Giáo Bá Tiểu Mỹ Nhân

Chương 54




"Bạn gái Hạ Nghị đến trường chúng ta học."

"Thật hay giả?"

"Thiên chân vạn xác, tớ vừa mới nhìn thấy bọn họ nắm tay."

"Ở đâu, tớ cũng phải đi nhìn xem."

"Ngay trước cửa."

"Cái gì vậy, cái gì vậy?"

"Vừa cao vừa gầy, rất xinh đẹp, bất quá tớ cảm thấy ngũ quan không đủ tinh xảo, loại cấp bậc như Hạ Nghị này ít nhất cũng phải tìm một vị tiên nữ.

"Có thể hiểu lầm không? Hạ Nghị thoạt nhìn đối với nữ sinh không quá hứng thú."

"Muốn biết có hiểu lầm hay không, hỏi Liễu Nhất một chút chẳng phải sẽ biết sao? Hai người bọn họ quan hệ tốt như vậy, Liễu Nhất khẳng định biết rõ."

"Đúng vậy, Liễu Nhất khẳng định biết."

"Liễu Nhất vắng mặt."

"Liễu Nhất lúc này khẳng định ở thư viện, nói không chừng Hứa Niên biết, đó, làm sao Hứa Niên cũng không ở lớp?"

Thời gian tám chuyện sau bữa trưa, Hứa Niên luôn luôn thích bát quái nhất đang ngồi tại cái bàn gần cửa sổ ở thư viện, khuôn mặt trẻ con mập mạp lộ vẻ nghiêm túc cúi đầu cắn bút học tập.

"Quá khó rồi."

Một hồi lâu, cậu tức giận ném bút khép sách lại, nhỏ giọng oán giận một câu, người đối diện đang xuất thần nhìn ngoài cửa sổ, không để ý đến cậu.

Hứa Niên ngẩng đầu theo tầm mắt cậu nhìn ra ngoài, chỉ thấy thân ảnh một người cao lớn đứng trước cửa, thân ảnh kia vừa nhìn chính là Hạ Nghị.

Không chỉ mình Hạ Nghị, bên cạnh hắn còn có một nữ sinh mặc quần soóc, từ rất xa cũng có thể nhìn thấy đôi chân dài trắng bóng, hai người do dự một lúc rồi rời khỏi, người ngoài nhìn vào chính là thật sự thân mật.

Hứa Niên nhíu mày thu hồi tầm mắt, lo lắng nhìn người đối diện, do dự gọi: "Nhất Nhất......"

"Cậu vừa mới nói cái gì quá khó rồi?" Liễu Nhất dường như không có việc gì thu hồi tầm mắt, ra vẻ không sao cả chuyển đề tài.

" Nói đề này, quá khó rồi."

Hứa Niên muốn nói tốt giúp Hạ Nghị, nhưng loại trường hợp vừa mới thấy này làm người ngoài thật sự không biết giải thích sao, trong lòng rối rắm một phen cuối cùng từ bỏ, loại chuyện này vẫn là để Hạ Nghị tự mình giải thích thì tốt hơn.

Liễu Nhất giảng đề cho Hứa Niên, sau đó có chút kỳ quái hỏi: "Cậu gần đây sao lại chăm chỉ vậy?"

Liễu Nhất vừa vào học liền cùng Hứa Niên trở thành bạn cùng bàn, hai năm này đều không đổi người khác, cho nên ở học tập phương diện cậu cũng hiểu bạn cùng bàn này hơn so với bất cứ ai, thật ra cũng không phải là ngốc chỉ là không quá chăm chỉ, thành tích học tập nửa vời, nói trắng ra chính là không có chí tiến thủ, miễn cưỡng đọc sách.

Trong khoảng thời gian này Hứa Niên đột nhiên quyết chí tự cường dâng lên, chẳng những đi học nghiêm túc nghe giảng, thời gian giải lao cũng không tiếp tục tham gia tám chuyện, toàn bộ thời gian đều dùng để học tập, biến hóa không thể nói là nhỏ.

Hứa Niên hạnh phúc cười ngây ngô một lúc, nhỏ giọng giải thích: "Là nam thần của tớ, hắn nói nếu cuối kỳ tớ có thể thi được thứ hạng trước 300 sẽ suy nghĩ cùng tớ làm bạn bè."

"Hắn không đáp ứng lời tỏ tình của cậu?"

Chuyện Hứa Niên tỏ tình Liễu Nhất biết rõ, ngày đó Hứa Niên tìm cậu hướng dẫn làm cơm đùi gà để tỏ tình, nhưng là gần đây bởi vì Hạ Nghị luôn thần long thấy đầu không thấy đuôi, Liễu Nhất phiền lòng liền cũng không chú ý chuyện bạn cùng bàn tỏ tình như nào rồi.

"Tuy rằng không đáp ứng, nhưng kết quả cũng coi như không quá xấu......"

Hứa Niên nhớ lại cảnh tượng tỏ tình nói với Nhất Nhất.

Chủ Nhật, thời điểm Hứa Niên mang theo bình giữ nhiệt đựng cơm đùi gà Teriyaki cùng giày thể thao vào cửa bác sĩ đang tháo thạch cao cho Tưởng Viêm, Tưởng Viêm nhìn thấy gói to trong tay cậu liền nhăn mày: "Mua cho tôi?"

"Phải."

Hứa Niên chuẩn bị tốt còn chưa kịp nói gì đã bại lộ, nhất thời kẹt, tùy thời phát huy nói: "A Viêm, có chuyện tôi vẫn gạt cậu, cậu nghe xong không tức giận được không?"

"Chuyện gì?"

"Cậu bảo đảm trước sẽ không tức giận, cũng không thể không để ý tới tôi."

"Cậu nói trước."

"Cậu bảo đảm trước."

"Cậu nói trước."

"Cậu bảo đảm trước."

"Diễn phim thần tượng hả?"

Bác sĩ không nhịn được nữa cắt ngang đối thoại vô nghĩa của hai người: "Được rồi, cậu khôi phục rất tốt, trước đừng xuống giường, một lúc nữa người phục hồi sẽ qua gặp."

Nói xong thu hồi công cụ rời đi, trước khi đi còn tri kỷ giúp hai người đóng cửa, sau khi bác sĩ đi trong phòng bệnh chỉ còn hai người.

Hứa Niên chỉ cảm thấy mình giống cái phễu, dũng khí như bị rút đi ồ ạt, nhịn không được mở ra chế độ lặp lại: "Cậu cam đoan không tức giận, cũng không thể không để ý tới tôi."

"Nói." Tưởng Viêm không kiên nhẫn kết thúc vòng tuần hoàn vô nghĩa này.

"Cậu đừng dữ a."

Hứa Niên vốn là không nắm chắc bao nhiêu, bị hắn dữ như vậy trong lòng càng không yên, thanh âm cũng chột dạ.

Tưởng Viêm thấy ánh mắt cậu đỏ lên trong lòng càng thêm khó chịu, còn có một cỗ khó chịu không thể nói, ngực phát ra âm ỉ đau xót.

Tuy rằng tiểu hộ tá này luôn làm sai, nhưng cũng không thể phủ nhận một tháng này mang đến cho mình không ít vui vẻ, hắn trong lòng đem Hứa Niên trở thành đứa trẻ, tuy rằng thực tế đứa trẻ này so với chính mình còn lớn hơn một tuổi, nhưng mỗi lần thấy người này ủy khuất, hắn vẫn là có một loại cảm giác bắt nạt bạn nhỏ bất đắc dĩ.

"Đếm đến 3, không nói thì đừng nói."

Tưởng Viêm nhíu mày áp chế cảm giác kỳ quái không thể điều khiển này, uy hϊếp mở miệng, "Ba, hai......"

"Tôi thích cậu."

Hứa Niên sợ hắn giữ lời mình lại không có cơ hội mở miệng, anh dũng hy sinh nhắm mắt lại hô lên.

Thời gian tạm dừng một giây, không khí tựa hồ bị đông lạnh, trong phòng bệnh ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được.

Hứa Niên thật cẩn thận mở một con mắt, chỉ thấy kinh ngạc còn chưa kịp thu hồi trong con ngươi đen của người trên giường, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy khϊếp sợ.

"Cái kia......"

"Cậu lấy đâu ra tiền mua giày?"

Hứa Niên trước khi tỏ tình đã làm tốt chuẩn bị tâm lý bị cự tuyệt, trăm triệu không nghĩ tới nam sinh chỉ là khẽ nhíu mày tựa hồ kinh ngạc quá độ, cũng chưa nói cự tuyệt, mở miệng câu đầu tiên lại là hỏi cậu lấy tiền đâu mua giày.

Hứa Niên chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, phát triển này giống như không quá đúng. Nam thần thế nhưng không trực tiếp cự tuyệt mình, nhưng xem biểu tình cũng không giống như là chấp nhận, việc này có ý tứ gì, quan tâm mình?

"Tôi dùng...... Tiền lương mua."

Thời điểm Hứa Niên khẩn trương không dám ăn ngay nói thật, nói xong lại hối hận, nói dối như vậy cũng không tốt, vừa định thẳng thắn, nam sinh lại đột nhiên lấy ra một tấm thẻ đưa cho cậu.

Hứa Niên không rõ nhìn hắn: "Có ý tứ gì?"

"Tiền thưởng."

Tưởng Viêm thản nhiên giải thích một câu, trong lòng lại nói tên nhóc kiếm tiền không dễ dàng thế nhưng còn dám tiêu bừa.

"Cậu đã muốn cho tôi rất nhiều tiền, tôi không thể nhận nữa."

Hứa Niên cũng không nghĩ tới mình theo đuổi người ta còn có thể kiếm được khoản tiền đầu tiên trong đời, Tưởng Viêm ra tay thật sự hào phóng, mỗi ngày lấy đủ cớ cho cậu tiền, ăn uống, xe cộ còn có tiền thưởng loạn thất bát tao, quả thực là chủ nhân xã hội mới tốt nhất, không ai bằng.

"Cậu nên được, cầm."

Tưởng Viêm ngữ khí rất mạnh mẽ, Hứa Niên vừa cảm động vừa chột dạ, nhỏ giọng thẳng thắn: "Kỳ thật tôi..... Tôi không phải hộ tá chuyên nghiệp."

"Cậu nói cái gì?"

Tưởng Viêm nghe vậy biểu tình lạnh lùng, ánh mắt cường thế hướng cậu, Hứa Niên lúc ấy lại túng, rất nhanh lắc đầu, "Không có gì, không có gì."

Hứa Niên thấy biểu tình hắn tốt hơn chút, thật cẩn thận thăm dò mở miệng: "Cái kia...... Tôi thích cậu, cậu, thích tôi sao? Chính là loại thích muốn cùng tôi nói chuyện yêu đương."

"Không thích."

Tưởng Viêm kỳ thật không lo lắng qua vấn đề này. Tuy rằng tên nhóc này rất đáng yêu, nhưng dù sao cũng là nam, còn là một tên nhóc, mình biếи ŧɦái lắm mới có thể đối với một tên nhóc có ý tưởng đó?

Cùng người này yêu đương có khác gì dâʍ ɭσạи trẻ em.

Hứa Niên tuy rằng sớm chuẩn bị tâm lý nhưng nghe thấy đối phương trả lời vẫn nhịn không được khó chịu, chưa từ bỏ ý định truy hỏi: "Một chút cũng không thích sao?"

Nam sinh giống như không đành lòng thương tổn cậu, nhẹ nhàng lên tiếng.

Hứa Niên thất vọng "Nga" một tiếng, sau đó mạnh mẽ cười vui nói: "Không quan hệ, tôi thích cậu là đủ rồi. Vốn muốn thời điểm sinh nhật cậu tặng cho cậu, bất quá khi đó cậu không thể đi, hiện tại...... Vừa vặn thời điểm hồi phục liền tặng."

Tưởng Viêm vừa muốn mở miệng cự tuyệt, Hứa Niên vội vàng chặn lại trước khi hắn kịp nói cự tuyệt, "Tôi cố ý mua theo số đo của cậu, không thể trả hàng, cậu không nhận sẽ lãng phí."

Tưởng Viêm muốn nói cự tuyệt nghe vậy lại nghẹn trở về, khó chịu đem thẻ vứt cho cậu, "Tiền thưởng nhận tốt."

"Tôi không cần."

"Không cần thì mang đồ của cậu về."

Hứa Niên không dám nhận, tiền trong thẻ phỏng chừng đủ cho cậu mua mấy đôi giày thể thao, nhưng Tưởng Viêm uy hϊếp cậu không nhận tiền thưởng sẽ không nhận quà cậu tặng, Hứa Niên trong lòng run sợ rối rắm một lúc sau đó nhận thẻ.

Thật cẩn thận chờ mong hỏi: "A Viêm, chúng ta có thể làm bạn bè sao?"

"Cứ như vậy, tớ hỏi hắn có nguyện ý cùng tớ kết bạn hay không, hắn lại hỏi thành tích học tập của tớ, sau đó định ra mục tiêu cho tớ, chỉ cần tớ đạt được sẽ đáp ứng kết bạn cùng tớ."

Hứa Niên vừa hạnh phúc vừa chua xót nhớ lại.

Liễu Nhất hiểu rõ gật gật đầu, ấn tượng đối với Tưởng Viêm hoàn toàn biến thành tích cực, mặc kệ cuối cùng có thể hay không đi đến cùng nhau, thích một người như vậy coi như là một loại may mắn đi.

Cậu nhịn không được nhìn về phía trước cửa đã sớm trống rỗng, ngực hơi hơi chua chát.

Hơn một tháng này giống một giấc mộng, Hạ Nghị đột ngột xâm nhập cuộc sống yên tĩnh của cậu, một nụ hôn mạc danh kỳ diệu, vì giúp hắn trị liệu mất ngủ còn ngắn ngủi ở chung, giống như một giấc mộng hão huyền.

Hiện tại tỉnh mộng, Hạ Nghị trước kia là ngôi sao khó với tới, lưu cho cậu chỉ còn bóng dáng xa lạ mà ỷ lại, bọn họ như trước là người của hai ]thế giới.

【Anh gần đây bận không thể đi tìm cậu, chăm chỉ học tập】

Tới gần cuối kỳ ôn tập hằng ngày biến thành chủ yếu, lại là một mình một người ở nhà buổi tối, Liễu Nhất cùng Liễu Triết ở thành phố S thông báo xong điện thoại ma xui quỷ khiến cầm lấy di động Hạ Nghị tặng, khởi động máy.

Ba tuần trước cậu từ nhà trọ của Hạ Nghị rời đi, cha mẹ đi công tác trở về ở nhà hai ngày lại vừa bay đi, Hạ Nghị không tiếp tục mời cậu đến ở cùng, chắc là chứng mất ngủ đã tốt hơn nhiều, sau đó số lần hai người gặp mặt cũng trở nên có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hạ Nghị bề bộn nhiều việc, vội vàng ngay cả trường học cũng rất ít đến, chỉ là thỉnh thoảng tin nhắn bảo cậu hảo hảo đi học.

Liễu Nhất nhìn thấy tin nhắn này càng thêm tâm phiền ý loạn, tắt máy bỏ vào tủ khóa lại, khởi động máy vẫn là mấy cái tin nhắn ít ỏi, gần như cùng ý tứ, đơn giản đều là "Anh bề bộn nhiều việc, tự chăm sóc bản thân, hảo hảo học tập".

Tầm mắt Liễu Nhất cố định ở hai chữ "Anh" cùng "bận" thật lâu mới bình tĩnh, chỉ cảm thấy hai chữ Hán này càng nhìn càng chói mắt.

Hạ Nghị luôn rất tiêu sái, hắn tựa như một trận gió, sẽ không vì bất luận kẻ nào mà dừng lại.

Thời điểm Liễu Nhất vừa vào học đã biết điểm này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.