Giáo Chủ Dữ Phong Tử

Chương 20




Ta một đường bôn đào đem khinh công phát huy đến cực hạn. Lâm Nhạc như chó điên vậy truy đuổi phía sau, nhất quyết không tha.

Ta có ý dụ hắn vào rừng cây, bên kia địa hình phức tạp nhất định có thể thoát khỏi hắn.

Lâm Nhạc vừa đuổi vừa mắng:“Hàn Thanh Ngôn ngươi là tiểu súc sinh, xem ta đem ngươi thiên đao vạn quả!”

Nghe hắn nói như vậy ta chạy càng nhanh, lòng bàn chân như đạp gió mà chạy. Lão súc sinh này sao lại không phân rõ phải trái? Rõ ràng là hắn soán vị của ta lúc này còn quái khí với ta là thế nào!

Ngay từ đầu bốn phía không thấy người ở rất là u tĩnh, ta cố ý chạy về phía trước núi, không bao lâu thì trông thấy mấy đệ tử Ma Giáo đang chém giết với đám đệ tử chính đạo.

Ta thấy bọn họ tựa như thấy cứu tinh, vội vàng chạy về hướng đó, khi đến gần một con đường bị cây cối ngăn trở bỗng một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở trước mắt ta.

Ta vội vàng đề khí một hơi hướng về phía hắn lao đi, miệng đồng thời hô vang: “Tiêu đại ca cứu ta!”

Lâm Nhạc võ công như thế nào ta rõ ràng nhất, đánh một mình ta thì dư sức nhưng chống lại một cao thủ chân chính thì không xong.

Tiêu Trọng Nam vừa đánh ngã một đệ tử Ma Giáo, nghe được âm thanh của ta lập tức xoay người, vừa lúc đỡ được ta đã kiệt lực té xuống.

Hắn nhíu lại mi trầm giọng hỏi ta: “Ngươi sao ở chỗ này? Không phải ta đã bảo ngươi ở dưới chân núi đừng đi lên sao?”

Ta thở phì phò, vẻ mặt giả vờ kích động: “Việc này ta sẽ giải thích sau, ta trên đường không cẩn thận gặp giáo chủ Ma Giáo, hắn nghĩ ta đưa các ngươi tới đây, giận dữ không nói còn muốn đem ta thiên đao vạn quả, Tiêu đại ca ngươi nhất định phải cứu..cứu ta!”

Lúc này Lâm Nhạc đã đuổi theo, chỉ cần vài hơi thở là có thể đến trước mặt hai ta.

Tiêu Trọng Nam nghe vậy nhìn về phía sau, hai mắt nheo lại lấy tay ngăn trở ta.

“Lui ra phía sau đi”

Ta nghe vậy ngoan ngoãn thối lui qua một bên, Tiêu Trọng Nam là người như hàn băng, võ công lại thập phần bá đạo, không đợi Lâm Nhạc tiến lên liền tung người bay lên, nháy mắt cùng đối phương đánh túi bụi.

Ta đã an tâm một chút, vừa buông lỏng một hơi, không nghĩ tới phía sau Lâm Nhạc còn có một người.

Dương Thịnh Kỳ kinh hồn không nhìn Lâm Nhạc đang đánh hăng say với Tiêu Trọng Nam, tầm mắt quét đến chỗ ta, trong mắt có một tia do dự.

Tất nhiên ta biết hắn hoài nghi cái gì, nhìn hắn ra hiệu bảo hắn đi theo ta. Hắn lại nhìn về phía Lâm Nhạc chần chờ một lát cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng ta.

Ta thi triển khinh công cùng hắn chạy xa khỏi vòng chiến của bọn người Tiêu Trọng Nam. Bên ngoài thoạt nhìn giống như là Dương Thịnh Kỳ đang truy đuổi phía sau ta vậy.

Tìm đến một nơi an toàn không người, ta thu nội lực đáp xuống đất.

“Giáo chủ, chuyện này là như thế nào? Một năm rồi sao bây giờ người mới trở về? Chúng ta đều nghĩ người đã chết.” Dương Thịnh Kỳ vừa dừng lại lập tức đặt câu hỏi với ta.

Ta biết hắn nhất định có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ta, nhưng thời gian cấp bách, ta chỉ có thể nói ngắn gọn.

“Ngày đó ta bị võ lâm chính đạo tấn công, bị thương chạy trốn không cẩn thận rớt xuống vách núi, hoàn hảo ta mạng lớn rớt xuống cũng không chết……” Ta không nói với hắn chuyện về kẻ điên, chỉ nói là được một thợ săn trong núi cứu ta: “Lúc ta dưỡng thương khỏe mạnh trở lại thì Lâm Nhạc đã là tân giáo chủ, hơn nữa hắn vừa thấy ta đến liền đối với ta khởi sát ý. Ta bị hắn đánh một chưởng, đành phải trốn xuống núi không nghĩ tới nửa đường lại gặp được bọn đệ tử của Ẩn Kiếm môn đến tìm hiểu tin tức……” Sau đó ta đem chuyện mình bị bắt lại như thế nào được Tiêu Trọng Nam cứu ra sao tất cả đều kể cho hắn nghe, chỉ không kể vài khúc mắc giữa hai chúng ta.

Dương Thịnh Kỳ nghe xong mắt càng mở càng lớn, làm ra vẻ mặt khó có thể tin tưởng.

“Không ngờ Lâm Nhạc lại có lá gan lớn như vậy, dám phạm thượng như vậy?!” Hắn nổi giận đùng đùng nói.

Ta khẽ thở dài: “Trong giáo trên dưới đều là người của hắn, lúc ta làm giáo chủ bất quá chỉ là trên danh nghĩa, hắn có phạm thượng hay không cũng không có khác biệt.”

Dương Thịnh Kỳ giống như ta từ nhỏ cũng lớn lên ở Hàn Nhất giáo, nhưng không giống ta ở chỗ hắn bị sư phụ tẩy não rất triệt để, đối với Hàn Nhất giáo thật sự trung tâm.

Hắn vừa nghe những lời của ta thì vô cùng căm giận, hai tay nắm chặt thành quyền nói: “Lâm Nhạc tên này thật sự đáng chết! Nếu không phải lúc trước hắn một mực chắc chắn nói giáo chủ đã chết chúng ta sao lại để hắn dễ dàng đạt được ngôi vị giáo chủ! Bây giờ giáo chủ trở lại, ta Dương Thịnh Kỳ nhất định chỉ nhận một giáo chủ là người, những kẻ khác đều là chó má!”

Nhưng mà hắn nhận ta, ta cũng không dám nhận hắn.

Ta nhìn hắn khoát tay, khuyên nhủ: “Hiện tại chính đạo võ lâm dưới sự dẫn dắt của Võ Lâm minh chủ tấn công chúng ta, Hàn Nhất giáo bị hủy diệt chỉ là chuyện sớm muộn. Đây là thiên ý, vô luận là Lâm Nhạc hay là ta đều đã vô pháp xoay chuyển cục diện tất bại này. Nguyện ý của người khó thành, ngươi nhanh chân chạy đi đừng ở chỗ này chịu chết.”

Sắc mặt hắn tái nhợt, nhìn qua đả kích không nhỏ: “Thật không cứu vãn được sao?”

Ta lại khuyên: “Người còn sống thì còn hi vọng, mặt khác không có thể thì không cần miễn cưỡng.”

Đối phương nghe vậy đôi mắt sáng lên, vội vội vàng vàng gật đầu: “Nói đúng, giáo chủ còn sống chính là hi vọng, ngày sau Hàn Nhất giáo nhất định sẽ Đông Sơn tái khởi!”

Ta:“……”

Chuyện này sao lại chuyển thành như vậy? Ta không phải có ý tứ này! Ai mà muốn Đông Sơn tái khởi! Khởi để làm gì? Bị chính đạo đại hiệp đánh còn chưa đủ thảm đúng không?

Ta không muốn cùng hắn tranh cãi, nhọc lòng lung tung ứng phó một trận, bảo hắn mau đi, đừng do dự.

“Đợi đã!” Hắn vừa muốn đi, ta gọi hắn lại, nói: “Ngươi đánh ta một chưởng hoặc là đâm ta một kiếm, để ta báo cáo kết quả cho tốt, bằng không sẽ có người khả nghi.”

Lúc Dương Thịnh Kỳ nghe nửa câu đầu vẫn đầy mặt kinh ngạc, đến khi nghe ta nói xong còn tràn đầy sùng kính.

“Vẫn là giáo chủ nghĩ chu đáo ”

Không biết vì sao, rõ ràng ta xen lẫn vào trong bọn nhân sĩ chính đạo không có bất cứ ý đồ gì, lúc này bị hắn nói cũng làm chột dạ thật sự.

Nếu vào giờ này khắc này bị ai đó tiết lộ thân phận của ta thì đúng là nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Cuối cùng vai trái của ta bị Dương Thịnh Kỳ đâm một kiếm, máu đỏ tươi thẩm thấu từ trong ra ngoài qua hai tầng vải vóc nhìn thập phần dọa người nhưng thực ra không có thương tổn đến chỗ yếu hại.

“Được rồi, ngươi đi mau đi!” Ta che vết thương nhìn hắn nâng nâng cằm.

Dương Thịnh Kỳ hốc mắt hơi phiếm đỏ, đối với ta ôm ôm quyền nói: “ Vậy giáo chủ tự mình bảo trọng!” Nói xong xoay người rời đi.

Ta thấy hắn đi, liếc mắt nhìn vết thương trên vai máu tươi chảy ròng ròng, lấy hai ngón tay điểm huyệt đạo cầm máu, sao đó thi triển khinh công trở về chỗ cũ.

Ta thật vất vả dựa vào dấu vết đánh nhau tìm được Tiêu Trọng Nam và Lâm Nhạc thì hai người đã phân thắng bại.

Tiêu Trọng Nam một thân hắc y, tay cầm trường kiếm tư thái cao ngất đứng ở trong rừng, mũi kiếm ánh lên màu trắng bạc còn tích huyết, dưới chân hắn là một thi thể đã không còn hô hấp, chính Lâm sư thúc của ta.

Không cần phải nói, Lâm Nhạc nhất định không chịu thua liều chết phản kháng, cuối cùng bị Tiêu đại bảo chủ chìu ý một kiếm làm cho mất mạng.

Ta cách Tiêu Trọng Nam mười bước thì ngừng lại, bị sát khí bao quanh hắn làm cho chấn kinh. Thần sắc hắn đầy sát khí tư thế gặp thần sát thần gặp phật sát phật, thiếu chút nữa ta cho rằng hắn lại phát bệnh.

“…… Tiêu đại ca?” Ta thử nhẹ giọng gọi hắn.

Ánh mắt hắn giống như tia sét trong nháy mắt chuẩn xác bắn về phía ta, tia lửa điện nổ tung trong tâm của ta, lại khiến ta cảm giác hít thở không thông.

Không thể nói rõ đây là cảm giác gì nhưng trong một sát na ta thấy ánh mắt hắn phi thường xa lạ, thậm chí là…… Mang theo sát ý. Nhưng chỉ tồn tại trong thời gian rất ngắn, rất nhanh loại cảm giác này liền tiêu thất, phảng phất như là ảo giác của ta.

Hắn thu hồi kiếm chậm rãi đi về phía ta, trên mặt không chút biểu tình. Ta nuốt một ngụm nước miếng, không muốn thừa nhận mình cảm thấy sợ hãi.

Phải chăng hắn đã biết cái gì? Là Lâm Nhạc? Lâm Nhạc đã nói với hắn cái gì?

Không đúng, ta lo sợ cái gì, ta không làm chuyện gì có lỗi với hắn, làm gì phải kinh hoảng như vậy?

Nghĩ như vậy ta ưỡn lưng chống lại tầm mắt của hắn cũng không tránh né.

“Ngươi bị thương.” Hắn đi đến trước mặt ta nhìn miệng vết thương.

Ta chà chà ngón tay dính máu, cười khổ nói: “Vừa bị thủ hạ của Lâm Nhạc đâm bị thương nhưng ta cũng không bị thiệt thòi, hắn bị thương cũng không nhẹ hơn ta.”

Hắn trầm mặc hồi lâu, tay cầm kiếm đột nhiên nâng kiếm lau sạch vết máu trên mũi kiếm sau đó cho kiếm vào vỏ.

“Lâm Nhạc đã trừ, Ma Giáo đại thế đã mất, ngươi đi về trước chờ, ta cùng những người khác thu thập tàn cục rồi đến tìm ngươi.”

Ta cảm giác hắn có vài phần cổ quái, nhưng hắn cố tình ngôn hành như thường, ta chỉ biết kiềm chế bất an trong lòng, đáp ứng nói: “Được, ta đi, ngươi phải cẩn thận.”

Hắn gật gật đầu, nhìn theo ta rời đi.

Lúc ta quay đầu nhìn lại phát hiện hắn vẫn đứng tại chỗ đưa mắt nhìn về hướng của ta đi. Ta nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, nhưng vẫn cảm giác được có một tầm mắt đuổi theo ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.