Giang Sơn Tươi Đẹp

Chương 15




Thời gian như ngưng trệ, tai An Ninh Hề như ù đi, chẳng thể nghe được âm thanh nào khác nữa, chỉ còn tiếng cười của hai người kia từng đợt truyền tới xuyên qua màng nhĩ.

Chung quanh như biến thành hầm băng, rồi lại như đang bị thiêu đốt giữa đống lửa phừng cháy bừng bừng, nàng đã không còn phân biệt được mình đang ở nơi nào nữa, chỉ còn biết chìm đắm trong nỗi thống hận như biển triều lai láng không thể tự kiểm soát. Bao chuyện xa xưa hiện rõ mồn một ra trước mắt, toàn thân khắp nơi bê bết máu rơi xuống vực thẳm thoảng như mới xảy ra ngày hôm qua.

"A Di Đà Phật, thí chủ đừng để oán hận làm cho mù quáng, như vậy sẽ chỉ khiến cho lòng mình càng bị dày vò đau khổ thêm mà thôi."

Đồ Di Ca đột nhiên cất giọng nói, lời ông như làn gió mát dịu nhẹ từ từ thổi vào bên tai An Ninh Hề, vực dậy thần trí đang u mê hỗn độn của nàng quay về hiện thực. Nàng hít một hơi thật sâu, qua giọng nói êm ả bình yên đó mới từ từ bình ổn lại cảm xúc trong lòng. Lại giương mắt thì nhìn về phía hai người trên bậc thềm ngọc, biểu cảm trên mặt đã quay về lạnh nhạt hờ hững như lúc đầu, tâm tình cũng ổn định hơn rất nhiều.

Đã nhịn lâu như vậy, hôm nay sao có thể mất kiên nhẫn như thế.

Có lẽ nhận ra ánh mắt của An Ninh Hề đang nhìn mình, tầm mắt Quách Tuệ Nguyệt cũng quét tới, khi nhìn thấy An Ninh Hề, vẻ mặt nàng ta cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ theo phép lịch sự khẽ gật đầu với nàng xem như chào hỏi.

An Ninh Hề hơi ngạc nhiên, sau đó khẽ mỉm cười rồi gật đầu với nàng ta thay cho lời chào. Tâm trạng của nàng giờ khắc này đã hoàn toàn bình tĩnh, cảm giác căm phẫn vừa trỗi dậy ban nãy cũng không còn nữa.

Thời gian khai tiệc đã đến, Sở Nghiệp Kỳ nâng chén ngọc, cười nói với mọi người trong điện: "Hôm nay quả nhân may mắn mời được khách quý các quốc gia đến chúc mừng tiệc đầy tháng của khuyển tử, thật là vinh dự không gì sáng bằng, ly rượu này quả nhân xin kính cạn trước để bày tỏ lòng biết ơn với các vị khách quý." Nói xong hắn ngửa cổ uống một hơi cạn sạch rượu trong chén ngọc.

Mọi người trong điện nghe vậy đều vội vàng nâng chén, từng tiếng chúc mừng rộn rã không dứt bên tai, từng người lần lượt uống cạn rượu ngon trong chén.

Sao đó Sở Nghiệp Kỳ lại nói thêm những lời khen ngợi khách sáo, mọi người nói qua nói lại cứ thế rượu đổ vào bụng cũng không ít. Chỉ có An Ninh Hề mỗi lần đều chỉ mang tính tượng trưng nâng chén chạm nhẹ lên môi rồi đặt xuống, còn Đồ Di Ca bên cạnh chỉ uống vài hớp nước trà.

Nhân lúc rảnh rỗi, An Ninh Hề quan sát những tân khách được mời đến tham dự, dĩ nhiên là không có hoàng đế Trung Chu. Hôm nay trong điện trừ những khách quý là quân chủ các nước khác, số còn lại đều là trọng thần Đông Việt, nhưng dù sao đã qua mười năm, trong số đó đã thay đổi nhiều khuôn mặt mới, ở Đông Việt hiện nay người nàng biết chỉ có mỗi mình Tiêu Như Trung. Nàng lấy làm lạ tại sao không thấy Tiêu Dật phụ thân của Tiêu Như Trung, tất nhiên ông ấy cũng là phụ thân Tiêu Như Thanh cũng chính là An Ninh Hề bây giờ.

Lại nói, Tiêu Dật dầu gì cũng là thừa tướng Đông Việt, chẳng lẽ mười năm trôi qua Tiêu Dật đã không còn giữ chức vị ấy nữa? An Ninh Hề cẩn thận ngẫm nghĩ, không thể nào, khi nàng ở Nam Chiêu đã nghe rất nhiều về chuyện của Đông Việt, Tiêu Dật rõ ràng vẫn còn nắm giữ chức vị thừa tướng, hay là đã xảy ra biến cố gì rồi?

Nghĩ tới đây, nàng lại âm thầm quan sát Tiêu Như Trung, thấy hắn đang trò chuyện cùng một công tử trẻ tuổi vận bộ hoa phục màu xanh sẫm ở bên cạnh, thần sắc mơ hồ ẩn hiện nỗi phiền muộn khó giấu, qua đó cũng có thể nhận ra được có lẽ Tiêu gia đã thật sự xảy ra chuyện.

An Ninh Hề nhếch môi cười nhẹ, Tiêu gia đã từng phụ nàng rất nhiều, vì vậy, cứ coi như thật sự có xảy ra chuyện gì, nàng cũng chỉ biết cười trừ mà thôi.

Sở Nghiệp Kỳ trên bậc thềm ngọc vẫn đang khách sáo hàn huyên cùng mọi người, Quách Tuệ Nguyệt tươi cười hạnh phúc cùng hắn nâng chén hân hoan chúc mừng. An Ninh Hề một tay nâng chén ngọc đưa lên môi, tay còn lại dùng ống tay áo rộng thùng thình che lại chén ngọc, nhưng tầm mắt vẫn quét một vòng quanh điện.

Tuyên Tử Đô không có mặt trong số những người đến dự, mà cái người gọi là Lục công tử Đông Việt lúc nàng rời đi vẫn còn rất nhỏ, nàng cũng chẳng còn nhớ rõ tướng mạo đó, dường như cũng không có ở đây. Xem ra Sở Nghiệp Kỳ nói muốn cùng các quốc gia thắt chặt tình hữu nghị ở trong thiệp mời có lẽ là thật. Hôm nay an bài như thế nhất định là hắn cố ý làm vậy rồi.

Buông chén ngọc trong tay xuống, An Ninh Hề lại cẩn thận đảo một vòng nữa, đến khi nhìn khắp một lượt đại điện mà vẫn không thấy quân chủ của Bắc Mạnh, xem ra hắn thật sự không đến.

Nghĩ đến quân chủ Bắc Mạnh, lòng nàng có chút tưởng niệm, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh bé trai thường hay bám lấy mình năm nào, khi ấy hắn chỉ mới mười một mười hai tuổi, còn mình thì lúc nào cũng gọi hắn là tiểu Hiên tiểu Hiên, hôm nay mười năm không gặp, nói không chừng giờ hắn đã là cha của một đám nhỏ rồi.

Nhớ tới câu chuyện xa xưa ấy, An Ninh Hề không nén được tiếng thở dài.

Mỗi một chuyện xảy ra trong đời, và người nào có liên quan đến, nàng đều nhớ rất rõ ràng. Ai đối tốt với nàng, nàng sẽ ghi nhớ mãi mãi, ai từng hại nàng, tất nhiên nàng cũng khắc cốt ghi tâm suốt đời.

Mọi người sau một hồi ăn uống no say, lại bắt đầu khách sáo hàn huyên, Sở Nghiệp Kỳ tuyên vũ cơ lên biểu diễn. Thân ảnh như mây, thướt tha chập chờn, muôn màu muôn sắc, điệu múa uyển chuyển tinh tế khiến ai xem cũng ngất ngây như say rượu, đua nhau mở lời khen tặng Đông Việt không ngớt làm cho hai phu phụ Đông Việt càng thêm tươi cười hớn hở.

An Ninh Hề ngoài mặt mỉm cười, nhìn qua có vẻ hết sức nghiêm túc thưởng thức, nhưng trên thực tế thì lòng đang thầm mỉa mai bởi sự nịnh bợ lấy lòng của đám người trước mắt. Đồ Di Ca ngồi cạnh nàng có lẽ đã nhập thiền, đến cả mi mắt cũng không hề động đậy.

Nhưng trong những người hiện đang có mặt cũng có người giống An Ninh Hề, không có ý bợ đỡ lấy lòng khen tặng Sở Nghiệp Kỳ.

An Ninh Hề bắt đầu cẩn thận quan sát người nọ, người ấy ngồi đối diện xéo với nàng, chính là người đàn ông ngồi cùng Tiêu Như Trung. Tuổi độ chừng hai ba hai bốn gì đó, diện mạo cũng khá tuấn tú, da dẻ trắng trẻo như con gái. Khi nãy An Ninh Hề không nhìn kỹ, bây giờ sau một hồi đánh giá, mới phát hiện nơi cổ áo trên xiêm y hắn có thêu hoa văn nhìn như ký hiệu riêng biệt chỉ vương tôn quý tộc mới có.

An Ninh Hề định thần lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Tiêu Như Trung và hắn, khẩu âm nghe hơi quen quen, cách phát âm rất giống Tri Ngọc, chẳng lẽ cũng là nhân sĩ Tây Hoa? Sau đó nghe trong cuộc nói chuyện Tiêu Như Trung xưng hô với hắn là "Thế tử", An Ninh Hề mới chợt hiểu ra, thì ra vị này chính là thế tử Tây Hoa, khó trách nhìn một vòng nãy giờ mà vẫn không thấy Tây Hoa vương đâu cả.

Dòng suy nghĩ miên man vừa kết thúc, vài điệu nhảy dạo đầu cũng đã biểu diễn xong.

Sở Nghiệp Kỳ phất tay cho nhóm vũ cơ lui xuống, liếc mắt nhìn sang Quách Tuệ Nguyệt ở bên cạnh, thấy nàng trêu đùa với hài nhi ở trong lòng, sau đó bất ngờ chuyển ánh mắt ngà ngà say sang hướng Đồ Di Ca ngồi bên cạnh An Ninh Hề, cười nói: "Lần này khó khăn lắm mới mời được đại sư đến cầu phúc cho khuyển tử, hay là nhân dịp này mời đại sư đặt cho khuyển tử một cái tên luôn, không biết ý đại sư thế nào?"

Mọi người trong điện vừa nghe Đồ Di Ca lần này đặc biệt cất công đến chỉ vì cầu phúc cho tiểu thế tử, lòng càng thêm kính sợ Đông Việt muôn phần. Dù gì Đồ Di Ca cũng là bậc cao tăng, không phải ai muốn mời là có thể mời được.

Đương nhiên, sở dĩ Sở Nghiệp Kỳ đưa ra thỉnh cầu này với Đồ Di Ca cũng xuất phát từ nguyên nhân nói trên, hắn dĩ nhiên cũng phải cần mặt mũi.

Nhưng vừa dứt lời, Đồ Di Ca còn chưa ngẩng đầu đáp thì một giọng nữ lanh lãnh bất chợt vang lên, "Đông Việt vương nếu không chê, bổn cung ngược lại có một cái tên nghe rất hay."

Sở Nghiệp Kỳ tò mò "Ồ" một tiếng, giương mắt nhìn sang mới phát hiện giọng nói vừa cất lên chính là của Nữ hầu Nam Chiêu bên cạnh Đồ Di Ca. Tuy hắn hỏi đích danh Đồ Di Ca, nhưng lúc này thấy Nữ hầu đã lên tiếng nên hắn cũng không tiện từ chối, đành phải theo lễ tiết mà hỏi: "Nữ hầu cũng có hứng thú sao? Vậy đừng ngại nói ra thử xem."

An Ninh Hề khẽ cười cười, ánh mắt thoáng đảo qua hắn rồi dừng lại ở Quách Tuệ Nguyệt, nhếch môi từ tốn rành rẽ nói: "Văn nhân thường tài học xuất sắc, khí chất cũng vượt bậc hơn người, chi bằng đặt tên là Văn đi, ngài thấy thế nào?"

Lời vừa dứt liền kéo theo tiếng choang lanh lảnh, mọi người theo âm thanh đó nhìn lại, trên thềm ngọc Quách Tuệ Nguyệt ngồi cạnh Sở Nghiệp Kỳ một tay ôm đứa bé, một tay trống rỗng giơ lên giữa không trung, chén ngọc trong tay đã rơi xuống đất vỡ tan tành. Trong mắt nàng ta không che giấu nỗi khiếp sợ, mặt cắt trắng bệch không còn chút máu, bờ môi run run cả buổi mới lẩm bẩm thì thào nói: "Đừng... Đừng lấy tên này...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.