“Xin lỗi, tôi muốn đến nhà vệ sinh” Hốc mắt cô phiếm hồng, đẩy Phong Kính ra, cũng không quay đầu lại chạy vào nhà vệ sinh.
Mở vòi nước, vốc lấy nước liên tục hất vào mặt, hai tay cô chống trên bồn rửa tay, ngực không ngừng phập phồng, dùng sức cắn chặt răng, thả lỏng, tiếp tục cắn chặc, mấy phút đồng hồ sau mới có thể đè xuống cảm giác quay cuồng.
Cô vốn tưởng rằng… mình thật sự có thể không cần. Cô nghĩ mình có thể bình tĩnh quên đi, quên đi đoạn kí ức đau đến tận xương cốt kia.
Nhưng không nghĩ tới mình cũng không kiên cường như trong tưởng tượng, cuộc hôn nhân thất bại kia như khắc vào cõi lòng cô, thời thời khắc khắc nhắc nhở đến sự tồn tại của nó.
Ha ha, Tô Mộc Vũ, mày thật buồn cười…
Hơn mười phút sau, Tô Mộc Vũ rốt cục cũng an tĩnh trở lại, dùng khăn tay lau lau nước trên mặt, nhìn thấy lớp trang điểm trên mặt bị xoá đi, cô cũng không có tâm tình trang điểm lại.
Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, không cẩn thận đụng phải một cô gái.
Tô Mộc Vũ vội vàng cất tiếng: “Thật có lỗi”
Cô gái bị đụng phải vừa định phát hoả, chưa kịp nói gì đã đột nhiên ngây dại.
Tô Mộc Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu, đôi mắt bỗng dưng trừng lớn, sắc mặt trong nháy mắt nhợt nhạt, một câu cũng không nói quay đầu bước đi.
Nhưng còn chưa kịp cất bước đã bị bắt lấy cánh tay, người nọ dường như còn chưa hết kinh ngạc thốt lên: “Chị?”
Nghe tiếng gọi, sắc mặt Tô Mộc Vũ đã nhợt nay còn trắng hơn, dùng sức vung lắc cánh tay bị nắm kia: “Tôi không phải chị cô”, cố gắng đẩy cô ta ra, vội vàng đi về phía cửa.
Từ đầu, Tô Mộc Tình hoàn toàn không nghĩ tới chị của mình lại có mặt trong buổi tiệc này.
Cô ta nên phải bị cô bức đến đường cùng, lết thân xác nhếch nhác đến bãi tha ma nào đó mà qua ngày chứ. Hay là đã tái giá với một lão đàn ông nào rồi sao? Làm sao lại có thể xuất hiện ở đây? Mà bộ dáng lại thay đổi như vậy nữa.
Nếu cô nhìn không lầm thì cô ta đang mặc trên người là bộ lễ phục mới nhất của Dior.
Tô Mộc Vũ vừa đi được vài bước đã đột ngột dừng lại, mà người đàn ông kia cũng vô cùng kinh ngạc đứng ở nơi đó.
“Cô sao lại ở đây?” Tần Nghị Hằng nhìn thấy cô, sắc mặt liền trở nên phức tạp mà khó coi.
Nơi này là yến hội của tầng lớp quý tộc trong thành phố S, người thường căn bản không có cách đi vào. Thế mà người phụ nữ vừa ly hôn với mình vài ngày trước lại xuất hiện ở đây, làm sao không khiến hắn kinh ngạc cho được.
Nghe thấy thanh âm như cơn ác mộng của mình, Tô Mộc Vũ dừng một chút, nhanh chóng túm lấy tà váy tránh hắn mà đi.
Tần Nghị Hằng theo bản năng đuổi theo.
Giờ phút này, tâm của Tô Mộc Vũ giống như cước bộ của mình, rối loạn. Cô thầm nghĩ mau, mau nữa, mau tránh thật xa tên yêu quái ăn thịt người sau lưng đi.
Nhưng cô mang giày cao gót, sao có thể nhanh hơn Tần Nghị Hằng?
Tần Nghị Hằng rất nhanh bắt kịp, bàn tay to như kìm sắt bắt lấy cô.
Tô Mộc Vũ dường như là ngay lập tức biến sắc, thét to: “Đừng động vào tôi!”. Cô liền lùi lại hai bước, tạo ra một khoảng cách, lạnh lùng nhìn hắn, dấu bàn tay nắm chặt sau lưng, nắm đến móng tay cắm sâu vào da thịt.
Tần Nghị Hằng nhìn thấy cô một thân lễ phục màu tím nhạt, trên người đeo trang sức trang nhã nhưng tinh xảo, mái tóc dài uống lọn xoã dài phía sau, trên cổ tay là một chiếc vòng xinh đẹp, làm nổi bật cả thân người như một con nhộng lột xác hoá bướm, hoàn toàn khác với trước kia.
Hắn lần đầu đối với người vợ năm năm sớm chiều chung đụng sinh một loại cảm giác xa lạ.
Tô Mộc Tình cũng đuổi theo, ôm lấy tay Tô Mộc Vũ, thần sắc có vẻ lo lắng nói: “Chị, hôm trước bị ba mẹ đuổi đi, chị đã ở nơi nào? Em tìm ở đâu cũng không thấy, em lo lắng muốn chết”
Sau đó cô ta lại nói tiếp: “Chị, bây giờ chị ở đâu? Nếu không có chỗ ở, hay là về chỗ bọn em ở chung đi. Chúng ta là chị em, em sẽ giúp chị cùng mẹ…” Hình như nhận thấy mình nói sai, Tô Mộc Tình vội ngượng ngùng sửa lời “Không, là bác gái, em sẽ nói dùm với bác gái, bác ấy nhất định sẽ chấp nhận. Anh rễ, anh nói có đúng không?”
Tô Mộc Vũ mắt lạnh nhìn em gái, không nghĩ tới bây giờ mà vẫn còn diễn xuất như vậy. Mời cô về Tần gia sống sao? Là muốn cô tận mắt nhìn hai người bọn họ hạnh phúc à? Muốn nhục nhã cô sao? Tô Mộc Tình, mày cũng khá cực khổ bày ra những kế ngoan độc như vậy rồi.
Tần Nghị Hằng không trả lời, lại hỏi một lần: “Cô sao lại ở đây?”, sau đó hắn lại âm thần đánh giá cô “Ăn mặc như thế đến đây để quyến rũ đàn ông sao? Không nghĩ đến cô thèm khát như vậy. Vừa mới ly hôn còn chưa đủ lại muốn đến đây tìm đàn ông thỏa mãn cô sao?” Hắn cũng không phát hiện giọng mình có chút ghen tuông, sắc mặt Tô Mộc Tình bên cạnh khẽ biến.
Mặt Tô Mộc Vũ nhanh chóng tái đi, tức giận đến run rẩy cả người “Tần tiên sinh, nếu không còn chuyện gì thì xin tránh ra dùm, chó khôn không cản đường”
Tô Mộc Vũ dùng sức rút cánh tay về nhưng lại bị Tô Mộc Tình nắm thật gắt, móng tay cô ta như đâm sâu vào da thịt cô. Bị cô ta nắm đến phát đau, đang định tặng cho cô ta một bạt tai lại được một người làm giúp.
Một cánh tay không chút lưu tình đẩy Tô Mộc Tình ra, nhanh chóng ôm lấy eo Tô Mộc Vũ, cúi đầu cắn vành tai, phả ra hơi nóng trước mặt cô.
“Em yêu, anh đã bảo em là của anh, chỉ có anh mới có quyền chạm vào em. Nếu có kẻ nào dám đến gần cứ trực tiếp tặng cho chúng một bạt tai đẩy ra, nhớ kỹ chưa?”
Tô Mộc Vũ kinh ngạc nhìn Phong Kính đột nhiên xuất hiện, mà hắn vẫn chỉ thản nhiên mỉm cười. Tô Mộc Vũ hoàn toàn ngây dại, trong ấn tượng của cô, trên mặt Phong Kính trừ bỏ trào phúng ra thì đây chính là nụ cười thuần túy đầu tiên.
Vầng sáng của ánh đèn vàng chiếu trên mặt hắn, bờ mi hắn sáng lấp lánh như ánh sao, khuôn mặt tuấn tú khiến cho lòng người ngây dại.