Giáo Chủ Không Phải Là Kẻ Vô Tình

Chương 10




Mộ Ảnh Phong biết y đang hỏi đến ai, ánh mắt có phần tối lại
"Chết rồi"
"Hả?"
"Vân Tình chết rồi, chết dưới tay của ta"
Lãnh Huyết Thu nhìn biểu tình thản nhiên của hắn, vạn phần đều không nghĩ tới, chết rồi là sao, hắn luôn thích nàng mà "Tại sao?"
"Lãnh nhi có thể đừng hỏi đến người đã chết được không, chỉ là ả thương tổn người của ta" Mộ Ảnh Phong nói tới đây ánh mắt ôn nhu trở lại vuốt vuốt tóc y, thừa dịp y không để ý ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi vì lạnh nên có chút tái nhợt của y, đặt y lên giường chính mình cũng nằm xuống bên cạnh, cuộn tròn y vào trong chăn, ôm cả người và chăn vào lòng ngáp dài "Có thể ngủ được chưa?"
Lãnh Huyết Thu không nghĩ hắn sẽ làm như vậy, cả người bị cuộn tròn, đưa tay nhất chân cũng khó khăn, có rất nhiều điều thắc mắc, nghẹn ứ trong lòng rất khó chịu, không nhận ra ý tứ trong lời của hắn, tiếp tục không hỏi về vấn đề đó nữa mà hỏi câu khác
"Ta nghe nói ngươi phá nát đại hội võ lâm là có thật không?"
"Ồ" Mộ Ảnh Phong hồi tưỡng lại sự kiện vừa qua, thản nhiên nói "Chính là như vậy" hắn không nói với y chuyện xảy ra ở ma giáo, không muốn để cho y biết làm y phiền não
"Vị tân minh chủ kia chọc trúng ngươi sao?"
"Lãnh nhi thật hiểu ta, bất quá đây đã là gì" hắn cũng không giải thích gì nữa, y bỏ qua cái tên hắn gọi thân mật, cũng không muốn biết thêm, cơn buồn ngủ từ từ ập đến chiếm hết ý thức y
Mộ Phong Ảnh nhìn người trong lòng, khép mắt ngủ yên, nhớ lại việc đối sử tàn nhẫn với y, khiến y vì mình mà mất hết võ công, hắn biết y coi trọng nhất là công lực vì hắn nhặt được y ở một tàn tích, là dân chạy nạn, hắn cũng không định cứu y chỉ là người cứ níu chân hắn mãi, người vô tình tàn nhẫn như hắn cũng biết thương người ư, lúc đó cứu y cũng vì nghĩ bồi y thành thuộc hạ nhưng không ngờ người này sinh ra đã có thiên phú bẩm sinh tư chất không tồi, học tới đâu nhớ tới đó lại còn rất nhanh nhẹn, thoáng chóc đã trở thành cánh tay phải của hắn biết được tâm tư của y đặt lên người mình đã đuổi y lên núi bái sư học y, khiến hắn kinh ngạc hơn nữa y đã dần dần nổi tiếng trở thành thần y cầu mà không được trở lại bên hắn, lúc đó hắn đã nhìn y bằng con mắt khác, từ lâu về sau giống như đã ngầm thừa nhận là người của mình
Mộ Ảnh Phong ôn nhu hôn lên mắt y, chính là nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ được
Không biết có phải vì quá mệt mỏi hay không mà Lãnh Huyết Thu ngủ thẳng giấc cho đến khi mặt trời đã lên tới đỉnh núi, y mới nhíu mi nhìn qua bên cạnh không một bóng người, giống như tối hôm qua chỉ vì quá nhớ hắn đâm ra mộng tưởng, y bất giác nhìn xung quanh lại nghe cánh cửa cạnh một tiếng
"Công tử tỉnh! Nước rửa mặt của ngươi đây" tiểu nhị mở miệng hướng y cười hì hì bưng chậu nước để xuống bàn
Y nhìn hắn lập tức hỏi "Hắn đâu?" Nhìn ánh mắt khó hiểu của tiểu nhị, y vội sửa lại "Cái người cùng đi với ta đâu?"
"Ý công tử nói là chủ nhân? Ta cũng không rõ nhưng hắn nhờ ta nói với công tử chốc nữa sẽ quay lại"
"Chủ nhân?" y nghi hoặc nhìn tiểu nhị lập lại để hắn nói rõ hơn
Tiểu nhị lại cười hì hì tận tình giải thích "Hắn mà công tử nói là chủ của Phong Thu quán này"
"Hả?" y hơi kinh ngạc, nhanh như vậy có thể làm chủ một khách điếm, cái tên Phong Thu quán này hình như có gì đó không đúng lắm, y cầm chậu rửa mặt tên tiểu nhị đã đi khuất
Vừa ngẩn đầu đã thấy Mộ Ảnh Phong thong thả bước vào tươi cười nhìn hắn, khuôn mặt xuất chúng tà mị, khóe môi đầy tiếu ý làm tim y bất giác đập nhanh hơn
Mộ Ảnh Phong nhìn y thật lâu nhìn y giống như đang thẹn thùng, nét cười càng thêm sâu
"Mới một đêm mà bộ dáng đã ngoan hơn rồi"
Không để ý lời hắn nói Lãnh Huyết Thu hỏi "Ngươi đi đâu?"
"Nhớ ta?"
"..."
Y thật sự líu lưỡi không nói được câu nào nhìn hắn
Thấy bộ dạng giống như đang ủy khuất của y cũng không chọc y nữa "Chuẩn bị điểm tâm cho ngươi"
Lời vừa nói theo sau đó là tốp người cầm đĩa to, đĩa nhỏ, phút chốc đã một bàn thức ăn bóc khói nghi ngút, mùi thức ăn tràn kín căn phòng
"Chủ nhân và công tử ăn ngon!"
"..."
Đợi cho đoàn người đi hết y mới hỏi Mộ Ảnh Phong "Ngươi muốn ăn hết tất cả?"
"Cho ngươi ăn" Mộ Ảnh Phong kéo y từ giường sang bàn thức ăn chính mình ngồi xuống bên cạnh,
Chưa kịp hoàn hồn nhìn xuống chén đã đầy ắp thức ăn hắn gắp cho y, không muốn làm hắn không vui y cố cầm đũa ăn hết
Như vừa lòng với sự ngoan ngoãn của y hắn lại cười nhìn y chầm chầm, thức ăn đã nhiều mà hắn còn nhìn y như vậy làm sao y nuốt cho vô
Ăn hết một chén đầy ắp, lại rùng mình với ánh mắt nóng bỏng bên cạnh, không được tự nhiên mở miệng
"Ta no rồi!"
"Ngươi đã ăn gì mà no, phải ăn hết chỗ này mới béo lên được, ngươi gầy quá" Mộ Ảnh Phong lập tức lên tiếng phản bác lại gắp một chén đầy ắp cho hắn, ánh mắt hung hăng  tựa như cảnh cáo nhìn y, khiến cho Lãnh Huyết Thu không ăn không được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.