Gió Thổi Mùa Hè

Chương 4: Trời thu không trở lại (2)




Tôi ngượng ngùng gật đầu với cô ấy, nụ cười có chút gượng gạo.

Tôi tự nhận mình không phải là người vụng về, nhưng ở trước mặt cô gái tên Liễu Liễu này, luôn luôn không có cách nào đáp trả, bị cô ấy đánh bại thảm hại nhiều lần.

Cũng may là không có ai biết chuyện giữa tôi và cô ấy, tôi cố gắng đem toàn bộ lực chú ý đặt vào đồ uống trước mặt.

Dù bận nhưng Liễu Liễu vẫn ung dung ăn soup trong chén, bên cạnh là một thầy giáo đã thân thiết, chẳng biết nói gì, hai người cười thành một đoàn.

“Ngôn Mặc, thật ra Liễu Liễu cũng được coi như một người có nửa phần âm nhạc, cậu ấy luyện đàn dương cầm hơn mười năm, cũng từng học sáng tác nhạc. Anh xem cô ấy là nhạc trưởng của đội hợp xướng, cũng giỏi đúng không!” Từ Giai thân thiết ôm cánh tay tôi.

Tôi hơi bất ngờ.

Còn trẻ như vậy đã là giảng viên môn Trắc lượng học, chỉ thế cũng đủ khiến người ta phải tặc lưỡi. Mà khoa học tự nhiên và đàn dương cầm, dường như đây là hai lĩnh vực không hề liên quan đến nhau, tôi không có cách nào liên hệ được.

“Ừ, rất có tiêu chuẩn chuyên nghiệp.” Tôi đánh giá như thế.

Khi đang nói chuyện Liễu Liễu đưa mắt nhìn tôi, xoa xoa má, vẻ mặt vô cùng xem thường, rõ ràng coi tôi là người nằm ngoài cuộc nói chuyện vui vẻ của cô ấy.

Tôi đẩy đồ uống trước mặt ra, tâm trạng đột nhiên không tốt.

“Thầy Ngôn, nghe nói nghề của thầy là DJ radio, vậy rốt cuộc làm DJ là làm cái gì?” Một giảng viên ngồi bàn kế bên xoay người qua hỏi.

Tôi mím môi bối rối, DJ là một từ rất rộng lại chung chung, một hai câu khó có thể giải thích rõ ràng được, rất nhiều người hiểu đơn giản là chơi nhạc, thật ra không chỉ đơn giản như vậy.

“Radio DJ là một người đa tài, không chỉ có giọng nói đặc biệt, mà còn phải có văn chương rất tốt và phải rèn luyện âm nhạc hàng ngày, đối với âm nhạc phải có cách hiểu, cách nhìn nhận đặc biệt của riêng cá nhân mình. Bọn họ kiến thức rộng, và cũng giỏi trong việc kết nối mọi người. Nếu như xem âm nhạc là một vị thuốc tốt, thì DJ cũng chính là bác sĩ trong âm nhạc.”

Trong lúc mọi người đang trò chuyện hăng say, Liễu Liễu đột nhiên đứng lên.

“Yêu cầu cao đến vậy à, người có hiểu biết một chút về âm nhạc cũng không thể làm được sao?” Giảng viên đưa ra câu hỏi nhìn tôi với ánh mắt kính nể, “Thầy Ngôn, có phải thầy rất uyên thâm về nhạc jazz không?”

Tôi cười cười, “So với những thể loại nhạc khác thì nhạc jazz có rất nhiều điểm độc đáo, có thể ngẫu hứng diễn tấu hoặc biểu diễn, sử dụng nốt Blues, tiết tấu phức tạp, có hợp âm nhạc jazz độc đáo, đặc biệt trong sử dụng âm sắc. Cá nhân tôi thích thể loại âm nhạc này, thế nhưng nói là hiểu biết uyên thâm, thì chưa đạt được.”

“Đừng khiêm tốn mà.” Từ Giai nói, “Nếu anh không học cao hiểu rộng thì trường học đã không mời anh đến giảng dạy rồi.”

“Nhạc jazz có rất nhiều loại, có blues, classic, ODJB, dixieland, Big Band… Có thể thông thạo một loại trong đó cũng rất khó rồi, thầy Ngôn, anh nói có đúng hay không?” Liễu Liễu nghiêng đầu nhìn tôi, trong mắt lóe lên một tia sáng, tôi thấy nhưng không hiểu.

“Ừ, đây là một thể loại âm nhạc bác đại tinh thâm, không ai dám khoe khoang là mình thành thạo hết các loại.” Tôi gật đầu, không dám kéo dài đề tài này, miễn cho bản thân lộ vẻ thiếu hiểu biết.

“Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói những chuyện chúng ta nghe không hiểu nữa.” Từ Giai chen vào, có phần nóng nảy, “Chúng ta ăn xong rồi đi khiêu vũ có được không? Vũ hội đêm nay được phép chơi đến sáng mà.”

“Mình còn có việc.” Liễu Liễu từ chối, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, móc khăn tay ra lau miệng, cầm lấy túi, đứng lên, xoay người đi.

Hai bên trái phải có mấy giảng viên đồng ý với đề nghị của Từ Giai.

“Tôi… Còn phải gửi điện trả lời đài người ta về tình hình thay mặt các ban.” Tôi nói với Từ Giai.

“Thật mất hứng.” Từ Giai lầu bầu, u oán trừng mắt nhìn tôi.

Tôi giả vờ như không thấy, nói lời tạm biệt với cô nàng.

Trước mặt là đường Lâm Ấm, bóng Liễu Liễu dưới đèn đường khi thì dài ra, khi thì ngắn lại, tôi chạy nhanh vài bước, đuổi kịp cô.

“Này!” Tôi thật sự không am hiểu cách bắt chuyện với người khác.

Cô ấy quay đầu thấy người gọi là tôi, cười cười, “Sao không ở lại chơi với Từ Giai?”

Tôi sững sờ, hơn nửa ngày mới hiểu ra, “Tôi… Với cô ấy không phải…”

“Không phải là người thân? Không phải là bạn bè? Hay không phải là người yêu?” Liễu Liễu hỏi.

Tôi giận mà vẫn cười, “Sai, bây giờ đều không phải.”

“Tương lai sẽ đúng thôi.”

“Tương lai cũng sẽ không đúng. Cô rất thích nhạc jazz à?” Tôi nhanh chóng đổi đề tài.

Liễu Liễu nhún nhún vai, thành thật: “Không, một chút cũng không thích.”

“Vậy lúc nãy cô…”

“À, anh nói đến chuyện tôi xen vào ấy hả, đó là vì tôi không muốn anh nói sai giống như bảo máy kinh vĩ là cameras vậy.” Cô dương dương đắc ý nháy mắt với tôi mấy cái, phất tay một cái, nghênh ngang bỏ đi.

Tôi giống như con gà gỗ, ngây ngốc đứng ở tại chỗ.

******* ******* *******

Có người nói chương trình phát thanh là một người già đi lại tập tễnh, ở thời đại truyền thông ngày càng phát triển như hiện nay, cái nghề này đã như mặt trời xế chiều, gần rời khỏi lịch sử sân khấu. Tuy nói như vậy, nhưng rất nhiều hiệu quả của phát thanh, truyền thông không có cách nào thay thế được.

Buổi tối, lặng lẽ dựa vào cửa sổ nghe một bài ca xưa, nghe DJ kể về nguồn gốc của bài hát, rằng ca khúc này liên quan đến câu chuyện cũ, đó cũng là một loại hưởng thụ đặc biệt. Đối với rất nhiều tài xế, radio lại giống một người bạn đồng hành cùng bọn họ, giống như chicken soup for the soul – hạt giống tâm hồn vậy.

Nhưng có mấy người chịu được nỗi cô đơn, bằng lòng ngồi ở hậu đài, làm một công việc không được xuất hiện trước mặt mọi người? Một DJ giỏi thường cần mấy năm kinh nghiệm, nhưng nếu DJ tuổi còn trẻ không kiên trì được, rất nhanh sẽ giữa đường đổi nghề.

Làm DJ cho đài phát thanh bây giờ đang là trào lưu, đài phát thanh quyết định tuyển thêm mấy DJ mới, để tôi phụ trách hướng dẫn.

DJ đòi hỏi một giọng nói êm tai, không yêu cầu cao về ngoại hình. Lần này tổng cộng tuyển dụng được bốn học viên, hai nam hai nữ, trong đó có một cô gái tên là Lưu Lộ, khuôn mặt sáng đẹp, giọng hát cũng rất tốt. Cô nàng rất có tố chất ngôi sao ca nhạc.

Tôi có phần ngạc nhiên khi cô vô cùng thích công việc làm DJ cho đài phát thanh này.

Trong phòng làm việc của tôi có một cây đàn điện và ba cái trống. Khi tâm trạng tốt tôi hay thích tự giam mình trong phòng đánh đàn, khi tâm trạng không tốt thì liền điên cuồng đánh trống, những người trong đài phát thanh đều biết tính nết của tôi, rất ít người đến quấy rầy tôi trong khi tôi đang đánh trống.

Tôi cũng không có nhiều cơ hội đánh trống.

Thế nhưng hôm nay từ Đại học Kỹ thuật trở về đài phát thanh, tôi tự nhốt mình trong phòng, giống người điên hung hăng đánh trống. Đột nhiên Lưu Lộ đẩy cửa đi vào, “Thầy Ngôn…” Lưu Lộ còn chưa nói hết câu, dùi trống trên tay tôi đã ném về phía đầu Lưu Lộ, trừng mắt quát: “Ngu ngốc, cút ra ngoài!”

Lưu Lộ ngây ra, hoảng sợ nhìn tôi, liều mạng nhịn không cho nước mắt đong đầy trong hốc mắt chảy xuống, tay bừng ly cà phê hơi run rẩy.

“Em rót cho thầy… Ly cà phê.” Lưu Lộ sợ hãi nói, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng thương.

Tôi đột nhiên dịu đi, mệt mỏi hạ mắt, “Cảm ơn.”

Lưu Lộ đặt ly cà phê xuống, chạy trốn rất nhanh.

Trong giờ học mấy ngày sau đó, Lưu Lộ vẫn cúi đầu không dám nhìn tôi. Một ngày trước khi cho học viên thực tập, tôi gọi Lưu Lộ đến phòng làm việc của tôi, hỏi Lưu Lộ thích cái gì, tiết mục gì.

“Mười một giờ đêm, có thể không ạ?” Lưu Lộ ngẩng đầu, hai mắt ẩm ướt.

Mười một giờ là chương trình giờ vàng do tôi chủ trì, tôi suy nghĩ một chút, “Được, theo tôi cũng được, tránh em bắt chước theo phong cách của nữ DJ khác, nếu em muốn đặt chân vào đài phát thanh, đầu tiên phải tự thân vận động.”

“Cảm ơn thầy Ngôn!” Lưu Lộ cẩn thận, chỉ vào một album chuyên môn mới ra trên bàn tôi hỏi, “Thầy cũng thích nghe nhạc của Mạc Tri Văn ạ?”

Tôi cầm lấy CD, nhìn tới nhìn lui, không nói gì.

“Giọng hát của cô ấy không được tốt lắm, nhưng bài hát lại rất hay, lời bài hát rất tuyệt vời, đúng là đáng tiếc.” Lưu Lộ nói.

“Em vẫn nên quan tâm đến chuyện thực tập của em thì hơn!” Tôi lạnh lùng nói.

Lưu Lộ sửng sốt một chút, gật đầu với tôi, lặng lẽ xoay người đi ra ngoài.

Tôi lấy từ trong ngăn kéo ra một gói thuốc lá, rút một điếu, châm lửa, khói mù lượn lờ tỏa ra, tôi cảm giác như mình tan biến.

Hôm sau trời mưa lớn, mưa tầm tã từ sáng sớm đến giữa trưa vẫn không dứt. Tôi lái xe đi xem bạn thu âm, đi ngang qua con hẻm vô tình quay đầu lại, chợt thấy Liễu Liễu đứng dưới mái hiên trạm chờ xe bus, quần áo ướt đẫm, đang dùng tay ôm lấy cùi chỏ, máu đỏ chảy qua khẽ tay.

“Cô Liễu.” Tôi dừng xe ven đường, che dù đi về phía cô.

Một tuần ở Đại học Kỹ thuật tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy, hóa ra là vì cô ấy dẫn sinh viên đi thực tập.

“À, là anh!” Cô ấy cười cười, đôi môi trắng bệch không biết vì lạnh hay vì đau, không còn sức sống như trước kia nữa.

“Tay cô?” Máu tươi từ khẽ tay chảy ra ngoài, có vài giọt lẫn trong nước mưa, rất nhanh bị mưa rửa trôi đi.

“Vừa rồi đụng phải một người đi xe đạp ở góc đường, chỉ bị trầy da một chút thôi, không có việc gì, tôi về phòng y tế của trường băng lại là được.” Cô ấy thản nhiên nói.

“Tôi đưa cô đi.” Tôi không nghĩ nhiều, vội vàng cởi áo khoác khoác lên người cô, kéo cô ấy lên xe.

Cô ấy không từ chối, dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn!”

Tôi không vội vã lái xe đi, mà lấy một chiếc khăn tay ra đưa cho cô ấy, quan sát vết thương trên tay cô, toàn bộ cùi chỏ đều chảy máu, miệng vết thương rất lớn, da thịt tróc ra.

Tôi không có đưa cô ấy về học viện mà lái xe đến bệnh viện gần nhất, đưa cô ấy đến phòng cấp cứu, khử trùng, tiêu độc, băng bó lại.

Ra khỏi bệnh viện, tôi nhìn đồng hồ vừa đúng mười hai giờ, người bạn bên kia không đi nữa, chiều nay bên trường và đài phát thanh đều không có tiết, tôi có nhiều thời gian.

“Chiều nay cô có tiết không?” Tôi mở cửa xe cho Liễu Liễu.

Cô ấy lắc đầu.

“Chúng ta cùng ăn một bữa cơm được chứ?” Tôi hỏi cô ấy, trong lòng có phần thấp thỏm.

Liễu Liễu cười khổ, đưa cánh tay lên ngang mặt tôi, đó là cánh tay phải, “Bây giờ ngay cả cầm đũa tôi cũng không cầm được, anh có thể đưa tôi về nhà trọ không? Tôi uống chút sữa, ăn chút bánh là được rồi. Thật xin lỗi, làm mất thời gian của anh.” Cô áy náy.

Tôi rất muốn xung phong nhận việc này, rằng tôi có thể giúp cô, đút cho một bệnh nhân ăn cơm không phải chuyện gì to tát lắm. Nhưng nghĩ lại, tôi và cô ấy cũng không thân đến mức này, nên tôi đành đem những lời này nuốt xuống.

Trên đường đưa cô ấy về nhà trọ, ngang qua một tiệm bánh kem, tôi xuống xe mua cho cô một ít bánh mới ra lò và sữa tươi, tôi sợ trong phòng trọ của cô không có. Nếu không có, chắc cô ấy cũng chẳng nói với tôi.

Nhà trọ của Liễu Liễu cách nhà trọ của tôi không xa lắm, tôi che dù đưa cô ấy đến cầu thang lên lầu, cô ấy nhận bánh trong tay tôi, khoác áo khoác của tôi, liêu xiêu chạy lên lầu.

Tôi đứng trong mưa, không chớp mắt nhìn theo bóng lưng cô lên lầu, thầm nghĩ, một cô gái, ngày mưa bị thương đứng một mình bên đường, chẳng lẽ không có bạn trai sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.