Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 53: Anh Tạ và anh Hoàng (2)




Đến bến cảng Jardine Matheson, Sở Vọng ôm gấu Teddy chậm rãi bước xuống xe, đưa mắt nhìn ra khắp cả bến cảng —— những con thuyền bằng sắt sơn màu trắng đỏ đang đậu trên bến, trên thân thuyền sơn ba chữ “K.P.M” thể hiện tên đường biển. Có vẻ là thuyền từ Yokohama đến, chỉ dừng lại ở bến cảng Thượng Hải mấy tiếng. Tiểu thương không muốn rời thuyền thì ngồi trên boong ở tầng hai cò kè bán cam với người trên bến, còn những người rời thuyền thì đều ngồi xe kéo – nét đặc trưng của Thượng Hải – đi ra ngoài Bến du ngoạn.

Có tòa soạn nào đó đang thực hiện phỏng vấn ở bến cảng, giơ máy ảnh chụp vài ba cô gái Nhật Bản trang điểm đậm, mặc kimono đi guốc gỗ. Vì anh chàng ở tòa soạn không biết tiếng Nhật nên chỉ nói đi nói lại được mấy câu như “kawaii” hay “sumimasen”*, làm cô gái người Nhật bật cười vui vẻ.

(*“Dễ thương” và “xin lỗi đã làm phiền”.)

Xe đã dừng lại, Tạ Trạch Ích đứng cạnh cô cũng đang nhìn tòa soạn phỏng vấn cô gái người Nhật kia, mãi đến khi hai người họ đỏ bừng mặt vì bị anh nhìn chằm chằm mới thôi. Nhưng có vẻ Tạ Trạch Ích lại không hề phát hiện ra, còn quay sang hỏi cô: “Lên thuyền trước hay muốn đợi dì Cát đến rồi lên sau?”

Đang nói chuyện thì có bốn năm chiếc xe Dodge rầm rộ chạy vào bến, sau đó đồng loạt dừng xe. Hai ba người đàn ông mặc giày Tây bước xuống xe, vội vàng mở cửa chiếc xe thứ hai ra. Ngay sau đó, một đôi chân dài đi giày cao gót màu đen xuất hiện, rồi mọi người phát hiện, chủ nhân của đôi chân đẹp đó đúng là một mỹ nhân – mỹ nhân mặc đồ đen từ đầu tới chân, làm bật lên nước da nõn nà pha chút xanh; tuy đã ở tuổi xế chiều nhưng lại có có sự phong độ đỉnh cao của độ tuổi này, càng có sự rành đời quyến rũ mà con gái trẻ tuổi không có, không phải là bà Cát thì còn ai nữa.

Bà Cát bước xuống xe, cười lạnh khoát tay như muốn xua mấy người đàn ông rất nhiệt tình kia rời đi. Nhưng chẳng ai chịu đi hết, ba năm người áo mũ chỉnh tề xách rương hòm của bà đi theo sau. Bà nhướn mày vờ tức giận, tiện thể nhận lấy chiếc cặp làm từ dây mây trong tay người đàn ông tròn vo bên cạnh, sải bước dài hùng hổ đi thẳng đến bến cảng. Đi được hai bước thì liếc thấy Tạ Trạch Ích cao ráo, lúc này bà mới dừng lại, bật cười một tiếng, Tạ Trạch Ích dẫn Sở Vọng đến cạnh bà Cát. Mấy người đàn ông kia vô cùng tinh mắt, nhanh tay nhận lấy luôn con gấu to tướng Sở Vọng đang ôm.

Sở Vọng trơ mắt nhìn chú gấu của mình bị cướp đi: “…”

Tạ Trạch Ích cũng đưa mắt nhìn con gấu đồ chơi mà Sở Vọng không cho anh đụng, sau đó vui vẻ mỉm cười, quay sang nói với bà Cát: “Dì Cát có ngủ ngon không?”

Bà Cát liếc anh: “Đồ láu cá nhà cậu, ai bảo cậu đến nhà họ Lâm làm gì?”

“Tối qua cả khách sạn đều biết nhân vật nổi tiếng số một số hai đến Bến Thượng Hải, dì Cát phải đi đón tiếp, sợ dì mệt, nên vãn bối làm chút chuyện nhỏ giúp dì thôi mà.”

“Tiểu tử nhà cậu,” Bà Cát hừ một tiếng, miễn cưỡng tha cho anh tự ý làm việc, “Một mình xử lý chuyện này cũng không tệ.” Rồi vẫy tay với Sở Vọng, gọi cô đến bên cạnh mình.

Tạ Trạch Ích cười vâng dạ liên tục, rồi mọi người theo lối đi riêng tiến vào khoang hạng nhất. Nhóm người hầu vú già được bà Cát dẫn theo để chuẩn bị hành lý giờ lại thành hai tay trống trơn đi theo phía sau, làm như không thấy tình cảnh trước mắt, bình thản lên thuyền như đã quá quen.

Sở Vọng và bà Cát cùng hai cô gái người hầu là Mật Thu và Lật Thích, thêm hai vú già ở cùng một phòng, Tạ Trạch Ích ở phòng bên cạnh. Đợi thu dọn hành lý xong xuôi, bà Cát đi ra ngoài nói chuyện với vài thương nhân buôn thuốc lá Thượng Hải một lát, sau đó mới xua hết người đi. Quay về trong phòng, bà cởi giày cao gót nằm nghiêng trên ghế sofa, Mật Thu và Lật Thích hỏi: “Thưa bà, tối nay có tham gia yến tiệc trên thuyền không ạ?”

Bà Cát mệt mỏi tới mức không nhấc nổi mí mắt, “Không đi không đi, mệt chết đi được.”

Mật Thu đánh mắt ra hiệu cho Lật Thích: “Vậy để em đem bữa tối lên cho bà.”

“Đem làm gì? Thay áo ngủ cho tôi, ngủ thẳng đến Hương Cảng luôn.”

Tuy nói thế nhưng bà lại đưa mắt nhìn Sở Vọng. Thấy bà Cát nhìn mình, Sở Vọng vội ngồi xuống trước mặt bà, “Cô út không cần lo cho cháu đâu. Cô cứ ngủ đi, cháu không đi lạc đâu.”

Bà Cát cười, “Làm sao có thể mặc kệ cháu được?” Rồi bà hất cằm chỉ vào Mật Thu, “Lát nữa muốn ăn gì chơi gì thì cứ bảo Mật Thu.”

Nói rồi bà nghiêng đầu, tầm nhìn vượt qua Mật Thu, nhướn mày hỏi, “Lật Thích, em thập thò cái gì đấy?”

Mật Thu không vui, chặn Lập Thích ở phía sau. Lập Thích càng không vui, bĩu môi, nhưng vẫn trả lời: “Vừa nãy lên thuyền có nhà sưu tầm tranh họ Tôn ở Thượng Hải đưa danh thiếp đến, nói muốn mời bà đi xem tranh của ông ấy.”

“Rốt cuộc họ Tôn kia có quan hệ họ hàng với cô hay là hoàng thân quốc thích thế hả, mà việc gì lại vội vã nhờ cô làm trung gian như thế? Đã mấy hôm bà chưa được ngủ, cô không biết giữ im lặng cho bà hả?” Mật Thu cười lạnh mắng, khiến Lật Thích mắt hoen đỏ không dám ngẩng đầu lên.

“Người nên giữ im lặng chính là hai đứa đấy.” Bà Cát xoa trán, không còn dư sức để dạy dỗ kẻ dưới nữa, “Lát nữa các em sang bên cạnh mời cậu Tạ hộ tôi, nếu cậu ta rảnh thì bảo cậu ta đi thay tôi.”

Hai người cúi đầu thưa vâng.

Lật Thích mở cửa ra, đi sang bên cạnh mời Tạ Trạch Ích. Nhưng cửa vừa mở thì khoang ở đối diện cũng mở cửa, đồ đạc va nhau inh ỏi một trận làm bà Cát đau cả đầu. Đang định đóng cửa thì bà Cát ngăn lại, hỏi, “Bọn họ là ai thế?”

Mật Thu ló đầu ra nhìn, sau đó cười nói, “Hàng xóm cũ ở đường Bá Tước ạ.”

Bà Cát cười lạnh, nhắm mắt mấy phút rồi trợn mắt nhìn Sở Vọng, nói, “Lát nữa Tạ Trạch Ích đi xem tranh, nếu cháu muốn thì cứ đi với cậu ta, mở mang thêm kiến thức cũng tốt.”

Sở Vọng đáp vâng, lúc này bà Cát mới vùi mình trong ghế sofa, sự sắc bén kiêu ngạo của ngày thường cũng biến mất.

Lập Thích quay về khép cửa lại, một lúc sau thuyền bắt đầu chòng chành. Sở Vọng ngồi trên sofa cạnh bà Cát đọc sách giáo khoa môn phiên dịch, Mật Thu thấy vậy thì bật đèn bàn lên cho cô, rồi đem nước ấm đến. Vì bà Cát đang say giấc nên người trong phòng rất khẽ khàng, rón rén bước đi không dám quấy nhiễu bà, cũng vì vậy mà âm thanh ở ngoài cửa được phóng đại lên.

Một giọng nam trầm vô cùng bình tĩnh, là anh rể Hoàng Mark: “—— Đã chuẩn bị thuốc say sóng cho mẹ rồi, để dì Triệu cầm theo.”

Giọng nữ trung trầm thấp, là bà Kiều: “Lát nữa hai đứa định đi đâu chơi?”

Giọng nữ nhỏ nhẹ êm tai: “Ăn cơm xong, hai tụi con sẽ đi khiêu vũ, cũng không có gì để giết thời gian nữa.”

Bà Kiều nói: “Đừng chơi quá trớn là được.”

“Không có đâu mẹ. Có cần dẫn Chân Chân theo không? Chỉ có một mình sợ em ấy chán.”

“Dẫn nó theo làm gì? Không được dạy dư con gái.”

Kiều Mã Linh đang định thêm song cũng biết không lay chuyển được bà Kiều, nên cũng không xin xỏ thêm giúp Chân Chân nữa. Bên ngoài im lặng một lúc rồi tiếng cười nói của Kiều Mã Linh và anh Hoàng lại vang lên, còn Tiết Chân Chân xưa nay hoạt bát lại không nghe thấy có động tĩnh gì. Sở Vọng miễn cưỡng dịch nửa tác phẩm Trần Tình Biểu thành văn xuôi, sau đó khép sách giáo khoa lại, đi gõ cửa phòng đối diện. Dì Triệu đi ra mở cửa, cô cười nói: “Cháu muốn mời Chân Chân đi ăn tối chung.”

Bà Kiều thấy thế thì nói: “Đúng lúc lắm, cháu dẫn nó đi chơi đi.” Tiết Chân Chân đang ủ rũ trên ghế, vừa nghe thấy giọng của Sở Vọng thì lập tức khôi phục lại ba phần sức sống, đứng dậy đi ra ngoài.

Cửa khoang phòng nhà bác cả vừa khép lại, Tiết Chân Chân lập tức ôm tay Sở Vọng nói: “Chị thật sự không muốn ngủ cùng phòng với mợ đâu.” Rồi cô nàng gục đầu xuống, “Chị ở trước mặt mợ cả ngày làm gì chứ? Để cho bị mắng à.”

Sở Vọng mỉm cười, cũng vòng tay ôm tay cô ấy rồi đi nhấn chuông cửa phòng bên cạnh phòng bà Cát. Tạ Trạch Ích mặc áo sơ mi khoác thêm áo khoác đi ra mở cửa, cụp mắt *hửm* một tiếng, nhường đường một cách vừa lễ độ vừa cợt nhả, “Mời hai quý cô vào.”

“Chúng ta đến đây làm gì…” Tiết Chân Chân kéo tay cô, đuôi mắt liếc nhìn Tạ Trạch Ích, nhỏ giọng nói.

“Cô Cát đang ngủ, mượn chỗ của anh Tạ nói chuyện để tránh làm phiền cô ấy.” Sở Vọng kéo Chân Chân ngồi xuống hai chiếc ghế mây cạnh cửa sổ, “Dù gì lát nữa cũng phải đi ăn tối với anh Tạ, giờ đến sớm, chắc anh Tạ không để ý đâu nhỉ?”

Tạ Trạch Ích cười nói, “Vinh hạnh vinh hạnh, cứ thoải mái trò chuyện đi, coi như không có tôi là được.”

Trong phòng của Tạ Trạch Ích có thêm một phòng trà nhỏ. Anh nói rồi đi thẳng vào phòng trà, cũng rất biết ý tứ khép cửa lại.

“Ồ…” Tiết Chân Chân thán phục, “Cậu công tử này có quan hệ gì với cô út của em thế?”

“Em cũng không rõ lắm.” Sở Vọng đáp đúng sự thực.

Hai người than tiếc một hồi, rồi đột nhiên Tiết Chân Chân ghé vào tai Sở Vọng, “Theo chị quan sát được, sau khi kết hôn chị Mã Linh cũng không hạnh phúc đâu, hai người họ giả vờ thân mật trước mặt mợ, chẳng qua là vì thể diện của hai bên thôi.”

Sở Vọng nhớ lại dáng vẻ Hoàng Mark ở Thượng Hải mấy ngày qua, làm tùy tùng cho nhà họ Kiều, lúc mọi người nói chuyện thì im lặng không xen vào, nom rất thành thật. Sở Vọng khó hiểu, “Sao chị lại nói thế?”

“Ban nãy lúc lên thuyền, chị im lặng đi cuối cùng, vô tình nghe thấy chị Mã Linh kéo anh Hoàng đi cuối, thấp giọng năn nỉ: ‘Trước khi đến Hương Cảng, chí ít ở trước mặt mẹ tôi thì anh giả vờ cho giống chút. Nếu để mẹ tôi biết được anh làm những chuyện gì ở bên ngoài…’”

“Sau đó?”

“Sau đó chị ấy nói nhỏ quá, chị nghe không rõ.” Nhìn sắc mặt Sở Vọng, Tiết Chân Chân bổ sung thêm, “Chị cũng không thể đứng lại nghe lén được, nên phải rời đi.”

“…”

Đang nói chuyện thì chuông cửa vang lên. Tạ Trạch Ích nâng tách trà đi ra mở cửa, bên ngoài là một quý bà mặt mũi hiền từ. Tạ Trạch Ích mỉm cười, “Chào bà Tôn, mời bà chờ chút, tôi sẽ đến phòng ăn ngay.”

Nói rồi anh khép cửa lại, thắt cà-vạt, cho quần Tây vào trong giày – hiện tại người phương Tây đang thịnh hành phong cách như thế.

Thiếu nữ Chân Chân mặc âu phục tay áo cánh sen thêu ren hoa, cùng với thiếu nữ Sở Vọng mặc váy đầm chiết eo màu xanh xám đi theo Tạ Trạch Ích Tây trang giày da rất ra gì cùng ra cửa. Đến lúc phòng ăn, tổ hợp kỳ quái này đã thu hút ánh mắt của các quý ngài quý cô trong phòng.

Mọi người đi thẳng đến buồng treo rèm trúc do ông Tôn đã chuẩn bị trước, Tạ Trạch Ích mỉm cười giới thiệu: “Đây là hai em gái nhà tôi.”

Bà Tôn cười nói: “Nghe bảo ở Hương Cảng, Tạ huân tước có vai vế rất cao, ngay đến cậu Tạ cũng không cần phải nể nang các chú thím tuổi trên năm mươi. Không biết vì sao cậu lại gọi hai cô gái này là em gái?”

Tạ Trạch Ích nói, “Dì Cát gả cao, nên dĩ nhiên cháu gái dì ấy cũng có địa vị cao hơn.”

Bà Tôn lập tức chú ý đến Sở Vọng và Chân Chân, sau đó dẫn hai người vào ngồi.

The như lời của Tạ Trạch Ích, lúc này hai cô gái mới ý thức được một điều: thì ra anh nhỏ thua bà Cát một lứa. Thế nên Tạ huân tước ngang hàng với bà Cát mới là lam nhan tri kỷ của bà.

Tạ Trạch Ích hỏi: “Sao không thấy ông Tôn đâu?”

Bà Tôn ái ngại nói: “Lúc nãy đi mời bà Cát, người hầu bà ấy nói bà nhà bị bệnh nên không đến được. Ông nhà tôi nghe thế thì sốt sắng, lại nghe nói bà Kiều và con gái cũng ở trên thuyền, nên trước khi cậu Tạ đến đã đi mời bà Kiều rồi, lát nữa con gái và con rể của bà Kiều cũng sẽ đến, không biết có mạo phạm cậu Tạ không?”

Tạ Trạch Ích nghe thế thì trầm ngâm. Một lúc sau, trên mặt nở nụ cười thâm sâu: “Sao có thể chứ? Vừa hay tôi và con gái bà Kiều cũng được coi là cùng một thầy dạy xem tranh.”

__

Tác giả giải thích: Trước đó không muốn nhắc đến vì để sau này sẽ dẫn dắt. Nhưng sợ có người đọc không hiểu nên nói trước: mẹ của Sở Vọng là tài nữ, nên bà đã mời họa sĩ Ngô Xương Thạc dạy bà Cát hội họa mấy năm, cũng là học trò duy nhất của ông, cho nên bà Cát khá có danh tiếng trong giới.

Kiều Mã Linh ngưỡng mộ phong thái của bà Cát, từ năm 14 tuổi đã bắt đầu đến biệt thự nhà họ Cát học hội họa. Tạ Trách Ích thường xuyên lui tới biệt thự, vì theo đuổi Kiều Mã Linh nên cũng học hội họa cùng cô ấy. Những điều này chính văn không viết rõ, mọi người cần tự suy ra, sau này có chi tiết cũng nhắc đến, coi như bổ sung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.