Giới Giải Trí: Yêu Cả Đời

Chương 22: Vào ở nhà mới




Editor: demcodon

Trong lòng cậu hạ quyết tâm, nhân lúc cậu nghe được cửa phòng ngủ bị đẩy ra nhẹ nhàng thì Sở Chiêu đã nhẹ nhàng đi tới yên lặng mà không có lên tiếng.

Sở Chiêu dẫm chân lên trên thảm mềm mại đi đến mép giường yêu thương nhìn người co rút thành một cục trong chăn. Hắn đang muốn kéo chăn xuống lộ đầu ra nhưng không nghĩ tới chăn bị nắm rất chặt.

"Bảo bối, em tỉnh rồi hả?" Sở Chiêu ngồi mép giường cẩn thận tới gần hỏi. Vừa rồi lôi kéo chăn thì Sở Chiêu phát hiện không thích hợp. Người trong chăn rõ ràng là đang run rẩy, tỉ mỉ nghe còn có thể nghe được tiếng khóc nức nở. Trong lòng hắn bắt đầu sốt ruột.

"Vi Nghiên, làm sao vậy?" Sở Chiêu vội vàng kéo chăn xuốn, nhưng không nghĩ tới chăn bị kéo càng căng, người bên trong còn quấn chặt sang một bên, tiếng khóc cũng càng thêm rõ ràng. Tim Sở Chiêu lại càng đập nhanh: "Vi Nghiên, làm sao vậy? Nói với anh không được sao?" 

Hai người giằng co một hồi Mạnh Vi Nghiên cũng không nói lời nào, chỉ là có vẻ khóc. Sở Chiêu cũng là lần đầu tiên thấy cậu khóc, trong lòng hắn lại càng vừa kích động vừa đau lòng vội vàng xốc hết chăn lên. Trên người Mạnh Vi Nghiên vẫn còn đau nên không có sức lực cướp chăn với hắn nên chăn bị hắn lập tức cướp đi.

Tối hôm qua Mạnh Vi Nghiên đã khóc rất lâu, vừa rồi mặc dù là giả khóc nhưng đôi mắt đã là sưng đỏ. Cậu vốn dĩ là muốn giả bộ một chút dọa Sở Chiêu, lúc này bức đầu đã đạt thành mục đích, cũng không tiếp tục lại giả vờ nữa.

Sở Chiêu đau lòng ôm cậu vào trong lòng: "Vi Nghiên, em hối hận hả? Nói cho anh biết anh đã làm sai chỗ nào được không? Anh sẽ sửa." 

Mạnh Vi Nghiên đưa ra tất cả kỹ thuật diễn xuất mình có được mang theo một chút nức nở nhỏ giọng nói: "Không thoải mái, đau, chỗ nào cũng đau, tối hôm qua anh còn vẫn luôn không ngừng, em đã cầu xin anh nhưng anh cũng không ngừng, sao anh có thể bá đạo như vậy chứ? Em rõ ràng là lần đầu tiên, anh một chút cũng không suy xét cho em." 

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đều là anh sai." Trong lòng Sở Chiêu cũng rất tự trách, Mạnh Vi Nghiên cho tới bây giờ đều rất kiên cường, chưa từng khóc qua. Hiện tại cậu lên án hắn như vậy thật sự làm cho Sở Chiêu bắt đầu hối hận. Tối hôm qua hắn thật là có phần không khống chế nổi, hơn hai mươi mấy năm thân xử nam lập tức đối mặt với người yêu mình ngon miệng như vậy thật sự là làm cho sự tự chủ của hắn cho tới nay hoàn toàn tan vỡ. 

"Về sau sẽ không, thật sự, bảo bối, tha thứ cho anh đi." Sở Chiêu ghé vào lỗ tai cậu thành khẩn xin lỗi cũng làm cho trong lòng Mạnh Vi Nghiên bình tĩnh trở lại. 

"Em là một người đàn ông trưởng thành như vậ có phải quá làm kiêu hay không?" 

"Sẽ không, nên trách anh." 

"Vậy sau này anh không được như vậy, sau này cũng phải suy xét cân nhắc cho em nhiều hơn, thật sự rất đau." 

"Ừhm, anh sẽ cố gắng, nhưng bảo bối thật sự quá đẹp, anh thật sự là rất khó khống chế." 

Mạnh Vi Nghiên dữ tợn trừng mắt nhìn hắn.

"Để anh nhìn xem vết thương trên người em có đỡ hơn chút nào không." Sở Chiêu nhẹ nhàng cởi sạch áo ngủ của cậu.  

Mạnh Vi Nghiên cúi đầu nhìn thấy trên người mình khắp nơi đều là dấu hôn, đặc biệt là hai nụ hoa kia lại càng sưng đỏ. Sở Chiêu thấy vậy chột dạ sờ sờ mũi, khi nhìn thì hạ thân cũng cứng lên, hậu môn càng thêm không cần nghĩ. Mạnh Vi Nghiên nhịn không được lại trừng mắt nhìn hắn, lần này trừng mắt càng thêm tức giận. Đôi mắt Sở Chiêu đã cố định ở trên người cậu, Mạnh Vi Nghiên nhìn dáng vẻ hắn nhộn nhạo tức giận mặc quần áo tử tế lại, kéo qua chăn không để ý tới hắn.

"Bảo bối, bảo bối, anh chỉ ở trước mặt em không khống chế nổi chính mình thôi, em cũng cần phải săn sóc tâm tình anh lần đầu tiên ăn thịt chứ." Da mặt của Sở Chiêu cũng bắt đầu dày lên làm nũng chơi xấu, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Cuối cùng Mạnh Vi Nghiên nghiêm khắc từ chối Sở Chiêu một mình kiên trì đi tắm rửa một cái. Nhưng khi đến lúc bôi thuốc có chỗ không thể với tới được, Sở Chiêu phải liên tục thề mới có được quyền lợi giúp bôi thuốc. Mạnh Vi Nghiên nằm sấp ở trên giường, hơi cảm thấy thẹn để cho Sở Chiêu bôi thuốc ở hâu môn cho cậu. Sở Chiêu đau lòng nhìn hậu môn cậu hơi bị xé rách, trong lòng cũng bắt đầu nghiêm túc không mang theo một tia ham muốn cẩn thận giúp cậu bôi thuốc.

Bôi thuốc xong Mạnh Vi Nghiên lại ăn một bữa cơm đầu tiên hôm nay, bụng đói kêu vang dạ dày rốt cục cũng chứa được đồ ăn.

Ăn cơm xong Mạnh Vi Nghiên mang quà sinh nhật mình đã chuẩn bị xong ra: "Sinh nhật vui vẻ." 

Sở Chiêu nhận quà tặng rồi cho cậu một nụ hôn: "Cám ơn bảo bối." Vừa mở hộp ra nhìn thấy thì ra còn là hai phần, một cái là quyển tập tranh 2 Mạnh Vi Nghiên vẽ, một cái còn lại là một cái ngọc bội trắng kết đồng tâm. 

"Đây là chính tay em điêu khắc, vì cái này trên tay em còn bị thương." Mạnh Vi Nghiên cũng không phải là người làm chuyện tốt không lưu danh, cậu là đứa trẻ có tinh thần kiên trì vâng chịu biết khóc có sữa uống. 

Sở Chiêu nâng tay cậu lên vừa tỉ mỉ nhìn thì quả nhiên còn có mấy chỗ vết sẹo còn chưa có lành, trong lòng vừa cảm động vừa đau lòng: "Cám ơn em, bảo bối, anh rất thích, chỉ là sau này đừng làm bản thân mình lại tổn thương nữa." 

"Anh thích là được." Hai người lại bắt đầu buồn nôn.

Bởi vì cơ thể Mạnh Vi Nghiên không khỏe nên sáng ngày hôm sau hai người mới quay về Bắc Kinh. Mạnh Vi Nghiên cũng không dám lập tức về nhà, thân thể của cậu còn dấu vết, nếu bị ba mẹ nhìn thấy thì hơi xấu hổ.

* * *

Tháng 7 đã đến, trường học của Mạnh Vi Nghiên cho nghỉ hè, vừa lúc nhà mới cũng trang trí hoàn tất, hai người thu xếp một chút đồ đạc của hai người bao lớn bao nhỏ dọn vào nhà mới. Nhân cơ hội này vừa lúc mở tiệc chiêu đãi gia đình hai nhà ở trong nhà mới. Mạnh Vi Nghiên và Sở Chiêu đối với việc này rất coi trọng, trước một ngày đến siêu thị mua sắm nguyên liệu nấu ăn rất phong phú.

Sáng sớm hôm sau, người nhà họ Sở đã đi đến trước tiên. Ông nộ Sở tinh thần phấn chấn dẫn đầu đi đến, đoàn người đi theo phía sau. Hai người vội vàng đón tiếp bọn họ trước tiên ngồi ở phòng khách nghỉ ngơi. Một lát sau thì người nhà họ Mạnh đi tới, từ ông cố Mạnh cho đến cháu gái nhỏ Điềm Điềm tới cũng là đặc biệt đầy đủ hết. Trong phòng lập tức bắt đầu náo nhiệt, cùng nhau chào hỏi thì đặc biệt tốn không ít thời gian. Chờ sau khi chào hỏi xong ngồi vào chỗ của mình thì mẹ Mạnh lại đề nghị đi tham quan nhà mới một chút, một đám người lại chậm rãi đứng dậy quan sát chung quanh.

Mọi người đều nhìn ra được ngôi nhà này trang trí mất không ít sức lực, ngoại trừ đồ cổ và tranh chữ vô giá còn có các loại đồ điện dụng cụ trong nhà được chọn lựa kỹ càng. Trong phòng khách đặt đàn dương cầm, các loại trang trí nhỏ thú vị như ảnh chụp của hai người và mọi người trong nhà làm cho các trưởng bối đều rất vừa lòng.

Điềm Điềm nghịch ngợm chui vào bức màn, chị dâu đuổi theo bế bé ra: "Haizz, Tiểu Nghiên, bức màn này của em thật xinh đẹp, đây là đồ án gì vậy?" 

Mạnh Vi Nghiên có phần xấu hổ cầm lấy điều khiển từ xa mở bức màn ra, thì ra màu xám bạc trên bức màn là một bức thật to nét vẽ của hai người, là một tờ lấy trong tập tranh Mạnh Vi Nghiên vẽ. Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ mà không nói chỉ cười, còn lớn mật trêu chọc hai người vài câu.

Chờ khi đi tham quan đến phòng luyện tâp Mạnh Vi Nghiên tỉ mỉ trang trí thì người nhà họ Mạnh càng vui vẻ. Ông cố Mạnh càng liên tục dặn dò cậu bình thường cũng phải luyện tập hát hí kịch cho tốt. Nhưng mọi người tỉ mỉ nhìn cũng rất là kinh dị, chỉ thấy bên cạnh giá vũ khí còn đặt một cái kiếm phong cách cổ xưa. Phía trên là một thanh kiếm ngọc thon dài xanh biếc, chất ngọc mượt mà trong suốt, là ngọc bích tốt nhất, thủ pháp điêu khắc cũng rất xinh đẹp, vô luận là thân kiếm hay là chuôi kiếm cũng đều lưu loát dễ đưa đẩy, trên chuôi kiếm rũ xuống một cái tua kiếm màu vàng rất là tinh xảo xinh đẹp.

Đoàn người đang vây quanh quan sát thì bên kia Điềm Điềm thích cái đẹp nhìn thấy mũ phượng của Mạnh Vi Nghiên nói: "Mẹ, con muốn đội." 

Chị dâu cũng không có nghĩ nhiều, bình thường ở trong nhà Điềm Điềm thích cái đẹp đã rất thích chơi mũ phượng. Nhưng cô vừa cầm lên nhìn thấy lại ngạc nhiên: "Tiểu Nghiên, cái này của em hẳn sẽ không phải là trân châu và đá quý thật sự chứ?" 

Mạnh Vi Nghiên vốn dĩ bởi vì mọi người nhìn thấy kiếm ngọc có chút xấu hổ, lần này càng thêm xấu hổ: "Ưm, dạ." 

Lần này mọi người lại đều vây qua xem, Điềm Điềm thông minh lanh lợi vừa nghe lại càng thêm la hét muốn đội. Mạnh Vi Nghiên cũng không có từ chối đội lên cho bé còn thẳng thắng khen bé xinh đẹp, làm cho cô nhóc càng khoái chí. Cuối cùng bị mọi người khuyên can mãi mới lưu luyến không rời lấy xuống. Trong lòng Sở Chiêu âm thầm quyết định chờ lát nữa kêu Từ Bằng Huy lại đi đặt một cái nhỏ, chờ qua một thời gian ngắn đến sinh nhật Điềm Điềm thì tặng cho bé.

Lên lầu 2 là phòng nghỉ ngơi, vòng qua một cái bình phong tranh hoa điểu mọi người không thể tránh khỏi có chút kinh ngạc.

"Đều là Sở Chiêu không nói cho con biết tự mình lén lút trang trí như vậy, con cũng cảm thấy quá khoa trương." 

Thì ra lầu 2 trang trí có thể nói là không đơn giản. Cái bàn gỗ lim đỏ cũng không tính là gì, chỉ thấy trên tủ kệ đặt đan xen 12 bình mai hoa cỏ hợp lí, trên bình gốm sứ màu trắng vẽ mai lan cúc mẫu đơn và hoa cỏ, bên cạnh trên cái giá đặt mấy bồn cây cảnh tinh xảo. Trên tường có tranh chữ viết trang trí, đều là đồ cổ chân chính, khoa trương nhất chính là cái bộ giường gỗ lim cực lớn kia.

Loại giường này là giường thường dùng trong thời cổ đại, giường này có tất cả 3 lớp. Ở cổ đại có một loại giường một lớp dùng cho nơi đặt bàn trang điểm rửa mặt và nơi nha hoàn người hầu ngủ, giường 3 lớp mới là giường dành cho chủ nhân ngủ. Hiện giờ xem ra cũng thật sự có chút khoa trương, Mạnh Vi Nghiên cũng không hiểu rõ cách làm của Sở Chiêu. 

Sở Chiêu nhìn thấy tất cả mọi người đều rất kinh ngạc lại càng đắc ý dào dạt, âm thầm nhìn về phía Mạnh Vi Nghiên muốn tranh công với cậu. Mạnh Vi Nghiên lại hoàn toàn không muốn để ý đến hắn.

Đi tham quan xong tất cả phòng mẹ Mạnh lôi kéo tay Sở Chiêu nói: "Con cũng quá xa xỉ rồi, cưng chiều Tiểu Nghiên đến phải sinh hư, về sau cũng đừng làm như vậy nữa." 

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng mẹ Mạnh đối với chuyện Sở Chiêu coi trọng con trai nhà mình như vậy vẫn là rất vui vẻ. 

Ba Sở cũng bước qua lén lút nói: "Được đó thằng nhóc, thật có bản lĩnh." 

Mạnh Vi Nghiên suy nghĩ nhiều, sợ người nhà họ Sở đặc biệt là mẹ Sở có ý kiến với cách làm của Sở Chiêu nên ghé sát vào cạnh mẹ Sở mở miệng ngậm miệng một tiếng dì nói thật ngọt. Tóm lại tất cả mọi người đều vẫn rất vừa lòng. Lúc này đối với tương lai của hai người trong lòng cũng đều có tin tưởng, sau này hai nhà cũng cần phải làm một gia đình thân thích mà qua lại.

Sau khi dùng cơm trưa xong mọi người cũng không ở lâu mà lần lượt rời đi. Hai người vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì nhận được điện thoại của Viên Cương hẹn bọn họ buổi tối ăn cơm. Bọn họ hôm nay vì tiếp đãi người nhà mà cố ý nghỉ một ngày, buổi tối ngược lại không có làm gì nên cũng đồng ý.

"Đúng rồi, Viên Cương sắp kết hôn." 

"Ai? Ảnh sắp kết hôn? Ảnh có bạn gái khi nào, sao em chưa từng gặp qua?" Mạnh Vi Nghiên hơi kinh ngạc, tháng 4 vừa rồi bọn họ tụ hội một lần cũng không có thấy y dẫn theo bạn gái.

"Không phải rất rõ ràng, nhưng ít ra cũng một năm rồi, anh cũng chỉ gặp qua hai lần. Thằng nhóc này lại khiêm tốn như vậy, nếu không phải nó đặt khách sạn nhà anh thì anh còn không biết." Sở Chiêu lắc đầu.

"Vậy hẳn là nghiêm túc rồi, hôn lễ tổ chức lúc nào vậy anh?" 

"Hình như là sau lễ quốc khánh." 

Mạnh Vi Nghiên gật đầu: "Thật đúng là tò mò về cô dâu." 

Hai người không có thảo luận về đề tài này quá nhiều, dù sao buổi tối cũng sẽ biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.