Giống Như Một Giấc Chiêm Bao

Chương 11: Lần đầu vợ chồng hòa thuận




Edit: voi còi

"Bờ ao không cần đóng cửa ngủ, hàng đêm gió lạnh hương đầy gia ( ta k biết dịch thơ.hix ), thực phải lau mắt mà nhìn rồi."

Tô Triệt nhíu nhíu mày, ánh mắt một lần nữa rơi ở trên người nữ nhi, nghe xong Thừa An đọc xong bài thơ hoa sen, Tô Triệt thấy thật sự là ngạc nhiên ngoài ý niệm, mặc dù Phương Tử Hồng thường xuyên khen nói Uyển Nhược nhanh nhạy thông tuệ, Tô Triệt cũng không thực coi trọng.

Trong lòng Phương Tử Hồng nghĩ cái gì, tất nhiên Tô Triệt đều biết, muốn mượn thế lực của Vương gia, tự nhiên sẽ đối Uyển Nhược tương đối quan tâm, hiện giờ xem ra lại không phải như thế.

Mà nha đầu Uyển Nhược kia vừa mới đi học có mấy tháng, tuy rằng Thừa An cũng vừa vỡ lòng, trước kia thời điểm mình được rảnh rỗi, cũng thường xuyên dạy bảo cho hắn, bởi vậy cũng coi như chính thức vào học trước, cũng có thể đọc một vài cuốn sách ghi chép,vừa hiểu biết nhiều nhớ giỏi thông minh phi thường, bởi vậy có tiếp thu nhanh cũng không phải hiếm.

Hắn luôn luôn không quan tâm để ý tới Uyển Nhược, toàn bộ do vợ cả Vương thị dạy bảo, hiện giờ vào học mấy tháng liền có thay đổi, thực sự là Vương thị có phương pháp giáo dục tốt.

Trong lòng Tô Triệt không khỏi nổi lên một cỗ kính ý, cổ nhân nói nữ tử vô tài mới là đức, hiện tại xem ra cũng không hẳn vậy, nữ tử nếu như đọc sách biết rõ một chút đạo lý, ít nhất sau dạy đứa con cũng có sự khác biệt lớn.

Không nói đâu xa, Uyển Như so với Uyển Nhược còn lớn hơn ba tuổi, đừng nói đến luật bằng trắc, đối thơ, bình thường viết chữ to cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo không ra hình dáng, cùng so sánh với tiểu nữ nhi, thật có thể nói là cách biệt một trời một vực.

Nghĩ đến chỗ này, Tô Triệt đối Vương thị lại tươi cười càng thêm ôn hòa hơn mà trước đó chưa từng có. Vương thị thật sự không biết làm sao, từ khi thành hôn đến nay, trượng phu khi nào từng có vẻ mặt tốt như vậy, mặc dù không đến mức lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, nhưng cũng là lạnh giọng lãnh ngữ không ngừng, hôm nay đây là thế nào?

Trong lòng Vương thị đang tích cực suy đoán, liền nghe Tô Triệt hơi có mấy phần tự hào mà nói:

"Một tiểu hài tử có thể làm ra thơ như vậy, nghĩ đến ở thành Ký Châu cũng tìm không ra người thứ hai đâu, Uyển Nhược thật thông minh!"

Vừa nói, từ trong lồng ngực lấy ra cái hộp nhỏ đưa tới trong tay nàng:

"Đồ chơi này vốn cho Thừa An, hôm nay cũng cho con, nếu thông minh, thì phải cố gắng hơn mới đúng, đừng hoang phí vậy”

Đôi mắt của Uyển Nhược chớp chớp, nhận lấy cầm ở trên tay, xoay người đưa cho Xuân Mai đang đứng sau lưng, trong lòng thầm nghĩ, 'phụ thân hôm nay không phải uống lộn thuốc chứ, sao lại có vẻ mặt ôn hoà như vậy'.

Không riêng gì nàng, mà nha đầu bà tử đang phục vụ trong nhà, cũng đều âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ lão gia đã đổi tính. Ăn cơm xong, Uyển Nhược và Thừa An cáo lui, hai người đi qua tấm bình phong về phía cửa liền nghe Tô Triệt thanh âm ôn hòa nói:

"Hôm nay ta ở trong phòng của đại phu nhân nghỉ ngơi, đi mang quan phục của ta qua đây, sáng sớm ngày mai sẽ trực tiếp từ trong phòng đại phu nhân đi phủ nha."

Trong lòng Uyển Nhược lại càng buồn bực hơn rồi, nghe nói phụ thân đã thu Liên Hương Ngưng Ngọc để ở trong phòng hầu hạ, có hai người trẻ tuổi lại cực kỳ xinh đẹp như thế hầu hạ ở trên giường, bây giờ bỗng dưng lại tới nghỉ ở trong phòng mẫu thân không phải rất kỳ quái sao.

Uyển Nhược cúi đầu nghĩ mãi không xong, bỗng nhiên bị Thừa An bên người túm chặt bả vai:

"Nhược Nhược nghĩ gì đấy? Tỷ định đi nơi nào?Suýt nữa va vào cột trụ nhỏ phía trước rồi."

Lúc này Uyển Nhược mới phát hiện chính mình đã đi đến trước mái hiên nhà, Xuân Mai ở phía sau thấp giọng cười nói:

"Nhất định là tiểu thư được lão gia khen, trong lòng thấy cao hứng, nên không nhìn thấy đường ở phía trước. "

Hai tiểu nha đầu đứng vén rèm ở cửa cũng chịu không được hì hì một tiếng nở nụ cười, Uyển Nhược không để ý đến các nàng vui đùa, cất bước vào trong nhà, như thường lệ tỷ đệ hai người mỗi người ngồi một bên đầu giường đặt gần lò sưởi.

Uyển Nhược nhớ tới vừa rồi phụ thân cho gì đó, liền bảo Xuân Mai lấy tới, mở ra xem, miệng nhỏ không khỏi chu lên, tưởng rằng vật hiếm gì, bất quá là một cọc gỗ Lỗ Ban hình cầu, so với Cửu liên hoàn lần trước của Thừa An thì kém hơn nhiều, cái kia ít nhất cũng đáng giá, mà cái này không phải là một cọc gỗ gồ ghề sao.

Các nàng vô đây xem cọc gỗ Lỗ Ban cầu nha ( ta định cop ảnh nhưng k đc vì edit bằng đt ):

http://image.baidu.com/search/index?tn= ... l=sp&pos=0

Trong ánh đèn hai mắt Thừa An đánh giá nàng, hỏi:

"Tại sao vậy tỷ không thích cái này?"

Vừa nói, tay cầm lấy táy máy chơi, Uyển Nhược liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên trong lòng nảy ra một ý kiến:

"Thừa An thích?"

Thừa An không ngẩng đầu ừ một tiếng, Uyển Nhược ánh mắt chớp lên nói:

"Đệ đã thích, vậy sao chúng ta không đổi cho nhau, tỷ sẽ sử dụng Cửu Liên Hoàn của đệ?"

Khóe miệng Thừa An khẽ giật cười cười, ngẩng đầu nhìn nàng thật lâu:

"Ngày ấy đệ lấy cho tỷ, đó là đưa cho tỷ, tỷ không muốn, bây giờ lại muốn tìm cách đổi, chẳng phải làm điều thừa?"

Uyển Nhược liếc hắn một cái:

"Là thân huynh đệ cũng phải rõ ràng, biết không? Lúc trước Cửu Liên Hoàn là của đệ, đó là đệ rộng lượng cho ta chơi, thứ đó cũng không phải là của ta, nếu chúng ta thay đổi thì sẽ không giống nhau, tóm lại đệ không hiểu, cũng một câu, đổi hay không đổi?"

Thừa An lại nói:

"Nhược Nhược muốn cùng ta tính toán rõ ràng minh bạch như vậy, trong ngày thường tỷ để cho ta giúp tỷ viết chữ làm văn, nhưng lại muốn sự việc như vậy?"

Uyển Nhược cười hắc hắc:

"Người tài thì nhiều vất vả đấy, ta là vì tốt cho đệ a! Đệ coi, bây giờ chữ viết của đệ cũng khá, làm được văn chương, cũng bổ ích rất lớn rồi, hôm kia Phương tiên sinh vẫn cực kỳ khen đệ một hồi, tương lai đệ bảng vàng đề tên, nhớ rõ chớ quên người tỷ tỷ này là được "

Bên ngoài tiếng cưỡi khẽ không nhịn được của mấy nha đầu truyền đến, bà vú vừa vén rèm con tiến vào nói:

" Chờ thời điểm Thừa An thiếu gia nhà chúng ta trở thành Trạng nguyên, Nhị tiểu thư đã sớm xuất giá rồi, lại vẫn trông cậy vào huynh đệ làm chi? Được rồi, cũng không còn sớm nữa, ngày mai còn phải đi học, có lời gì, sáng mai rồi nói sau!"

Vừa nói, kêu hô Xuân Hương tiến vào, Thừa An xuống giường, đi đến vách ngăn đó giơ một tay lên cầm lấy Lỗ Ban cầu:

"Cái này đệ sẽ lấy đi, sáng mai đem Cửu Liên Hoàn đưa tới cho tỷ. "

Bóng dáng Thừa An vừa khuất sau cửa sổ, bà vú cùng Xuân Mai một bên hầu hạ Uyển Nhược rửa mặt chải đầu, bà vú không khỏi thở dài:

"Trái lại tính tình Thừa An thiếu gia thật tốt, bị tiểu thư náo lăn lộn như vậy, Nhị phu nhân lại không được ở bên cạnh, nói không chừng cũng tức chết rồi, rõ ràng là chính từ bụng mình chui ra, lại cùng thân tỷ tỷ lạnh nhạt, ngược lại cùng mẫu thân và tỷ tỷ khác lại thân cận "

Xuân Mai rẽ tóc của Uyển Nhược ra, dùng lược sừng trâu chải cho tóc mượt, vừa giặt khăn xong tới đưa cho Uyển Nhược, nghe xong lời này nói:

"Lời này của vú nói sai rồi, nói gì thì nói, bất quá Thừa An thiếu gia cũng là con vợ kế, tiểu thư của chúng ta mới đúng con vợ cả, tuy là nữ hài, nhưng cũng là tiểu chủ tử tôn quý nhất trong phủ này, nếu nhị phu nhân thông minh thì nên an phận, nếu như sinh thị phi, bây giờ tại Ký Châu thì thôi không nói, đến khi trở về kinh thành, tùy tiện tìm cái sai, nàng lãnh đủ"

Bà vú lườm nàng một cái:

"Bây giờ miệng của ngươi càng ngày càng ăn nói lung tung rồi, lời này vẫn nên nói nhỏ chút đi! Cẩn thận tai vách mạch rừng nếu lời này bị người nghe được mà truyền đi, chắc chắc sẽ có chuyện, không thể đem phiền toái cho đại phu nhân của chúng ta được, dù gì thì nhị phu nhân cũng là chủ tử, hiện tại không dám ngỗ nghịch với đại phu nhân, nếu muốn sử dụng thủ đoạn để trừng trị tiểu nha đầu như ngươi, chỉ như dùng dao chặt dưa một cách dễ dàng "

Uyển Nhược cười hì hì, trái lại nàng rất thích tính tình của Xuân Mai, lanh lẹ nhưng cũng không lỗ mãng, thấy ở trong phòng không khóa cửa, ra ngoài tùy tiện cũng không nói gì, ngược lại cũng khâm phục ánh mắt của mẫu thân, những người trong phòng nàng đều rất đáng tin cậy.

Chỉ cần nghĩ đến tương lai sau khi mình gả đi, nếu như lúc này công tử của phủ hàn lâm và phụ thân nàng cùng một bộ dáng, có lẽ so với phụ thân nàng thì cưỡng ép hơn một chút, giống như tuần phủ Lưu đại nhân cũng vậy, cũng là thê thiếp đầy phòng rồi một đàn con, nàng có thể chấp nhận không, thật đúng là có chút khó nói, dù sao trong lòng nàng cũng là người hiện đại chính cống

Nhưng nàng muốn tình yêu hôn nhân ở trong thời đại này không khác gì một chuyện cười, nói ra đều là kinh thế hãi tục, trước không nói đến người khác, chính là mẫu thân ruột của nàng, đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, nàng đối phó có hữu dụng không.

Bỗng nhiên lại bắt đầu phiền não, Xuân Mai và bà vú nhìn thấy khuôn mặt của chủ tử có chút nham hiểm, liền không dám nói chuyện phiếm nữa, thường ngày họ thấy vị tiểu chủ tử này tính tình tốt, nếu như khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm không lên tiếng, lúc nãy tính tình cũng rất kỳ quái. Vội vàng hầu hạ cho nàng nằm thẳng xuống, hạ màn lụa xuống, cho tiểu nha đầu canh giữ ban đêm, còn lại đều đã lui ra ngoài.

Uyển Nhược lại không ngủ được, nằm nghiêng đầu, rồi nhìn vào viên ngọc bích dưới cửa số phản chiếu hình bóng của hoa và cây, ánh trăng xuyên qua màn lụa mỏng màu xanh bích chiếu xuống mặt đất, có chút ánh sáng mờ ảo màu bạc, chiếu vào trong phòng rất thanh minh, phía dưới cửa sổ ngẩng đầu trên bàn trầm hương lượn lờ, giờ này khắc này thực như trong mộng.

Thật ra thì cho dù là mộng, Uyển Nhược đều cảm thấy quá không chân thực, khe khẽ thở dài, lật người, tìm một cái gối ôm thêu hoa hòe ôm ở trong ngực, nhắm mắt lại không bao lâu sau liền ngủ.

Bên ngoài Xuân Mai nghe ngóng động tĩnh, biết tiểu thư đã ngủ say, liền tắt ngọn đèn nhỏ, nằm trên giường nhỏ dùng để hóng mát ở phòng bên.

Lại nói đến Vương thị ở bên này, từ lúc năm ngoái khi Uyển Nhược rơi xuống nước, hơn một năm nay Vương thị và Tô Triệt thực sự chưa từng ở chung, bây giờ, Tô Triệt lưu lại ở đây qua đêm, thực sự là Vương thị có chút không thích ứng, sai người hầu chuẩn bị nước ấm, trước tiên hầu hạ Tô Triệt tắm rửa sau khi thu dọn thỏa đáng, mình mới đi tắm.

Ngồi trong thùng gỗ hơi nước lượn lờ, trong lòng Vương thị không thể nói rõ là vui hay là buồn, là chua xót hay là đắng chát, đúng là hàng trăm tư vị lẫn lộn khó mà phân biệt.

Vương ma ma lại thấp giọng khuyên nhủ:

"Nam nhân này a! Hắn chỉ thích các nữ nhân mềm mại nghe theo hắn, tính tình của phu nhân lại quá mạnh mẽ cứng rắn, cho nên mấy năm nay mới biến thành phu thê không hòa hợp, nếu như phu nhân chịu nhún nhường một chút, cũng không đến mức giận dỗi cho tới trình trạng như bây giờ, nay lão gia tâm tư có quay lại, phu nhân nên thuận theo một chút, dù sao cũng ở trong giường, ai có thể nhìn thấy, nếu có thể sinh thêm một con trai trưởng, vậy thì nửa đời sau của phu nhân cũng không cần lo lắng rồi."

Trong lòng Vương thị cũng biết những điều này, ngày ấy trước khi đi Băng Lan cũng khuyên nàng, lấy chút việc ra đã thấy, nữ nhân a! Đều phải nhắm một con mắt mở một con mắt mới có thể sống qua, nếu là mọi chuyện kéo căng quá, cũng mệt chết đi được.

Tô Triệt có tâm quay lại, Vương thị khúc ý tương hòa, một đêm này trong giường lại hết sức được thú vị, tự nhiên Vương thị phương tiện cho dù tốt nhưng so ra vẫn kém hai người Liên Hương Ngưng Ngọc. Nhưng trong lòng Tô Triệt cũng biết rất rõ ràng, lúc này hai người đó bất quá chỉ đồ chơi mua vui, mà Vương thị lại là vợ cả duy nhất của mình.

Nói lời khó nghe một chút, mai này sau trăm tuổi, hai người đều phải chôn cất ở chung với nhau, cùng vậy chờ tìm việc vui không là một chuyện, trước kia trong lòng có vướng mắc, hiện giờ nghĩ thông một chút rồi, đột nhiên mới phát hiện, thê tử cũng không phải không thú vị, chỉ là xuất thân có hạn, đoan trang tự nắm giữ thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.