Từ lúc Đường Diệu Đan đi vào, ngoài Thân thị, lúc nào thì nhìn vào các phu nhân khác? Lúc này nghe được lời Chân Ngọc nói, mới đặt tầm mắt trên người nàng, lại cười
nói: "Không phải nói này trà Vân Vụ khó có được sao? Lan tỷ tỷ thì nhẹ
nhàng có bạn cũ đem tặng một hộp, Trạng Nguyên phu nhân có thểnhẹ
nhàng lấy ra một hộp đến cho ta rửa tay?"
Chân Ngọc đối diện
với tầm mắt của Đường Diệu Đan, mắt thấy giai nhân mỉm cười làm giận,
nhất thời quên mình đã là thân nữ nhi, lại có tư tưởng khoe khoang tài
năng trước mặt giai nhân, làm cho giai nhân nhớ nàng, đem nàng khắc vào
đáy lòng, bởi vậy nói: "Cũng là mấy ngày trước đây đến miếu Thanh Phong
dâng hương, cùng đánh cờ với lão chủ trì, thắng bốn ván, được ba hộp
trà. Đưa một hộp đến phòng lão phu nhân, một hộp khác cho Tam lang,
trong phòng mình thì giữ lại một hộp. Chỉ là mấy ngày nay dạ dày không
được tốt, không dám uống trà, vì vậy vẫn không có mở hộp. Quận chúa nếu
muốn, tự nhiên muốn tặng cho quận chúa."
Mọi người vừa nghe, hai mặt nhìn nhau, Bạch Cốc Lan lại cười lạnh thành tiếng.
Thắng lão chủ trì bốn ván, được ba hộp trà? Người đang ngồi ở đây là ai,
ngươi cũng dám thổi cái da trâu này? Không sợ thổi rách lại chọc mọi
người cười đùa? Thảo nào Vương Chính Khanh bình thường không dám dẫn
nàng đi dự tiệc, thì ra là một phụ nhân hào phóng chọc người cười như
vậy.
Lão chủ trì miếu Thanh Phong khi chưa xuất gia, là cao thủ
kỳ nghệ của Đường Quốc, từng vào cung làm thầy dạy cờ cho mấy vị hoàng
tử, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn hiện nay đã làm chủ trì Miếu
Thanh Phong, nhưng quan lại quyền quý cũng phải tôn xưng một tiếng lão
sư phụ. Cũng vì vậy, phàm có người có thể thắng được hắn một ván cờ,
liền có thể khoe khoang khắp nơi. Về phần trà Vân Vụ này, tuy là là tốt, nhưng hơn nữa là điềm tốt khi đánh cờ, nhờ vào đó khoe món đồ. Hôm nay
Chân Ngọc môi đỏ mọng mở ra, đã nói thắng lão chủ trì bốn ván cờ, mọi
người làm sao không bật cười?
Đường Diệu Đan có lòng trêu Chân
Ngọc, lại mang ý cười nói: "Nói như thế, kỳ nghệ của Trạng Nguyên phu
cũng là siêu quần rồi hả ? Ngay cả lão chủ trì cũng thua bốn ván, chỉ sợ kỳ thủ trên dưới cả nước, muốn thắng được ngươi một ván , rất khó tìm
rồi. Không hổ là Trạng Nguyên phu nhân tài mạo song toàn!"
Bạch
Cốc Lan thấy Đường Diệu Đan trêu chọc Chân Ngọc, trong bụng hả giận,
cũng chen miệng nói: "Có thể khiến cho Trạng Nguyên Lang xiêu lòng, cố ý xuống Giang Nam, ngàn dặm xa xôi nghênh đón về kinh, tất nhiên là bất
phàm, chớ nói chi là này kỳ nghệ rồi. Người kinh thành chúng ta, chỉ sợ
thật đúng là không so được với người Giang Nam."
Thân thị đang
muốn ngăn Đường Diệu Đan và Bạch Cốc Lan lại, lại ngăn không kịp, nhất
thời nhìn Chân Ngọc, hảo cảm vừa nãy cũng giảm đi không ít, trong bụng
thầm nói: chẳng lẽ quả thật là một người ngu ngốc thích nói khoác? Nhưng trước mặt rất nhiều phu nhân như thế này, ngươi cũng đừng khoe khoang
quá mức mới đúng. Chỉ là cũng không trách nàng, nàng là người Giang Nam
tới, không biết Kinh Thành nước sâu, càng sẽ không biết lai lịch lão chủ trì miếu Thanh Phong, mới dám nói khoác như thế. Chỉ là hôm nay ra khỏi cánh cửa này, chỉ sợ nàng sẽ trở thành trò cười trong kinh rồi.
Thân thị có chút âu sầu, hôm nay vốn là để lôi kéo nội quyến của các mưu sĩ
mới thiết yến , nếu như Chân Ngọc nương trở thành trò cười, đến lúc đó
Vương Chính Khanh giận, phải giao phó như thế nào với Vương Gia?
Chân Ngọc nói vừa xong, thấy được sắc mặt của chúng phu nhân khác nhau, Bạch Cốc Lan lại càng thêm ngữ hàm châm chọc, lúc này mới phục hồi lại tinh
thần. Aiz, sao lại quên lúc này không giống ngày xưa rồi hả? Kiếp trước
vậy sẽ, mình khinh thường những kẻ quá mức tốn công trên phương diện kỳ
nghệ , cho dù như thế, nghĩ thắng lão hòa thượng mấy ván, còn không phải là chuyện đơn giản? Bởi vì vẫn coi chuyện thắng cờ là chuyện đương
nhiên, cũng không cảm thấy thắng lão hòa thượng là ghê gớm lắm. Hiện nay như vậy, cũng chọc cho người khác ghé mắt rồi.
Bạch Cốc Lan vẫn không chịu buông tha Chân Ngọc, cười nói: "Nếu kỳ nghệ của trạng
Nguyên phu nhân xuất chúng như vậy, ta lại muốn lãnh giáo một chút,
không biết Trạng Nguyên phu nhân chịu chỉ giáo không?"
Chân Ngọc đâu có kiên nhẫn ứng phó với Bạch Cốc Lan, mắt chỉ dừng lại trên người
Đường Diệu Đan, cười nói: "Nghe nói kỳ nghệ của quận chúa cũng không
tồi, nếu có thể, cũng muốn đánh một ván với Quận chúa." Ngày trước, khi
dạy nàng kỳ nghệ nàng nói cười chân thành, mặc dù không có vành tai tóc
mai chạm nhau, rốt cuộc cũng cùng hô hấp, cảnh tượng lúc đó, làm sao có
thể quên? Nếu được ôn lại một lần, cũng không uổng công tới vương phủ
một chuyến.
Thân thị nghe xong lời này, lại suy nghĩ, lúc trước
là nghe nói Chân Ngọc nương này tài mạo song toàn , hoặc là kỳ nghệ có
thể lấy ra tay cũng không nhất định. Nếu nàng hôm nay có thể thắng Diệu
Đan một ván, vậy cũng lấy lại được mặt mũi đã mất bởi sự mạnh miệng lúc
đầu. Vì vậy nói: "Nếu đã như thế, vậy thì để người bày thế cờ, các ngươi tỷ thí một lần!"
Chúng phu nhân biết kỳ nghệ của Đường Diệu Đan là theo học từ Chân Ngọc, mặc dù không thắng được lão hòa thượng miếu
Thanh Phong, nhưng tất cả phu nhân và tiểu nương tử am hiểu về cờ trong
phủ, phần lớn đều bại tướng dưới tay nàng, Trạng Nguyên phu nhân này sao có thể thắng được nàng? Bởi vậy nhất thời đều có tâm tư xem trò cười,
rối rít nói: "Đánh đi, đánh đi, cho chúng ta mở mang tầm mắt."
Bọn nha đầu rất nhanh đã bày bàn cờ ra, Chân Ngọc và Đường Diệu Đan ngồi
đối diện nhau, một người cầm quân đen, một người cầm quân trắng, bắt đầu đánh cờ.
Lúc giai nhân cầm cờ, trầm ngâm suy nghĩ tỉ mỉ, bộ
dáng vừa dễ gần vừa đáng yêu, giống như trước kia. Chân Ngọc hơi hơi
thất thần, nếu không phải các vị phu nhân vây xung quanh, thật muốn chỉ
muốn nhìn giai nhân, không nhìn bàn cờ.
Đường Diệu Đan hạ cờ, vừa nhấc mắt thấy Chân Ngọc si ngốc nhìn nàng, không khỏi cau mày nói: "Đến phiên ngươi!"
Chân Ngọc tùy tiện xuống một nước cờ, lúc này lại không dám nhìn chằm chằm
vào Đường Diệu Đan, lại chuyển sang nhìn tay ngọc của nàng. Tay kia nhỏ
nhắn, trắng noãn trơn mịn, khiến người lòng ngứa ngáy. Ngày trước làm
như không thấy, chỉ tự an ủi là có rất nhiều cơ hội gặp nàng, hôm nay
lại. . . Nhớ tới đều là nước mắt!
Mọi người thấy Chân Ngọc tùy tiện xuống cờ, không khỏi ngạc nhiên, đây cũng gọi là biết đánh cờ sao?
Đường Diệu Đan càng thêm cáu, kỳ nghệ như vậy, sao lại không biết xấu hổ nói
ta đánh với ngươi? Thắng kẻ như ngươi, có ý nghĩa gì? Nàng đang muốn đẩy cờ bỏ đi, quay đầu thấy Thân thị nháy mắt với nàng, đến tột cùng vẫn
nhịn xuống, tốt xấu gì cũng nên để lại mặt mũi cho Vương Chính Khanh,
đánh hết một ván cờ với vị phu nhân này của hắn.
Cờ xuống được
một phần ba, mọi người thấy thế cờ, đều cho rằng thắng thua đã định,
nhất thời thở dài, Vương Chính Khanh dù gì cũng là một Trạng Nguyên
Lang, sao có thể cưới một phu nhân như vậy? Mới đầu nhìn là một người
không tệ, không ngờ nói chuyện làm việc lại không đáng tin như vậy.
Trong lòng Bạch Cốc Lan sôi trào, vừa khổ vừa đau. Vương Chính Khanh chỉ vì
nữ nhân như thế này, lại nỡ lòng buông tha đoạn tình cả giữa hai người?
Đường Diệu Đan nhìn Chân Ngọc lại tùy tiện xuống một nước cờ, cuối cùng tức
giận rồi, khiển trách: "Ngươi có biết đánh cờ hay không? Nếu không biết, thì nói sớm, đừng làm phí thời gian của ta."
Chân Ngọc sững sờ,
thu hồi tinh thần, ánh mắt chăm chú vào bàn cờ, nói sâu xa: "Là tinh
thần hoảng loạn, không ngờ đã đánh được nửa ván. Xem ra muốn thắng Quận
chúa cũng là không dễ, chỉ có thể đánh ngang tay."
Lúc này mọi người đều cười thất thanh, không che giấu ý cười này chút nào.
Thân thị cũng lắc đầu thở dài, chỉ người đến tiền sảnh nhìn một chút, thấy
thời gian không sai biệt lắm, liền muốn nói khai tiệc rồi.
Chân
Ngọc ngược lại trầm ngâm hạ xuống quân cờ tiếp theo, mười quân cờ được
hạ xuống, thế cờ hơi thay đổi, không hề rối loạn nữa.
Đường Diệu Đan phát hiện thế cờ có sự thay đổi, khẽ ngạc nhiên, cách xoay chuyển
thế cờ này, tại sao lại có chút giống cách đi Chân Bảng nhãn? Không đúng không đúng, nữ nhân này sao có thể so sánh với Chân Bảng nhãn được?
Mọi người thấy vẻ mặt của Đường Diệu Đan đột nhiên nặng nề, rất ngạc nhiên, lại vây xung quanh, nhìn một cái này thì giật nảy lên, ý, hóa ra thực
sự biết chơi cờ! Lại còn có chút nước đi, xem ra cũng không kém. Vậy lúc đầu tùy tiện xuông cờ, là vì cái gì? Muốn giương trước ngưỡng? Muốn
chúng ta kinh ngạc hay sao?
Đường Diệu Đan xuống cờ ngày càng
chậm, cau mày, rất là nghi ngờ, kỳ nghệ của Trạng Nguyên phu nhân này,
hình như cũng không thua Chân Bảng nhãn ! Ngày trước gặp phải thế cờ tất bại thế này, cũng chỉ có Chân Bảng nhãn, mới có thể chuyển bại thành
thắng, đổi khách làm chủ trong thời khắc này.
Một ván cuối cùng, cờ hoà.
Mọi người hai mặt nhìn nhau lần nữa. Vẫn là phu nhân Hộ Bộ Thị Lang Tiền
thị mở miệng trước, cười nói: "Xem ra, Trạng Nguyên phu nhân quả thật đã thắng lão chủ trì bốn ván?"
Chân Ngọc cười lên tiếng: "Đó là đương nhiên."
Tiền thị lại nói: "Kỳ nghệ của trạng Nguyên phu nhân tốt như vậy, trước đây sao không thấy hiển lộ?"
Chân Ngọc nói: "Khi mới đến Kinh Thành, không hợp phong thủy, bị bệnh đã
lâu, thế nên rất ít ra khỏi cửa, dù có kỳ nghệ, sao có cơ hội hiển lộ?"
Tiền thị thấy nàng nói thẳng thắn thoải mái, hình như là một người tính tình trực sảng, liền thu hồi vẻ xem kịch lúc trước, cười nói: "Về sau nên
hiển lộ ra ngoài nhiều một chút."
Thân thị thấy Chân Ngọc thắng
Đường Diệu Đan, các vị phu nhân thu hồi vẻ mặt khinh thị, nhất thời thở
phào một hơi, xem ra Vương Chính Khanh đúng là có một người có tài,
không thua Chân Bảng nhãn trước kia! Nhìn hắn dạy dỗ phu nhân của hắn
được như thế này, có thể biết là không tồi rồi. Aiz, nếu Chân Bảng nhãn
vẫn còn, cùng với Vương Chính Khanh trợ giúp Vương Gia, lo gì đại sự
không thành? Hôm nay mất đi nhân tài như Chân Bảng nhãn, phải lôi kéo
Vương Chính Khanh thật tốt, ngàn vạn lần không thể để mất nữa.
Bạch Cốc Lan vốn muốn nhìn Chân Ngọc bị bẽ mặt, không ngờ Chân Ngọc lại
thắng được Đường Diệu Đan, nhất thời trong lòng nghi ngờ Đường Diệu Đan
có dụng ý khác, cố ý thua Chân Ngọc, vì thế nói: "Kỳ nghệ của trạng
Nguyên phu nhân quả không tồi, không biết ta có thể lãnh giáo hay không
đây?"
"Ừm!" Chân Ngọc đáp một tiếng, trong nội tâm thầm nói: xem ra không giết ngươi một mạch hoa rơi nước chảy, thì không chịu buông
tha phải không?
Bàn cờ được xếp lại một lần nữa thì Chân Ngọc và Bạch Cốc Lan đã ngồi đối diện nhau rồi.
Chân Ngọc không có thiện cảm với Bạch Cốc Lan, cũng không thèm nhìn tới nàng ta, chỉ thấy bàn cờ, mới đánh được một phần ba, đã đánh cho Bạch Cốc
Lan không còn sức chiến đấu.
Bạch Cốc Lan thầm giật mình, đây là kỳ nghệ danh thủ quốc gia sao! Sao nàng ta, nàng ta lại lợi hại như vậy?
Đường Diệu Đan ở bên cạnh xem cờ, cuối cùng cũng hiểu, ván cờ vừa rồi, là
Chân Ngọc nhường mình, nếu không, tất nhiên cũng sẽ thất bại thê thảm.
Nàng rốt cuộc không nhịn được, không để ý tới Chân Ngọc vẫn còn đang
đánh cờ, mở miệng hỏi: "Trạng Nguyên phu nhân, kỳ nghệ này của ngươi,
học từ người nào?"
Chân Ngọc nghe được âm thanh dịu dàng của
Đường Diệu Đan đang hỏi, tim nóng lên, không tự chủ được liền báo tên
của sư phụ dạy mình kỳ nghệ ở kiếp trước.
Đường Diệu Đan vừa
nghe, "Ah" một tiếng nói: "Trạng Nguyên phu nhân là đệ tử của Trương Đại Gia? Đó chính là sư phụ của Chân Bảng nhãn! Ngày trước sao không có
nghe Chân Bảng nhãn đề cập tới hắn còn có một sư muội?"
Chân Ngọc nói: "Chắc là Chân Bảng nhãn không để chuyện này trong lòng, tự nhiên không nhắc tới."
Đường Diệu Đan nghĩ cũng phải, con người Chân Bảng nhãn, ngoại trừ mưu đại
sự, tất cả những chuyện vụn vặt khác, làm gì vào được tim của hắn?
Chân Ngọc suy nghĩ, dù sao sư phụ dạy kỳ nghệ đã không còn từ hai năm trước, cũng không sợ đám người Đường Diệu Đan điều tra cái này. Mà loại chuyện này, bọn họ chắc cũng không đặc biệt đi điều tra. Bởi thế không hề để ở trong lòng nữa.
Một ván cuối cùng, Bạch Cốc Lan đại bại, mặt không còn chút máu.
Chân Ngọc thầm thoải mái, trong nội tâm cười hắc hắc, đấu với lão tử, ngươi còn non lắm.
Thân thị thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, cười nói: "Sắp khai tiệc
rồi, tất cả mọi người đi ra ngoài thôi!" Nói xong, giơ tay thân thiết
khoác tay Chân Ngọc, dịu dàng nói: " Lần đầu tiên ngươi tới đây, chỉ sợ
chưa quen đường nơi này, vẫn là để ta dẫn ngươi đi thì tốt hơn!"
Thân thị năm nay hai mươi ba tuổi, mặc dù không tính là tuyệt sắc, nhưng từ
nhỏ được nuôi dưỡng rất tốt, tự có khí độ phong hoa xuất chúng, không
giống phụ nhân bình thường khác. Nàng khoác tay Chân Ngọc như vậy, cả
người Chân Ngọc tê dại, cơ hồ đứng không vững.
Thân thị thấy
nàng đứng không vững, lại cho rằng là vì vừa nãy ngồi đánh cờ lâu quá,
tê chân mà thôi, nhất thời dùng sức chống chọi, trêu ghẹo cười nói:
"Thân thể trạng Nguyên phu nhân mềm yếu như vậy, làm ta sinh ra hào tình (tình cảm hào hùng), muốn làm nam tử ôm ngươi ra ngoài một lần!"
Chúng phu nhân nghe thấy, cười rộ lên, nhất thời đi đến, người đỡ, người dìu, vây lấy Thân thị và Chân Ngọc cùng ra khỏi phòng.
Đường Diệu Đan theo ở phía sau, nhìn bóng lưng Chân Ngọc tựa như nghiên cứu.
Bạch Cốc Lan cũng nhìn bóng lưng Chân Ngọc, sắc mặt phẫn nộ, trong nội tâm vô cùng không có cảm giác.