Giống Như Một Giấc Chiêm Bao

Chương 29: Ác giả ác báo




Editor: Snowflake HD

Mẫu thân của Ánh Tuyết vừa vào nhà, nhận thấy sắc mặt tỷ tỷ của bà không được tốt cho lắm, tuy nói chuyện bình thường nhưng xem bộ dạng cười của bà ta lại có phần gượng ép. Trong lòng mẫu thân của Ánh Tuyết rất rõ ràng, hiện giờ mình chính là cô nhi quả phụ, cũng không có nhiều tài sản, nếu tỷ tỷ bà không giúp đỡ cũng không biết phải sống như thế nào, nhà chồng bên kia sớm đã không trông cậy vào được rồi.

Tục ngữ nói không sai, ‘Há miệng mắc quai bắt người tay ngắn’, đối với người tỷ tỷ này bà cũng có chút sợ hãi. Đại Dương thị thấy bộ dáng hẹp hòi của bà ta, trong lòng rõ ràng không ưa, nghĩ đến phụ mẫu bọn họ đều là người đứng đắn, Dương gia cũng là nơi đứng đắn, không biết như thế nào lại sinh ra cái loại bất chính thế này .

Trước kia cũng có nghe người ta nói muội muội có một chút lẳng lơ, lúc đó chỉ nghĩ là lời đồn không đáng tin, giống như chuyện này nếu đồn ra ngoài, đại Dương thị thật không nghĩ tới có thể cùng mẫu thân của Ánh Tuyết hai bên có hai cách nghĩ khác nhau.

Cảm giác mẫu thân Ánh Tuyết cũng là người phách lối, lại không ngờ rằng bà ta lại có lá gan lớn như vậy, nếu không phải Triệt nhi kể cho bà nghe tỉ mỉ đầu đuôi, bà vẫn chưa hay biết gì đâu.

Việc Uyển Nhược ở Ký Châu rơi xuống nước bà coi như Ánh Tuyết là nhất thời hồ đồ, nhưng hôm nay, xem ra chính là hạ quyết tâm đối phó với một đứa trẻ tám tuổi! Đứa bé kia không phải là người khác, là tôn nữ ruột thịt của bà, khoảng cách xa gần, trong lòng đại Dương thị tự biết phân rõ ràng.

Lưu lại bà ta chính là giữ lại mầm tai họa, không biết chừng lúc nào lại có thể rước lấy họa diệt môn, đại Dương thị cân nhắc vài đêm, vẫn cảm thấy cần xử lý tốt bà ta là quan trọng hơn.

Thấy bà ta đi vào liền phất tay một cái, nha đầu bà tử đều lui hết ra ngoài, đợi đến khi xung quanh không còn ai nữa, đại Dương thị mới nói:

"Ta hôm nay gọi muội tới, cũng không phải là việc gì khác, chỉ là muốn hỏi một ít nguyên nhân."

Mẫu thân của Ánh Tuyết nghe giọng điệu của nàng có vẻ ôn hòa, vì thế nhẹ nhàng thở ra cười nói:

"Tỷ tỷ thật đúng là, chuyện lớn gì mà kín đáo như vậy, có quan trọng hay không?"

"Quan trọng hay không?"

Đại Dương thị hừ một tiếng:

"Làm trò trước mắt người khác, ta cũng không nói dài dòng, lão Ngũ kia chính là người của ngươi sao?"

Trong lòng mẫu thân của Ánh Tuyết lộp bộp một tiếng rơi xuống, lão Ngũ kia nguyên là người hầu trong tiệm tơ lụa nho nhỏ ở Chu gia, mẫu thân của Ánh Tuyết sau khi gả vào Chu gia được một năm, mới biết đến, sau đó mẫu thân của Ánh Tuyết lại thủ tiết, mang theo Ánh Tuyết hồi kinh sống dựa vào tỷ tỷ liền cắt đứt tin tức.

Vài năm trước, không biết hắn nhận tin tức ở đâu liền mò tới , lúc đó đại Dương thị thấy muội muội đáng thương, không có tài sản hay nghề nghiệp gì để sống, liền đem hai cửa tiệm không dùng đi cho bà, nghĩ rằng bà là cô nhi quả phụ như vậy có thể sẽ tích góp được một chút tài sản, dù sao cũng dựa vào Tô phủ, cũng không phải cái kế lâu dài.

Nếu như người tỷ tỷ là bà vẫn còn tồn tại thì không ai nói gì, đợi bà chết đi rồi, Vương thị sẽ nắm gia sản, người kia còn có thể nhớ tới Diệp nhi (mẹ của Chu Ánh Tuyết) là Di thái thái sao, chính là bà ta có thân khuê nữ, cũng không nghĩ có thể trông cậy vào.

Nguyên là có lòng tốt, thật không nghĩ tới lại tiện nghi cho lão Ngũ, lão Ngũ này xuất thân thấp hèn, nhưng bộ dáng lại đoan chính, miệng lại rất giỏi nói ngọt, hơn nữa mẫu thân Ánh Tuyết đã sớm thủ tiết, tuổi cũng không coi là rất lớn, liền không rõ ràng đem một cái cửa hàng ở chợ phía Tây giao cho hắn xử lý, mẫu thân Ánh Tuyết lại thường xuyên lui tới, xem như không tránh khỏi tai mắt của người khác.

Chuyện của Uyển Nhược, vốn là mẫu thân Ánh Tuyết cùng lão Ngũ lải nhải vài câu, không ngờ lão Ngũ liền đưa ra biện pháp như vậy, hai người ai cũng không ngờ tới, cuối cùng thế nhưng lại dính líu đến hoàng tử trong cung, đây chính tội lớn phải chém đầu cả tộc.

Mà lão Ngũ lại hết sức lanh lợi, ngay lập tức từ sơn thôn ra ngoài, biết là chọc phải đại họa, nên triệt để không có trở về thành, trực tiếp theo hướng phía nam cao bay xa chạy, đáng tiếc số mệnh thật không hề tốt, nửa đường gặp phải cường đạo cướp bóc, lấy đi tiền bạc của cải của hắn không nói, lại một đao giết chết hắn, nhân tiện ném thi thể hắn ở trong hốc núi cho sói ăn, thật đúng là ác giả ác báo.

Cường đạo vừa mở cái bọc của hắn ra liền vô cùng vui vẻ, một tấm chi phiếu rất giá trị, ngoại trừ bạc ra, cũng không có thiếu trang sức của nữ nhân, ngân lượng sáng rực rỡ, nhìn cũng biết rất đáng tiền.

Bọn cường đạo tham tiền, liền cầm những thứ đồ trang sức kia quay đầu trở lại vào kinh, tìm một vài tiệm bán lại trang sức, nghĩ bán được giá tiền tốt, vừa khéo cửa tiệm này cũng là sản nghiệp của Tô gia, đây thật là đi dạo một vòng lại trở về chỗ cũ, chưởng quỹ kia lại vốn là người khôn khéo, không có trực tiếp báo quan, trước tiên giữ bọn cường đạo ở đây đã sau đó mới âm thầm len lén sai bọn người hầu đi báo quan.

Lúc Tô Triệt vừa cùng mẫu thân nói xong chuyện về mẫu thân Ánh Tuyết, đại Dương thị trong ngoài cân nhắc suy nghĩ thật kỹ, toàn thân không khỏi toát một lớp mồ hôi lạnh.

Nếu như lão Ngũ kia bị Hình bộ bắt lại, Đại Lý Tự Khanh lại chính là thân cữu cữu của Uyển Nhược, phía trên chủ thẩm lại là Duệ thân vương, Tô gia chắc chắn sẽ không tham gia vào việc này. Hiện tại đại Dương thị nhớ tới chuyện này, đã thấy phía sau gáy phát ra một trận gió lạnh.

Mẫu thân Ánh Tuyết vừa nghe tới lão Ngũ, trong lòng cũng căm hận không thôi, đã vậy đừng trách bà ta vô tình vô nghĩa, từ ngày mười lăm tháng giêng trở đi, liền coi hắn và cẩu là cùng một dạng, ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy đâu, lúc này nghe tỷ tỷ nhắc tới, vẫn còn muốn thay hắn chống đỡ, chi chi ô ô tìm cớ nói dối:

"Là chưởng quầy ở trong cửa hàng của muội, trước đó vài ngày nói là mẫu thân bị bệnh nặng, xin trở về quê thăm người thân."

"Về quê thăm người thân?"

Đại Dương thị hừ lạnh một tiếng:

"Muội làm chủ tử cũng thật quá hào phóng nhỉ, một nô tài làm trong tiệm cũng được phép về quê thăm người thân, còn thưởng cho hắn vòng tay trang sức."

Nói xong đem vật ở trên đầu giường trực tiếp ném xuống đất:

"Chính muội nhìn một chút đi, đây có phải là đồ của muội?"

Mẫu thân Ánh Tuyết hoảng sợ vội vàng nhặt lên mở ra coi, vẫn còn nhớ đến gian tình của mình, ngửa mặt lên nói:

"Hiện giờ, hắn đang ở đâu?"

Đại Dương thị thiếu chút nữa phun ra một búng máu, phi! Miệng phun ra một hơi những lời thóa mạt (chửi bới) ở trên mặt bà ta, đưa ngón tay chỉ vào bà ta, tay cũng run lên mà nói:

"Bao nhiêu tuổi rồi, còn không biết nặng nhẹ như vậy, muội chính là không lẳng lơ không chịu nổi sao, trở về nhà của muội mà tự do phóng túng, không phóng túng ở trên người nô tài muội không chịu nổi sao, cái tật xấu này của muội từ trước đến giờ vẫn không thay đổi, cái dạng nam nhân gì đến nhà muội đều được cả, muội thật rất biết cách làm đẹp mặt, Tô gia của ta từ trước đến giờ đều là gia đình sạch sẽ, không thể để cho muội dội một bát nước bẩn như vậy. . . ."

Nói xong, thở hổn hển hai cái:

"Ta đã chiếu cố muội mấy năm nay, cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, còn nữ nhi tốt mà muội sinh ra nữa, Triệt nhi đã cùng ta nói hết đầu đuôi, ta luôn niệm tình muội là muội muội ruột nhưng muội lại không biết phân nặng nhẹ, ta thật lòng không muốn đem muội ra xử tội, nhưng Tô phủ này sẽ không để yên cho hai người, bên kia Nam Giao có một thôn trang, sáng mai muội và Ánh Tuyết hãy lên thôn trang đó đi!"

Mẫu thân Ánh Tuyết ngẩn người, sau đó khóc lóc rên rỉ gào lên:

"Muội chính là muội muội ruột của tỷ! Tỷ lại không niệm tình này, thế nhưng Ánh Tuyết chính là con dâu của tỷ, Tô gia vẫn còn có Thừa An cùng Uyển Như, Triệt nhi là nam nhân, có mới nới cũ đã quên chuyện cũ sao, tỷ tỷ chẳng lẽ cũng tàn nhẫn đoạn tuyệt quan hệ như vậy. . . . . ."

"Tàn nhẫn đoạn tuyệt?"

Đại Dương thị đứng lên, đi đến kế bên người bà ta, cắn răng nói:

"Ta chính là hận lòng mình mềm yếu quá rồi, muội đã cùng Triệt nhi nói cái gì chẳng lẽ muội đã quên rồi ư, chuyện như vậy bị muội lật ngược, Tô gia ta cũng không tránh khỏi bị liên lụy, chính muội độc ác, lại muốn liên lụy cả nhà Tô gia của ta, ta tự nhận thấy mình không có chút lỗi gì với muội, còn muội thì sao? Đừng nói ta không thông báo trước với muội một tiếng, đến thôn trang rồi, tốt nhất ngậm chặt miệng của mình, giữ thân mình cho kín đáo, cất kỹ cái tính tình bừa bãi của muội cho ta, đừng tưởng rằng ta ngu ngốc, nếu lại có một cái tin tức gì lộ ra, thì đừng trách người làm tỷ tỷ như ta vô tình."

Mẫu thân Ánh Tuyết lúc này bị ánh mắt cảnh cáo của đại Dương thị hù dọa, nhịn không được thối lui hai bước, biết rất rõ là người tỷ tỷ này bình thường tính tình rất tốt, nhưng phía dưới có ai ngờ được, Tô Phủ to như vậy mà Tô Triệt chỉ có vài đứa con, ngay cả thứ nữ con vợ kế cũng không có, đây cũng không phải là ý trời.

Ngày hôm sau, chiếc xe ngựa màu đen đưa hai mẫu tử Ánh Tuyết ra khỏi thành, Chu Ánh Tuyết khóc từ tối qua đến bây giờ vẫn chưa ngừng, sẽ không ở đó nữa, khóc đến khi mẫu thân nàng ta cũng thấy phiền nói:

"Con khóc cái gì, thôn trang thì đã sao? Càng tự do tự tại."

Chu Ánh Tuyết thút tha thút thít hai cái:

"Biểu ca. . . . . ."

"Chuyện đã đến nước này, còn cái gì biểu cái gì ca nữa?"

Mẫu thân Ánh Tuyết cắn chặt răng nói:

"Nam nhân đều là loại không có tình nghĩa, nếu không phải do biểu ca con, chúng ta làm sao rơi vào cái kết cục như bây giờ?"

Chu Ánh Tuyết lau nước mắt:

"Uyển Như từ nhỏ đã ở bên cạnh con, hôm nay không mẫu thân ở bên cạnh thì phải như thế nào mới tốt đây."

Nhị Dương thị thở dài, ôm nàng vào trong ngực an ủi:

"Uyển Như đi theo bà bà của con cũng rất tốt, dù sao khi nào lớn cũng phải tìm một cái hôn sự, chẳng lẽ đi theo chúng ta để trông coi cái thôn trang này, con cũng không cần phải suy nghĩ lung tung, nhiều lắm là chịu đựng vài năm, chờ khi Thừa An lớn sẽ đón chúng ta trở về, đến lúc đó, Thiên Vương lão tử cũng đuổi không được chúng ta. . . . . ."

Gió lạnh cuốn lên bánh xe, hô một tiếng cưỡi một cỗ xe ngựa đi, vó ngựa đạp tuyết mà qua, một lát sau liền biến mất ở trên đường.

Chuyện này Vương thị một chút cũng không dính líu tới, sự tình bên trong chuyện này cũng là do ca ca lặng lẽ nói cho bà mới biết được, ngay lập tức Vương thị rất tức giận, hận không thể đem mẫu tử Chu Ánh Tuyết rút gân rút cốt, tâm địa bọn họ thật quá sức độc ác, cư nhiên dám sai khiến bọn buôn người trói Uyển Nhược lại.

Vương thị nghe nói là hầu hết tiểu nữ nhân bị bọn buôn người bắt lại, khả năng đều bị bán vào kĩ viện, Vương thị vừa nghĩ tới Uyển Nhược xém chút nữa thì bị bắt đến nơi đó, trong lòng lạnh cả nửa ngày cũng chưa có lấy lại tinh thần.

Nhưng ca ca của bà đã nói, chuyện này chỉ có thể che đậy giấu giếm, nếu như làm lớn chuyện ra, Tô gia sẽ phải chịu liên lụy, dù sao bắt cóc hoàng tử tội này ai cũng không thể gánh nổi, nếu là Tô gia thì xong rồi, Tô Triệt bị chém đầu không nói, còn có Uyển Nhược nữa? Uyển Nhược dù sao cũng mang họ Tô, chuyện này chỉ có thể im lặng làm ngơ.

Mặc dù bà bà cùng Tô Triệt xử lý gọn gàng mẫu tử Ánh Tuyết, nhưng mà những lời trong lòng của Vương thị đây nói ra không được, vì vậy đối với Tô Triệt có phần lạnh nhạt không biểu cảm, Tô Triệt đã đến mấy lần, đều không vào bên trong được.

Trong lòng Tô Triệt cũng rất áy náy, đối xử với Vương thị lúc này có mười phần chân thật, lại bị Vương thị quăng sắc mặt cho vài lần, khuôn mặt cũng không còn mấy phần chân thành nữa, bà vú thấy vậy vội vàng khuyên nhủ:

"Trong lòng phu nhân khó chịu, người nào cũng biết, nhưng mà thời gian sẽ qua đi đúng không? Nếu cuối cùng ngài như vậy, vị lão gia của chúng ta tính tình vốn là điền đạm, rất dễ dàng nóng lên, mà một khi lạnh nhạt, càng khó có thể quay lại, cũng may tiểu thư của chúng ta không gặp nguy hiểm gì, Định Nhàn sư thái cũng đã nói, đại nạn không chết tất có hậu phúc, phu nhân hà tất phải như thế, làm cho mấy người bên ngoài kia dễ dàng chiếm được tiện nghi."

Trong lòng Vương thị cũng hiểu, nhưng mà sự việc này thật sự nuốt không trôi, khe khẽ thở dài:

"Vú đi kêu phòng bếp làm mấy món ăn thanh đạm, kêu nha đầu đi mời hắn đến đây đi, còn nha đầu Uyển Nhược này, đã ở trong cung năm sáu ngày rồi, sao còn không thấy quay về. . . . . ."

Nơi này đang nói, chợt thấy một tiểu nha đầu đi tới thưa lại, nói bên kia người của Vương phủ ma ma Phúc Nhuận gia đã tới, Vương thị vội vã đích thân ra ngoài đón:

"Gió tuyết lớn như vậy, ma ma sao lại tới, đã có chuyện gì sao? Kêu bọn nha đầu bà tử đi thêm một chuyến gọi là được, mau vào nhà cho ấm áp, uống ly trà."

Phúc Nhuận gia vội nói:

"Cũng không dám, lão nô là theo lệnh lão thái thái tới, mới vừa rồi, nương nương sai người đưa tiểu thư đến trước mặt lão thái thái, tiểu thư mở miệng một tiếng liền nhắc đến Thừa An thiếu gia, lão thái thái bên kia không có cách nào, liền để cho lão nô tới đón Thừa An thiếu gia qua đó, nói chờ đến khi Thái Học mở cửa, liền bắt đi vào, hiện tại nên để cho hắn có mấy ngày thoải mái đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.