Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 20: Tóc ngắn và phong thư đến từ Đức




Nhìn Doãn Yên nước mắt lưng tròng và Tiết Chân Chân mở to đôi mắt, Sở Vọng nghiêm túc sám hối. Lớp vỏ bọc ngụy trang thành kẻ vô hại suốt nửa năm qua của cô đã bị lộ, thành công kéo thêm địch ý của Doãn Yên về mình (dù rằng sự thù địch đó vốn đã có không ít). Doãn Yên vốn chẳng phải là người tranh cường háo thắng, chỉ vì một cuộc hôn nhân nên mới nảy sinh địch ý mạnh mẽ với Lâm Sở Vọng mà thôi.

Nhưng cuộc hôn nhân này lại gần như là cọng rơm cứu mạng của Sở Vọng. Bảo cô chắp tay nhường người khác ư? Đừng hòng.

Sở Vọng vừa thầm vui vì mình không nổi trội hơn Tiết tiểu thư, một con số 59 bé nhỏ vẫn chưa phá vỡ hình tượng lười biếng không biết tiến thủ mà lâu nay cô tạo dựng trước mặt Tiết Chân Chân.

Cô vốn định đợi sáng hôm sau lúc ăn sáng sẽ thẳng thắn với bác cả, bảo mình do may mắn nên mới thế, có thể sau này đi học nghe giảng sẽ không hiểu, chi bằng để năm sau thi lại. Kết quả là sáng hôm đó, bà Kiều đã ra ngoài đi đánh golf cùng một vị phu nhân quan chức từ sớm, mọi tính toán cả đêm của Sở Vọng biến thành công cốc.

Cô cho rằng nhập học sớm cũng không có lợi gì với bản thân. Nhập học muộn một năm, không chỉ giảm bớt xác suất xung đột chính diện với Chân Chân và Doãn Yên, mà còn có thể tranh thủ nâng cao sở trường trong một năm đó. Nhưng chẳng ngờ rằng, một chuyện xảy ra vào chiều hôm đó đánh đổ tất cả dự định của cô.

Chiều hôm ấy, Sở Vọng vừa mới làm ra thành phẩm là chiếc áo lót đơn giản đầu tiên trong đời, được bà Nguyễn và Điệp Nhi khen không ngớt lời. Ngài Saumur đã đến bưu điện, tới lúc quay về, ông rút một phong thư từ trong xấp thư ra đưa cho Lâm Sở Vọng.

Bức thư được gửi từ Berlin, Đức.

Thật ra nếu không phải vì bà Kiều ra ngoài từ sáng sớm, thì bức thư này cũng sẽ không có mặt bưu điện, rồi để ngài Saumur có cái danh của người da trắng lấy đi đem đến cửa tiệm ở Du Ma Địa. Nếu không phải như thế, có thể bức thư này sẽ rơi vào tay Lâm Doãn Yên trước, Sở Vọng sẽ không thể thấy được bức thư tình viết theo thể thơ mới dạt dào tình cảm  do Lâm Doãn Yên gửi đi mấy tháng trước, nhưng bị Tư Ngôn Tang trả về nguyên xi.

Còn có cả ảnh chụp của cô nàng nữa.

Tại lục địa phương Đông trong thời đại này, người bình thường khó có thể đến tiệm chụp ảnh để chụp ảnh —— chí ít là Sở Vọng không có khả năng kinh tế đó.

Cho nên, hoặc là Lâm Doãn Yên được cha hay bà Kiều âm thầm trợ cấp, hoặc chính bà Kiều dẫn cô ấy đến tiệm chụp ảnh, sau đó tự bà ấy bỏ thêm ảnh vào thư rồi gửi đến Đức.

Trong thư gửi về, Tư Ngôn Tang hỏi vì sao không nhận được thư hồi âm của em ba, mà thay vào đó lại nhận được thư của em hai. Trong thư anh còn dứt khoát nói rõ mình chỉ muốn biết Lâm Sở Vọng gần đây thế nào, chứ không muốn biết Lâm Doãn Yên ra sao.

Đương nhiên là cô không có tiền gửi thư rồi, bác và cha cũng sẽ không chu cấp tiền cho cô. Để mặc cô làm một người thất lễ không biết viết thư hồi âm, rồi lại để chị cô nhiệt tình sửa sai hộ em gái, nôn nóng mong chờ  —— kết quả là cậu Tư người ta không hề hàm ơn, mà còn trả lại nguyên xi bức thư.

Sở Vọng cầm lá thư, ngồi xuống cạnh con ma-nơ-canh, bị chuyện khôi hài này làm cho tức giận bật cười.

Ngài Saumur ân cần hỏi có khó khăn gì cần giúp đỡ không, Sở Vọng bất đắc dĩ lắc đầu. Đương nhiên cô không thể nói với ngài Saumur rằng: khó khăn lớn nhất của cháu là thiếu tiền. Ngài Saumur đã đối xử rất tốt với cô, không chỉ không lấy học phí của cô, không so đo cô cứ hai ba hôm lại khiến mình bận bù đầu, trái lại ông còn mua những món đồ chơi cho cô nữa. Cô không thể không biết cám ơn, không biết thỏa mãn mà vòi vĩnh ngài Saumur thêm được.

Sở Vọng chỉ nói có lẽ sau này một tuần chỉ có thể tới Du Ma Địa ba ngày —— vào chiều thứ tư, thứ sáu và thứ bảy không có tiết —— cô rất buồn vì không thể ngày nào cũng được gặp ngài Saumur và bà Nguyễn, lại cám ơn bà Nguyễn đã may cho mình một chiếc túi nhỏ để đi học, sau đó cô cười cười, giơ lá thư trong tay lên: “Phải cố gắng gấp đôi mới có được quyền lợi được như người ta, nghĩ đến đây là lại cháu lại thấy nặng nề.”

Ngài Saumur nghiêm túc nói: “Thế thì phải nỗ lực thật nhiều vào, làm một người có quyền lợi cao hơn hẳn họ.”

***

Sở Vọng đặt bài thơ cận thể bị “trả về” của Lâm Doãn Yên vào hộp thư ngoài cửa biệt thự họ Kiều, không hề đề cập gì thêm về chuyện này. Nhưng dù là vậy, biểu hiện của bác cả và Doãn Yên vẫn như bình thường, không có vẻ tiu nghỉu.

Có điều bà Kiều phải chạy vạy đây đó mới có thể khiến Doãn Yên thuận lợi nhập học ở trường tư thục. Trong thư gửi đến Bắc Bình, bà ta thổi phồng chuyện này lên, mục đích là để biểu hiện cho Lâm Du thấy mình đã tốn bao nhiêu tâm huyết với con gái ông. Ba ngày sau Lâm Du viết thư hồi âm. Tuy Sở Vọng chỉ có thể hiểu đại khái vài lời, nhưng vẫn có thể nhận ra sự thất vọng khó che giấu của cha với cô con gái thứ hai qua những lời đại khái đó, rồi ở cuối thư, ông cũng hời hợt khen Sở Vọng đôi câu là “con ba có tài là nhà họ Lâm may mắn”, vân vân.

Hai ngày trước khi nhập học, đồng phục nữ sinh của cả ba đứa đã được đưa tới nhà. Với Doãn Yên và Tiết Chân Chân, bộ đồng phục rất hiện đại đó như một cột mốc lịch sử trong cuộc đời, cả hai gấp gáp mặc vào rồi không cởi ra nữa.

Sở Vọng nhìn bộ đồng phục thủy thủ kia, không kìm được bồi hồi.

Trong bụng cô chỉ có một suy nghĩ lạ kỳ: cuối cùng bà cô già như mình cũng có lý do chính đáng để giả làm trẻ con rồi sao?!

Đến chập tối, thợ cắt tóc lại nhà cắt mái tóc dài của cả ba thành đầu tóc ngắn cụp. Có vẻ Tiết Chân Chân muốn thoát khỏi mái tóc dài nặng đầu kia từ lâu, nên khi cắt tóc xong thì bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng. Còn với Doãn Yên, quá trình cắt tóc không khác gì dùng cực hình, nhiều lần chỉ muốn tuột xuống khỏi ghế chạy biến đi, nhưng lại bị Mã Linh và bà Kiều ấn xuống. Cuối cùng, cô nàng nước mắt lưng tròng nhìn mớ tóc trên đất mà khóc than buồn đau, có lẽ vị tài nữ này lại đang thầm làm thơ rồi.

Còn Lâm Sở Vọng lại hoan hô nhảy nhót: bà đây thật sự đã bắt đầu đóng giả làm trẻ con được rồi!!

Nhắc đến đồng phục học sinh, những ngôi trường ở thế kỷ 21 là nơi tràn trề hơi thở thanh xuân và hormone, thế nhưng trong trường nữ sinh ngày xưa thì chỉ có các cô gái ở độ tuổi xuân xanh ngắm nghía nhau. Trường tư thục có bốn cấp, tổng cộng chưa đến năm mươi nữ sinh. Một tòa nhà trống được dùng để làm nhà học, cùng với một tòa nhà trưng dụng làm ký túc xá cho các cô gái không ở Hương Cảng, được xây sau lưng giáo đường thiên chúa. Một viện thần học, một thư viện công cộng thêm một phòng đàn là tất cả những gì trong trường có.

Chương trình học năm đầu tiên lấy tiếng Anh làm chính: ngày nào cũng có một tiết học tiếng Anh, hoặc là viết văn hoặc là ngữ pháp, hoặc là dịch tiếng Anh sang tiếng Trung. Ngoài ra một tuần có ba tiết toán, hai tiết địa lý và khoa học, hai tiết tennis, rồi mỗi thứ tư thứ năm trước khi tan học sẽ có một tiết thần học. Là một người vô thần không tôn giáo không tín ngưỡng, lúc Sở Vọng nghe nói vừa học khoa học vừa phải nghe truyền giáo Cơ Đốc, cô bất giác vui vẻ.

Đa số các cô gái ở xứ Cảng Thơm đều có tên tiếng Anh cho mình, hoặc vốn dĩ bọn họ không có tên tiếng Trung. Tên của những cô gái khác đọc không thuận miệng lắm, khiến thầy giáo Anh văn (cũng chính là cha xứ Wilson) rất đau đầu, ngày hôm sau khi lên lớp, ông đã in một xấp các cái tên thường dùng, để các cô chọn tên tiếng Anh cho mình. Chân Chân chọn “Leonie”, Doãn Yên là “Lina”, Sở Vọng thì tiếp tục dùng cái tên “Linzy” của kiếp trước, đọc giống với Lâm Trí.

Mười hai nữ sinh trong lớp có năm người là dân Hương Cảng, có bốn người Thượng Hải bao gồm cả Tiết Chân Chân (ba người còn lại ở ký túc xá trường), một cô gái con của thương nhân Quảng Châu, còn lại là hai cô gái nhà họ Lâm quê thiệu Hưng. Mà hễ có nhiều con gái tụ tập với nhau thì kiểu gì cũng sẽ biến thành sân khấu kịch cung đấu loại nhỏ, cũng như việc kiếp sau tám cô gái trong phòng ký túc xá đại học có rất nhiều nhóm chat riêng vậy, các cô gái ở lớp học này cũng có rất nhiều phe cánh: phe ký túc xá và phe trú bên ngoài, phe tiếng Quảng và phe tiếng Ngô, phe Hương Cảng và phe đại lục… vân vân. Tiết Chân Chân vừa độc mồm độc miệng lại cởi mở hào phóng lập tức trở thành nhân vật dẫn đầu trong rất nhiều phe phái, Lâm Doãn Yên cũng tìm được không ít chị em cùng đùa gió trêu trăng. Còn Lâm Sở Vọng vốn có không có cảm giác tồn tại ở trong lớp thì… không gia nhập phe phái nào cả. Cứ ba ngày hai bữa cô đều ở trong lớp ngủ, tướng tá nhỏ bé nhất, cũng ít nói nhất, nhìn dáng vẻ có sức chiến đấu quá thấp, cho nên khi hai bên đối đầu nhau, chẳng ai thèm kéo cô vào cả.

Chỉ có duy nhất một người từng nói mấy câu với Sở Vọng, chính là Tạ Di Nhã người đẹp nhất lớp, là một cô gái người lai. Cô ấy có mái tóc xoăn màu vàng óng rất đẹp, làn da trắng nõn, lông mi dài cong vút, đôi mắt có màu xanh da trời sâu thẳm. Cô ấy ngồi trước mặt Lâm Sở Vọng, những lúc nghiêng đầu nghe giảng, mặt bên hoàn mỹ đó lại lơ đãng rơi vào tầm mắt Lâm Sở Vọng. Có lúc cô nhìn gương mặt ấy đến mức thẩn thơ, có cảm giác hình như mình đã thấy một gương mặt tương tự như vậy ở đâu đó rồi, có lẽ là trong phim Anh phim Mỹ của kiếp trước…

Di Nhã nhanh chóng phát hiện Sở Vọng đang nhìn mình. Trong tiết tennis một hôm nào đó, hai người được xếp vào cùng một tổ, cô ấy ném bóng tới, cười nói: “Lâm Tư*, lúc ở trên lớp cậu nhìn tôi làm gì thế hả?”

(*Lâm Tư đọc lên gần giống với tên Linzy.)

Lâm Sở Vọng chân ngắn tự dưng bị đổi tên khó khăn đỡ bóng, thở hổn hển nói: “Bởi vì cậu là cô gái đẹp nhất mà mình từng gặp, nên mới bất giác nhìn thêm mấy lần.”

Di Nhã phì cười, lại phát một cú đánh mạnh hơn, “Cậu nói nghe không khác gì đám công tử du đãng cả.”

Sở Vọng vẫn không đón được bóng, cười hì hì gãi đầu, phát nhẹ bóng tới: “Còn một nguyên nhân khác nữa, đó là cảm thấy cậu trông khá quen, nhưng không nhớ ra là đã từng gặp ở đâu.”

Lần này đổi thành Di Nhã không đón được bóng. Cô ấy nhặt bóng lên, tức giận ném vào vợt, cau mày nói với Lâm Sở Vọng ủ rũ: “Để tôi đoán, cậu đã gặp ông anh tiếng tăm lừng lẫy của tôi rồi đúng không? Ai cũng nói trông tôi giống anh ta —— nói như thể tôi sẽ vui mình được thơm lây nhờ anh ta vậy! Thôi thôi cho tôi xin!”

Sở Vọng giật mình, làm cách gì cũng không nhớ nổi cái tên trúc trắc kia: “Anh cậu là cái người… á?”

“Zoe, cậu Zoe Tạ công tử nổi tiếng khắp Hương Cảng!” Di Nhã tiu nghỉu liếc nhìn, đọc một mạch xưng hô như thuộc lòng một cách khó chịu.

Sở Vọng chợt nhớ tới cái người đó, rồi lại so sánh tướng mạo của Di Nhã với anh ta, xác nhận chính là anh em không sai đi đâu được. Câu đố cứ vòng vo mãi trong đầu cuối cùng cũng đã giải, Lâm Sở Vọng suýt đã cười phá lên.

Di Nhã thấy cô nín cười thì giả vờ ném bóng tới: “Cậu còn cười hả! Tôi biết cậu muốn cười tôi mà!”

Di Nhã đã dậy thì dễ dàng túm được Lâm Sở Vọng, ôm cổ cô ầm ĩ một hồi, cuối cùng Di Nhã ghé vào tai cô, thấp giọng nói: “Thật ra thì tôi biết chuyện của anh tôi và chị cậu đấy.”

Sở Vọng kinh hãi ngẩng đầu nhìn cô, Di Nhã cười *suỵt* một tiếng, “Tôi giữ bí mật này vất vả lắm, nhưng có vẻ ngoài tôi ra, cậu cũng biết đúng không?!” Nói rồi cô ấy lại thở dài, “Chị Mã Linh là cô gái hạng nhất nhì ở Thượng Hải, nếu hai người họ thoát khỏi gia đình được tự do yêu nhau, có lẽ cũng có thể bước vào cung điện hôn nhân rồi. Nhưng cha tôi đã dốc hết tâm huyết bồi dưỡng anh ấy, coi anh ấy như bảo bối, đâu có chắp tay nhường tâm huyết của cả đời cho người ngoài. Chỉ vì để đưa anh ấy đến trường quân sự West Point, ông ấy còn làm gì đó mà nhừ được hai nhân vật cấp tướng quân viết thư giới thiệu —— một người Trung Hoa dân quốc, một người Anh Quốc, thật sự là rất đầu tư.”

Sở Vọng gật đầu hiểu chuyện: “Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không muốn đâu.”

Tạ Di Nhã nhéo tai cô: “Cái con bé này, mới còn nhỏ mà sao phát biểu già dặn thế hả, cũng không biết học ai nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.