Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi

Quyển 2 - Chương 8




Ngoại ô Bắc An.

Đêm đã khuya, trong doanh trướng đa phần đều đã tắt đèn, chỉ còn những binh lính tuần tra ban đêm còn cầm bó đuốc đi lại khắp nơi.

Mà căn lều lớn nhất trong doanh ở phía bắc giờ phút này đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Nam nhân ngồi nghiêm chỉnh sau án thư, trên tay là bức mật tín được đưa tới từ một canh giờ trước, tuy đã đọc đi đọc lại nhiều lần nhưng vẫn tiếp tục lật qua lật lại ngẫm nghĩ, càng đọc lại càng cảm thấy tình thế hiện giờ tuyệt đối không đơn giản như những gì viết trong này.

Nhưng hắn suy nghĩ mãi mà vẫn chưa thể tìm ra đáp án, khi gần tới canh ba, nhớ tới sáng sớm mai còn phải thương thảo kế hoạch tác chiến mới, hắn chỉ đành tạm ngưng suy ngẫm, đi đến bên giường mặc nguyên quần áo nằm xuống,

………

“Tướng quân, nghe có hay không?”

Nhắm mắt lại, khuôn mặt yêu kiều quen thuộc kia lại xuất hiện, đôi mắt cong cong, cười khanh khách hỏi hắn.

Từ sau khi rời kinh, buổi tối không có tiếng đàn của nàng, hắn liền chẳng thể nào ngủ nổi, hôm sau tỉnh dậy đầu óc cũng không tỉnh táo giống như trước ki, điều đó làm ảnh hưởng rất lớn đến tiến độ tác chiến. Sau đó, hắn nghĩ ra một biện pháp, hắn từng nghe nàng gảy đàn nhiều lần như vậy, cũng có chút ký ức về các khúc nhạc của nàng, bây giờ liền dựa vào việc hồi tưởng lại tiếng đàn của nàng, để chính mình có thể chìm vào giấc ngủ.

Lúc đầu chỉ là nghĩ đến tiếng đàn của nàng, rồi bất tri bất giác lại nhớ đến hình dáng của nàng lúc chơi đàn, nhớ đến bộ dáng nàng nhíu mày ảo não khi gảy sai nốt, nhớ tới khoảnh khắc khi nàng luyện xong khúc nhạc mới hưng phấn kéo hắn ngồi xuống nghe nàng gảy,… Còn sẽ nhớ tới lúc nàng ôm cánh tay của hắn khóc khi gặp ác mộng, nhớ đến dáng vẻ híp mắt thỏa mãn của nàng lúc ăn canh bắp, nhớ đến rất nhiều rất nhiều, những dáng vẻ chỉ thuộc về nàng.

Thường xuyên nghĩ đến, cảm xúc tựa hồ cũng thay đổi.

Hắn bỗng nhận thấy chính mình… Muốn được gặp nàng.

Hắn nhớ nàng.

Đó là một loại cảm giác chưa từng xuất hiện.

Từ năm mười bốn tuổi nhập ngũ, đến bây giờ đã là tám năm, hắn đã từng nhiều lần mang binh xuất chinh, từng đến thành Lạc gần kinh thành, cũng từng đến Mạc Bắc xa xôi, từng đánh thắng quân địch trong mấy ngày, cũng từng ròng rã hai năm mới có thể khải hoàn hồi kinh, từ trước đến giờ đều chưa từng nhung nhớ người nào.

Nàng, là người đầu tiên.

Vì sao lại nhớ nàng nhỉ?

Bởi vì nàng là nữ nhân duy nhất bên người hắn? Bởi vì đã quen có tiếng đàn của nàng làm bạn, vì thế cũng quen có sự tồn tại của nàng? Hay là còn bởi vì lí do nào khác nữa?   

Hắn chẳng thể hiểu được.

Dù sao suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, nguyên nhân cũng không quan trọng, có lẽ sau khi gặp được nàng… Thì sẽ không nhớ đến nữa.

Nhưng mà, nếu muốn nhìn thấy nàng, cũng phải chờ đến sau khi chiến thắng trở về, mà với tình thế hiện giờ, ít nhất cũng phải ba tháng mới xong được, chuyện này… còn lâu mới tới lúc đó.

********* Phân cách tuyến còn lâu mới tới lúc đó ***********

Có lẽ Đan Dật Trần chưa từng nghĩ đến, chuyện gặp lại này sẽ đến nhanh, bất ngờ đến mức không kịp phòng bị như thế.

“Tướng quân!”

Vừa cùng mấy vị tướng lĩnh hoạch định sách lược tác chiến tiếp theo, mọi người còn chưa đi hết. tiểu binh báo tin đã vội vội vàng vàng chạy vào, bị hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn mới quy củ quỳ xuống đất trầm giọng nói: “Bẩm Tướng quân, thuộc hạ có việc muốn báo.”

“Báo cáo đi.”  

“Vừa rồi quân địch cho người tới đưa tin, nói rằng Nguyễn cô nương đang ở trong tay bọn họ…”

“Cái gì?” Đan Dật Trần vỗ án đứng dậy, mày kiếm nhíu chặt, hoài nghi chính mình nghe nhầm, “Nguyễn cô nương nào?”

“Bọn họ nói tên là, là Nguyễn Mặc…”

Nguyễn Mặc? Không phải nàng nên ở trong kinh thành sao, sao lại rơi vào tay quân địch rồi?

Hành quân đánh giặc nhiều năm, hắn từng đối mặt với không ít quỷ kế đa đoan của quân địch, vì thế sau phút chốc kinh ngạc khi nghe được tin tức này, hắn lập tức cảm thấy trong đó có điều mờ ám: “Nói suông không có bằng chứng, đối phương có đưa vật gì đến để làm tin không?”

“Có ạ.” Tiểu binh đến tận lúc này mới hồi thần lại, từ trong tay áo lấy ra một cây trâm cài, dùng hai tay trình lên, “Đây là đồ bọn chúng đưa tới.”

Là một cây trâm cài. 

Hơn nữa… còn là cây trâm cài hắn thưởng cho nàng. 

Đồ hắn ban cho nàng không chỉ có cái này, hắn cũng không nhớ được hết tất cả, nhưng hình như nàng thích nhất là cái này, bởi vì cây trâm khắc hoa này có một cơ quan nhỏ, nên được nàng nâng niu cực kỳ , lúc nào cũng cài trên búi tóc, hắn nhìn thấy nhiều lần, đương nhiên sẽ nhớ kĩ.

Đan Dật Trần ấn vào chốt mở cơ quan, “cách” một tiếng, sau khi thấy rõ đồ ở bên trong bỗng thấy trong lòng lạnh toát, giống như có một chậu nước đá lạnh trút xuống.

Là mẩu móng tay hôm trước khi nàng gảy đàn vô tình bị gãy, một đoạn nho nhỏ màu trắng, bỏ vào trong đó ngay trước mặt hắn, còn nói là phải cất giữ cẩn thận… 

Sao có thể như vậy chứ… Nữ nhân này thật đúng là không nghe lời!

Đan Dật Trần đột nhiên bật dậy, bàn tay buông thõng ở bên cạnh đã nắm lại thật chặt thành nắm đấm, trầm giọng ra lệnh: “Chuẩn bị ngựa cho ta.”

“Tướng quân, ngài định định đi đâu vậy?” Tiểu binh vội vàng hỏi.

Hắn vẫn tiếp tục bước ra ngoài, không để ý đến câu hỏi của tiểu binh, tiếp tục ra mệnh lệnh: “Nếu ngày mai ta vẫn chưa trở về, ngươi hãy báo cho mấy vị tướng lĩnh, tất cả đều phải làm theo kế hoạch. ”

“Tướng quân…”

Nhưng hắn đã quyết định rời đi, đợi lính mang chiến mã của hắn đến, lập tức xoay người lên ngựa, vung roi nghênh ngang phóng đi.

Chỉ có tiểu binh ở lại, lo lắng sốt ruột nhìn hướng hắn đi khuất, thầm mắng chính mình vô dụng. 

****** Đường phân cách “ta là người vô dụng” *******

Lửa trại bập bùng, thịt mỡ rượu ngon.

Mười mấy tên đại hán cường tráng ngồi thành một vòng tròn, hát bài dân ca không biết tên, khí thế ngất trời.

Nhưng tất cả những thứ đó cùng với Nguyễn Mặc bị trói lại nhốt ở sau doanh trại chẳng có chút liên quan nào.

Nhìn hai con chuột lớn đang sột soạt chạy qua trước mắt, nàng dùng hai tay bị trói ở sau lưng chống xuống đất, cẩn thận dịch sang chỗ khác, đến khi quay sang nhìn lại không thấy chúng đâu nữa.

Aizzz, trách ai được chứ, đều là do chính nàng.

Trước kia chưa từng phải trải qua cảm giác chờ đợi người đi xuất chinh, giờ ở trong hoàn cảnh đó mới hiểu được nói dày vò nhường nào, nhất là khi cảm giác bất an trong lòng ngày càng nhiều hơn, trong phủ lại vẫn không nhận được dù chỉ là một chút tin tức về hắn… Thẩm thúc nói không có tin tức gì chính là tin tốt nhất, nàng cũng thấy điều đó có lí, nhưng cảm xúc âu lo trong lòng chẳng những không gạt bỏ được mà còn càng ngày càng nặng nề hơn, không có cách nào để giảm đi.

Cuối cùng nàng chịu không nổi nữa, lặng lẽ thu thập hành lí, trước tiên giả vờ cùng tiểu nha hoàn ra ngoài dạo chợ, âm thầm thuê xa phu, đến đêm nhân lúc tiểu cô nương ngủ say, cõng tay nải, trèo tường rời khỏi phủ Tướng quân, đi tới chỗ đã hẹn trước với xa phu. 

Xa phu người này cũng không quá tệ, chở nàng tới tận Hồ Cửu Trấn cạnh thành Bắc An, mới nói phía trước đang trong giai đoạn chiến tranh căng thẳng, không thể đi tiếp được nữa, nếu nàng thật sự muốn đi, thì hãy đi dọc theo quan đạo. 

Người ta còn phải để ý đến tính mạng của người thân, nàng cũng không thể cưỡng ép người ta đi cùng, chỉ đành thanh toán tiền rồi mang theo bao hành lí đi tiếp.

Đáng tiếc lại không như mong muốn, nàng đã đánh giá quá cao vận khí của chính mình, đứng ở ngã ba, nàng lại có thể đi vào con đường duy nhất tới chỗ doanh trại của địch, đi đến nơi mới phát hiện là cờ xí bọn  họ treo trên nóc doanh trại không phải là “Đại Nam”… lập tức xoay người bỏ chạy, ai ngờ lại bị binh lính đi tuần phát hiện, không nói hai lời trực tiếp bắt nàng lại… Sau đó, nàng liền bị hai tên tráng hán vác về quân doanh.

Vốn dĩ bị bắt tới quân doanh cũng không có vấn đề gì, nàng một mực không nói mình định đi tới quân doanh của Đại Nam, chỉ nói mình là bá tánh đi ngang qua, đầu lĩnh của phản quân cũng là người Đại Nam, chắc cũng sẽ không làm khó dễ một nữ tử yếu ớt như nàng.

Nhưng khi nàng đang hoa ngôn xảo ngữ lừa dối để binh lính thả mình đi, có một tiểu tướng trẻ tuổi không biết lao ra từ chỗ nào, nói nàng là người của Đan tướng quân. Lúc ấy nàng cực kì hoảng sợ nhưng vẫn cố duy trì vẻ mặt trấn định, cho rằng tiểu tướng này nói chuyện không có bao nhiêu trọng lượng, có khi chảng có ai tin. Ai dè binh lính vốn đang cùng nàng thương lượng bỗng trói gô nàng lại, còn sai người nhốt nàng, hạ lệnh cho binh lính trong doanh trông chừng cẩn thận, không được xảy ra sai sót.

Nàng không chống cự lại được, quay đầu lại thì thấy tên tiểu tướng vạch trần thân phận của nàng đang đắc ý cười cười, bỗng  chợt nhớ ra… người này hình như từng xuất hiện trong phủ tướng quân, là một tên sai vặt làm tạp dịch, hai ngày trước đột nhiên mất tích, Thẩm thúc còn từng dò hỏi từng người một, lại không ai hay biết gì.

Này, vận khí này thật đúng là quá kém… nàng lặng lẽ trốn ra ngoài, còn đụng phải gian tế rời khỏi phủ?

Vì thế nàng liền thành bộ dáng hiện giờ, còn nghe bọn họ nói, muốn dùng nàng làm con tin uy hiếp Đan Dật Trần, rút cây trâm nàng quên tháo xuống, phái người mang đi gửi.

Nhưng mà Nguyễn Mặc cảm thấy, nhóm người này có lẽ phải thất vọng rồi. Đan Dật Trần cùng lắm cũng chỉ quan tâm nàng một chút, cho dù biết được nàng bị bắt, cũng không thể vì một cô nương bé nhỏ không đáng kể như nàng làm tổn thất thiên quân vạn mã đang chờ hắn chỉ huy.

Cho nên nàng không quá sợ hãi, hoảng loạn, chỉ cần Đan Dật Trần mang binh tới đánh bại bọn họ, sau đó nàng sẽ nhân lúc rối loạn chạy đi… Đương nhiên, nếu có thể gặp được hắn, đi theo đại quân hồi kinh cũng là một ý kiến hay, nàng cũng không cần phải lặn lội đường xa một mình.

******************************************

“Rột rột…” 

Đói quá đi…

Từ sau khi bị bắt, trừ được uống hai ngụm nước thì trong bụng nàng chả có lấy nửa hạt cơm, nàng bây giờ đã đói đến mức không có sức nói chuyện, tiếng kêu trong bụng còn to hơn giọng nói bình thường của nàng.

Nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ở phía trước của doanh trại, buổi liên hoan của đám đại hán hình như đã kết thúc, cũng không biết bọn họ đã say ngất hay là đã trở về doanh trướng nghỉ ngơi, chỉ còn lại tiếng củi đốt lách tách, càng thêm lộ rõ sự yên tĩnh đến kì lạ của ban đêm.

Nơi đóng quân là ở khu núi rừng hoang vắng, nhiệt độ ban đêm giảm xuống cực thấp, quần áo dày lại để hết ở trong bao hành lí, giờ khắc này, ngồi một mình ở chỗ đen như mực này, quả thực lạnh đến mức không nhắm được mắt lại. Nguyễn Mặc giật giật tay, vẫn không thể cởi trói được, chỉ đành co người lại dựa vào đống lương thảo ở sau lưng, cố hết sức tránh gió.

Vừa đói, vừa lạnh lại thêm cả người nhức mỏi vì bị trói, nàng vẫn luôn không thể chợp mắt, cứ mơ mơ hồ hồ, lật qua lật lại, cũng không biết đã qua được mấy canh giờ… Thế nên khi có bóng đen bỗng xuất hiện trước mắt nàng, nàng còn tưởng rằng chính mình nhìn thấy ảo ảnh.

Gương mặt của nam nhân lạnh như băng, nhanh chóng đi tới cạnh nàng, trầm mặc cởi dây trói cho nàng, cũng không cho nàng cơ hội nói chuyện, một tay vòng qua eo nàng, nhún chân, dùng tốc độ nhanh nhất ẩn vào rừng. 

Tiếng gió gào thét bên tai, bị cành cây sượt qua mặt làm đau, nàng lại chỉ có thể cắn chặt môi dưới, không cho chính mình phát ra tiếng động nào, để tránh bị địch nhân chú ý tới. 

Không biết qua bao lâu, ngay lúc bụng nàng bị cộm đến mức muốn nôn, hắn bắt đầu giảm tốc độ, cuối cùng ngừng lại bên cạnh hồ, đem nàng thả xuống đất.

Ở thân cây cách đó không xa buộc một con tuấn mã màu đen, hí một tràng nho nhỏ, sau đó liền không kêu nữa. 

“Khụ khụ…” Nguyễn Mặc chống đất ngồi dậy, một tay ôm ngực, ho khan không ngừng, đến tận lúc bên cạnh đưa túi nước tới, nàng cầm lấy uống liền mấy hớp, mới ngừng lại được.

Không nghĩ tới… hắn vậy mà thật sự tới cứu nàng. 

Lại còn tới nhanh như thế, chắc là vừa nhận được tin tức liền chạy tới. 

Vậy binh mã của hắn đâu?

Đã sắp khai chiến, hắn lại vội vã chạy ra khỏi doanh trại như vậy, một mình tới đây, không sợ bị ám hại sao?

Còn có…

“Nguyễn Mặc.”

Nàng ngơ ngác ngồi đó, quay đầu lại thì thấy hắn đã đứng ở sau nàng từ khi nào, ánh mắt còn thâm trầm hơn cả bóng đêm, hắn nhìn nàng từ trên xuống: “Ngươi rời khỏi phủ làm gì?”

Giọng của hắn lạnh lẽo, cho dù nàng ngốc hơn nữa cũng biết là hắn đang tức giận.

Nhưng chuyện tới lúc này đã không thể giấu diếm được nữa, Nguyễn Mặc rụt cổ, trả lời đúng sự thật: “Ta… ta muốn đi tìm ngài.” 

“Tìm ta làm gì?” Hắn nhíu chặt ấn đường, giọng điệu lạnh băng đến đáng sợ, “Ta bảo ngươi ngoan ngoãn ở lại trong phủ, vì sao không nghe lời?”

“Ta…” nàng cũng biết chính mình tùy hứng, nhiều chuyện, đối với hắn mà nói, nàng đột nhiên xuất hiện sẽ chỉ làm tăng thêm phiền toái, chẳng làm được việc gì, bất giác cúi đầu xuống, “Ta lo cho ngài… trong phủ vẫn luôn không nhận được tin tức của ngài, ta sợ, sợ ngài xảy ra chuyện gì… ”

Đan Dật Trần cụp mắt, nhìn tiểu cô nương vì sợ hãi mà rụt vai lại, giọng nói nhỏ đến mức không nghe thấy được, sau khi nhìn chăm chú một lúc, cuối cùng chỉ đành thở dài, gập chân lại ngồi xổm xuống trước mặt nàng, dùng đầu ngón tay nâng cằm lên, nhìn khuôn mặt nhỏ có chút dơ: “Ngươi cảm thấy tủi thân à?” 

Nàng khẽ lắc đầu, lông mi rũ xuống, nói: “Ta không thấy như thế… xin lỗi, là ta lỗ mãng, rõ ràng là không làm được việc gì, làm cái gì cũng hỏng, còn giống như kẻ ngốc chạy đi tìm ngài, lại khiến ngài… Xin lỗi…”

Thật ra hắn là giận nàng không ngoan ngoãn ở lại trong phủ, đã chạy lung tung thì thôi, còn chạy đến tận trong doanh trại của quân địch, ngu ngốc cực kì... Nhưng bộ dáng nàng cúi đầu nhận sai ủy khuất như thế, nàng nói nàng sợ hắn có chuyện gì, liên tục nói xin lỗi, khiến hắn không hạ quyết tâm giáo huấn nàng được.

Trách nàng cái gì đây? Là chính hắn muốn đến cứu nàng. 

Là chính hắn… Mềm lòng thôi.

“Đứng dậy đi.” 

Nguyễn Mặc còn đang liên tục nói lời xin lỗi, bỗng cơ thể mất đi trọng lực, chính mình đã bị hắn ôm lên ngựa. Sau đó trước mắt liền tối đen, trước mặt xuất hiện một tấm lưng dày rộng khoác áo choàng đen, tay nàng bị hắn nắm lấy, cả người giống như dính lên lưng hắn, bị bắt ôm lấy eo hắn.

“Đi thôi, có việc gì trở về nói sau.”

“…Ân”

Roi ngựa giơ lên, giục ngựa mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.