Gỗ Mục Không Thể Đẽo

Chương 34




Khi An Hảo tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn tân cao thấp đau rát, trong đầu giống như có một dây thần kinh bị kéo tới kéo lùi, đau đến cô không nhịn được rên rỉ một tiếng.

Đồng nhất lên tiếng, bên giường ngồi quanh mấy người cũng vui mừng đứng dậy vây lại, ồn ào hỏi: "An Hảo đã tỉnh chưa? Có thấy nơi nào không thoải mái không?"

An Hảo từ từ mở mắt, nhìn từng gương mặt quen thuộc trước mắt, có chút thất thần. Ba mẹ An thiếu chút nữa là vui phát khóc, nắm tay An Hảo nức nở nói: "Nha đầu chết tiệt kia, con hù chết chúng ta!"

Nhắm mắt lại, lại mở ra, từ từ tìm kiếm trong đám người trước mắt, không có, không có, không có...

Thử mở miệng nói chuyện, cổ họng đau rát, âm thanh khàn khàn khác thường: "Lí Mộc... Lí Mộc...."

Người chung quanh nhất thời đều an tĩnh lại.

An Hảo thấy lạnh lẽo một mảnh.

Nghĩ tới, trí nhớ cuối cùng, mảng máu đỏ tươi trước mắt, đều là của Lí Mộc.

Trong lòng đột nhiên như mở ra một lỗ hổng lớn, như vất đao lạnh lùng gào thét đi qua. Không biết hơi sức từ nơi nào tới, An Hảo lập tức chống thân thể yếu đuối ngồi dậy: "Anh ấy đang ở đó... Con muốn nhìn anh ấy..."

Mẹ An lập tức đè cô lại, lau nước mắt nói: "Yên tâm yên tâm, hắn không nguy hiểm đến tính mạng, chính là bị thương nặng chút thôi, bây giờ đang nằm ở phòng ICU, con cũng không thể vào. Lại nói con hôn mê, trước hết phải nghỉ lâu một chút..."

- "Không đúng không đúng các người gạt tôi, tôi muốn đi xem anh ấy, tôi muốn nhìn thấy anh ấy..."

Thời điểm đang ồn ào, bác sĩ kịp thời đến. Một mũi thuốc an thần hạ xuống, không bao lâu An Hảo lại hỗn loạn thiếp đi.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ cười nói: "Thân thể không có gì đáng ngại, phần bị thương đều là ngoài da, sẽ nhanh tốt lên thôi. Hiện tại thân thể còn chút suy yếu, nghỉ ngơi hai ngày là ổn."

Ba An mẹ An thở một hơi dài nhẹ nhõm, sai khi cảm ơn bác sĩ, lại canh giữ bên giường.

Phương Nam tiến lên nhẹ nhàng khoác cánh tay mẹ An, nói: "Chú dì à, An Hảo đã không có chuyện gì, các người cũng mau ăn chút cơm đi. Nếu không các người ngã bệnh, An Hảo tỉnh lại, hẳn là đau lòng lắm."

Mẹ An gật đầu một cái, cùng ba An nhận lấy cái thìa Lâm thiếu đưa ăn từng miếng từng miếng thức ăn Lâm Nhiên đưa đến.

Trong lúc bất chợt nhớ ra cái gì đó, mẹ An lôi kéo Phương Nam, nhìn cô và Lâm thiếu, nhẹ nói: "Chờ An Hảo tỉnh, chuyện Lí Mộc các cháu có thể giúp dì giấu nó một thời gian không?"

Phương Nam cùng Lâm thiếu liếc mắt nhìn nhau, trầm giọng nói: "Nhưng dì à, chuyện này cũng không lừa được bao lâu."

- "Dì biết rõ, hiện tại thân thể nó còn chưa hồi phục, có thể giấu nhất thời thì giải đi, dì sợ nó làm chuyện điên rồ..."

Phương Nam cùng Lâm thiếu yên lặng gật đầu một cái, lưu lại nhị lão trong phòng bệnh ở cùng An Hảo, hai người nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài. Trên ghế dài ngoài cửa, một bóng dáng có vẻ hơi tiều tụy ngồi đó.

Phương Nam thở dài một hơi, sau lại ngồi xuống: "Không sao, mới vừa tỉnh, hiện tại lại ngủ thiếp đi."

Chung Ý một hơi thở dài nhẹ nhõm, gật đầu một cái.

Một hồi lâu không nói gì, ba người yên lặng ngồi ở trên ghế dài của mình không biết đang suy nghĩ gì.

- "Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, chuyện sẽ phát triển như ngày hôm nay." Giọng nói Chung Ý khàn khàn lại mệt mỏi.

Phương Nam lắc đầu: "Không phải lỗi của anh."

- "Không, tôi có trách nhiệm rất lớn. Ni không phải lúc đầu tôi tự cho như vật là đúng, chuyện cũng sẽ không phát triển tới mức này. Tôi không ngờ, hắn vì An Hảo có thể làm đến trình độ như vậy. Mấy ngày nay tôi vẫn phản phản phục phục nghĩ, nếu trong tình cảnh đó, có phải tôi cũng sẽ làm như vậy. Đáp án là tôi làm không được. Thói quen của tôi trước bất cứ chuyện gì cũng đều lo cho lợi ích của mình, huống chi là vì một người mà buông tha tính mạng của mình. Buồn cười nhất chính là, ban đầu tôi còn như vậy mà tự đại với hắn mà nói những lời đó... Tôi thật sự là một tên khốn kiếp."

Lâm thiếu lắc đầu, thở dài một cái: "Không chỉ là anh, tôi nghĩ tôi cũng sẽ không vì một người mà làm như vậy. Kì thật lần trước tôi cũng đã từng âm thầm không tán thành chuyện của bọn họ. Dù sao hoàn cảnh của bọn họ kém quá xa, cùng ở chung với Lí mộc quá cực khổ. Nhưng hôm nay..."

Phương Nam nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Lâm Nhiên cũng từng nói, Lí Mộc và An Hảo không thích hợp... Tôi cũng từng muốn như vậy, mặc dù hai người có tình cảm, dù sao cũng không môn đăng hộ đối, hơn nữa An Hảo từ nhỏ thoải mái thành quen, quân tẩu quá cực khổ, thật sự không thích hợp với cậu ấy. Tôi hi vọng cô ấy có thể tìm được tình yêu đối tốt với cô ấy, mỗi ngày ở cạnh nhau vui vẻ sống cuộc sống gia đình... Có lẽ chúng ta cũng sai lầm rồi."

#

An Hảo tỉnh lại lần nữa, biểu hiện an tĩnh tất ngoan ngoãn, ba An nói gì liền ngoan ngoãn nghe cái nấy. Không quá hai ngày, bác sĩ liền tuyên bố thân thể An Hảo không còn đáng ngại, có thể xuất viện. Ngày ấy xuất viện, không chỉ có Phương Nam, Lâm thiếu và Lâm Nhiên tới, Tiếu Tiếu, Lưu mỹ nhân và Chung Tình cũng tới. Chung Ý vì trong lòng áy náy không đi, chỉ mời người tặng một bó hoa.

Một nhóm người mang An Hảo trở về nhà. Mẹ An giữ mọi người lại ăn cơm, mọi người biết An Hảo vừa xuất viện cần yên tĩnh nghỉ ngơi, rối rít khéo lời từ chối. Sau khi yên lặng cơm nước xong, An Hảo lấy cớ mệt mỏi muốn về phòng của mình nghỉ ngơi, vừa vào cửa liền lấy di động gọi cho Phương Nam giọng bình tĩnh hỏi: "Phương Nam, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, cậu cũng không cần gạt tớ, tớ nhìn mắt cậu cũng biết cậu đang giấu gì. Tớ chỉ muốn biết... Lí Mộc..anh ấy, anh ấy..."

- "Không có không có, Lí Mộc không có chết!"

An Hảo thở một hơi dài nhẹ nhõm, trong lúc vô tình lòng bàn tay tựu ra một tầng mịn mồ hôi.

- "Vậy. . . . . . Anh ấy bây giờ đang ở đâu? Nếu tớ trở lại thành phố A rồi, anh ấy cũng có thể cùng tớ đưa về, tại sao các người không để cho tớ đi nhìn anh ấy?"

Lần này, đầu bên kia trầm mặc thật lâu không trả lời. An Hảo có chút gấp gáp rồi, giọng nói bắt đầu run rẩy nghẹn ngào: "Phương Nam cậu nói cho tớ biết đi, không phải cậu không biết, nếu không có Lí Mộc, tớ đã chết rồi...."

Sau một lúc lâu, Phương Nam thở dài, trầm giọng nói: "Mặc dù tớ còn không biết cụ thể giữa các người đã xảy ra chuyện gì, nhưng tớ biết cuối cùng là Lí Mộc che chở cho cậu, mới khiến cậu cơ hồ không chịu bất kì thương tổn gì nặng nề. Không phải là tớ không nói cho cậu, mà là có nói cậu cũng không thấy được. Quả thật Lí Mộc đang ở phòng ICU, bệnh viện Quân Y thành phố A. Cha mẹ hắn cũng đã tới..."

"Tốt, cảm ơn cậu, tớ hiểu rồi." An Hảo gác điện thoại, lau khô nước mắt, đứng dậy mở tủ quần áo, chọn lựa nửa ngày, cuối cùng chọn chiếc quần dài in hoa nhỏ mà lần đầu tiên cô gặp Lí Mộc, sau đó lại mở hộp trang điểm, tinh tế trang điểm thanh nhã.

Đứng trước gương to, nhìn gương mặt mỹ lệ mà tái nhợt trong gương, An Hảo nở một nụ cười, nhẹ giọng nói: "Xin chào, tôi tên An Hảo, một đời an an hảo hảo."

Nhìn con gái ăn mặc thỏa đáng sắp ra ngoài, ba An mẹ An lòng dạ biết rõ, sau khi thở dài một hơi, ba An nói: "Ba đưa con đi."

- "Không, ba, con tự đi."

- "Thân thể con còn yếu, để ba con đưa đi thôi."

An Hảo lắc đầu: "Mẹ, mẹ biết con đã không có việc gì rồi. Con không lái xe, thuê xe đi là được. Con sẽ mang theo di động, có chuyện sẽ điện thoại cho mọi người."

Hiểu rõ tính tình con gái mình, ba An mẹ An không kiên trì nữa, sau nhi dặn dò chú ý an toàn, mới cho cô ra cửa.

Trên đường gặp kẹt xe, An Hảo tựa lên cửa sổ nhìn đám người vội vàng bên ngoài. Có đứa bé trai dắt tay bé gái cười nói đi qua, dây giày cô bé tuột ra, bé trai ngồi chồm hổm buộc lại dây giầy, sau khi đứng dậy dịu dàng vỗ đầu cô bé. Nhìn hai người dắt tay càng lúc càng xa, có chất lỏng ấm áp lướt qua gương mặt nhỏ xuống mu bàn tay.

Một hồi lâu sau, An Hảo sửa sang tâm tình xong, nói với tài xế: "Bác tài, tới đây thôi, cũng không còn xa, tôi còn muốn xuống mua chút đồ."

Đi vào một nhà hoa tươi và trái cây ven đường, nhìn cả phòng hoa tươi, An Hảo kinh ngạc nhìn nghĩ, cọc gỗ thích gì? Hắn giống như chưa từng nói qua, ngược lại là mình, thích nhất chuyện tình bách hợp, mấy lần lầm bầm với hắn. Nhìn lại bên trái cây, Lí Mộc.... Hắn thích ăn cái gì? Hình như mỗi lần đi ăn với mình đều ăn quả cam hương tiêu, bởi vì cô thích.

Thấy cô gái xinh đẹp đứng trong nhà hồi lâu, lại không đến chọn, đột nhiên đứng đó nước mắt rơi như mưa, chủ tiệm có chút kinh ngạc, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Cô ổn chứ? Nơi nào không thoải mái?"

An Hảo gắng sức mà gật đầu, nức nở nói: "Trong lòng tôi đau... Chúng tôi ở cùng nhau lâu như vậy, tôi thậm chí ngay cả anh ấy thích ăn cái gì cũng không biết, mỗi lần ở cùng nhau, đều mua thứ tôi thích ăn... Tôi thế nhưng cái gì cũng không biết, hết thảy đều không biết..."

Chủ tiệm trầm mặc nhìn cô gái xa lạ lớn tiếng khóc, một hồi lâu sau thở dài, đi gói một bó Phong Tín Tử máu tím xinh đẹp, đưa cho An Hảo: "Nếu biết rồi, vậy thì nhân lúc chưa muộn, đi nói xin lỗi đi, còn chưa kịp. Tôi trước kia cũng bỏ qua người tôi yêu, ý nghĩa màu tím của hóa Phong Tín Tử là `Thật xin lỗi´, bó hoa này tôi tặng cô, nhanh đi vãn hồi đi."

An Hảo nghẹn ngào gật đầu nhận lấy. Đúng, còn chưa kịp, còn chưa kịp nói cho hắn biết, trong lòng mình có nhiều khổ sở nhiều lời xin lỗi, còn có thương hắn thật nhiều.

Đến bệnh viện, hướng y tá hỏi thăm,tin tức Lí Mộc. Y tá trẻ quan sát Lí Mộc một chút, lắc đầu nói: "Thật xin lỗi, tin tức vị bệnh nhân này chúng tôi không thể tiết lộ. Xin cô liên lạc với người thân của người ấy được không?"

An Hảo kéo cô y tá, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Cô y tá bị ánh mắt van xin không tiếng động của An Hảo làm cả người không được tự nhiên, trong lòng đại khái cũng hiểu mỹ nữ này có quan hệ thế nào với bệnh nhân rồi, suy nghĩ một chút, sau nhỏ giọng nói: "Tôi lặng lẽ nói cho cô biết, cô không được lộ ra."

An Hảo giống như một dạng mất hồn, cái xác không hồn đi lên lầu tìm được phòng ICU đặc biệt, cách tấm thủy tinh kinh ngạc nhìn người bên trong. Trên đầu hắn bọc tầng tầng băng gạc, lẳng lặng đang ngủ say. Bộ dáng an tĩnh lại yếu ớt như vậy, cùng bóng dáng trầm mặc không bao giờ ngã xuống trong trí nhớ, giống như không phải một người.

Từng giọt từng giọt nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, An Hảo che miệng để mình không khóc thành tiếng.

Cọc gỗ, em tới xem anh này, cọc gỗ anh phải tĩnh, liếc nhìn em một cái có được không? Cọc gỗ, cọc gỗ, anh không nhớ em sao?

"Cô là ai?" Một câu chất vấn lạnh lùng vang lên phía sau.

An Hảo xoay người lại, nhìn về phía người phụ nữ trung niên đoan trang đó, bà chăm sóc rất tốt, chỉ mà tiều tụy cùng ưu sầu trên mặt thế nào cũng không che hết. Nhìn hình dáng bà ấy và Lí Mộc giống nhau, An Hão đau xót, run giọng nói: "Dì..."

"Bốp" một tiếng, một cái tát tay hung hăng vang dội khắp hành lang.

Hết chương 34.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.