Giang Sơn Tươi Đẹp

Chương 50: Có lòng hay vô ý




Edit: Thanh Liên

Beta: TieuKhang

An Ninh Hề lẳng lặng ngồi sau bàn đọc sách chờ Tiêu Dật mở miệng.

Tiêu Dật quần áo rách rưới, cả người dơ dáy bẩn thỉu vô cùng, tóc tai rối bời dính bết vào trán, quỳ dưới sàn một hồi lâu mà thấy dường như An Ninh Hề vẫn không có ý định hỏi thân phận mình, đành chủ động lên tiếng: "Tiêu Dật - Đông Việt tham kiến Nữ hầu."

An Ninh Hề lạnh nhạt hỏi: "Tiêu thừa tướng vì sao lại xuất hiện ở Nam Chiêu?"

Tiêu Dật cau mày thở dài, ngẩng đầu nhìn An Ninh Hề, "Có lẽ Nữ hầu không biết, từ mười năm trước Đông Việt vương đã hoài nghi Tiêu gia, toàn gia Tiêu gia làm quan ở trong triều hiện nay đều đã bị giáng chức, diệt trừ từ trên xuống dưới. Hiện chỉ còn lão phu và khuyển tử Như Trung là chưa bị liên lụy, nhưng Đông Việt vương đã bắt lão phu giam lỏng trong phủ đệ, chức vị thừa tướng từ lâu đã trở thành hữu danh vô thực. Thời gian trước vào một đêm đột nhiên lão phu nhận được thư của vương hậu, báo cho biết Đông Việt vương có ý muốn giệt cỏ tận gốc, nên đành phải trong đêm tối trốn khỏi Đông Việt, một đường dong ruỗi đến thẳng Nam Chiêu."

An Ninh Hề nghe xong câu chuyện, cẩn thận suy nghĩ lại thì phát hiện ra có điểm không đúng.

"Ông vừa nói là Quách vương hậu truyền tin cho ông?"

Tiêu Dật vội vàng trả lời: "Đúng vậy, chính vương hậu đã truyền tin cho lão phu."

An Ninh Hề híp mắt lại, "Vì sao nàng ta lại truyền tin cảnh báo cho ông biết? Nên biết nếu nàng ta làm vậy chính là phạm tội khi quân, huống chi người đó còn là trượng phu của nàng ta."

Tiêu Dật thở dài nói: "Sao lão phu lại không biết điều đó chứ, nhưng tình cảnh của Tiêu gia hiện tại thật sự khiến lão phu luôn sống trong lo lắng đề phòng, nên khi nhận được tin của vương hậu, lão phu thà tin là có."

An Ninh Hề suy nghĩ một lát, "Vậy tại sao ông lại chọn đến Nam Chiêu?"

Vẻ mặt Tiêu Dật cũng có chút hoang mang, "Là do trong thư Quách vương hậu có đề cập tới, vương hậu còn bảo lão phu hãy đến đây đầu quân cho Nữ hầu, lão phu đến giờ vẫn không hiểu lời đề nghĩ đó của vương hậu là như thế nào, nên cũng không dám tùy ý đến làm phiền Nữ hầu."

An Ninh Hề đảo tròng mắt, sắc mặt cũng dần đanh lại. Nàng thầm cười lạnh, trải qua mười năm mài dũa, Quách Tuệ Nguyệt ngày nay đã thông minh hơn xưa nhiều, nhưng phần nhiều vẫn là tự cho mình thông minh. Chẳng trách khi mình ở Đông Việt lại gặp thích khách, mà Sở Nghiệp Kỳ lúc đó còn ân cần đưa tiễn mình đến tận cổng thành, xem ra lúc ấy người giật dây phía sau không phải Sở Nghiệp Kỳ, mà chính là Quách Tuệ Nguyệt. Cô ta với mình đều từng cùng trải qua chuyện xuyên không kỳ lạ đó, cho nên cô ta nghi ngờ mình cũng là điều dễ hiểu.

An Ninh Hề liếc nhìn qua Tiêu Dật, trong lòng đã hiểu rõ một hai. Quách Tuệ Nguyệt muốn lợi dụng Tiêu Dật để dò xét nàng. Ngày trước Tiêu gia đối xử với nàng không tốt, Tiêu Dật còn thường xuyên đánh chửi nàng. Nàng còn nhớ khi nàng bị đánh đến người đầy vết thương đã từng oán hận nói với Quách Tuệ Nguyệt, tương lai nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ khiến Tiêu Dật trả giá cho những gì ông ta đã đối xử với nàng.

Có lẽ đây chính là mục đích mà cô ta xúi giục Tiêu Dật tới đây, muốn nhìn xem mình đối đãi với Tiêu Dật như thế nào, từ đó mà suy đoán thân phận của mình.

An Ninh Hề cười thâm sâu, ả đàn bà ngu ngốc này, cần gì phải tự ép bản thân chơi mấy trò tâm lý này, tưởng cũng như mấy trò đoán đồng tiền à.

Nàng cẩn thận phân tích lại những lời Tiêu Dật nói, đột nhiên nghĩ đến một việc liền hỏi Tiêu Dật: "Ông vừa nói từ mười năm trước Đông Việt vương đã bắt đầu hoài nghi Tiêu gia, tại sao hắn lại hoài nghi Tiêu gia?"

Tiêu Dật không ngờ nàng lại hỏi chuyện này, đây là chuyện mà khi ấy Đông Việt vương cấm truyền ra ngoài, hơn nữa còn có liên quan đến thể diện gia tộc nên ông có phần do dự.

An Ninh Hề thấy ông có vẻ không muốn nói nên cũng không vội, chỉ im lặng nhìn ông, vẫn để ông quỳ như thế chứ không bảo ông đứng dậy.

Hai người giằng co một lúc lâu, dường như cũng hiểu rõ được hoàn cảnh hiện nay của mình, nên cuối cùng Tiêu Dật đành thở dài nặng nề, "Không ngại Nữ hầu chê cười, chuyện này phải bắt đầu nói từ đứa con gái ngỗ nghịch của lão phu."

An Ninh Hề hơi nhíu mày, "Đứa con gái ngỗ nghịch? Đứa con gái ngỗ nghịch nào?"

Giọng nói Tiêu Dật đột nhiên trở nên hung ác, "Còn có thể là ai? Chính là đứa con gái yêu nữ Tiêu Như Thanh của lão phu."

An Ninh Hề dựa người vào thành ghế, vẻ mặt thú vị nhìn ông, "Nói rõ ràng xem."

Tiêu Dật mím môi, quyết tâm hoặc không nói, đã nói thì nói cho hết, kể lại toàn bộ câu chuyện năm đó, "Vốn dĩ đứa con gái này của lão phu rất được Đông Việt vương yêu thương, thậm chí còn sắp được lập làm vương hậu. Nhưng sau khi nó phò tá Đông Việt vương lập được chút công lao thì không cam lòng làm kẻ bề tôi, muốn soán quyền đoạt vị, sau đó sự việc bị bại lộ liền gieo mình xuống vách núi đá tự vẫn. Đông Việt vương hạ lệnh cấm truyền tin này ra ngoài, vì vậy người đời vẫn luôn nghĩ rằng nó bị mất tích. Cũng vì chuyện đó nên mới khiến Đông Việt vương hoài nghi Tiêu gia cũng tham gia mưu phản, nên mới luôn chèn ép Tiêu gia từ đó cho tới nay..."

‘Rắc…’ Tiếng rắc vang lên, Yến Lạc đang canh giữ bên cạnh vội bước lên, thấy vị trí tay vịn bên phải của chiếc ghế An Ninh Hề đang ngồi đã bị gãy. Yến Lạc lo lắng cánh tay phải vừa mới khép miệng của nàng lại bị nứt ra, vội hỏi: "Quân thượng có sao không?"

An Ninh Hề như hoàn toàn không nghe được cô ấy hỏi, trong mắt nàng tràn đầy vẻ căm hận, nhìn chằm chằm Tiêu Dật trầm giọng nói, "Ông vừa nói Tiêu Như Thanh mưu phản?"

Tiêu Dật ngẩng đầu thấy ánh mắt đó của nàng cũng hoảng hốt vô cùng, hoang mang, "Phải, đúng là như thế."

An Ninh Hề mím chặt môi, trong lòng như có muôn ngàn ngọn lửa đang cháy phừng phừng, nỗi căm hận khắc sâu vào xương cốt như đang lan tỏa khắp cơ thể, khiến nàng chỉ muốn lập tức tìm nơi nào đó để trút cho hả giận.

Hồi lâu sau nàng mới hơi bình tĩnh trở lại, Tiêu Dật thấy vậy cũng có phần nghi hoặc.

"Là ai nói Tiêu Như Thanh mưu phản?"

Tiêu Dật vội vàng trả lời: "Là Quách vương hậu, quan hệ giữa vương hậu và con gái lão phu rất tốt, tình như tỷ muội, chuyện về con gái lão phu đương nhiên cũng biết khá nhiều, hơn nữa vương hậu cũng là người duy nhất nhìn thấy tiểu nữ gieo mình xuống vách núi."

An Ninh Hề cười lạnh hai tiếng, gật đầu, "Rất tốt, bổn cung đã biết." Nàng quay đầu căn dặn Vũ Chi Duệ: "Sắp xếp cho Tiêu thừa tướng ở lại vương cung, tiếp đãi cho chu đáo."

Câu cuối cùng An Ninh Hề cố ý kéo dài giọng, đồng thời nháy mắt với Vũ Chi Duệ, Vũ Chi Duệ hiểu được nàng không yên tâm về Tiêu Dật, ý bảo hắn tìm người giám sát ông, vì vậy chắp tay nhận lệnh rồi dẫn Tiêu Dật đi ra ngoài.

Sau khi Tiêu Dật lui ra, An Ninh Hề nói với Yến Lạc: "Phái người đi mời Bắc Mạnh vương tới đây, nói bổn cung có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với hắn."

Yến Lạc đáp vâng, đi ra phía ngoài cửa sai một cung nhân đi làm, rồi quay về bên cạnh nàng, "Tay Quân thượng không sao chứ?"

Lúc này An Ninh Hề mới chú ý tới cánh tay phải của mình, nhẹ nâng tay cánh tay lên, thở phào một cái, "Cũng may không việc gì."

Yến Lạc gật đầu, khom người đứng sang một bên, lòng An Ninh Hề đang không ngừng suy nghĩ nên không có ý định nói chuyện, bầu không khí rơi vào yên lặng.

Không lâu sau Cố Bằng Hiên bước vào thư phòng. Vừa rồi trong bữa tiệc hắn uống không ít rượu, vừa bước vào cửa mùi rượu liền sộc vào mũi. An Ninh Hề phất tay với Yến Lạc, Yến Lạc thi lễ với Cố Bằng Hiên rồi đi ra ngoài, Cố Bằng Hiên lại nhìn cô ấy cười ngả ngớn, "Hôm nào cho quả xem một chút diện mạo của cô thế nào nhé."

Vốn bản chất đã quen phóng túng, lúc này lại có hơi men, lời nói tuy vô tâm nhưng đối với Yến Lạc luôn để ý tới dung mạo đã bị hủy của mình mà nói thì thật chói tai. Vì thế, dù đã biết thân phận cao quý của Cố Bằng Hiên, nhưng Yến Lạc vẫn không kiềm được mà trừng mắt bén ngót với hắn rồi mới đi ra ngoài.

Cố Bằng Hiên hơi sửng sốt, sau đó không nhịn được mà bật cười, quay đầu nhìn An Ninh Hề thì thấy dường như nàng đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó, thôi cười bước qua phía nàng hỏi, "Ninh Hề, tỷ sao vậy?"

An Ninh Hề choàng tỉnh, nhìn hắn một hồi, như đang cố gắng đè nén điều gì đó, một lúc sau mới lên tiếng: "Tiểu Hiên, ta định đi Tây Hoa ký hiệp ước kết minh."

Cố Bằng Hiên ngạc nhiên, tỉnh rượu hơn nữa, "Sao đột ngột như vậy?"

An Ninh Hề cười lạnh nói: "Đột ngột? Ta lại cảm thấy không thể chờ đợi được nữa."

Cố Bằng Hiên thấy vẻ mặt bất thường của nàng, vội hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

An Ninh Hề lắc đầu, "Không phải xảy ra chuyện gì mà là ta bất ngờ phát hiện ra được một chuyện." Nàng ngước mắt nhìn Cố Bằng Hiên, thê lương nói, "Đệ có biết không, không ngờ bọn họ vu cáo ta mưu phản, ta thật sự không ngờ, mình chịu bao đau khổ dưới đáy vực sâu suốt mười năm, lại còn đeo mang thêm cái tội danh như vậy."

Cố Bằng Hiên sửng sốt, "Cái gì? Có chuyện này nữa sao?"

An Ninh Hề gật đầu, có vẻ mệt mỏi khép mắt lại, đến khi mở mắt ra giọng nói đã cực kỳ bình tĩnh, "Ta quyết định hai ngày nữa sẽ lên đường đi Tây Hoa, đệ có tính toán gì không? Nam Chiêu hiện đã thoát khỏi khó khăn, đệ không cần lo lắng nữa, có thể quay về Bắc Mạnh rồi."

Cố Bằng Hiên suy nghĩ một lúc rồi nói, "Vậy đệ đi cùng tỷ, đi qua Tây Hoa rồi trở về nước luôn."

An Ninh Hề cười cười, "Giống trống khua chiêng như vậy, đệ sợ người khác không biết quyết tâm ủng hộ Nam Chiêu của đệ à?" Nàng thở dài, "Tiểu Hiên, đệ giúp tỷ nhiều như vậy, bảo tỷ sau này làm sao báp đáp đệ đây?"

Cố Bằng Hiên im lặng nhìn nàng, người trước mắt mặc dù đang nói chuyện, nhưng lại khiến hắn có cảm giác không chân thật, như thể tỷ ấy có thể biến mất bất cú lúc nào, cũng tựa như mười năm trước vậy.

Nghĩ vậy, Cố Bằng Hiên theo bản năng tiến sát lại chỗ nàng, đặt tay lên bàn tay phải đang đặt trên bàn của nàng, nhẹ giọng thở dài, "Không cần báo đáp, chỉ cần tỷ sống tốt là được."

Mu bàn tay lạnh buốt của An Ninh Hề được lòng bàn tay ấm áp của hắn phủ lên, trong lòng cảm động không thôi. Hàng mi nàng khẽ run, một lúc sau đột nhiên cười nói, "Tiểu Hiên đã trưởng thành thật rồi, bàn tay cũng rộng lớn hơn rất nhiều."

Cố Bằng Hiên ngẩn người, chậm rãi thu tay lại cười nói, "Đúng vậy, dù sao cũng đã mười năm, ai rồi cũng phải trưởng thành, đệ dầu gì cũng đã làm cha rồi mà."

An Ninh Hề rũ mắt cười, "Tốt, có dịp nhất định phải cho ta gặp mặt đám nhóc cháu của ta đấy."

Cố Bằng Hiên khẽ cười, "Được. Vậy đến lúc đó chúng ta sẽ cùng khởi hành. Đệ về nghỉ đây, vẫn còn chưa tỉnh rượu đây này." Hắn vừa cười ha hả nói vừa đi ra ngoài.

An Ninh Hề nhìn theo bóng lưng của hắn, không khỏi thở dài trong lòng, mười năm rồi, mọi thứ đều đã thay đổi, nàng đã không còn đoán được trong lòng hắn nghĩ gì nữa. Vừa rồi nàng cố ý phân rõ giới hạn như vậy, không biết trong lòng hắn cảm thấy thế nào.

An Ninh Hề cũng biết hành động vừa rồi của Cố Bằng Hiên có lẽ chỉ xuất phát từ sự quan tâm chứ không có ý gì khác, nhưng lòng nàng luôn xem hắn như đệ đệ, tuy độ tuổi bây giờ tuổi của nàng sợ còn chưa bằng hắn. Huống chi An Ninh Hề vẫn luôn lấy báo thù làm mục tiêu, trong lòng không hề nghĩ đến chuyên gì khác. Thâm chí thật lòng nàng còn nghĩ, mình hôm nay hoàn toàn không xứng với Càng nghĩ nàng càng khẳng định nàng hôm nay hoàn toàn không xứng với một người đàn ông có tâm địa lương thiện như tiểu Hiên.

Ngồi sau bàn việt một lúc lâu nữa nàng mới đứng dậy đi vào chính điện, lòng cũng đã bình tĩnh trở lại. Trước khi báo được thù nàng sẽ không nghĩ tới chuyện gì khác. Đây cũng chính là ý niệm duy nhất trong đầu nàng lúc này.

An Ninh Hề đang định đi vào phía sau điện nghỉ ngơi, vừa xoay người đột nhiên nhìn thấy Yến Lạc, "Yến Lạc, nghe nói người Tây Hoa ngoài coi trọng võ học cũng rất tinh thông thuốc trị thương, lần này đi Trường An bổn cung sẽ giúp ngươi tìm thuốc tốt hơn, để mau sớm xóa đi vết sẹo trên mặt cho ngươi. Ngươi đừng quá để ý, Bắc Mạnh vương là người không câu nệ, miệng nói nhưng lòng không nghĩ gì, lúc nãy hắn chỉ nói giỡn với ngươi thôi."

Yến Lạc nghe vậy vô cùng sửng sốt, hồi lâu sau mới lắp bắp hỏi lại: "Quân thượng muốn đi Trường An?"

"Ừ, mấy ngày nữa sẽ đi." An Ninh Hề ngạc nhiên liếc nhìn Yến Lạc, "Sao thế?"

Yến Lạc hồi phục tinh thần, vội vàng lắc đầu, "Không gì ạ, Yến Lạc chỉ đang nghĩ nên tranh thủ chuẩn bị đồ đạc sớm một chút."

An Ninh Hề gật đầu xoay người đi vào nội điện.

Yến Lạc đứng đó rất lâu mà vẫn chưa hết ngỡ ngàng. Sắp được về Trường An rồi? Vậy chẳng phải cũng sắp được về nhà rồi sao? Nàng chợt khựng lại cười khổ. Nhà ư? Nàng còn nhà sao? Khẽ thở dài trong lòng, có điều được trở về Trường An dù sao cũng tốt hơn không bao giờ được về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.