Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 7: 7: Người Sau Vô Liêm Sỉ Hơn Người Trước





“Bách Tề, nói chuyện với ông đó! Bây giờ trăn Trăn lớn rồi, không nghe lời tôi nói nữa, ông nói với con bé một chút xem, tối nay có phải là con bé không đúng không?”
Thương Bách Tề nghe vậy, nghĩ một lát rồi mở miệng,
“Trăn Trăn… Tối nay con không nên quậy khó coi như vậy, có chuyện không thể lén giải quyết sao? Con lén nói cho bác Phong của con không phải cũng như vậy à? Bây giờ không biết người ngoài thấy thế nào về nhà chúng ta nữa!”
Thấy thế nào sao? Nhìn thấu mà thôi.

Thương Trăn muốn cười, trong lòng lại luống cuống, trùng sinh trở về ngồi cùng một chỗ với kẻ thù, cảm giác này không tính là quá tốt, trong lồng ngực chồng chất cảm xúc mặt trái đều sắp nổ tung rồi!
“Dừng xe.


Bỗng nhiên Thương Trăn mở miệng, vậy mà khiến lái xe dừng xe theo bản năng rồi.

Lâm Tuyết Hàm bị chấn động! Bà ta trừng mắt với lái xe một cái, sau đó lập tức làm khó dễ Thương Trăn!
“Sao thế, đã làm sai chuyện bây giờ nói cũng không nói được rồi hả? Mẹ là mẹ kế đúng là khó khăn mà, đau khổ cay đắng nuôi con nhiều năm như vậy, bây giờ cánh cứng rồi, đã muốn đối nghịch với mẹ sao?”
Nói xong, bà ta lộ ra biểu cảm bị ấm ức rất lớn đối với Thương Bách Tề!
“Ông nhìn con gái ông xem, tôi không quản được nữa rồi, bình thường đã không nghe lời, bây giờ lại càng làm trái, tôi một lòng đối xử tốt với con bé lại coi tôi như kẻ thù…”
Thương Bách Tề cũng hơi tức giận, lúc này ông lại nghe Lâm tuyết Hàm châm ngòi thổi gió, không vui lại càng lớn hơn.


“Trăn Trăn, con cũng quá không nghe lời rồi, còn không mau xin lỗi mẹ con!”
Thương Thanh Thanh thấy vẻ mặt Thương Trăn trắng xanh, không khỏi bỏ thêm nắm lửa.

“Ba, ba đừng tức giận với chị, tói nay rồi loạn quá nói không chừng chị ấy bị người xấu dọa sợ rồi.


“Bị người xấu dọa sợ thì có thể phát tiết với người khác sao?”
Thương Bách Tề trừng mắt, “Trăn Trăn, ba dạy con như vậy sao?”
Người nhà đây ư?
Cuối cùng Thương Trăn cũng lộ ra chút tươi cười, ông bố tốt của cô bất công quen rồi, cô biết trong khoảng thời gian ngắn rất khó sửa được, nhưng người sáng suốt đều biết bây giờ lai ai đang bắt nạt ai.

Cảm giác xao động này càng ngày càng mãnh liệt, Thương trăn cảm thấy cô sắp bùng nổ rồi!
Cô cố gắng bình tĩnh nói, “Ba, mọi người về trước đi, con còn có việc.


Thấy Thương Trăn chuyển đề tài, Lâm Tuyết Hàm tức giận tới mức nhíu chặt mày.

“Con coi những lời dạy bảo của cha thành gió thoảng bên tai rồi à? Hơn nữa đã muộn thế này rồi, con còn có thể có chuyện đắng đắn gì phải làm?”
Ý giống như Thương Trăn muốn làm chuyện gì không muốn người ta biết vậy.

Bỗng nhiên trong mắt Thương Trăn xuất hiện tức hiện! Trong lòng tràn đầy buồn bực, khiến vẻ mặt cô hung dữ, nhưng vì cúi đầu, ánh mắt khiến người ta sợ hãi được tóc che khuất rồi.

Trước đây cô không như thế, nhẫn nhục chịu đựng, nhát gan, cô sợ mẹ kế muốn chết, để mặc bà ta nói xấu mình ở bên ngoài, ngay cả táo và rõ cũng không dám, thế cho nên dưỡng thành tính cách vô dụng, chết cũng chết rất thê thảm.

Nhưng hiện giờ, cô vừa nghe giọng Lâm Tuyết Hàm liền cảm thấy như có lửa đang bùng cháy như có gai trong tim, không nhị được muốn xé rách miệng bà ta.

“Dì!”
Bỗng nhiên cô cao giọng, liếc mắt nhìn một cái, đôi mắt lạnh như băng, giống như có thể khiến người ta bị đông cứng!
Từ nhỏ Thương Trăn đã gọi là mẹ, bỗng nhiên gọi dì, người trong xe đều ngây ngẩn cả người.

Thương Trăn nhìn chằm chằm bà ta một cái, sau đó mới chậm rãi rời mắt nhìn về phía Thương Bách Tề và Thương thanh Thanh.


Không biết vì sao, cô như vậy, trái ngược lại với trước đây, khiến người ta sợ hãi không lý do.

“Theo như lười dì nói, tôi không nên nói rõ ràng, nên để mặc em gái vu oán hại tôi, để mặc người ta nghĩ lung tung, sau đó để người khác nghĩ rằng, con gái nhà họ Thương bị người ta cưỡng bức, bị người ta thay phiên cưỡng bức mới vui sao? Mới khiến cả nhà không mất mặt?”
“Con… con nói gì vậy…”
Lâm Tuyết Hàm bị ánh mắt lạnh lùng của Thương Trăn làm cho chột dạ, trước kia Thương Trăn không miệng lưỡi sắc bén như vậy, chẳng lẽ hôm nay chịu kích thích sao?
Thương Bách Tề cũng ngây ngẩn cả người, trước đây con gái cả giống như cái hũ nút, sao tối nay đột nhiên khác vậy?
Ông còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Thương Trăn đã nhìn chằm chằm ông rồi.

“Ba!”
Thương Bách Tề run lên, không nói chuyện, Thương Trăn nói từ ba này, rất lạnh, cứng rắn, lại giống như khóc ra máu.

Ông ta vừa quay đầu lại, thì thấy bi thương ẩn giấu trong đôi mắt lạnh lùng của con gái cả.

“Ba, ba quá bất công rồi! Em gái là con gái của ba, con không phải sao? Con bị người ta đuổi giết, suýt nữa bị người ta xâm phạm! Trên người con đều là vết thương, ba không nhìn thấy thì thôi, dì luôn hắt nước bẩn lên người con, ba còn cảm thấy là con sai? Ba không nghĩ lại xem, nếu như để người khác hiểu lầm con bị hai tên cầm thú kia cưỡng bức thì làm sao, ngày mai nhà họ Thương còn mặt mũi không? Đây là lỗi của con à?”
Thương Bách Tề bị những lời này của Thương Trăn trấn trụ rồi! Đây là lần đầu tiên, con gái cả của ông trở mặt nói cho ông, ông bất công!
Thương Thanh Thanh thấy không ổn, vội vàng nghẹn ngào nói, “Chị, chị vội chứng minh cho mình, chị không nên nói em và mẹ như vậy… Bọn em không cố ý, người ngoài nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào đây…”
“Tôi không nên sao?” Thương Trăn tức giận nở nụ cười, trong lòng không đè ép nổi lửa giận, cô không đè ép ữa.

“Vậy trái lại tôi muốn hỏi cô một chút, em gái tốt của tôi, cô nhìn thấy tôi thù nói câu gì đầu tiên? Hỏi có phải có người làm bậy với tôi hay không? Một câu thì thôi, những câu sau đó, có câu nào không hắt nước bẩn lên người tôi? Cô còn có mặt mũi nói mình không cố ý, cô nghĩ người khác đều là người mù à? Cô làm tôi xấu hổ, tôi vạch trần cô thì là tôi sai sao?”
Thương Trăn trách móc không lưu tình chút nào, khiến Thương Thanh Thanh khsoc cũng không khóc nổi nữa, trên mặt xanh trắng bất định.

“Trăn Trăn!”

Thương Bách Tề cũng cũng phát hiện con gái cả hơi bất thường, xem ra trước mắt không phải lúc tranh cãi ai đúng ai sai, có khả năng con gái của ông bị dọa sợ, cần khám bác sĩ tâm lý.

Thương Trăn cười mỉa, “Đưa con tới chỗ bà nội, hoặc tự con gọi xe qua đó.


Thương Thanh Thanh sửng sốt, nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt khó coi hỏi, “Chị, đã muộn thế này rồi, chị đến chỗ bà nội làm gì? Cho dù chị tức việc em nói sai, cũng không nên ngay cả nahf cunngx không về nữa chứ?”
Thương Trăn cười mỉa mai không nói, ánh mắt ý vị thâm trường đó, khiến Thương Thanh Thanh không rét mà run.

Ông nội và nội mất rồi, nhưng bọn họ để lại nhà và một cái tủ sắt, bên trong có không ít thứ tốt, nhưng bọn họ đều để lại hết cho Thương Trăn.

Bình thường Thương Trăn hay đến đó, chìa khóa tủ sắt là bông tai bên phải của cô, cô vẫn luôn mang theo.

Thương thanh Thanh vốn nghĩ, tối nay qua đi, Thương Trăn sẽ thất bại thảm hại, như vậy cô ta sẽ có cơ hội tìm được chìa khóa, đến chỗ bà nội đoạt đi rồi.

Lúc trước Thương Trăn không ở đấy, cô ta từng vụng trộm qua đó một lần, thấy cái tủ sắt kia rất đặc biệt, cố gắng mở ra sẽ tự động tiêu hủy, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Nhưng cô ta phát hiện, vậy àm chị gái phế vật của cô ta lại nghiên cứu về y học! Bản vẽ số liệu ỏ trên bàn, cô ta chỉ đưa mắt nhìn, liền phát hiện được giá trị này, đáng tiếc lần đó Thương Trăn trở bveef quá nhanh, cô ta chưa kịp trộm đi!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.