*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Phong Bụi
Lễ vật, lễ vật, thẻ học viên.
Thiếu gia?
Thiếu gia!
Thiếu gia……
Ba cái đầu có ba cách nghĩ khác nhau.
Thẩm Thận Nguyên nhỏ giọng nói: “Mã Duy Càn kỳ thực là con trai của quản gia sao?”
“……” La Thiếu Thần hỏi, “Sao cậu không đoán là thợ làm vườn?”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Thợ làm vườn kết hôn chưa?”
“Cái gì?”
Trương Tri hỏi: “Vấn đề hiện giờ chẳng lẽ không phải là có nên nhận điện thoại hay không sao?”
Thẩm Thận Nguyên vừa vươn tay ấn loa vừa nói: “Nghe điện thoại của người khác là không tốt, nhưng không cẩn thận nhấn vào thì…”
“Tôi đợi bảy giây rồi đấy.”
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc. Cậu kinh ngạc không phải là vì câu nói gần như mệnh lệnh từ đầu kia điện thoại, mà là sự lạnh lùng đến gần như lãnh khốc của người nói. “Xin chào,” Thẩm Thận Nguyên giả giọng non nớt nói chuyện, “Chú tìm chú Mã ạ? Chú ấy say rượu rồi.”
Tút tút tút…
Đối phương không chút lưu tình ngắt điện thoại.
Trương Tri nói: “Tôi có chút hiểu rõ cái gọi là con trai của quản gia rồi.” Thái độ nói chuyện của đối phương hoàn toàn là chủ nhân ra lệnh cho người hầu.
La Thiếu Thần nói: “Tôi đã từng nghe qua giọng nói này.”
“Tôi dám đánh cược anh ta có năm âm vực cao tám độ.” Tuy về công việc không còn phụ trách sự vụ cụ thể của EF, nhưng vì liên quan đến Kiều Dĩ Hàng, trình độ của Trương Tri không những không đình trệ mà còn càng ngày càng tiến bộ.
La Thiếu Thần nói: “Có thể hát chuẩn đã là kỳ tích. Hắn chính là Mã Ngọc.” Câu sau là nói với Thẩm Thận Nguyên.
“Mã Ngọc là ai?”
Câu hỏi của Trương Tri Thẩm Thận Nguyên vốn cũng muốn hỏi, nhưng trong đầu óc cậu đột nhiên nghĩ ra một nhân vật, “Em trai của Mã Thụy?”
Trương Tri phì cười, “Thành tinh rồi sao?”
La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên đồng thời nhìn về phía Trương Tri. (Bụi: Em trai = tiểu đệ đệ = cái “đó đó”, bạn Tri đầu óc thật đen tối ╮(╯▽╰)╭)
Trương Tri cúi đầu nhìn đồng hồ, “Muộn quá rồi, tôi về trước đây. Chúc La Lâm Lâm sinh nhật vui vẻ nhé.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Tôi nên nói là cảm ơn sao?”
Trương Tri nói: “Cậu nhận quà rồi.”
“Tôi thay La Lâm Lâm cảm ơn anh.” Nếu như nhất định phải nhận đồ chơi, cậu thà đòi một cái mô hình máy bay. Nói ra mới nhớ, mô hình máy bay điều khiển từ xa bây giờ càng lúc càng tiên tiến rồi, thực có một cái cũng không tồi.
La Thiếu Thần nói: “Kiều gia có giờ giới nghiêm sao? Muộn một phút phải quỳ lên thủy tinh vỡ hay ra đường ngủ?”
Trương Tri bĩu môi, khinh thường nhìn anh nói: “Đợi anh có người yêu rồi liền biết cái gì gọi là giờ giới nghiêm của tình yêu.”
La Thiếu Thần: “……”
Sau khi Trương Tri đi, Thẩm Thận Nguyên cũng muốn đi theo xuống lầu, lại bị La Thiếu Thần kéo lại.
Đến rồi đến rồi, quả nhiên đến rồi…
Thẩm Thận Nguyên vừa kêu loạn trong lòng, vừa kích động nhìn La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần nhìn ánh mắt càng lúc càng sáng của cậu, chau mày hỏi: “Cậu làm sao thế?”
“Không phải anh có lời muốn nói với tôi sao?”
“Đương nhiên.”
“Nói đi.”
“Chuyện của Mã Duy Càn cậu đừng quản nữa.”
“… Tại sao?” Đầu óc của Thẩm Thận Nguyên nhất thời vẫn chưa tiếp nhận được.
La Thiếu Thần nói: “Chuyện này quá phức tạp, cần phải làm rõ rồi mới nói sau.”
Thẩm Thận Nguyên nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi, thăm dò: “Anh đang nói đến em trai của Mã Thụy… Mã Ngọc?”
“Ừ. Địa vị của Mã Ngọc trong Mã gia có thể so với địa vị của La Lâm Lâm trong La gia, động vào một sợi lông của hắn chẳng khác nào gây thù với toàn thể Mã gia.”
“Tôi có thể động cho hắn chỉ chừa một cọng lông không?”
“……”
“Hắn gọi điện cho Mã Duy Càn có thể chỉ là trùng hợp, không nhất định có liên quan vào chuyện này.” Thẩm Thận Nguyên nói.
La Thiếu Thần nói: “Cũng không thể loại trừ khả năng này.”
“Vậy phải điều tra thế nào?”
“Cậu quên mất cảnh sát sao? Cũng phải để họ động tay động chân một chút chứ. Biết tại sao nhân vật chính trong phim truyền hình lại luôn liêm khiết chính nghĩa vậy không?”
“Bởi vì bọn họ là nhân vật chính, hình tượng nhân vật chính không thống nhất, bộ phim sẽ rất dễ bị ngừng.”
“Không, bởi vì biên kịch sắp xếp cho họ quá nhiều việc. Bắt kẻ gian, yêu đương, thỉnh thoảng còn tốn công sức vì việc riêng của bạn bè đồng nghiệp, thời gian đâu mà nghĩ ngợi lung tung nữa?”
Thẩm Thận Nguyên có vẻ đã hiểu, “Cho nên chúng ta hiện tại phải giúp biên kịch, cho bọn họ thêm việc để làm sao?”
“Từ góc độ của chúng ta nhìn thì đúng vậy.”
“Vẫn còn góc độ khác sao?”
“Từ góc độ của cảnh sát, chúng ta chắc là… người chỉ điểm.”
“… Nhân vật chính là ai rất quan trọng.” Thẩm Thận Nguyên liếc nhìn Mã Duy Càn vẫn nằm dài trên giường nói, “Anh nói xem, anh ta có khi nào giả say, ngấm ngầm nghe trộm chúng ta nói chuyện, đợi sau khi chúng ta đi khỏi liền nhổm dậy báo tin hay không.”
La Thiếu Thần nói: “Chuyện đã phát triển đến nước này rồi, hung khí hẳn đã lên sàn rồi.”
“Đèn bàn sao? Sao không tiên tiến hơn một chút? Cho dù không có AK47, cũng phải có cái nỏ thần Gia Cát (1) chứ.”
“So với giá nến, nó tiên tiến lắm rồi.” La Thiếu Thần vỗ vỗ đầu Thẩm Thận Nguyên, “Đi thôi. Thọ tinh không thể mất tích quá lâu. Chốc nữa còn phải thổi nến sinh nhật nữa.”
Thẩm Thận Nguyên không nói gì nhìn anh chằm chằm một lúc, khi đã chắc chắn anh ta không còn lời nào muốn nói nữa, mới chậm rề rề đi khỏi cửa.
“Đúng rồi.” La Thiếu Thần đóng cửa lại đột ngột nói.
Thẩm Thận Nguyên lập tức quay người lại, mở to mắt kỳ vọng nhìn anh.
“Tư Mã Thanh Khổ đại sư nói chuyện của Cát Phụng đã có đầu mối rồi, cậu không cần quá lo lắng.”
“À, Đúng vậy.” Nói đến Cát Phụng, không thể không nghĩ đến con át chủ bài La Lâm Lâm rất có khă năng đang nằm trong tay hắn, Thẩm Thận Nguyên nhất thời khinh thường bản thân. Đây là sinh nhật của La Lâm Lâm, bản thân lại đi kỳ vọng nhận được quà của La Thiếu trong sinh nhật La Lâm Lâm? Thật là quá mặt dày không biết xấu hổ rồi.
Cậu cúi gằm đầu đi xuống lầu, tuy rằng động tác không khác gì lúc trước, nhưng La Thiếu Thần nhìn đỉnh đầu cậu liền có thể cảm giác thấy sự thay đổi cảm xúc rất nhỏ trong mấy chục giây ngắn ngủi của cậu.
“Có tâm sự sao?” La Thiếu Thần kéo lại ngay lúc cậu bước xuống bậc thang cuối cùng.
Loại tâm sự này bảo cậu mặt mũi nào dám hé răng. Khóe mắt Thẩm Thận Nguyên quét thấy bóng lưng của vú Triệu và Kiều Anh Lãng, vội nói: “Tôi không biết phải làm thế nào với Kiều Anh Lãng?”
“Cậu trước kia đối phó với fan cuồng nhiệt thế nào?”
“Bọn họ sẽ không bắt tôi làm tân nương, hơn nữa tôi có trợ lý, cậu ta nghỉ đẻ rồi, à, là vợ của cậu ta có bầu.”
“Tôi biết giới tính của trợ lý cậu.” La Thiếu Thần ngừng một lát nói, “Nếu như tôi nhớ không nhầm, trợ lý và ông bầu của ngôi sao nhỏ Lâm Lâm hiện tại… là tôi.”
“Cho nên chuyện này giao cho anh xử lý nhé.” Thẩm Thận Nguyên cầu còn không được.
La Thiếu Thần búng tay tách một cái, “Một chén lùi lại mười tám năm nào.”
Có điều sau khi Thẩm Thận Nguyên đi ra cũng không có cơ hội ở riêng với Kiều Anh Lãng, La Học Mẫn trực tiếp đưa cậu lên đài hoa được dựng lên tạm thời. Trên cổng vòm được dựng từ hoa tươi treo đèn nhấp nháy đủ màu sắc, ánh đèn làm khuôn mặt của mỗi người đều trông dịu dàng hơn, khiến cảnh đêm trở nên thuần khiến đẹp đẽ hơn bao giờ hết.
“Đây là một đêm khó quên, không chỉ vì hôm nay là sinh nhật của công chúa nhỏ nhà chúng ta, mà còn vì được gặp gỡ rất nhiều bạn tốt nữa.” La Học Mẫn hai má khẽ ửng hồng, nét mặt rạng rỡ, không giấu được sự vui mừng, “Hãy cùng đi đến cao trào của buổi tiệc tối nay, cung chúc tiểu thọ tinh sinh nhật vui vẻ.”
Tiếng hát chầm chậm vang lên, các vị khách mời đều cùng hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật.
Thẩm Thận Nguyên đứng dưới ánh đèn, đón nhận ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng.
Từ người mẫu đến diễn viên, việc được quần chúng nhìn vào không hề xa lạ với cậu, nhưng được nhiều người chúc phúc đón sinh nhật thế này lại là một chuyện khác, chuyện này đối với cậu mà nói là một kinh nghiệm hoàn toàn mới mẻ. Lòng bàn tay cậu khẽ đổ mồ hôi, vừa căng thẳng vừa vui mừng, rõ ràng biết nhân vật chính của bữa tiệc này hoàn toàn không phải mình, nhưng bản thân đội lốt thân xác này, cậu vẫn rất cảm động.
Bánh sinh nhật được đẩy lên, La Định Âu và La Khải Trạch một trái một phải đứng hai bên chiếc bánh bảy tầng, kỳ vọng nhìn cậu.
Thẩm Thận Nguyên ngửa đầu nhìn lên ánh nến trên đỉnh bánh ga tô, nghĩ xem mình có nên cắm một cái chong chóng tre bay lên trên để thổi nến hay không.
Một đôi tay kịp thời ôm lấy thắt lưng bế cậu lên.
Không cần quay đầu lại, Thẩm Thận Nguyên cũng có thể nhận ra nguồn gốc của cái ôm quen thuộc này.
“Ước đi!” Kiều Anh Lãng ở phía dưới không cam chịu bị lãng quên, kêu to.
Thẩm Thận Nguyên nhắm mắt vào, hai tay chắp lại, thành tâm cầu khẩn: Xin hãy cho con và La Lâm Lâm bình an trở về cuộc sống vốn có của mỗi người.
“Phù!” Cậu thổi một cái tắt nến.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Thẩm Thận Nguyên nghĩ: Tiếng vỗ tay to như thế, ông trời chắc hẳn sẽ nghe thấy nhỉ.
Dù sao cũng là tiệc sinh nhật của trẻ con, khách mời không thể ở lại quá lâu, đợi sau tám rưỡi, khách trong đại trạch đã đi về kha khá. Thẩm Thận Nguyên tiễn xong các bạn trẻ ở nhà trẻ, nhịn không nổi buồn ngủ, uống một cốc sữa trở về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.
Sự yên tĩnh sau cơn huyên náo rất dễ cảm thấy trống trải.
Thẩm Thận Nguyên nằm trên giường, đầu óc buồn ngủ dần dần thanh tỉnh, bóng tối bao la không bờ bến trong căn phòng đậm đặc quấn quanh cậu, càng hiện rõ sự cô đơn của cậu.
Cậu cứ lặng lẽ nằm một mình, trong đầu dần dần trống rỗng, hai mắt không chớp nhìn lên trần nhà, bình tĩnh đợi cơn buồn ngủ kéo đến lần nữa.
Khoảng nửa giờ sau, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng trở lại.
Thẩm Thận Nguyên trở người một cái, đang định chìm vào giấc ngủ, liền cảm thấy dưới người cứng cứng, dường như đã đè lên vật gì đó. Cậu vươn tay sờ soạn, sau đó rút ra một cái thẻ.
Không phải là thư uy hiếp đấy chứ?
Cậu bật đèn lên, đưa tấm thẻ lại gần dưới đèn: Thẻ học viên piano sơ cấp Duyệt Nhĩ. (Duyệt nhĩ: dễ nghe, êm tai)
—————————
(1) nỏ Gia Cát: