay cười nói “Học tỷ đi sau lưng em nha.”

Cố Tiện Khê đã mất hết hồn vía, ngây ngốc gật đầu nói “Được.” Dưới tình huống này coi như Ôn Liễm muốn gạt nàng đem bán thì nàng dù muốn hay không cũng sẽ đi theo.

Hai người lại tiếp tục đi, không lâu sau thì tiến vào trong một rừng cây. Cây ở đây dáng dấp cơ hồ giống nhau như đúc, thân cây thẳng tắp, tán cây rậm rạp. Lá cây trên đầu các nàng che phủ càng thêm dày đặt, trên mặt đất còn có ánh mặt trời loang lổ chiếu xuống, ngẩng đầu lên đều là màu xanh lá cây đậm, ánh nắng mặt trời cũng bị rừng cây ngăn cản.

Bởi vì thiếu ánh mặt trời trong không khí tràn ngập khí ẩm cùng mùi thối rữa trên đất cũng ướt nhẹp, lá khô và bùn nát tầng tầng chồng lên nhau. Ôn Liễm và Cố Tiện Khê đạp lên, dưới bàn chân phát ra rắc rắc rắc rắc tiếng vang, là thanh âm lá khô bị nghiền nát. Mà trừ cái thanh âm này ra thì cũng chỉ còn lại có tiếng hít thở của hai người.

Trong khu rừng yên tĩnh này có gì đó đáng sợ. Cố Tiện Khê đi theo Ôn Liễm, cảm giác các nàng giống như ngộ nhập rừng sâu núi thẳm vậy, mãi mà không thấy được cuối rừng, đỉnh đầu ngược lại càng ngày càng đen. Nàng càng lúc càng không an tâm, trong lòng nảy sinh ý định muốn quay lại, chân càng ngày càng chậm cho đến khi không thể bước nữa, kéo cánh tay Ôn Liễm nói “Niên muội...chị hối hận, chúng ta quay lại đi.”Đi lâu như vậy mặc dù nàng không cảm thấy mệt mỏi, nhưng nàng sợ nhất chính là không thấy được đường ra, không biết còn phải đi bao lâu nữa mới đến nơi. Không biết vĩnh viễn là điều đáng sợ nhất, nàng không muốn đi tiếp nữa.

Ôn Liễm nắm chặt tay nàng nói “Học tỷ, chúng ta lại đi thêm một đoạn thử xem sao, nói không chừng phía sau sẽ có đường ra thì sao.” Ôn Liễm thích tìm tòi nghiên cứu, cánh rừng này khơi dậy sự mạo hiểm đang rục rịch trong lòng cô. Nên bất kể con đường này có chính xác là đường đi tới đỉnh núi hay không thì cô vẫn muốn đi tiếp, phải đi tới cuối! Nhìn xem nơi đó rốt cuộc có cái gì!

Các nàng cũng đã đi lâu như vậy, cô tin tưởng đường ra khỏi khu rừng cách chỗ này không xa.

Ôn Liễm tiếp tục nói “Hơn nữa nếu ban đầu đã lựa chọn con đường này, vậy cũng không nên hối hận, dù có khó khăn thì cũng phải đi tiếp, không phải sao?” lại tiếp tục “Hơn nữa còn có em ở đây, em sẽ bảo vệ che chở học tỷ!”

Cố Tiện Khê ý chí không kiên định, bị cô khuyên nhủ lại lung lay. Nàng do dự nói “Vậy thì đi thêm một đoạn, nếu không ra được, chúng ta quay trở lại đi.”

Ôn Liễm khoái trá đáp ứng nói “ Được.”

Các nàng đang định tiếp tục đi, trong bụi cỏ cao bên cạnh đột nhiên một trận xoạc xoạc.

“Cái gì thế!” Cố Tiện Khê lỗ tai bén nhạy nghe được, nhanh chóng quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụi cỏ.

Ôn Liễm không nhạy bén bằng nàng, hỏi “Sao vậy?” Lời còn chưa dứt, buội cỏ lại là một trận xoạc xoạc.

Cố Tiện Khê sợ hãi núp ở sau lưng Ôn Liễm nói “Phía sau bụi cỏ hình như có gì đó.”

Ôn Liễm gan lớn buông tay Cố Tiện Khê ra muốn đi lên xem một chút.

Cố Tiện Khê thấy cô buông mình ra, khẩn trương níu tay cô lại hỏi “Ôn Liễm em định đi đâu?” Trong lòng hết sức sợ việc Ôn Liễm lại đột nhiên ném nàng ở chỗ này.

Ôn Liễm vỗ vỗ vai nàng trấn an nói “Em lại đó xem coi có cái quỷ gì không, sẽ không đi xa đâu.”

Cố Tiện Khê lo lắng nói “Nhưng mà...”

Ôn Liễm biết nàng muốn nói gì “Yên tâm.” Mình cho tới bây giờ không tin có ma quỷ tồn tại, sau khi học y thì càng khẳng định. Thường xuyên được nhìn thấy các mẫu thí nghiêm ngâm trong Formalin thần kinh cũng trở nên dị thường to lớn.

Cô buông tay Cố Tiện Khê ra, đi thẳng tới bụi cỏ, cúi người xuống mới vừa đẩy bụi cỏ ra để xem là thứ gì thì một đạo hắc ảnh đập vào mặt, Ôn Liễm bị bất ngờ không kịp đề phòng sợ hết hồn, lui ra sau một bước thiếu chút nữa té lăn trên đất. Thật may Cố Tiện Khê kịp thời đi tới đỡ cô, cô mới không có té xuống.

Còn không có chờ Ôn Liễm các nàng thấy rõ ràng đó là vật gì, cái bóng đen kia liền lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai biến mất sâu trong rừng cây.

Cố Tiện Khê khẩn trương hỏi “Đó là vật gì.”

Ôn Liễm khẩn trương siết chặc bàn tay phát hiện lòng bàn tay ướt đẫm quay đầu lại nhìn thần sắc Cố Tiện Khê còn sợ hãi hơn cô. Cô chẳng qua là hồi hộp vì không biết đó là thứ gì thôi, mà Cố Tiện Khê là chân chính sợ hãi, đối với rừng cây hết thảy đều sợ hãi. Cô rất nhanh trấn định lại, trấn an Cố Tiện Khê nói “Học tỷ đừng sợ, cũng có thể là hoang mà thôi. Chúng ta tiếp tục đi đi.”

Cố Tiện Khê cũng không tin lời của cô, vẻ mặt đưa đám nói: “Trước mặt u ám như vậy không tốt chút nào, Ôn Liễm chúng ta trở về thôi.”

Ôn Liễm cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, giữa trưa đã qua, nếu đi tiếp trời sẽ tối. Đường núi trong đêm tối nguy hiểm vô cùng, coi như mình không sợ thì cũng phải để ý cảm thụ của Cố Tiện Khê, chỉ có thể buông tha kiên trì của bản thân nói “Haiz, vậy quay lại thôi.” Nếu như lần này không quay lại coi như từ trời sáng tới trời tối cũng sẽ không tới nơi.

Cố Tiện Khê gật đầu liên tục, nhìn thấy đồng hồ đeo tay của Ôn Liễm chợt nhớ tới điện thoại di động của mình, vội vàng lấy điện thoại di động ra, trên màn ảnh có mười mấy cuộc gọi nhỡ “Nguy rồi! Quên mất học tỷ các nàng.”

Nàng nhấn số điện thoại của học tỷ, gọi lại, đợi một khoảng thời gian, sắc mặt bỗng nhiên trắng nhợt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.