Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 16: Vợ bé và thợ may (2)




Thở hổn hển quay về phòng, bất giác Sở Vọng nhớ đến mấy người ngồi trên sofa: môi bị lở còn tay bị xước mang rô, không khỏi thấy khó chịu thay họ. Đặc biệt là đứa bé mũm mĩm kia, nhìn ngoài đã như thế, không biết trong họng bị lở loét đến mức nào rồi.

Cô gọi Điệp Nhi tới, thấp giọng sai bảo, “Xuống bếp lấy chai sủi vitamin, pha với nước sôi nguội rồi đem ba ly lên cho bác cả.”

Điệp Nhi đáp lời.

Sở Vọng nghĩ ngợi rồi nói tiếp, “Lấy thêm một đĩa trái cây nữa, cắt thành múi nhỏ, nhớ chọn quả tươi đấy. Rồi tìm thêm cái bấm móng tay, để bác cả đưa cho ông Kiều.”

Điệp Nhi nghi ngờ ra mặt, nhưng vẫn làm theo.

Sở Vọng hiểu rất rõ sự khó chịu trong chuyến du lịch đường dài này.

Chỉ cần đi hơi xa là số đông mọi người bắt đầu bị xước. Vì thời tiết khô hanh nên mới bị xước, không đau không nhột, nhưng khi ngón tay bạn sờ tới đâu thì phần xước sẽ bị bong ra, chỉ cần thổi nhẹ là nổi da gà. Hơn nữa trên đường đi rất khó tìm được bấm móng tay. Cảm giác hành hạ đó như có người dùng móng tay cào vào bảng đen, cào liên tục không ngừng.

Có một lần trên chuyến tàu hỏa từ lâu đài Neuschwanstein quay về thành phố Munich, Sở Vọng vô tình gặp bốn người Trung Quốc đang đi du lịch. Sau đôi câu trò chuyện, một cô gái ấp úng hỏi: “Cho hỏi cô có dụng cụ bấm móng tay không?”

Nếu là người khác thì sẽ không hay đem theo thứ đồ này, nhưng Lâm Sở Vọng là người đã thấm thía nỗi khổ ấy.

Sau khi đưa bấm móng tay cho cô gái kia, Sở Vọng thấy cô ấy cắt bỏ hơn năm sáu vệt xước ở ngón tay rồi đưa cho người khác… Bốn người cắt xong, trông họ như được thoải mái sau cơn táo bón khó chịu nhiều năm, thư thái thở dài với Lâm Sở Vọng: “Đi du lịch được sáu ngày, nguyện vọng lớn nhất hằng ngày là tìm được một cái bấm móng tay.”

Bọn họ gọi đùa Sở Vọng là ân nhân cứu mạng.

Kể từ đó trở đi, bất cứ lúc nào trong túi xách của Sở Vọng cũng có bấm móng tay, phòng thỉnh thoảng cần khi cứu người.

Điệp Nhi đi đưa ly C sủi, trái cây và bấm móng tay xong thì quay về, sắc mặt lạ lùng đứng cạnh Lâm Sở Vọng không chịu đi.

Sở Vọng cười nói, “Chị muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”

Điệp Nhi như vẫn chưa hoàn hồn từ trong kinh hãi, “Cô chủ, vì sao cô lại liệu được chuyện đó?”

Sở Vọng: “Liệu chuyện gì cơ?”

Điệp Nhi nghĩ rồi nói, “Lúc nãy đưa mấy thứ đồ cô dặn lên phòng khách, tôi bị bà chủ quát là ‘không thức thời’, ‘không hiểu quy củ’, bảo tôi ‘không biết lúc này là lúc nào hả? Nên làm gì thì đi làm đi, đừng đứng ở đây cản trở nữa’.”

Sở Vọng cũng tò mò, “Sau đó thì sao?”

Điệp Nhi nói: “Tôi đang định đem đồ đi thì người Pháp kia sáng mắt lên, vội bảo tôi gượm đã. Bà chủ thấy tình hình không ổn, cũng bảo tôi đứng lại. Sau đó ông chủ nói mấy người họ đã tìm bấm móng tay ở trên tàu rất nhiều ngày, nhưng tìm kiểu gì cũng không có, hôm nay về nhà lại chưa tìm được cơ hội hỏi bà chủ. Vì dẫu sao vừa vào cửa đã hỏi bấm móng tay thì đúng là kỳ quái.”

Sở Vọng cười phì một tiếng, lại hỏi sau đó có chuyện gì.

Điệp Nhi nói tiếp, “Ông chủ vừa dứt lời thì bà chủ đổi sắc mặt, tươi cười cầm lấy khay trong tay tôi. Kể ra cũng lạ, ba người bọn họ thay nhau cắt xước móng tay ngay trước mặt bà chủ —— đâu ra nhiều xước thế nhỉ? Cắt xong còn cắt cho thằng bé kia nữa, rồi vui vẻ uống C sủi, ăn trái cây. Ông chủ trông rất vui, hỏi tôi là ai dặn làm những chuyện này.”

Sở Vọng vội truy hỏi, “Chị trả lời như thế nào?”

Điệp Nhi nói, “Tôi thưa với ông rằng, ‘Là do bà chủ đã dặn cô từ trước. Cô thấy bà lâu rồi không gặp ông, vui đến mức quên mất chuyện này, thế nên cô mới nhắc tôi chuẩn bị theo lời bà chủ dặn.’ Tôi đáp xong, cả ông bà chủ đều rất vui, hiện tại còn đang cười nói ở dưới lầu.”

Sở Vọng nhìn Điệp Nhi, cảm thấy có một người hầu lanh lẹ như thế đúng là nhặt được bảo bối. Chỉ tiếc là chính cô đang trong phận ăn nhờ ở đậu, trong tay không có tiền dư, nếu không nhất định sẽ thưởng cho Điệp Nhi một đồng bạc.

***

Điệp Nhi vừa rời đi không lâu, Tiết Chân Chân đã nhẹ nhàng như cơn gió lẻn vào phòng Lâm Sở Vọng, không khách khí ngồi phịch xuống cuối giường cô.

Không cảm thấy mình là khách không mời, Tiết Chân Chân hỏi thẳng: “Người phụ nữ da trắng kia là vợ bé bên ngoài của cậu hả?”

“…” Sở Vọng ngẩng đầu khống chế cảm xúc, “Đúng thế, là người Bồ Đào Nha, đứa bé đó là đứa con riêng của bọn họ.”

“Ồ…” Tiết Chân Chân gật đầu như hiểu ra, “Đó là con vợ lẻ, đây là lần đầu tiên chị thấy con vợ lẻ là một đứa trẻ da trắng mắt to mũi cao đấy.”

Sở Vọng: “Chuyện này… Hôm nay chúng ta mới đến Hương Cảng không bao lâu, còn chưa ra khỏi cửa nữa mà. Đợi mấy tháng nữa chị lên cấp hai sẽ thấy nhiều lắm.”

Tiết Chân Chân nghiêng đầu nghĩ ngợi, lại thần bí kéo ghế đến gần Lâm Sở Vọng, nói, “Chị cảm thấy hôm nay mợ khá căng thẳng.”

Sở Vọng cũng hăng hái, “Sao chị lại thấy thế?”

Tiết Chân Chân thấp giọng nói, “Bộ trà cụ sứ Bạch Định đó, năm xưa tổng cộng có ba bộ, trong nhà đại học sĩ thuộc Bát Kỳ Mãn Châu* có một bộ, đến Thái bình Thiên Quốc** thì bộ kia bị mất. Còn lại hai bộ, một bộ chị từng thấy trong viện bảo tàng dân quốc, còn một bộ là ở nhà mợ sao? Một bộ trà cụ này đủ mua mấy căn nhà ở Công cộng Tô giới***, nhà người ta mà có thì đó là đồ gia bảo phải khóa chặt giữ kỹ, sao có thể lấy ra tiếp khách được?”

(*Bát kỳ Mãn Châu là một chế độ tổ chức quân sự đặc trưng của người Mãn Châu và nhà Thanh (sau này), đặc trưng của Bát Kỳ là mỗi đơn vị được phân biệt bằng một lá cờ khác nhau, tổng cộng có tám lá cờ cơ bản theo đó mọi người dân Mãn Châu đều thuộc một trong tám “Kỳ”.)

(**Cuộc cách mạng Thái Bình Thiên Quốc (1851-1864) là cuộc khởi nghĩa nông dân có quy mô lớn nhất trong lịch sử Trung Quốc.)

(***Tô giới cho người nước ngoài định cư ở Thượng Hải.)

Sở Vọng cẩn thận hồi tưởng lại, mơ hồ nhớ giáo viên lịch sử cấp hai từng nhắc đến, có một bộ đã bị lấy đi trong thời kỳ liên quân tám nước, sau đó được trưng bày trong viện bảo tàng Anh, dĩ nhiên không thể xuất hiện ở nhà bác trai cô được. Cô mới cười nói, “Là hàng nhái.”

Tiết Chân Chân là kiểu người ta nói gì cũng tin, không nghiên cứu sâu. Cô nàng “ồ” lên một tiếng bừng tỉnh, luồng suy nghĩ bay xa một lúc lâu, sau đó mới định thần hỏi, “Nhưng nhái tới mức đó thì cũng đáng tiền lắm.”

Sở Vọng gật đầu, “Đổi mấy thỏi vàng cũng không phải là vấn đề lớn.”

“Cho nên, bà vợ lẻ của cậu đã khiến mợ căng thẳng.” Tiết Chân Chân lại vòng về đề tài cũ, “Chính vì vậy nên mợ mới lấy Bích Loa Xuân ra, dùng trà cụ Bạch Định, lại bảo chúng ta múa, muốn ra oai phủ đầu cho hai mẹ con bà vợ bé mới đến cửa đây mà.”

“Đúng thế.” Sở Vọng cười phì, có điều sau đó cô suy nghĩ, lại cảm thấy kỳ lạ, “Các lão gia có năm ba bà vợ bé không phải là rất bình thường sao? Đặc biệt là ở Hương Cảng này, cưới một người vợ bé sinh mấy đứa con lai cũng không lạ gì. Những năm qua bác trai chỉ có một vợ là bác gái, chị Mã Linh cũng mười sáu mười bảy tuổi mới có thêm một vợ lẻ, lúc về còn sợ nhìn sắc mặt của bác gái ư?”

Lần này đổi thành Tiết Chân Chân sợ hãi nhìn cô: “Em không biết hả?”

Sở Vọng lắc đầu, “Biết gì cơ?”

Tiết Chân Chân nghĩ ngợi một lúc, sau đó tiến tới bên tai cô nói, “Chuyện này trước đây ầm ĩ lắm! Lúc đó chị cũng còn nhỏ, sau này mới nghe người ta nói, em đừng kể lại với ai đấy!”

Sở Vọng gật đầu, bày ra bộ dạng rửa tai lắng nghe.

Tiết Chân Chân thấp giọng, “Ngày trước khi mẹ chị bằng tuổi bọn mình bây giờ, nhà chị không có tiền cũng không có thế, chỉ có thể coi là một gia đình nhỏ bình thường. Hồi đó mẹ chị gả cho cha chị cũng coi như là gả cao, từ Thiệu Hưng đến Thượng Hải. Sau đó nghe nói ông nội chị giúp cậu chị, tức ông Kiều bây giờ, tìm hôn sự, cô gái nhà kia chính là út nhà họ Lâm ở Thiệu Hưng, tuy là con vợ lẻ nhưng mẹ đã mất sớm, được gửi nuôi dưới gối vợ cả của anh hai Lâm Du… À, được mẹ ruột của em nuôi đấy.”

Lâm Sở Vọng gật đầu, thì ra cô út được mẹ của Lâm Sở Vọng dạy dỗ.

Tiết Chân Chân lại nói, “Bà Tô kia, là mẹ em ấy, chính là con gái nhà họ Tô buôn trà nổi tiếng giàu có nhất Giang Nam, còn có tiền hơn cả nhà họ Lâm, về sau không biết vì sao lại gả vào nhà họ Lâm, lúc ấy cậu hai nhà họ Lâm đã có vợ bé, người vợ bé sinh cho ông ấy một trai một gái… Chính là anh chị của em đấy.”

Lâm Sở Vọng phức tạp gật đầu, nói, “Em biết đó là anh chị của em, sau này không cần nhấn mạnh nữa.”

Tiết Chân Chân lại hâm mộ kể tiếp, “Hồi chưa lấy chồng, danh tiếng của bà Tô đã truyền khắp Giang Nam, không chỉ vì xinh đẹp phóng khoáng đâu, tóm lại là khuê tú nổi danh. Lúc ấy gả tới nhà họ Lâm, có rất nhiều cậu ấm Thượng Hải khóc mấy ngày mấy đêm… Hình như có cả cha chị nữa thì phải. Về sau nghe nói con út nhà họ Lâm do chính tay bà ấy dạy dỗ, bà ngoại chị không chút nghĩ ngợi, lập tức đồng ý cuộc hôn nhân đó. Nhưng hình như chuyện này có trắc trở gì đó, bất kể thế nào bà Tô cũng không cho phép người chồng tương lai của con út nhà họ Lâm cưới vợ bé. Ông ngoại nghe xong thì không muốn lắm, nhưng bị bà ngoại chị mắng một hồi, đích thân dẫn cậu của chị, chính là ông Kiều đến nhà họ Lâm, ngay trước mặt rất nhiều nữ quyến nhà họ Lâm thề với trời rằng: ‘Cả đời này ông ấy chỉ cưới một vợ, tuyệt đối không lấy vợ bé.’ Thế nên mới có hôn sự này.”

Tiết Chân Chân lại dịch đến gần, “Sau khi đính hôn, dượng của chị vào học đại học Thủ Đô, tức đại học Bắc Kinh bây giờ. Vừa hay gặp cuộc vận động mới, là nhóm đầu tiên đến châu Âu du học. Sau bốn năm du học quay về, ông nội xây dựng một ngôi trường ở Thượng Hải, nhà cũng dần dư dả. Cộng thêm dượng cũng rất nỗ lực… Tóm lại gia cảnh ngày đó đã hơn nhà họ Lâm các em rồi.”

Lâm Sở Vọng nghe cô nàng lại vô tình khoe giàu, bèn cười gật đầu nói, “Đúng thế, nhưng sau đó thì sao?”

Tiết Chân Chân lại nói, “Lúc ấy nghe nói ông Lâm bỏ tiền, đưa mợ và cha em đến Nhật Bản du học, cho nên tạm thời kéo dài hôn sự của mợ. Cậu chị đi học về, đang định rước cô út của em vào nhà thì ông Lâm lại nói: ‘Không được, vẫn chưa phải lúc, con gái lớn của tôi còn chưa xuất giá, sao con gái út có thể gả trước được?’ Nhưng khi mợ du học về thì đã hai mươi sáu, lại là người kiêu ngạo, người bình thường không lọt nổi vào mắt bà ấy. Nhưng nếu kéo dài nữa sẽ thành bà cô già mất, không ai thèm lấy.”

Tiết Chân Chân nhớ lại, chợt cảm khái nói, “Chuyện này, nhà chị với nhà em đúng là giải quyết hết chỗ nói.”

Lâm Sở Vọng bèn hỏi, “Vì sao lại hết chỗ nói?”

Tiết Chân Chân thở dài, “Không biết thế nào mà mợ chỉ nhìn trúng cậu chị, quay về khóc lóc với bà Lâm một hồi. Bà Lâm mới bảo với cô út của em là: ‘Con xem chị con cũng đã lớn thế rồi, không bằng cả hai cùng gả, con bé làm cả, còn con làm bé. Dù gì hai chị em con cũng lớn lên bên nhau, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia, nhất định đến lúc đó chị sẽ không bạc đãi con’.”

“Chuyện… chuyện đó mà cũng được hả?” Lâm Sở Vọng kinh hãi.

Bà tưởng con gái con vợ lẻ của mình là nạp hộ thẻ điện thoại hả, kết hôn mà còn mua một tặng một? Nhà máy da thuộc Giang Nam vỡ nợ, Hoàng Hạc không phải là người, dắt theo em dâu bỏ chạy, bà chủ nhảy lầu bán đổ bán tháo* cũng không có được chuyện tốt như thế!

(*Đây là chuyện có thật vào năm 2002, ông chủ Hoàng Hạc bị cư dân mạng chửi rủa là đồ khốn nạn. Ý muốn nói chuyện Hoàng Hạc làm cũng không khốn nạn bằng chuyện để hai chị em cùng gả.) 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.