Từ Thanh Xuyên từ nhà hàng đi ra liền hỏi Trâu Cần địa chỉ quán bar.
Bảy giờ tối, ánh đèn neon sáng lấp lánh bao trùm lên các tòa nhà rọi sáng cả con đường của thành phố, trên đường xe chạy như nước, tiếng còi xe liên tiếp khiến người ta buồn bực.
Trong quán bar tiếng người ồn ào, phục vụ nhìn thấy Từ Thanh Xuyên tiến vào liền thuần thục dẫn anh đến chỗ ngồi trên ghế dài của Trâu Cần.
Quán bar này là một trong những sản nghiệp dưới tên Trâu Cần, Trâu gia ở Dần Thành danh tiếng không nhỏ, ông nội Trâu Cần từng là một ông trùm trong lĩnh vực ăn uống, lúc về già đem sản nghiệp chuyển dời đến Dần Thành, hiện giờ Trâu gia như cũ vẫn đứng đầu ngành ăn uống, phía dưới không ít các khách sạn và câu lạc bộ nổi tiếng.
Trâu Cần lớn lên là một khuôn mặt tai họa, cũng làm không ít chuyện tai họa, nhưng nhân phẩm không tồi, hiểu được cái gì nên làm, cái gì không nên làm, sản nghiệp Trâu gia giao phó trên tay hắn kinh doanh đều rất ra gì. Từ Thanh Xuyên và Trâu Cần bằng tuổi, hai người một lạnh một nóng, không nghĩ đến lại trở thành bạn tốt mười mấy năm.
Lúc Từ Thanh Xuyên đến Trâu Cần đã hơi say, híp mắt nhìn anh một hồi lâu mới nhận ra, lên án: "Giáo sư Từ cậu sao thế?! Gọi cậu đến cậu không đến, không nói gì lại muốn đến. Cái tính cách vặn vẹo này khi nào cậu mới chịu sửa!"
Từ Thanh Xuyên không để ý đến hắn, hướng Lục Văn Đình bên cạnh chào một tiếng, "Anh Văn Đình."
Lục Văn Đình so với Từ Thành Xuyên và Trâu Cần thì lớn hơn, hơn mười tuổi thì quen biết hai người. Trâu Cần đầu óc tỉnh táo nhưng không quen chịu quản lý, lúc nhỏ gât không ít chuyện. Mà Từ Thanh Xuyên một người lạnh tanh đứng nhìn, lúc Trâu Cần nghịch ngợm anh cũng đề ra không ít chủ ý. Hai người bọn họ mỗi khi bị phát hiện phải bị đánh đều là Lục Văn Đình ra mặt.
Về sau Lục Văn Đình đi lính, thời gian ba người ở chung dần ít đi, nhưng mỗi khi Lục Văn Đình được nghỉ phép đều không thể tránh khỏi tụ họp một chút.
Hôm nay vừa lúc Lục Văn Đình đến Dần thành thi hành nhiệm vụ, Trâu Cần gọi điện cho Từ Thanh Xuyên đến, lúc đầu Từ Thành Xuyên nói không đến, nhưng chưa đến mười phút lại hỏi hắn địa chỉ ở đâu.
Lục Văn Đình vỗ vỗ vai Từ Thanh Xuyên, nương theo ánh sáng mờ ảo nhìn anh hỏi: "Làm sao vậy, tâm tình không tốt?"
"Không có gì." Từ Thanh Xuyên nhếch môi.
Trâu Cần ngẩng đầu nhìn, kéo áo Lục Văn Đình than thở nói: "Anh Văn Đình đừng quản cậu ta, để cậu ta bực bội đi, bực bội chết cậu ta!"
Từ Thanh Xuyên lướt mắt nhìn hắn, gọi phục vụ đến đem đổi rượu của anh thành nước chanh.
Trâu Cần "ai ai" hai tiếng, hai mắt mở to. Lục Văn Đình ở bên ho khan hai tiếng.
Trâu Cần thu tay về, cúi đầu.
Kinh sợ như một chú gà con.
Không có biện pháp, bóng ma thời niên thiếu quá nặng. Lúc ấy cả Trâu gia, thậm chí Dần Thành cũng chưa có ai có thể trị được Trâu Cần, duy nhất Lục Văn Đình. Không cần đánh cũng không cần mắng, chỉ cần một ánh mắt Trâu Cần liền ngoan ngoãn đứng tựa vào tường.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Từ Thanh Xuyên không kìm được, lấy tay che lại cười khẽ.
Trâu Cần mắng anh một câu "Tư văn bại hoại*", nghĩ nghĩ cảm thấy chính mình ở trước mặt Lục Văn Đình thật sự kinh sợ, vì thế cũng cười theo.
*斯文败类: chỉ mấy người đeo kính nhìn nhã nhặn lịch thiệp nhưng nội tâm lại xấu xa, phúc hắc....
Hai người nhìn nhau, lại nhìn Lục Văn Đình bên cạnh, ba người ù ù cạc cạc ngây ngô cười.
Cuối cùng Trâu Cần cười đến cả mặt đều đau. ôm bụng kêu dừng.
Lục Văn Đình lấy tay chỉ chi Trâu Cần lại chỉ chỉ Từ Thanh Xuyên nói: "Bao nhiêu tuổi rồi, lại còn giống như lúc trước."
"Anh anh trước khi thật là dọa em," hắn học bộ dáng thẳng lưng của Lục Văn Đình, mí mắt hướng lên trên, "Anh trừng như vậy, em mỗi lần đều cảm thấy... Nghĩ muốn đi ra quần!"
Lục Văn Đình lấy tay xoa xoa trán, khó khăn lắm mới ngừng cười nói: "Em đây là không phải sợ anh, anh đoán em là sợ cương thi..."
Ba người lại cười xòa.
Trâu Cần uống một ngụm nước chanh, bỗng nhiên cảm thán nói: "Nhưng mà thật đúng là hoài niệm chúng ta trước đây, tự do tự tại."
Trâu Cần: "Kia thật cũng không phải, nói thế nào nhỉ, đúng là không quá giống nhau. Hai người nhớ lại xem, tuổi thơ thật là đẹp! Muốn trốn học liền trốn học, nghĩ muốn kết giao với bạn gái như thế nào liền kết giao," hắn nhìn Từ Thanh Xuyên nâng cằm hỏi: "Cậu nói có phải hay không, giáo sư Từ?"
Từ Thanh Xuyên giương mắt nhìn hắn, chậm rì rì mà nói: "Tôi không trốn học."
Trâu Cần bỉu bỉu môi, chỉ Lục Văn Đình còn nói: "Anh Văn Đình trốn học, tôi nhớ rõ lúc học trung học còn kết giao với bạn gái là hoa hậu giảng đường, mối tình đầu, phải không anh?"
Lục Văn Đình: "Em còn biết mối tình đầu, em còn nhớ mối tình đầu của em không?"
Trâu Cần nheo đôi mắt hoa đào suy nghĩ, cười hì hì: "Anh muốn hỏi tình đầu năm bao nhiêu tuổi?"
Từ Thanh Xuyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Trâu Cần lại chỉ tay nói: "Cậu đừng cười, Giáo sư Từ, bạn gái cậu kết giao lúc nghỉ hè năm đó đâu? Gọi gọi...gọi là gì nhỉ?"
Không đợi Trâu Cần nói xong, phía sau lưng bị Lục Văn Đình vỗ một cái.
Trâu Cần thật uống không ít, đầu óc lúc này cũng phóng túng, "Thế nào, không thế nói? Cô gái kia tên Thang Chủy?"
Lục Văn Đình trừng mắt liếc hắn một cái, không nói gì.
Từ Thanh Xuyên gọi một ly bia, lông mày chậm rãi rũ xuống.
Trâu Cần tấm tắc hai tiếng nhỏ giọng than thở: "Không chỉ Thang Chủy, còn Thang Tâm nha!" Hắn chưa từ bỏ ý định đâm đầu vào Từ Thanh Xuyên nói: "Anh Xuyên có ảnh chụp của cô gái kia không? Cho tôi xem cô gái thế nào mà lọt được vào mắt của cậu."
Từ Thanh Xuyên giọng có chút lạnh, "Không có."
Trâu Cần vẻ mặt tiếc nuối.
Qua một lúc lâu, Từ Thanh Xuyên uống non nửa ly bia, nghiêm trang mà nói: "Không có ảnh chụp, cũng không có ai lọt vào mắt của tôi. Đều là chuyện lúc nhỏ đùa các vậu, sau này không cần tưởng là thật."
Trâu Cần cùng Lục Văn Đình liếc nhau một cái, cũng không nói gì.
Lục Văn Đình thứ hai phải về lại đơn vị, ba người tán gẫu không lâu lắm. Lúc kết thúc Trâu Cần bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, ngày mai tôi có xem mắt." hắn mặt hướng Từ Thanh Xuyên nói: "Giáo sư Từ cùng theo giúp tôi đi? Tôi sợ đối phương thấy tôi đẹp trai sẽ có ý nghĩ nguy hiểm, tôi cần cậu bảo hộ."
Từ Thanh Xuyên: "Không đi."
Trâu Cần: "....Cậu không sợ tôi nguy hiểm, thì cũng không sợ cô gái kia gặp nguy hiểm?"
Hắn thật là muốn tìm một người đi cùng. Lại nói tiếp đây cũng là lần đầu tiên Trâu công tử đi xem mắt, trước kia cùng em gái người mẫu, hotgirl mạng kết giao qua, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, mọi người đều có mục đích, vẫn không đi đến được cuối cùng. Vài năm nay trong nhà gấp gáp giục hắn, còn mấy lần cắt đứt liên hệ của người oanh oanh yến yến bên cạnh hắn, hắn dứt khoát suy nghĩ "tìm một người thỏa mãn đối phó người trong nhà". Nhưng mà để hắn trêu chọc một em gái hắn có thể liệt ra một trăm lẻ tám loại phương pháp, nhưng cùng phụ nữ đứng đắn đi xem mắt hắn ngẫm lại liền có chút rụt rè.
Lục Văn Đình vỗ vỗ cánh tay Từ Thanh Xuyên nói: "Đi đi, giúp cậu ta nhìn một chút, tiểu tử này cũng không còn nhỏ, nếu có thể xác định cũng là chuyện tốt."
Từ Thanh Xuyên liếc Trâu Cần một cái, nói: "Thời gian, địa điểm gửi tin nhắn cho tôi."
**
Tụ tập kết thúc, Triệu Thính Khê lê một thân mệt mỏi trở về nhà.
Không phải thân thể mệt mỏi, là tâm mệt.
Hai lần gặp Từ Thanh Xuyên này đều cực kỳ xấu hổ, rõ ràng quen còn muốn giả vờ không quen, rõ ràng nhớ còn muống giả vờ không nhỡ.
Đẳng cấp biểu diễn của Triệu Thính Khê tất cả đều phát huy ở trước mặt Từ Thanh Xuyên.
Triệu Thính Khê thở dài thay một bộ đồ thể thao, cầm ly nước cùng khăn mặt đi đến phòng tập.
Vận động khiến người ta thả lỏng!
Vận động làm người ta quên phiền não!
Lúc mồ hôi Triệu Thính Khê rơi như mưa, di động hiển thị Hoàng Hãn gọi đến.
Hoàng Hãn và Sầm Tĩnh là bạn trung học của Triệu Thính Khê, ba người chơi rất thân.
Tính cách của Triệu Thính Khê hướng ngoại hoạt bát, cuộc thi hoặc là các loại hoạt động trường học sắp xếp cô có thể trước tiên cùng các bạn học nơi đó tìm hiểu tin tức.
Sầm Tĩnh thành tích tốt, lại còn rất cẩn thận, chủ yếu phụ trách bày mưu tính kế và phụ đạo trước kì thi.
Về phần Hoàng Hãn thì thôi, Hoàng Hãn không có ưu điểm gì lớn, là một nam sinh khỏe mạnh. Ví dụ như giúp hai người kê bàn, quét tước phòng học.
Triệu Thính Khê ở nước ngoài vài năm Hoàng Hãn vẫn cùng cô duy trì liên hệ, nghe nói bây giờ đã danh bài chủ bá của đài truyền hình.
"Bạn học?" Âm thanh của Hoàng Hãn rất dễ nghe, trong quen thuộc mang theo vài phần trêu chọc.
Triệu Thính Khê cong mắt, "Đại chủ bá, có thể hay không đừng dùng giọng phát thanh nói chuyện với tớ, tớ nỗi da gà hết rồi!"
Hoàng Hãn cười cười, hỏi một chút tình hình gần đây của Triệu Thính Khê, hai người hẹn lúc rảnh cùng nhau ăn tụ tập một bữa cơm.
"Đúng rồi," Triệu Thính Khê hỏi: "Cậu có liên hệ với Sầm Tĩnh không? Từ khi tớ đi thì không liên hệ được với cô ấy, cô ấy có phải cũng...đang giận tớ?"
"Hẳn cũng không phải, cô ấy cũng không liên hệ với tớ." Hoàng Hãn dừng một chút còn nói: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá. Thật ra tớ đã rất sớm cảm thấy Sầm Tĩnh không giống với chúng ta, sớm muộn gì cũng tan."
Triệu Thính Khê không nói tiếp.
Gia đình Sầm Tĩnh điều kiện rất kém, lúc cô ấy còn nhỏ bố cô bởi vì cướp bóc mà bị bắt, mẹ cô không kiên trì bao lâu cũng chạy theo người khác. Trong nhà toàn bộ dựa vào ông nội bệnh tật chống đỡ.
Cô cũng không mua quần áo mới, thường xuyên nợ học phí, thậm chí có đôi khi liên tục vài ngày không ăn cơm.
Sầm Tĩnh rất cẩn thận, cũng thường xuyên chiếu cố Từ Thanh Xuyên.
Bạn tốt như vậy bỗng chốc cắt đứt liên lạc, Triệu Thính Khê mỗi khi nhớ đến trong lòng còn có chút khổ sở.
Hoàng Hãn dường như nhận ra vẻ không vui của Triệu Thính Xuyên, vội vàng sửa lại: "Haiz, tớ chỉ nói vậy thôi cậu đừng lo lắng. Chờ khi tớ quay về Vị Huyền sẽ tìm cô ấy hỏi một chút. Tớ lúc trước nghe nói ông nội Sầm Tĩnh qua đời, cô ấy sau khi tốt nghiệp đại học cũng chưa từng trở lại. Cậu vừa mới về nước không có cách liên hệ, tớ tranh thủ nhờ người đến trường đại học của cô ấy hỏi thăm một chút không chừng còn có tin tức!"
"Tớ không trách cậu. Tớ chính là muốn biết Sầm Tĩnh hiện tại có tốt hay không, cô ấy trước kia rất khổ." Triệu Thính Khê nhẹ nhàng thở dài, nói: "Chuyện này xin nhờ Hoàng đại chủ bá, có tin tức trước tiên nói cho tớ."
**
Địa điểm xem mắt Trâu Cần hẹn ở một nhà hàng, Từ Thanh Xuyên dựa theo thời gian Trâu Cần hẹn đúng giớ đến nhà hàng, sau khi vào cửa liền phát hiện Trâu Cần cùng đối tượng xem mắt của hắn đã đến rồi.
Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cô gái đưa lưng vào phía cửa, tóc cột đuôi ngựa thấp, mặc một bộ váy dài màu xanh ngọc, thân hình yểu điệu, làn da trắng như tuyết.
Trâu Cần ngồi đối diện cô, thoạt nhìn rất dịu dàng, hai người không biết đang nói cái gì, hiếm thấy vè mặt ngại ngùng trên mặt Trâu công tử.
Từ Thanh Xuyên cảm thấy có chút buồn cười, bước nhanh qua đó.