Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 22: 22: Chơi Trò Khác





Bà ta tức cười, "Chuyện của mày à? Mày cho là mày vẫn có thể áp chế tao? Đêm nay mày ngủ ngay ngoài cửa đi! Dù sao hôm nay mày ăn mặc cởi mở như vậy, có khi có thằng bụi đời nào đó lại đồng ý thu nhận mày!”
Nói xong, cửa đóng phịch một tiếng, đúng như Thương Trăn đoán, ngay cả vào cửa cô cũng không vào được.
Thương Trăn quay đầu, nhìn về phía Lâm Văn Phong đang có vẻ mặt vô cùng phức tạp, mỉm cười, "Anh họ, xem ra chỉ có thể phiền anh đưa em đến khách sạn trong thành phố."
Lâm Văn Phong tức giận hỏi, "Bình thường dì luôn đối xử với em ư? Dì không thể đối xử với em như vậy! Dì đây là.

.

.

.

.

.

Đây là.

.

.

.

.

.

Anh đi tìm dì nói lý lẽ!"
Thương Trăn kéo anh lại, mưa rơi nhỏ dưới ánh đèn đường, vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, một chút tức giận cũng không có, chỉ có chút mệt mỏi nhàn nhạt.

"Đừng mang phiền toái đến cho tôi, nếu bà ta biết tôi tính kế, sẽ không đơn giản là đuổi tôi ra khỏi cửa như vậy đâu."
Bây giờ cô vẫn chưa đủ lớn mạnh, vẫn chưa có đủ nguồn lực để đấu với người chống lưng của Lâm Tuyết, có điều, sớm muộn cô cũng sẽ xử gọn được bọn họ.
Lời nói bình thản của cô làm cho tim của Lâm Văn Phong đau xót!
Anh quả thực không thể tin được, trước mặt và sau lưng dì của lại khác nhiều như vậy!
Mười mấy năm qua, dì đều nói làm mẹ kế rất vất vả, tất cả bọn họ đều tin, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược!
Anh thật sự không dám nghĩ, mấy năm nay Thương Trăn đã phải sống như thế nào.
"Em đến chỗ anh nghỉ ngơi đi!"
Anh nhẫn nhịn, rốt cục nói một câu.
Thương Trăn đột nhiên cười hỉ hả, "Anh muốn làm thằng bụi đời thu nhận tôi à?"
Khuôn mặt cương trực tuấn tú của Lâm Văn Phong đỏ lên , "Thương Trăn!"
Thương Trăn cũng đã xoay người , "Đưa tôi vào thành phố."
Cô không muốn có nhiều liên quan đến người nhà họ Lâm.
Sau khi lên xe, Thương Trăn nói rõ nơi cô muốn đến, nhưng Lâm Văn Phong cố chấp đưa cô đến chỗ của anh, anh nghĩ rất đơn giản, Thương Trăn là một cô gái nhỏ, dáng vẻ lại xinh đẹp như vậy, ở một mình trong khách sạn sẽ rất nguy hiểm .
Thương Trăn thấy anh không chịu nghe, cô đột nhiên nói.
"Lâm Văn Phong, anh có nghĩ đến không, nếu buổi chiều hôm nay anh không gặp tôi, thì bây giờ sẽ là tình huống gì?"
Lâm Văn Phong sửng sốt.
"Tôi cho một giả thiết này nhé." Tròng mắt Thương Trăn lóe sáng, nhẹ giọng nói, "Sau khi anh đến nhà họ Thương, nếu Lâm Tuyết Hàm nói với anh, nói chuyện tối hôm qua tôi đã có gì đó với hai tên đàn ông bẩn kia, thì trong mọi trường hợp, vì thanh danh của nhà họ Thương, không được để bọn họ mở miệng nói về chuyện tối hôm qua.
Trong lòng anh sẽ thấy tuy tôi gây phiền toái cho nhà họ Thương, rất chán ghét tôi, nhưng vì ‘lòng mẹ’ của Lâm Tuyết Hàm, anh vẫn sẽ dùng quyền của mình mà giúp đỡ bà ta đi?"
Lâm Văn Phong không nói gì, bởi vì.

.

.

.

.

.


nếu có chuyện như vậy, có lẽ anh sẽ thực sự làm như vậy, nghĩ đến hôm nay dì vội vàng gọi anh đến nhà họ Thương làm khách, cùng với thái độ giả tạo của bà ta với Thương Trăn, bà ta rất có thể sẽ làm như thế, đem tất cả lỗi đổ cho Thương Trăn.
Thương trăn nở nụ cười, "Hôm nay anh thẩm vấn hai nhân chứng, bọn họ nói chân tướng cho anh, nhưng mà sao anh có thể nói cho tôi biết chứ? Anh nói việc này chắc chắn có hiểu lầm, là tôi hiểu lầm Thương Thanh Thanh.

.

.

.

.

."
"Không.

.

.

.

.

."
Lâm Văn Phong hơi khẩn trương, nếu là trước đây, anh tin tưởng chuyện này có hiểu lầm không chút do dự, mà bây giờ, anh cũng không chắc chắn.
"Đừng nói nữa, sự thật chứng minh, anh và Lâm Tuyết Hàm và Thương Thanh Thanh mới là họ hàng thân thích, còn với tôi căn bản không có chút liên quan gì."
Thương Trăn nói ra kết luận.
Lâm Văn Phong khẩn trương, anh dừng xe ở bên ven đường, nghiêm túc nói.

"Không phải, em cũng là em họ anh!"
"Hay lắm, chỉ là một cái danh gọi mà thôi, trước kia anh không thèm xem trọng, bây giờ mới biết lấy ra nói, anh không thấy là đã muộn sao?"
Thương trăn cười lạnh sát gần nói, "Hay là, anh có ý gì khác đối với tôi, cho nên mới đột nhiên thay đổi thái độ?"
"Đừng nói bậy!"
Lâm Văn Phong vô thức nghiêm túc phản bác.
"Thật không?"
Thương Trăn càng tiến lại gần, lông mi dài hơi nhướn lên giống như hai bàn chải nhỏ, che giấu tâm tư thật sự trong mắt cô, ánh mắt càng thêm mê ly.
Mùi hương thơm mát lành lạnh lại một lần nữa vây xung quang Lâm Văn, anh nghe được tim mình đập loạn xạ!
Sau đó anh nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của Thương Trăn.
"Anh họ, anh mặt đỏ rồi.

.

.

.

.

."
Thương Trăn Vươn tay, lại bị anh tóm lấy! Lâm Văn Phong sửng sốt, bám chặt vào ghế lái!
Mặt càng ngày càng đỏhệ thống ngôn ngữ của anh như đã bị tê liệt, đầu óc đều suy nghĩ, khoảng cách gần như vậy.

.

.

.

.

.

Hay là cô muốn.


.

.

.

.

.
Chỉ nghe động nhỏ, Thương Trăn lại mở được khóa xe.
Sau khi mở khóa xe, cô chợt lùi lại, biểu hiện trên gương mặt đã chuyển từ mơ hồ ban nãy sang lạnh nhạt .
"Đừng nói với tôi cái gì mà anh họ tình thân, tôi và anh vốn không có quan hệ huyết thống, chúng ta cũng tuyệt đối không thể trở thành bạn bè —— đừng đi theo tôi nữa."
Thương Trăn nói xong, liền xuống xe, Lâm Văn Phong muốn ngăn cản, bàn tay đưa ra, cuối cùng vẫn lại vô lực buông xuống.
Không ngời tới mâu thuẫn của Thương Trăn và dì tới tình trạng này, ngay cả người nhà họ Lâm gia cũng đều chán ghét mà vứt bỏ .
Không biết vì sao, trong lòng anh có chút khó chịu.
Anh rõ ràng không có làm gì Thương Trăn, vì sao cô lại có thành kiến lớn với anh như vậy, chỉ bởi vì trong lời nói buổi chiều nay của anh có chứa thành kiến?
Sau khi Thương Trăn đi ra, cô mua một bộ quần áo ở cửa hàng quần áo thể thao ven đường, sau đó tìm một khách sạn nhỏ, lúc này trên người cô đều không có gì hết, chỉ có khách sạn nhỏ này mới không bắt phải xác minh danh tính.
Sau khi tắm rửa xong, cô thay quần áo rồi nằm lên giường, lúc này cô mới cảm thấy an tâm.
Mùi ẩm mốc thoang thoảng đầu mũi cô, nhưng cô cũng không bận, cô đã từng ngủ ở chỗ còn kém hơn gấp trăm lần, chỗ này còn khá tốt.
Nằm xuống được mười phút, cô lại đứng dậy bởi vì không có việc gì làm.
Dù có nhiều gian nan mệt mỏi, trước khi cô bị bắt, bị tê liệt, cô phải sớm rèn dũa nhưng những y thuật ông nội truyền cho cô.
Đời trước cô sống đến năm ba mốt tuổi đã hiểu hết được trọn vẹn những y thuật, thậm chí cô còn hoài nghi rằng đời trước cô nhiễm virus K mà không chết, là nhờ kỹ năng và tắm lá thuốc.
Cho nên những món y thuật này không thể bị mất.
Động tác của nó hơi giống "Ngũ Cầm Hí" , nhưng khó hơn nhiều, hai tuổi Thương Trăn bắt đầu luyện, đến mười tuổi mới cảm nhận được "Khí" .
Bởi vì "khí châm cứu" mà cô học không thể tách khỏi cảm giác "khí", vì vậy cô phải luyện công mỗi ngày để đảm bảo các "khí" trong cơ thể của mình lúc nào cũng là sung đủ.
Tập luyện một lúc Thương Trăn đã toát mồ hôi! Đột nhiên nghe thấy một tiếp ‘Rầm’ , cửa đã bị người ta phá ra!
Thương Trăn cả kinh, quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông mặc áo đen vọt vào, tiếp đó chật vật dựa lưng vào cửa, ngồi ở trên mặt đất không nhúc .
Tự nhiên lại có người đột nhập? Thương Trăn chịu đựng cơ thể đang đau nhức, cảnh giác bước tới, cô biết kiểu khách sạn nhỏ này không thể có an ninh tốt, nhưng không nghĩ tới lại kém đến tình trạng này!
Không ngờ người kia vẫn chưa ngất xỉu, Thương Trăn bước tới gần, anh ta liền nhíu mày ngẩng đầu lên.
"Đồ khó ngửi, cút ngay!"
Lúc nói lời này, khẩu súng giảm thanh trong tay anh ta hướng về phía Thương, rõ ràng có ý uy hiếp nếu Thương Trăn dám hét lên, anh ta sẽ bắn cô!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.