Gió Đêm Ấm Áp Hôn Môi Em

Chương 46: Ngoại truyện 1




Quý Sơ lại quay về căn nhà nhỏ năm ấy, lúc này đây, Niên Trĩ không giống như búp bê vải thiếu sức sống yếu ớt nằm gục trên sàn nữa, cô mặc một chiếc váy màu đỏ rượu, chân mang đôi giày da nhỏ kiểu dáng tinh xảo, đầu giày bóng loáng.

Vui vẻ dạo chơi giữa hương hoa và nắng vàng, như nai con hồn nhiên đầy sống động.

Cô vốn nên là cô công chúa nhỏ.

Nếu không có Niên Hoành, chắc tuổi thơ của Niên Trĩ sẽ như thế này, sống hồn nhiên và vô tư, như cánh chim tự do bay lượn trên nền trời.

Quý Sơ nghĩ như thế, cúi đầu xuống mới nhận ra rằng mình cũng đã nhỏ trở lại thành cậu bé, trên tay còn đang ôm theo Nguyên Đán phiên bản nhỏ.

Đột nhiên có bàn tay nhỏ bé trắng trẻo mềm mại vươn về phía này, cùng với hương thơm tươi mát ngọt lành, cô bé Niên Trĩ rụt rè mở lời, “Có thể cho em, anh có thể cho em sờ thử con chó này một chút được không?”

“Được chứ!”

Quý Sơ còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy giọng nói non nớt của mình buột miệng lên tiếng, giống như sợ đối phương sẽ đổi ý, vừa dứt lời liền đưa chó con về phía trước cho Niên Trĩ, “Nó rất ngoan, em muốn sờ như nào cũng được hết.”

Chó con Nguyên Đán nhận ra đây là phiên bản thu nhỏ của bà mẹ Niên Trĩ dịu dàng nhà mình, vô cùng thân thiết đưa cái bụng mềm mại của mình ra, để Niên Trĩ dễ dàng hành động.

“Oa! Nó thật sự rất ngoan đó.”

Đôi mắt đen láy của Niên Trĩ sáng long lanh, cô cười rộ lên, gò má trẻ con căng tròn phúng phính, như hai cái bánh bao mềm.

Chỉ khiến người ta muốn đưa tay nựng nịu một phen.

“Anh làm thế nào mà dạy được chú chó này ngoan như vậy ạ?”

Quý Sơ nhớ lại mấy ngày sau khi mình nhặt Nguyên Đán về, chó con vẫn chưa hết phản ứng kích động, đi tè bừa bãi ở phòng ngủ và phòng khách. Tối đến còn thường xuyên gào gú cả đêm, ước chừng đang kể lại số phận đau thương nửa phần đời trước đó của nó.

Là một người chủ, suốt ngày phải đi theo xử lý tai hoạ mà Nguyên Đán gây ra, dọn dẹp bãi chiến trường hỗn loạn này kia kia nọ, đấy chính là một việc cực kì hao công tốn sức.

Nhưng Niên Trĩ chưa bao giờ nghĩ rằng Nguyên Đán là một gánh nặng.

Cô vẫn đều đặn dắt Nguyên Đán ra ngoài đi dạo, lên mạng tìm hiểu các loại hành động của chó con, cứ thế cứ thế không ngại phiền hà dạy cho Nguyên Đán hành vi nào là đúng, hành vi nào là sai.

Động vật luôn có khả năng nhận biết cảm xúc nhạy bén hơn so với con người, bất kể là tốt hay xấu.

Thế nên theo như Quý Sơ nghĩ, Nguyên Đán thông minh ngoan ngoãn, nhanh nhạy hoạt bát đều nhờ Niên Trĩ yêu thương dạy bảo chu đáo.

Việc nuôi dạy thú cưng cũng giống như việc nuôi dạy con trẻ, chỉ khi chúng được nuôi dưỡng bằng tình thương yêu đong đầy, thì chúng mới có thể trưởng thành khoẻ mạnh.

Quý Sơ phủi đi chiếc lá khô rơi trên vai Niên Trĩ, cười nói, “Không, không phải anh dạy, là mẹ chú chó này dạy nó.”

Cô nhóc Niên Trĩ đang ở độ tuổi thay răng, lúc cô bé nhoẻn miệng cười phía bên phải hàm răng xuất hiện một chỗ hỏng thật rõ, “Vậy mẹ của nó chắc hẳn là một người rất tuyệt vời, sau này em cũng muốn trở thành một người chủ như thế.”

“Em sẽ thế mà.”

Quý Sơ trả lời cô một cách chắc chắn.

Anh biết rằng, Niên Trĩ của anh, từ nhỏ đã có một trái tim vô cùng ấm áp, và một tâm hồn kiên cường nhất.

Luôn là người nổi bật nhất giữa đám đông.

Một trận gió thổi qua cuốn cát bụi bay mù mịt, Niên Trĩ đứng trước mặt và cảnh vật phía sau cô vỡ tan thành vô số bong bóng nhỏ, muôn màu muôn vẻ bay lơ lửng giữa không trung.

Bong bóng dần bay lên nữa, bay về phía ánh mặt trời trên cao.

Ngay sau đó, Quý Sơ choàng mở mắt.

“Niên Hoành đâu, đã bắt được Niên Hoành chưa?”

“Con trai à, yên tâm đi, đã bắt được hắn, bắt được rồi.”

Mùi thuốc khử trùng hăng hắc xộc vào khoang mũi, trần nhà trắng toát hơi khiến người loá mắt. Quý Sơ nghe ra thật nhiều giọng nói vui mừng xung quanh mình, anh quay đầu sang nhìn, cả ba và mẹ đều nước mắt rưng rưng, nụ cười xúc động không diễn tả được hiện lên trên gương mặt.

“Ba, mẹ, con xin lỗi.”

Thẩm Mạn nắm tay Quý Sơ, áp vào bên má mình, “Đừng nói vậy, ba và mẹ đều biết cả, ba mẹ luôn tôn trọng lựa chọn của con, cũng rất tự hào vì con.”

Phía sau lưng Quý Bá Lễ, Sầm Dương bối rối đứng gục đầu, dùng khẩu hình miệng nói thầm câu em xin lỗi với Quý Sơ.

Không phải anh không chịu giữ kín việc cơ mật, thật sự là do khí khái của ba đội trưởng quá ư mạnh mẽ, cộng với việc dì Thẩm Mạn đã hiểu rõ nội dung các điều khoản bảo mật, trong đó không yêu cầu rõ phải bảo mật với người thân trong gia đình, nên anh chỉ có thể ỡm ờ cho qua.

Trò chuyện đôi ba câu, bác sĩ cũng vội vã chạy đến.

Họ làm vài kiểm tra đơn giản cho Quý Sơ, xác nhận tình trạng sức khoẻ của anh giờ đây không có vấn đề gì nữa, “Bệnh nhân vừa mất máu quá nhiều, bây giờ tỉnh rồi thì căn bản đã qua giai đoạn nguy hiểm. Hai ngày tới người nhà có thể chuẩn bị vài món ăn bổ máu để bồi dưỡng thêm cho người bệnh, có thể giúp nhanh hồi phục vết thương.”

Sau khi nhận được câu trả lời từ bác sĩ, tâm trạng căng thẳng của Quý Bá Lễ và Thẩm Mạn mới hoàn toàn thả lỏng.

Hai người khoác tay nhau bước qua một bên, bàn luận xem buổi trưa nên chuẩn bị món gì cho Quý Sơ.

Sẵn đó Sầm Dương bước đến gần, “Đội trưởng anh không biết đâu, lúc bọn em tìm được đến nơi đó, trên người anh máu me bê bết, hù bọn em sợ chết khiếp.”

Chuyện này nghe hết sức kì quái.

Quý Sơ đưa mắt nhìn lướt qua một vòng người trong phòng bệnh, trong lòng có dự cảm chẳng lành, “Sầm Dương, Niên Trĩ đâu rồi? Lúc các cậu đến đó cô ấy không có ở cùng với tôi sao?”

Mọi người xung quanh bỗng chốc im lặng, họ đùn đẩy qua lại không biết nên để ai đến trả lời cho Quý Sơ.

Nhìn dáng vẻ này của mọi người, trong đầu Quý Sơ hiện ra một loạt kết quả tồi tệ nhất, anh rút ống tiêm trên mu bàn tay ra, vội vã định bước xuống giường.

“Này này này!”

Mọi người ba chân bốn cẳng ấn Quý Sơ ngược trở về giường.

Sầm Dương anh dũng bước lên, ngay lúc Quý Sơ sắp dùng ánh mắt đóng băng hết tất cả mọi người, lắp bắp giải thích với anh, “Chuyện đó, đội trưởng...... Anh bình tĩnh bình tĩnh, đừng nóng. Hiện giờ chị dâu không sao hết, chỉ là không muốn gặp anh.”

???

Cậu chủ Quý cương trực thẳng thắn, quyết sách quyết đoán. Lần đầu tiên trong ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn mù mờ.

Sầm Dương bị dáng vẻ này của anh chọc cho buồn cười, cố kìm nén cảm xúc giải thích tiếp, “Không phải giống như ý anh đang nghĩ đâu, chị dâu nói giờ Niên Hoành chỉ mới bị truy bắt về quy án, vẫn chưa chính thức tuyên án. Chị ấy muốn đợi sau khi mọi chuyện xong xuôi hết rồi, sẽ đến gặp anh với một thân phận trong sạch. Chị dâu có nói, anh sẽ hiểu cho quyết định này của chị ấy.”

“À, đúng rồi,” Sầm Dương lấy trong túi ra một chiếc nhẫn, đưa cho Quý Sơ, “Trước đó chị dâu có nói nhờ cái này mới bắt được Niên Hoành, chỉ nói trong này có thiết bị định vị lúc trước anh cài vào đó, không ngờ rằng nó bền thật ấy, sáu năm rồi vẫn không hết pin.”

Biết rằng Niên Trĩ đang nhạo mình, anh xấu hổ nhận lấy chiếc nhẫn, bỏ nó vào túi áo bên trái bộ đồ bệnh nhân vị trí gần tim mình.

Năm đó anh được lệnh đến điều tra Niên Trĩ, ngoài mặt anh tặng cô chiếc nhẫn này, còn mục đích chính là để cài thiết bị định vị lên người cô.

Nhiều năm sau đó, thiết bị định vị này vốn đã bị vứt bỏ từ lâu được Quý Sơ nhặt trở về, đi hết một vòng lại về đến trên tay Niên Trĩ, cuối cùng trở thành vũ khí trợ lực để cô ấy hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của mình.

Nếu bánh răng vận mệnh đã xoay chuyển, thì lý lẽ đâu còn ý nghĩa gì. Thời gian cũng thế số phận cũng vậy, phúc hoạ nương nhau, không ai biết được quyết định lúc này của mình, sẽ ảnh hưởng như thế nào đến tương lai sau này.

Nhưng ít nhiều gì, giờ bọn anh đã có được kết cục hoàn mĩ.

Quý Sơ vỗ vỗ túi áo giữ chiếc nhẫn, có cảm giác như Niên Trĩ đang ở ngay bên cạnh anh, tựa đóa hồng diễm lệ yêu kiều bung nở dưới ánh mặt trời.

Mây đen mù mịt đã tan, ngày đang đến, ánh mặt trời sáng chiếu muôn nơi, ngày ta gặp nhau không còn xa nữa.

*

Ngày tuyên án Niên Hoành, thời tiết cũng không được tốt lắm. Mưa thu mù mịt bắt đầu từ sáng sớm, cứ rả rích không ngừng.

Người đi trên đường ai cũng vội vã, hối hả chạy về bến trú mưa tránh gió của mình.

Hôm đó Quý Sơ dậy rất sớm.

Cũng vào giờ này mấy ngày trước đó, anh và Niên Trĩ ngồi rúc vào nhau trên ban công nhà an toàn cùng ngắm mặt trời mọc, lúc đó trong lòng họ vẫn còn đang thầm lo lắng cho con đường tương lai mù mịt phía trước của mình.

Mà bây giờ, nếu tất cả mọi chuyện là một cuốn tiểu thuyết, Quý Sơ cảm thấy rằng mình và Niên Trĩ nhất định đã đứng trước một kết thúc có hậu.

Anh tắm rửa sạch sẽ thơm tho cho cậu con trai Nguyên Đán, tìm trong chồng quần áo đáng yêu một bộ đồ trùng với màu cà vạt của anh, mặc vào cho Nguyên Đán.

“Đán Đán, chúng ta cùng đi đón mẹ, nhé?”

“Gâu gâu!”

Nguyên Đán vươn người, giơ bàn chân lông xù lên đập tay với Quý Sơ.

Dường như nó cũng cảm nhận được, hôm nay một nhà ba người của nó rốt cuộc cũng có thể đoàn tụ bên nhau.

Một người một chó cầm dù ngược hướng dòng người rảo bước trên đường.

Lúc đầu, chó con Nguyên Đán vẫn ngoan ngoãn mở to đôi mắt đen láy tò mò quan sát những toà nhà cao tầng cùng dòng người đi đường xung quanh.

Đến lúc đi tới bờ hồ bên cạnh công viên, thoắt cái nó trở nên hưng phấn, nằm trong lòng Quý Sơ xoay trái vặn phải, miệng còn liên tục gầm gừ.

Biết đây là biểu hiện hưng phấn của nó, Quý Sơ cũng chiều theo ý con trai mình, đặt nó xuống đất, cho nó tuỳ ý chạy về phía trước.

May mà giờ Nguyên Đán chỉ là chú chó con mới ba tháng tuổi, không đến mức anh không giữ được nó.

Khoé mắt Quý Sơ chang chứa ý cười, đi theo phía sau nó.

Đi qua một khúc cua, không hiểu Nguyên Đán giãy giụa thế nào mà dây xích cổ tụt ra, nó cứ thế chạy vụt một mạch theo hướng khác.

Lo lắng không biết nó chạy đi đâu, Quý Sơ vội vàng đuổi theo.

Qua màn mưa mù mịt, anh ngẩng đầu lên, thoáng nhìn thấy bóng dáng một người đứng phía trước.

Cô ấy như tiên nữ giáng trần, lại nhẹ nhàng tha thướt tựa lông hồng, dường như có thể mọc cánh thành tiên bất cứ lúc nào, để rồi sau đó phiêu lãng rời khỏi thế gian này.

Quý Sơ thấy lòng mình đau xót, càng đến gần đối phương, bước chân của anh không tự chủ được mà dần chậm lại.

Anh ngạc nhiên nhận ra, nét mặt Niên Trĩ đang ôm Nguyên Đán lúc này, giống y hệt biểu cảm trên gương mặt cô bé Niên Trĩ trong giấc mơ của anh, nhất là dáng vẻ vui sướng hạnh phúc hiện rõ nơi đuôi mày.

Khóe môi bất giác cong lên nụ cười, hơn hai mươi năm trong cuộc đời Quý Sơ chưa khi nào cảm thấy niềm hạnh phúc giản đơn đong đầy trong lòng anh như giờ khắc này đây.

Anh nghe thấy giọng nói của chính mình hoà lẫn yêu thương và niềm vui tràn ngập, “Ừm, anh muốn theo đuổi em, được chứ?”

Niên Trĩ nắm bàn tay cầm dù rướn người về phía trước, nhẹ nhàng đặt lên má anh một nụ hôn hoà theo hương thơm mát dịu, khiến lòng anh như say đắm.

“Bây giờ em không một xu dính túi, cũng không còn là cô chủ lớn nhà họ Niên gì đó nữa, vừa không có thể đem lại lợi ích gì cho nhà họ Quý, còn khiến gia đình liêm khiết nhà anh sau này bị thiên hạ đàm tiếu. Tiểu Sơ, anh có chắc muốn đi cùng em cả quãng đường sau này không?”

“Đồ ngốc,” Quý Sơ đưa tay véo vào gò má Niên Trĩ, “Sau này mà còn nói như thế nữa, anh sẽ bảo Nguyên Đán cắn em.”

Niên Trĩ đứng trước mặt anh chợt nhoẻn miệng cười, hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào như được rót đầy mật vào.

Cô nắm lấy bàn tay Quý Sơ vừa đưa tới, “Đi thôi, ba Nguyên Đán à, mình về nhà thôi.”

“Được, chúng ta về nhà thôi.”

——————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chương này xem như tự thoả mãn lòng riêng của tôi, qua giấc mơ của Sở Sở chữa khỏi bóng ma tâm lí thuở nhỏ của Trĩ Trĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.