Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 5: 5: Cởi Sạch Nghiệm Thân





“Bác Phong! Bác phải làm chủ cho chị gái cháu! Chị ấy mới bị hai kẻ xấu kia…”
Cô ta vừa nói, tất cả mọi người nhớ tới lời Hứa Triết nói cuối cùng, lúc này bọn họ nhìn quần áo Thương Trăn dơ dáy bẩn thỉu, phía dưới thật sự có dấu vết ái muội sao?
Mọi người hoài nghi là chắc chắn, dù sao hai người kia cũng là cầm thú!
Lý Uyển Oánh nhíu mày muốn răn dạy, ai ngờ Thương Trăn cười với bà ấy.

“Không sao đâu bác gái, vết thương trên người cháu, đều do né tránh đuổi giết vừa rồi tạo thành, nếu mọi người không tin, cháu có thể nghiệm thân.


Thái độ thản nhiên của cô khiến ánh mắt mọi người giảm đi không ít hoài nghi, Thương Thanh Thanh lại cho rằng Thương Trăn giả bộ rồi! Vừa rồi lâu như vậy, không có khả năng đám Hứa Triết chưa làm gì!
Cho nên cô ta hát đệm, thút tha thút thít nói, “Vì sự trong sạch của chị gái, làm phiền bác Phong rồi!”
Lý Uyển Oánh nghe thấy vậy, không vui nhìn Thương Thanh Thanh một cái, nhưng lại nghe Thương Trăn nói.

“Nhưng nếu cháu là người phụ nữ của anh Phong, cơ thể này, nên do anh ấy nghiệm!”
Cô mới nói xong, mọi người liền thổn thức.

Bảo anh Phong nghiệm thân sao?
Anh Phong là ai, hiện giờ anh ấy là con độc nhất của Phong Tứ Hải, gia chủ nhà họ Phong! Là hoàng thái tử duy nhất của xí nghiệp Phong thị, mới nhậm chức năm quyền điều hành!
Anh Phong bận rộn nhiều việc, bình thường không tham gia yến tiệc như vậy, Thương Trăn đưa ra yêu cầu như thế, vừa nhìn là cố ý, chắc là đoán anh Phong không ở đây, cho nên mới cố ý nói vậy.


Ai ngờ Lý Uyển Oánh sửng sốt một lúc, vậy mà nói, “Được rồi, để bác đi gọi thằng bé.


Vậy mà anh Phong ở nhà? Mọi người khiếp sợ.

Mà Thương Trăn chỉ mỉm cười, “Làm phiền bác gái rồi.


Cô biết anh Phong ở nhà, hơn nữa có Lý Uyển Oán ở đây, anh nhất định sẽ ra mặt!
Lúc này mọi người đột nhiên kêu lên một tiếng, Thương Trăn nâng mắt nhìn, hóa ra là cậu chủ nhà họ Phong nghe thấy động tĩnh, tự mình đi ra rồi.

Mà anh vừa mới xuất hiện, tuyệt đối là tiêu điểm.

Trên bậc thang gỗ lim tinh xảo, Phong Hành Diễm hơi cúi đầu, đôi mắt đen thâm thúy hơi khép hờ nhìn phía dưới, tự dưng khiến người ta tâm hoảng ý loạn.

Trong chợp mắt rơi vào trong bối cảnh trang trí đẹp đẽ sa hoa, tướng mạo của anh tuấn mỹ, dáng người thon dài cao lớn, giống như vương tử trong cung đình tới, kiêu căng lại tôn quý, giống như nhìn thẳng anh là điều bất kính!
Những lời Thương Trăn nói khiến Phong Hành Diễm cười nhạo một tiếng, tướng mạo khí chất của anh đều mang theo tính trùng kích, giọng điệu lại kiêu căng bức người.

“Muốn tôi nghiệm thân cho cô sao? Dựa vào cái gì?”
Trong giọng nói trầm thấp của anh mang theo cảm xúc khuynh hướng vàng ngọc đánh nhau, trên mặt tràn đầy chán ghét.


“Còn nữa! Ai nói cô là phụ nữ của tôi?”
Anh Phong! Vậy mà anh thật sự ở nhà! Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, đúng là anh chán ghét vị hôn thê này như trong lời đồn.

Những người khác, nhất là phụ nữ, nhìn thấy Phong Hành Diễm đều vô cùng kích động! Nếu không phải rình huống hiện giờ không đúng, bọn họ đã sớm tiến lên chào hỏi rồi.

Phỉa biết rằng, Phong Hành Diễm là một trong những người đàn ông cả nước muốn gả nhất!
Bình thường muốn gặp anh một lần đều khó hơn lên trời, càng đừng nói tiếp xúc gần!
Nhiệt độ xung quanh dần ấm lên, mà lúc Thương Trăn nhìn thấy anh, đã có cảm giác như rơi vào hầm băng.

Đầu của cô đang sôi trào, cơ thể đang phát run!
Tính thời gian, đã năm, sáu năm cô chưa gặp anh rồi… Thương Trăn nhắm mắt lại, đợi cô mở mắt ra lần nữa, đây là lần đầu tiên không e dè nhìn trở về!
“Dựa vào việc anh đã muôn cơ thể em rồi, vì sao em chưa phải là phụ nữ của anh?”
Những lười này của cô nhấc lên một làn sóng to!
Tầm mắt tân khách đều sắp đâm phía sau lưng Thương Trăn thành cái sàng rồi!
Cậu chủ nhà họ Phong tôn quý, vậy mà từng có gì đó với vị hôn thê mình chán ghét sao? Đương nhiên giật mình nhất vẫn là Thương Bách Tề, ông vốn cho rằng cuộc hôn nhân này cuối cùng sẽ không thành, không ngờ còn chuyện như vậy.

“Không biết xấu hổ!”
Cậu chủ Phong nhíu mày, xoay người muốn đi lên tầng!

Anh quay người lại, Lý Uyển Oánh liền sốt ruột, “Con trai, con đợi đã!”
Thương Thanh Thanh cũng tiến lên một bước nói, “Anh Phong! Chuyện này liên quan tới danh dự của chị gái, vẫn mong anh Phong giúp đỡ một chút!”
Chuyện lúc trước anh Phong bị bỏ thuốc, ngủ với Thương Trăn có rất ít người biết, hơn nữa anh Phong tưởng Thương Trăn bỏ thuốc, lại càng ghét cô hơn! Hiện giờ tuy không biết vì sao Thương Trăn muốn anh Phong kiểm tra, nhưng nghĩ tới cảnh anh Phong thấy Thương Trăn xanh tím đầy người, sau đó càng thêm ghét cô, Thương Thanh Thanh liền cảm thấy sốt ruột khó mà kìm nén nổi!
Có lẽ Thương Trăn muốn cầu xin anh Phong giúp đỡ cô một lần? Chỉ tiếc, cô vẫn quá ngu ngốc, anh Phong không có khả năng giúp cô!
Cậu chủ Phong không thèm để ý những lời Thương Thanh Thanh nói, vẫn là Lý Uyển Oánh yêu cầu, “Hành Diễm, con giúp mẹ đi!”
Bà nghĩ kỹ rồi, nếu trên người Thương Trăn thực sự có dấu vết, bà bảo con trai giấu diếm thay Trăn Trăn rồi nói sau!
Phong Hành Diễm nhíu mày.

“Coi như mẹ cầu xin con không được sao?”
Lý Uyển Oánh làm bộ khụ hai tiếng, bà ấy có bệnh tim, cho nên nếu nói ai có thể khiến cậu chủ Phong nghe vài câu, chỉ có Lý Uyển Oánh rồi.

Sau đó anh nhìn người dưới lầu, cô gái không ngừng dây dưa với anh từ nhỏ, trong mắt tràn đầy chán ghét!
“Lăn lên đây!”
Giọng điệu của anh rất hung dữ!
Thương Trăn nở nụ cười đầy cảm kích với Lý Uyển Oánh, sau đi đi lần lầu.

Tất cả mọi người đều rất chờ mong, anh Phong tuyệt đối không nói ối, hơn nữa chỉ cần kiểm tra xem trên người cô có dấu vết không là được rồi, sẽ nhanh thôi.

Thương trăn đi theo sau người đàn ông, im lặng nhìn bóng lưng anh.

Chính là người đàn ông này, cô yêu anh hai mươi mấy năm, cho dù anh rất ghét cô, cô vẫn từng bước tới gần, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm.

Cũng là rất lâu về sau cô mới giác ngộ, với tính cách cực đoan của anh, nhận định một người là tốt hay xấu đều không thay đổi, cho nên đừng nói là mười mấy năm, cho dù một trăm năm , một ngàn năm nữa! Anh cũng không thèm liếc nhìn cô một cái.


Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, trong lòng cô vốn sẽ đau đơn, không ngờ sau khí tái sinh, đau đớn này lại biến thành sảng khoái.

Đau mới chứng mình còn sống, tình yêu… Có thể so được với tính mạng sao?
Phong Hành Diễm rất cao, vừa vào cửa, anh liền xoay người lại, bao vây Thương Trăn lại.

“ Không phải muốn tôi nghiệm thân sao? Cởi đi!”
Cởi sao?
Muốn cô cởi sạch trước mặt anh à?
Thương Trăn cười khẽ, cảm thấy Phong Hành Diễm cố ý khiến cô không chịu nổi, dù sao cô từng nhát gan e thẹn.

Nhưng đời trước cơ thể cô bị không biết bao nhiêu người lăn qua lộn lại nghiên cứu, cô đã sớm không còn thẹn thùng rồi.

Thương Trăn quyết đoán kéo khóa kéo, chỉ trong chớp mắt váy rơi xuống.

Dưới ánh đèn sáng rực, tất cả vết thương trên người cô đều không thể che giấu, từng vết sẹo nhỏ rướm máu, còn có vết cấu và dấu tau, đều là trước khi cô tỉnh lại, oharn kháng để lại.

Hơn nữa bên trong không mặc gì, thân hình duyên dáng và da thịt tuyết trắng, khiến những dấu vết này càng thêm chói mắt, nhưng vết thương khiến cô có vẻ điềm đạm đáng yêu, cơ thể mềm mại run rẩy giống như độc dược câu người ta nhập vào lửa, chỉ cần dừng là đàn ông, sẽ không thể không động tâm!
Ánh mắt Phong Hành Diễm tối sầm lại, nhưng một giây sau, anh bị những dấu vết kia làm cho kích động tới mức lửa giận phun trào! Hai tên súc sinh kia, lại dám động vào vị hôn thê của anh!
Mà Thương Trăn rất bình tĩnh khiến anh càng kích động, cô giống như không thèm để ý đến cảnh ngộ của mình?
Bỗng nhiên anh giơ tay đè cô lên ván cửa, cười mỉm nói, “Toàn thân cô đầy dấu vết còn dám bảo tôi nghiệm ư? Muốn tôi nói dối thay cô à? Nằm mơ đi!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.