Giống Như Một Giấc Chiêm Bao

Chương 42: Lời đồn đại




Edit: hoacodat

Bây giờ Vương thị có thai, bà vú không dám đem sự việc này nói thẳng ra, mà quanh co, âm thầm tiết lộ cho Vương ma ma, chủ ý là khiến Vương ma ma tìm một cơ hội nào đó từ từ nói chuyện, nhưng mặc dù là từ từ, Vương thị biết chuyện, cũng tức giận suýt chút nghẹn khí.

Chỉ mới yên tĩnh được mấy ngày, lại xảy ra chuyện xấu xa này, tuy nói đã có hài tử trong bụng, Uyển Nhược vẫn là nữ nhi tâm can bảo bối của Vương thị, chính bà trải qua tình cảnh gì, bà so với ai khác càng hiểu rõ, cảnh ngộ khó khăn như thế, cái tư vị đó, có chết bà cũng không muốn Uyển Nhược nếm trải qua giống như mình.

Hơn nữa, nếu từ hôn, với nữ nhi con nhà danh môn, thật sự rất bị ảnh hưởng, hơn nữa, chuyện như vậy càng không thể bàn tán bậy bạ ra ngoài, sau này phải xử sự như thế nào đây, nếu như không từ hôn, Uyển Nhược gả đi, không phải lại dẫm lên vết xe đổ của bà rồi hay sao. Vương thị thật khó xử, không chừng đều là, còn có Uyển Như……

Thật sự Vương thị không hề nghĩ tới, giải quyết Chu Ánh Tuyết, cuối cùng khuê nữ của nàng ta vẫn như cũ giở trò xấu lên trên người Uyển Nhược, nhưng nàng ta (Uyển Như) nghĩ cứ như vậy phá hư nhân duyên của Uyển Nhược, mình gả đi vào cũng là nằm mơ đi.

Ánh mắt Vương thị lạnh lẽo:

“Lão thái thái bên kia nói như thế nào?”

Vương ma ma vội nói:

“Mấy ngày nay trên người lão thái thái không khỏe, không dám đi kinh động.”

Vương thị thở dài:

“Cũng tốt, trước gạt qua chút, lão thái thái thương Uyển Như, biết được chuyện này, không biết gấp gáp đến thế nào đi, dù sao cũng lớn tuổi, chờ thêm hai ngày, tự ta tìm đến nói cho lão thái thái cũng được.”

Vương ma ma nói:

“Thật đúng là mẫu (mẹ) hạ tiện sinh con hạ tiện mà, sao từng cái từng cái cùng mẫu thân của nàng ta hình dạng giống nhau đến vậy, Liễu thiếu gia kia, ngày thường lão nô thấy đến cũng chững chạc, sao có thể làm chuyện mất mặt đến bực này.”

Vương thị hừ một tiếng:

“Có nam nhân nhà nào mà chẳng tham luyến sắc đẹp, hơn nữa nha đầu kia lại có ý quyến rũ, hắn trẻ tuổi không vào tròng mới là lạ, ta lại không buồn vì cái này, nha đầu Uyển Như kia nghĩ cái thủ đoạn đó là có thể áp đặt nó, ta chính là buồn cho Uyển Nhược, nếu như gả đi, cuộc sống sau này trôi qua như thế nào, tư vị trước kia của ta, vạn phần không muốn Uyển Nhược của ta lại nếm trải, nhưng nếu là thoái hôn, nói không chừng sẽ ảnh hưởng thanh danh Uyển Nhược, thật sự làm cho người ta không hận là không được.”

Vương thị bên này rối rắm khó nghĩ, Liễu phủ bên kia cũng xảy ra chuyện, hôm đó Ngạn Hồng trở về, người hầu Khánh Phong hầu bên cạnh hắn sao còn dám lừa gạt, trực tiếp đem đầu đuôi câu chuyện thật cẩn thận nói hết với Trần thị, Trần thị giận đến nỗi tay cũng phát run, la mắng quở trách Khánh Phong không đúng, nghiêm cấm Ngạn Hồng xuất phủ, nghĩ nhốt hắn ở trong phủ mấy tháng, lâu ngày sẽ buông xuống.

Nào biết, từ ngày đó Liễu Ngạn Hồng lại nhìn thấy Uyển Như, cứ ngày nhớ đêm mong, thật không thể bỏ xuống được rồi, Trần thị không cho phép hắn đi ra ngoài, liền vào ban đêm ngồi trên hành lang, nhìn lên ánh trăng than thở, giống như một kẻ điên, ngày xuân chóng qua, ngày này qua ngày khác, lại thành bệnh, vả lại không thiết ăn uống, càng ngày càng ốm yếu gầy gò, nhìn qua giống như người bị bệnh tương tư.

Trần thị đau lòng không thôi, cũng sợ xảy ra chuyện bất trắc, nhất thời cũng không biết nên giải quyết như thế nào, nên đành phải len lén thông báo cho lão thái quân biết, lão thái quân cũng tức giận, nhưng dù sao cũng là hôn nhân của tôn tử (cháu nội đích tôn), cháu dâu còn chưa vào cửa, vẫn còn xa lắm, nghĩ tới nghĩ lui liền bàn bạc với Trần thị, nói với Ngạn Hồng, trước cưới Uyển Nhược vào cửa, chờ sau khi Uyển Nhược đã tiến vào, sau đó cưới Uyển Như làm thị thiếp cũng được.

Lúc này, Liễu Ngạn Hồng mới dần dần khá hơn, nhưng không biết Liễu phủ quanh co bàn tán như thế nào, không hiểu sao, truyền ra đến bên ngoài, tuy nói tất cả nữ quyến trong phủ âm thầm xuyên tạc, nhưng lại nói có đầu có đuôi, chuyện như vậy tự nhiên truyền tới lỗ tai Đại Dương thị trong Tô phủ.

Đại Dương thị nghe xong, ngược lại thật là kinh ngạc, mấy năm nay Uyển Như đều ở bên mình chịu sự dạy dỗ, tính tình thu liễm ổn thỏa lại rất nhiều, nhưng lại có chuyện xấu này, lại làm ra chuyện xấu ngay dưới mí mắt mình, Đại Dương thị nghĩ nghĩ hồi lâu mới nhớ tới, suy đoán chuyện xấu bắt đầu từ lần thăm viếng trong chùa trên núi vào năm ngoái, Đại Dương thị thật là hối hận đến ruột gan cũng xanh lè luôn rồi.

Uyển Như vừa đi vào, nhìn thấy nội tổ mẫu sắc mặt âm trầm khó coi, trong lòng liền đánh trống lộp độp, hôm nay tất cả người trong phủ nhắn lại, tin tức truyền tới, bà tử bên người nàng nói cho nàng biết được lý lẽ, tuy trong lòng Uyển Như có chút sợ, nhưng cũng thấy vui mừng, biết Liễu Ngạn Hồng thật tâm thật ý đợi nàng, thanh danh không được tốt, nghe được cũng biết phải làm sao đây, dù sao chuyện của mẫu thân nàng và Ngoại tổ mẫu mấy năm trước, xuất thân của nàng cũng ở đây nơi đó phơi bày ra rồi, danh tiếng cũng đã sớm bị ô uế rồi.

Nếu không, lấy dung mạo như thế của nàng, cho dù là thứ xuất, nào đến nỗi người đến cầu hôn đều là những nhân vật không ra gì, mặc dù không phải là vì Liễu Ngạn Hồng, chỉ cần làm nha đầu Uyển Nhược kia khó chịu, trong lòng nàng cười càng thống khoái.

Lại nói, đã sớm nghĩ qua hết thảy, vì thanh danh Uyển Nhược, Vương thị nhất định sẽ không từ hôn, nếu Ngạn Hồng kiên định, sau này nàng và Uyển Nhược cùng nhau gả vào Liễu gia cũng chắc đến tám chín phần, nàng cũng không tin. Mình không đấu lại Uyển Nhược, đến lúc đó, mấy năm tư vị mình chịu uất ức, nhất định sẽ hoàn trả cho nàng ta nếm thử một chút.

Nghĩ đến chỗ này, vốn trong lòng đang sợ hãi lại an định xuống, phúc phúc, đứng thẳng sang một bên, Đại Dương thị khẽ nheo mắt lại nhìn nàng, Uyển Như xác thực thật đẹp, so với mẫu thân của nàng còn đẹp hơn, mặt mày càng nhìn càng giống như muội tử nhà mình, chỉ là xinh đẹp giống nhau cũng không sao, sao tính tình cũng cha truyền con nối, lại khiến cho Đại Dương thị trong ngày thường vì nàng tính toán, lòng của bà cũng phai nhạt đi ít nhiều.

Cũng biết những lời này nghe được không tốt, bảo nha đầu bà tử trong nhà đều lui xuống chỉ để lại Dương ma ma thân cận ở bên cạnh.

“Mấy hôm nay bên ngoài, loáng thoáng đều nói Ngạn Hồng công tử Liễu phủ bị bệnh tương tư, bệnh này lại liên quan đến người trong phủ chúng ta, Ngạn Hồng và muội muội Uyển Nhược của ngươi đã định thân từ nhỏ, cho dù là Uyển Nhược, truyền ra bên ngoài cũng không khỏi làm cho người ta xem như là chuyện cười không đứng đắn, huống chi lại là ngươi, ngươi giải thích như thế nào với tổ mẫu đây.”

Uyển Như phịch một tiếng quỳ xuống:

“Cháu gái ngày thường vẫn đi theo bên cạnh tổ mẫu, chưa lúc nào rời xa, chính là ở Sơn Tự gặp qua Liễu công tử một lần, cũng biết là muội phu, không hề nói chuyện chỉ có gật đầu chào hỏi một cái liền đi qua, cũng không có chỗ nào thất lễ, tổ mẫu nghe mấy lời này từ đâu có.”

“Từ đâu có.”

Đại Dương thị hướng nàng nhìn chằm chằm hỏi:

“Ngươi nói ngươi trong sạch, ta hỏi ngươi, nếu Liễu phủ đến cầu hôn, để cho tỷ muội ngươi cũng nhau gả vào, ngươi có bằng lòng hay không?”

Trong lòng Uyển Như giật mình, cúi đầu, một hồi lâu mới nói một câu: “Hôn nhân đại sự là lệnh của phụ mẫu, hôn sự của cháu gái, toàn bộ bằng tổ mẫu làm chủ.”

“Tổ mẫu làm chủ?”

Vương thị một bước đi vào:

" Bây giờ đại tiểu thư đã trưởng thành, cũng lớn để hiểu một ít lễ nghi, ngươi có biết qui củ của Bắc Thần chúng ta không, bất kể chuyện gì, chuyện hôn nhân đại sự chủ mẫu là người làm chủ mới đúng.”

Ánh mắt Vương thị quét qua Uyển Như, tuy là đương giữa mùa xuân, Uyển Như lại chợt cảm thấy cả người đông cứng rét lạnh như ngày đông lạnh lẽo, Vương thị vừa muốn hành lễ, Đại Dương thị vội nói:

“Mau đỡ phu nhân, này đang có thai, lễ nghi cái gì, mau ngồi xuống đi. Cũng hơn nửa tháng rồi, nghĩ đang nghỉ ngơi, sao hôm nay lại đến đây?”

Đại Dương thị biết rõ còn hỏi, trong lòng Vương thị hừ lạnh, lại cười cười:

“Nhìn thấy hôm nay khí trời bên ngoài rất tốt, nên muốn ra ngoài đi dạo, sẵn tiện muốn đến thỉnh an lão thái thái.”

Rốt cuộc cũng không đề cập tới chuyện của Uyển Như, chỉ cùng Đại Dương thị nói chuyện trong chốc lát, cũng không nhìn tới Uyển Như đang quỳ ở đó, đi thẳng.

Dù sao cũng là cháu nội gái nuôi lớn ở bên người, Đại Dương thị thở dài nói:

“Đứng lên đi, chuyện nếu đã làm, ngươi có quỳ ba ngày ba đêm cũng vô ích, nếu ngươi quỳ chỉ nửa canh giờ, tức giận của đại mẫu ngươi mà tiêu mất, cũng là phần số của ngươi, nàng nói không sai, chuyện hôn nhân của ngươi, vốn nên để đại mẫu của ngươi làm chủ, nàng nếu cố ý xen vào, có là phụ thân của ngươi cũng không thể nói gì, tự giải quyết cho tốt, mấy ngày nay ngươi ở trong nhà yên yên ổn ổn chờ đợi, không được tự mình xuất phủ, cũng không nên tiếp tục tới đây thỉnh an ta, đi đi.”

Trong mắt Uyển Như chợt lóe tia oán độc, vẫn qui củ phúc thân lui ra ngoài, Dương ma ma thấy nàng đi mới vội nói:

“Chuyện tỷ muội cùng gả một nhà, cũng có tiền lệ, nói cho chính xác cũng là một đoạn giai thoại.”

“Giai thoại?” Đại Dương thị thở dài:

“Chuyện như vậy ở tại nhà khác, có lẽ cũng lấp liếm miễn cưỡng cho qua thôi, nhà chúng ta lại rất khó, không nói đến lão thái thái trong phủ bên kia, chính là mẫu thân của Uyển Nhược, giọng điệu này làm sao nhịn xuống, hơn nữa, mấy năm nay ngươi không nhìn ra sao, vị Thập Nhất gia trong cung kia tha thiết mong chờ chuyện này, hôn sự của Uyển Nhược vốn là không tìm được cớ thoái hôn, đến lúc này, cũng không nói chính xác được.”

“Làm sao được? Nếu là thoái hôn, danh tiếng Nhị tiểu thư nhà chúng ta cũng thật không tốt rồi!”

Đại Dương thị liếc bà một cái:

“Gia tộc chúng ta như vậy, mặc dù Uyển Nhược là tiểu thư con chính thất, nếu gả cho hoàng tử, phong vị Chính phi cũng thật khó có được, nếu là Trắc phi còn có thể, hơn nữa, lấy tính cách của Thập Nhất gia, nếu như muốn, ai có thể ngăn cản được.”

Dương ma ma sửng sốt:

“Nghe ý tứ của lão thái thái, Nhị tiểu thư nhà chúng ta không nói chính xác chính là vị Vương phi rồi sao?”

Đại Dương thị nói:

“Chuyện trong triều đình, phụ nhân nội phủ chúng ta làm sao biết được, chỉ là mấy năm qua ta nhìn thấy, hoàng thượng đối với Tứ hoàng tử có chút xa cách, liên đới Vương gia trạch môn ân tứ, so với mấy năm trước kém hơn rất nhiều, ngược lại Thập Nhất gia càng ngày càng được ân sủng, tương lai cũng không biết sẽ ra sao, ta lại vui lòng gả Uyển Nhược cho Thập Nhất gia, tương lai Vương gia có cái gì sơ suất, Tô gia chúng ta còn có cái dựa vào, giảm bớt bị ảnh hưởng toàn bộ.”

“Là vậy, mấy năm nay thân thể của Hiền phi nương nương trong cung cũng không tốt, tinh thần càng ngày càng kém, chỉ là đại tiểu thư và công tử Liễu phủ, chuyện như vậy?”

Đại Dương thị nói:

“Ta sẽ nghiêm cẩn quản giáo, dù sao mẫu thân nàng cũng là cháu gái ta, người nàng có dã tâm lớn, cảm thấy mình tính toán tốt lắm, nhưng dù sao cũng là một tiểu hài tử, cũng không suy nghĩ một chút, có mẫu thân ruột của Uyển Nhược ở chỗ này, lại có nhiều năm thù cũ, làm sao có thể cho nàng như ước nguyện, bây giờ làm cho tới bước này, ta cũng không thể che chở được nàng, họa phúc cát hung nhờ chính tạo hóa của nàng đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.