Giang Nam Thiện Nương Tử

Chương 9




Chương 9

Tạ Cảnh Sướng làm xong việc, từ thư phòng trở lại Dung Thu Viên đã là nửa đêm.

Hắn nghỉ ngơi tắm rửa rồi lõa thể ngồi ở mép giường nhìn Ức Thu ngủ say, vươn đại chưởng ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nàng, vết sẹo ở má phải một chút cũng không ảnh hưởng đến sắc đẹp của thê tử.

Hắn hảo muốn nàng a! Chính là thân thể của nàng……

Ai, hắn đã sớm biết rồi, không phải sao? Hắn cố ý muốn thú nàng, thì phải chấp nhận chuyện này.

Hắn cúi đầu hôn cánh môi xinh đẹp, yếu ớt nhấm nháp rồi lập tức thối lui.

Nhưng tay hắn lại đặt lên bộ ngực nàng — chỉ là thời điểm cởi bỏ vạt áo của nàng, khiến hắn cả kinh, hai tay kiềm lòng không đậu ở phía trên bộ ngực nở nang vuốt ve, đem vạt áo càng mở rộng thêm làm cho thân thể trắng nõn mềm mại lộ ra ngoài.

Tạ Cảnh Sướng con ngươi đen nhanh chóng nhìn chằm chằm tiểu mỹ nhân trên giường , tiếng thở dốc quanh quẩn trong căn phòng yên tĩnh. Dục vọng của hắn được khơi mào, giữa hai chân vừa nóng lại vừa cứng, cả người bị kéo căng!

Hắn phải rời đi, nếu không sẽ có chuyện xảy ra!

Tạ Cảnh Sướng thống khổ muốn bước đi, bất quá hắn chính là không động đậy, nhìn chằm chằm thiên hạ ngủ say trên giường, song chưởng du di trên thân thể nàng –

Lão thiên gia, ngươi thật tàn nhẫn! Vì sao đem thân mình Ức Thu biến thành như vậy?! Hắn suy nghĩ lung tung làm lực đạo trên tay bất giác tăng thêm.

“A!” Diêu Ức Thu mày liễu nhíu lại, thấp kêu một tiếng rồi tỉnh lại.

“Cảnh Sướng…… Làm sao vậy?” Nàng phát giác hắn ngồi ở mép giường nghiến răng nghiến lợi , khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ thống khổ.

“Không có gì…… Nàng ngủ, ta ngồi một chút là tốt rồi……” Hắn cố nén dục vọng giữa hai chân, không cho thú tính phát tác, kéo hai vạt áo của nàng khép lại.

“Cảnh Sướng……” Diêu Ức Thu ngồi dậy, tinh tế nhìn tướng công thối lui đến bên cạnh bàn.

Tạ Cảnh Sướng cùng dục vọng đấu tranh căn bản không dám nhìn nàng, sợ chỉ cần liếc nhìn nàng một cái, chính mình sẽ xong đời — nàng vừa tỉnh ngủ, tóc mây tán loạn, tinh mâu phủ sương mù, làn da vô cùng mịn màng,dáng vẻ này hấp dẫn hắn a……

Không được! Không thể nhìn!

Hắn nhắm mắt, hít sâu muốn bình tĩnh lại –

“Chết tiệt! Ức Thu, nàng đang làm cái gì?!” Hắn cắn răng phát ra một chuỗi thấp rủa.

Diêu Ức Thu quần áo không chỉnh tề ngồi xổm giữa hai chân hắn,để lộ cái cổ tuyết trắng, hai tay nắm phân thân dục vọng bừng bừng.

Nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên thâm tình nhìn hắn. “Ta muốn giúp chàng. Chàng đang thống khổ……” Nói xong, nàng đem nam tính kiên đĩnh nắm trong tay ma sát lên xuống –

“Không!” Tạ Cảnh Sướng toàn thân buộc chặt,yết hầu gầm nhẹ. Hắn vô lực đẩy nàng ra, hai tay chỉ có thể đặt tại trên bàn, cấp tốc hút không khí thở dốc! Ngạo nhân bị kích thích, hơn nữa khi hắn nhìn xuống dưới, rãnh ngực nàng thật rõ ràng……(S: Bạn Song …. -.-! )

Ông trời! Hắn mau hỏng mất!

“Cảnh Sướng, như vậy thích không?” Nàng còn hỏi!

Tạ Cảnh Sướng vô lực trả lời, chỉ có thể gian nan gật gật đầu, từng giọt mồ hôi lớn từ cái trán chảy xuống làm thân thể tinh tráng ướt đẫm.

Mũi nhọn phân thân của nam tính (S: Nguyên si nha , ta chỉ sắp xếp lại vị trí -.-!…)chảy ra vài giọt nước(S: Bạn S không biết thay cái này bằng gì =.=) Diêu Ức Thu biết này đại biểu cái gì, trước kia Dương Lập Hành chính là bắt buộc nàng như vậy — khi đó nàng chỉ cảm thấy ghê tởm phát nôn, nhưng hiện tại nàng là thật tâm vì người nàng yêu thương mà làm, nàng cam tâm tình nguyện.

Nàng vươn cái lưỡi đinh hương liếm đi bọt nước trên mũi nhọn nam tính, Tạ Cảnh Sướng thân mình run lên, cơ hồ đứng không vững phải dựa vào bàn, đầu óc loạn thành một đống. Hắn muốn đẩy nàng ra, không muốn nàng ủy khuất bởi vì hắn biết tên họ Dương kia từng bắt buộc nàng làm thế này. Nhưng hắn lại trầm mê với cái lưỡi của nàng,khoái cảm đang xông thẳng lên não!

Nàng nửa thân trần mở cái miệng nhỏ nhắn,có ý muốn đem ngạo nhân của hắn đưa vào miệng, nhưng nó quá lớn, nàng bèn sửa thành hôn môi, hôn từ lối vào trơn truột một đường đi xuống, tới tới lui lui trên nam tính kiêu ngạo của hắn, thấm ướt nó.

Hắn toàn thân xụi lơ, hoàn toàn thần phục cho nàng chòng ghẹo,ngẩng đầu trầm trọng thở phì phò.

“Cảnh Sướng…… Chàng ngồi vào túy ông y đi, như vậy thoải mái hơn.” Cảm giác được thân thể hắn hư nhuyễn, Diêu Ức Thu đình chỉ liếm hôn đối với giữa hai chân hắn, nâng cặp mắt đẹp nói.

Tạ Cảnh Sướng không nói nổi, chỉ thở gấp, cố sức di động chính mình, đem nửa người trên quăng lên túy ông y – loại ghế dựa chuyên môn cung cấp hoan ái, chiều dài mặt ghế cùng tay vịn gấp đôi loại ghế thông thường, nữ nhân hay nam nhân ngồi ở ghế, hai chân đều có thể đặt lên hai bên tay vịn làm thành tư thế hai chân mở lớn,quả là phương tiện cho nam nữ mây mưa, cũng sẽ không làm tóc bay rối loạn,loại ghế này dùng trong phòng ngủ thịnh hành nhất lúc bấy giờ.

Diêu Ức Thu đem đùi phải Tạ Cảnh Sướng nâng lên tay vịn túy ông y, nam tính như trước gắng gượng dâng trào, nàng ngồi quỳ gối trước ghế dựa, mở ra cái miệng thơm tho, đem lối vào nam tính mẫn cảm bỏ vào miệng dùng lưỡi nhỏ vẽ vòng tròn.

“Ân –” Tạ Cảnh Sướng rên rỉ ra tiếng, dục vọng bừng bừng.

Ông trời! Cảm giác này thật sự quá tốt!

Diêu Ức Thu lại đem lối vào của nam căn ngậm trong miệng(S:Linh nhi , ta thấy , ta phục ta quá =]] … L : @.@),tinh tế mút lấy nó.Ngạo nhân bị nàng liếm láp tựa hồ càng trướng đại. Nó run rẩy không ngừng, nàng ngậm không hết khiến nó nhanh nhẹn thấm ướt cái miệng nhỏ nhắn –

“Không! Đừng rời bỏ nó! Miệng mở ra thêm chút đi –” Tạ Cảnh Sướng điên cuồng rống to. Đừng ở thời điểm này mà rời đi! Quá tàn nhẫn! (S: Phụt phụt , thế mà gọi là yêu vợ à … Sướng ca: Kệ ta *quay sang Ức tỷ* chúng ta đi ngủ…S : Vầng còn tôi thức khuya edit =.=! )

Diêu Ức Thu đỏ mặt. Hắn rống lớn thế này là muốn người khác nghe thấy sao, thực mắc cỡ chết người…… Nàng bừng bừng gương mặt lấy tay đỡ lấy vật cứng rắn giữa hai chân hắn, một lần nữa ngậm nó vào miệng,lập tức nghe được nam nhân trên ghế phát ra thỏa mãn than nhẹ.

Nàng nhắm mắt lại, dùng cái miệng nhỏ nhắn cảm thụ dục vọng của hắn.

Nàng qua lại hôn phân thân nam tính, ở phía trước thì ôm trọn liếm láp,khiêu khích trêu chọc.

Tạ Cảnh Sướng thanh âm thô suyễn quanh quẩn trong đêm. “Ức Thu…… Phía dưới cũng muốn……” Hắn khát vọng muốn nàng âu yếm toàn diện.

“Phía dưới?” Nàng không phải tất cả đều hôn sao? Cúi xuống…… khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, ý hắn là chỉ hai cái tiểu hoàn hoàn kia ư……(S: Tác giả * ta bái phục bái phục*)

Nàng ngẩng đầu nhìn bộ dáng hắn thống khổ, tay nhỏ bé nâng túi ngọc phía dưới, vươn lưỡi liền hôn đi xuống.(S : Bạn không biết mất bao cc máu nữa )

“Ân — Ức Thu! Nàng — nàng thật sự thông minh nha!” Tạ Cảnh Sướng cắn chặt răng, bật ra những lời này.(S : Sao lại khen thông minh cái này cơ chứ)

Đêm im ắng, Diêu Ức Thu nguyện ý làm vì hắn, không quên hút từng chỗ từng chỗ nơi đó.( S : Bạn S bó tay rồi)

Theo Diêu Ức Thu tới tới lui lui liếm liếm, Tạ Cảnh Sướng tiếng thở dốc càng ngày càng dồn dập. Đột nhiên, hắn nâng nửa người trên, ôm đầu nàng, mệnh lệnh nàng ngậm chặt nó, dẫn dắt đầu nàng chậm rãi di động cao thấp.

Một dòng nước lớn xông lên đỉnh, hắn động tác càng lúc càng nhanh, cuối cùng hắn gầm nhẹ –

“Dùng sức! Ức nhi –”

Nàng nghe lời ,cái miệng nhỏ nhắn lại dùng lực hút hắn.

“Thêm chút nữa!” Trên trán hắn nổi gân xanh,toàn bộ đều bị sóng triều dục vọng bao phủ.

Nàng ôn thuần nghe theo –

Tạ Cảnh Sướng khuôn mặt tuấn tú điên cuồng hét lên, dưới thân một trận co rút ,rồi phóng ra từng đợt sóng trong miệng nàng (S : Bạn …. Đau mắt quá … bạn phải đi nghỉ lấy sức)

Sau ngày đó, cứ đến nửa đêm, Tạ Cảnh Sướng ở thư phòng vẫn như trước đèn đuốc sáng trưng.

Kỳ thật từ khi Tô Thải Tần đưa công việc phân phó thêm cho người khác, hắn rảnh rỗi hơn rất nhiều. Nhưng chết tiệt, hắn không hề muốn rảnh rỗi!

Có rảnh rỗi hắn tự nhiên sẽ đợi ở Dung Thu Viên; đợi ở Dung Thu Viên, tự nhiên gặp Diêu Ức Thu; Thấy Diêu Ức Thu, hắn sẽ muốn nàng –

Nhưng hắn biết đây là không được, hắn không thể ủy khuất nàng lần nữa.

Cho nên hắn lựa chọn trốn tránh, trốn tới thư phòng, chờ Diêu Ức Thu ngủ, hắn lại trở về. Hắn cũng biết như vậy không đúng, nhưng hắn không thể đối mặt giai nhân mình âu yếm cưỡng chế dục vọng chính mình, hắn gần đây lực khống chế càng ngày càng yếu đi rồi.

Hắn nhìn chiết phiến trong tay mà ngẩn người, hoàn toàn không biết ngoài phòng có một bóng đen thoảng qua.

Ngày thứ tư, trong vườn Dung Thu, nửa đêm vang lên tiếng hắt nước.

Ngày thứ năm thư phòng như trước đèn đuốc sáng trưng.

Ngày thứ sáu, Tạ đại tổng quản cư nhiên luyện quyền vào nửa đêm!

Này đó hành động dị thường đều rơi vào trong mắt người nào đó.

Ngày thứ mười, thần y Triệu Vô Ngôn đến đây.

***

“Tô – Thải – Tần!” Một trận rống giận từ bên ngoài Dung Xuân viên truyền đến.

Tô Thải Tần đang uống trà ngẩng đầu nhìn đến vẻ mặt đầy giận dữ cấp bách chạy tới: Tạ Cảnh Sướng.

“Tô Thải Tần! Đừng tưởng rằng ngươi là chủ tử ta, là có thể tùy ý tham gia vào cuộc sống của ta! Ức Thu tốt lắm, ta không cần bất luận kẻ nào đến quấy rầy nàng!” Hắn hổn hển nói. “Mau bảo Triệu đại phu gì đó rời đi, đừng cho nàng chạm vào Ức Thu! Nếu không ngươi không xong với ta đâu!”

“Tạ tổng quản, ngươi đang nói cái gì? Ta nào có gọi người đến xem Ức Thu!”

Tô Thải Tần vẻ mặt vô tội.

“Không phải ngươi thì còn ai vào đây?” Tạ Cảnh Sướng lại rống to.

“Là ta.” Âu Dương Liệt mở miệng.

“Di? Liệt, chàng làm cái gì, để cho Tạ đại tổng quản nổi trận lôi đình như thế với ta?”

“Ta phái người thỉnh Triệu Vô Ngôn lại Hấp huyện một chuyến,tiện thể xem bệnh cho Tạ tẩu.” Âu Dương Liệt không nhanh không chậm nói.

“Ức Thu không có bệnh! Nói Triệu Vô Ngôn trở về đi!” Tạ Cảnh Sướng lại rống to. Hắn không cần bất luận kẻ nào chạm vào thê tử của hắn!

“Triệu Vô Ngôn đến đây? Ta phải đi xem nàng!” Tô Thải Tần vừa nghe bạn tốt khuê phòng Triệu Vô Ngôn đến liền cao hứng phấn chấn đứng dậy, vội vàng hướng Dung Thu Viên đi, cũng không quan tâm Tạ Cảnh Sướng sắp tức điên bên cạnh.

“Liệt huynh, mau bảo đại phu trở về! Ức Thu tốt lắm, chúng ta không cần đại phu!” Tạ Cảnh Sướng vẫn giống chó điên. (S: nguyên văn ạ =.=!)

“Tạ huynh, ngươi và ta không tính là thân thiết, bất quá ngươi từng giúp Thải Tần rất nhiều việc, vì Tô gia cúc cung tận tụy, cho nên ngươi hiện tại có chuyện, ta phải giúp một tay.”

“Ta không cần hỗ trợ! Mau nói đại phu –”

Hắn nói còn chưa nói xong, đã bị Âu Dương Liệt đánh gãy. “Tạ huynh, suốt ngày hắt nước lạnh lên thân,ngồi lì ở thư phòng, nửa đêm luyện quyền thống khổ chẳng giải quyết được gì. Vợ chồng ở chung nhưng là cả đời, không phải vài ngày đâu!”

“Ngươi? Liệt huynh……” Hắn đều biết?

“Tạ huynh, Triệu Vô Ngôn là đại phu đáng tín nhiệm, kết quả chẩn trị tuyệt đối sẽ không để người ngoài biết, ngươi có thể yên tâm. Chúng ta hiện tại phải đi Dung Thu Viên xem Triệu đại phu nói như thế nào.” Âu Dương Liệt nói xong liền kéo Tạ Cảnh Sướng có điểm xấu hổ đi về Dung Thu Viên.

***

“Tạ phu nhân, vết sẹo trên mặt ngươi muốn hoàn toàn bỏ đi, chỉ sợ không có khả năng. Nhưng ta có thể động đao đem chỗ sưng vù chung quanh loại trừ, bôi thêm chút thuốc mỡ, sẹo này sẽ trở nên nhỏ đi, sau này ngươi thêm chút phấn, vết sẹo này sẽ không còn rõ ràng nữa.” Triệu Vô Ngôn hướng Diêu Ức Thu giải thích.

Nàng từ Kiến Ninh phủ phong trần mệt mỏi tới đây, vừa xuống xe ngựa liền tìm Diêu Ức Thu. Khi đó Tạ Cảnh Sướng đang ở thư phòng biết có đại phu tìm thê tử, tức giận đến lập tức muốn đuổi người lại bị Diêu Ức Thu đẩy hắn dời đi ,mới nổi trận lôi đình tới chỗ Tô Thải Tần, cho rằng đại phu Mông Cổ này nhất định là do Tô Thải Tần tìm đến.

“Triệu đại phu……” Diêu Ức Thu vừa muốn mở miệng liền bị tiếng bước chân dồn dập bên ngoài đánh gãy.

“Triệu Vô Ngôn, thật là ngươi! Như thế nào đến đây? Ta rất nhớ ngươi nha!” Tô Thải Tần tiến vào trong phòng thấy Triệu Vô Ngôn bèn cười tưng bừng.

“Ngươi gần đây khỏe không? Liệt huynh không bồi bên cạnh ngươi?” Triệu Vô Ngôn thản nhiên cười.

“Ta ở đây.” Âu Dương Liệt cùng Tạ Cảnh Sướng xuất hiện.

“Liệt huynh đã lâu không gặp. Vị này là……” Triệu Vô Ngôn miết hướng nam nhân bên cạnh hắn.

“Vị này chính là người ta đã nói trong thư, Tạ Cảnh Sướng. Cảnh Sướng, vị này là thần y Triệu Vô Ngôn, y thuật của nàng nổi tiếng thiên hạ, có thể nói là Hoa Đà tái thế.” Âu Dương Liệt giới thiệu.

Mọi người hàn huyên một lát, Âu Dương Liệt lôi kéo Tô Thải Tần đi, Tô Thải Tần còn không nguyện ý, Âu Dương Liệt liền dỗ nàng nói muốn giúp Triệu Vô Ngôn thiết yến tẩy trần, lại ở bên tai nàng nói chút lời ám muội, Tô Thải Tần mới đỏ bừng mặt cùng hắn đi ra ngoài.

Triệu Vô Ngôn đối mặt Diêu Ức Thu cúi đầu không nói cùng Tạ Cảnh Sướng đường nét trên khuôn mặt cứng ngắc, đóng lại cửa phòng, xoay người ngồi vào chỗ của mình hớp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Hai vị việc khuê phòng có vấn đề gì?”

“Không có vấn đề! Ngươi có thể đi rồi!” Tạ Cảnh Sướng cứng rắn nói, đánh chết không chịu thừa nhận.

“Cảnh Sướng……” Diêu Ức Thu lo lắng nhìn phu quân.

“Ta nói không có vấn đề chính là không có vấn đề! Ngươi có thể đi!” Tạ Cảnh Sướng kích động đứng dậy.

Diêu Ức Thu đứng dậy nắm bờ vai của hắn, nhỏ giọng khẩn cầu, “Cảnh Sướng, để cho Triệu đại phu chẩn trị cho ta một chút đi! Ta không muốn cả đời cứ như vậy…… Ta muốn sinh tiểu hài tử cho chàng!”

Triệu Vô Ngôn chính là trầm mặc đánh giá trà. Này trà là Tây hồ long tỉnh vị cam nhuận hầu, hảo ngon!

Tạ Cảnh Sướng nhìn thê tử cầu xin liếc mắt một cái, “Ta không cần người khác nơi nơi tuyên truyền chuyện của nàng. Ta đây là vì tốt cho nàng a!”

“Cảnh Sướng, chỉ cần có thể trị hảo thân thể của ta, ta không cần biết người khác nói ta như thế nào. Chàng từng nói qua nếu ta cứ để ý, cuộc sống sẽ không vui vẻ(chỗ này ta chém)…… Ta muốn chữa khỏi, bởi vì ta muốn cùng chàng ân ái đến già, chứ không phải nhìn chàng thống khổ ở thư phòng như thế, nửa đêm còn……” Ức Thu nói xong lời cuối cùng lại có chút nghẹn ngào.

“Ức Thu……” Nàng cũng biết hắn ở thư phòng?

Đúng rồi. Ngay cả Liệt huynh đều nhìn ra được, Ức Thu là thê tử hắn, mỗi ngày cùng hắn ở chung, nàng cá tính lại tinh tế, như thế nào nhìn không ra đâu?

Triệu Vô Ngôn như trước không nói một câu. Nàng từ phong thư của Âu Dương Liệt đã có biết đại khái, hiện tại chỉ chờ chính chủ mở miệng.

Tạ Cảnh Sướng nhìn nhìn Triệu Vô Ngôn ngồi ở một bên, nàng nhìn thực trẻ tuổi, không giống các đại phu lão luyện khác — nàng được không? Nếu nàng không thể chẩn trị bệnh Ức Thu, mà việc này lại tiết lộ ra ngoài kia không phải giống Dương Lập Hành thành công nói với người trong thiên hạ nhạo báng phu thê bọn họ sao!

Giống như biết suy nghĩ của Tạ Cảnh Sướng, Triệu Vô Ngôn rốt cục mở miệng. “Tạ tổng quản ,Liệt huynh đem ta từ Kiến Ninh phủ thật xa mời đến Hấp huyện, không phải để nói huyên thuyên mà là giải quyết vấn đề. So với đứng lãng phí thời gian, chẳng bằng ngồi xuống nói rõ ràng.”

“Cảnh Sướng……” Diêu Ức Thu nhìn trượng phu, hắn vẫn đứng như cũ.

Nàng cắn môi dưới, quyết tâm nói ra — nàng muốn thân thể cùng nam nhân âu yếm diện mạo tư thủ!

Nàng nói nhỏ: “Triệu đại phu, ta…… Thân thể của ta không thể…… Không thể hoan ái.”

Tạ Cảnh Sướng không lên tiếng.

Diêu Ức Thu nhìn bóng dáng của hắn liếc mắt một cái, tiếp tục nói: “Mỗi lần hoan ái, liền…… Không thể đi vào……” Nàng nói hàm hàm hồ hồ, còn chưa nói xong, mặt liền hồng thành một mảnh.

“Không thể vào đi? Thân thể của ngươi có đau không? Là thời điểm ái ân, hay là thời điểm phu quân sờ của ngươi? Tạ phu nhân, ngươi giải thích rõ ràng, ta mới có thể chẩn đoán.” Triệu Vô Ngôn mặt không chút thay đổi hỏi, bộ dáng mười phần mười thầy thuốc.

“A…… Chính là…… Vừa mới bắt đầu sẽ không đau…… Sau lại…… Liền…… đau……” Nàng cúi đầu ấp úng. Muốn nàng miêu tả cuộc sống phu thê chính mình thật sự rất khó.

“Ta nói đi!” Tạ Cảnh Sướng cứng rắn nói.

Hắn xoay người, ngồi ở bên cạnh thê tử, ôn nhu cầm tay nàng. Hắn thấy nàng chịu ủy khuất cùng với nàng gian nan nói ra tình huống hai người thì chẳng bằng hắn đến làm việc này cho xong.

“Triệu đại phu, lời nói hôm nay, xác định sẽ không có người ngoài biết?” Hắn lại hỏi.

Triệu Vô Ngôn gật gật đầu.

Tạ Cảnh Sướng hít một hơi. Được rồi! Nếu Ức Thu đã nói như vậy, liền thử xem đi!

Hắn tận lực không cho mặt chính mình đỏ, thanh thanh yết hầu. “Triệu đại phu, ta cùng với Ức Thu là tình đầu ý hợp thành thân,trước khi thành thân, nàng đã nói cho ta biết, thân thể của nàng…… Khụ! Không thể nhận nam nhân. Nhưng ta là cố ý, ta không thể không có nàng, cho dù thân thể của nàng không thể hoan ái.”

Tạ Cảnh Sướng thật đúng là nói nhảm nhiều!

“Tạ tổng quản, nói trọng điểm!” Triệu Vô Ngôn mặt không chút thay đổi.

“Khụ! Chính là lúc ta muốn tiến vào Ức Thu,lại không thể……”

“Nga!” Triệu Vô Ngôn miệng phát ra một tiếng trả lời, thật sâu nhìn hắn.

Tạ Cảnh Sướng nhanh làm sáng tỏ, “Không phải như ngươi nghĩ……”

“Tạ tổng quản, ta nghĩ như thế nào cũng không trọng yếu, quan trọng là, ngươi phải đem chi tiết rõ ràng nói cho ta nghe ta mới có thể chẩn đoán bệnh tình ngươi hoặc tôn phu nhân.” Triệu Vô Ngôn bình tĩnh đáp.

“Vẫn là ta nói đi, Cảnh Sướng.” Diêu Ức Thu nhìn đến trượng phu bình tĩnh mỗi khi gặp chuyện của nàng liền bị người khác hiểu lầm, hoặc bị người ta chế giễu, trong lòng rất khó chịu. Đây là vấn đề của nàng, nàng nhất định phải chính mình giải quyết.

“Triệu đại phu, ta cùng với phu quân thực hiện nghĩa vụ phu thê, thân thể tướng công không có vấn đề mà là ta…… Thân thể của ta không có biện pháp nhận hắn…… Của hắn tiến vào.”

“Là tình huống như thế nào? Tạ phu nhân mời ngươi nói cẩn thận chút.” Triệu Vô Ngôn thong thả nói.

“Là như vậy, ta trước là tiểu thiếp của Dương gia Tùng Giang phủ……” Diêu Ức Thu ngẩng đầu, nhìn thẳng Triệu Vô Ngôn dung nhan xinh đẹp, bình tĩnh, cẩn thận nói chỗ thiếu hụt thân thể, bao gồm chuyện nàng ở Tùng Giang phủ chịu khổ bị làm nhục đều nói. Nghe được nàng ở Tùng Giang phủ phải chịu hành hạ, Tạ Cảnh Sướng lại là đầy một bụng khí.

Triệu Vô Ngôn nghe xong, cúi đầu nghĩ nghĩ, “Tạ phu nhân, khả năng này cần bắt mạch, hiện tại trời sắp tối, ngày mai ta lại chẩn trị cho ngươi, được không?”

Diêu Ức Thu gật gật đầu, Tạ Cảnh Sướng thì không nói gì.

Đêm đó đám người Tô Thải Tần vì Triệu Vô Ngôn thiết yến tẩy trần, khách và chủ vui đến quên trời đất. Chính là Tô Thải Tần uống rượu say liền cầm lấy cái bình nhỏ hỏi Triệu Vô Ngôn đây là cái gì, Âu Dương Liệt đỏ bừng mặt cấp bách ôm thê tử bước vào Dung Xuân viên –

“Tạ phu nhân đừng khẩn trương, thả lỏng thân mình, đem quần áo cởi bỏ, hai chân mở ra.” trong vườn Dung Thu viên truyền đến thanh âm Triệu Vô Ngôn.

Tạ Cảnh Sướng thì ở ngoài cửa canh giữ không cho phép bất luận kẻ nào vào trong.

Triệu Vô Ngôn sau khi chẩn đoán, xác định Diêu Ức Thu sở dĩ không thể cùng nam nhân hoan ái, chủ yếu là cái màng mỏng bên trong hoa huy*t quá mức cứng rắn. Bệnh trạng này gọi là thạch nữ, nam tính không thể thuận lợi tiến vào trong cơ thể của nàng, nếu xông vào, sẽ biến thành nữ nhân đau đớn không chịu nổi.

“Bình thường cái màng mỏng thực yếu ớt này gặp được ngoại lực kịch liệt hoặc tuổi cao đều vỡ tan hoặc héo rút, cho nên xử nữ hay không vẫn là không quan hệ tới màng mỏng. Có một số nữ tử đêm đầu không có lạc hồng, bị hiểu lầm thân thể không trong sạch, quả là oan uổng. Nhưng tình huống của Tạ phu nhân lại trái ngược, của nàng quá mức kiên cố, đem dục vọng nam tính chặn ở bên ngoài, không thể thuận lợi tiến vào trong cơ thể.” Triệu Vô Ngôn cẩn thận hướng hai người giải thích.

“Vậy làm sao bây giờ? Có thuốc gì có thể trị liệu sao?” Diêu Ức Thu nhìn Triệu Vô Ngôn.

“Này không cần thuốc, chỉ cần ở màng mỏng thượng hoa mấy đao, đem nó cắt đi là được.” Triệu Vô Ngôn chậm rãi nói.

“Không được! Ta không thể cho ngươi cầm đao vẽ loạn trên người Ức Thu!” Tạ Cảnh Sướng nhảy dựng lên.

“Cảnh Sướng!” Diêu Ức Thu thầm oán nhìn trượng phu. Nhắc tới thân thể của nàng hắn cũng rất dễ dàng khẩn trương. “Triệu đại phu, kia đối thân thể của ta có nguy hiểm không”

“Sẽ không. Hơn nữa ta có thể thừa dịp khi động đao, thuận tiện trị liệu vết sẹo trên mặt ngươi như đã nói lần trước, đem dấu vết biến thành mờ chút. Ngươi chỉ cần trang điểm thêm phấn liền nhìn không ra nó nữa.” Triệu Vô Ngôn cười yếu ớt.

“Cái gì, ngươi không chỉ muốn động đao loạn hoa ở thân thể Ức Thu lý, còn muốn ở trên mặt nàng loạn cào?!” Tạ Cảnh Sướng tiếp tục rống lên.

“Cảnh Sướng!” Diêu Ức Thu thật sự có điểm thầm oán trừng hắn.

Nàng bình tĩnh nhìn Triệu Vô Ngôn, “Triệu đại phu, khi nào thì có thể giúp ta động đao?”

“Ức Thu, nàng điên rồi?! Nàng ta muốn xằng bậy trên người nàng–” Tạ Cảnh Sướng ở bên cạnh rống to.

“Tùy thời đều có thể.” Triệu Vô Ngôn còn thật sự trả lời.

“Triệu Vô Ngôn! Ngươi xem mạng người như cỏ rác a!” Tạ Cảnh Sướng vẫn cứ rống to.

“Vậy sáng sớm ngày mai.” Diêu Ức Thu nhìn Triệu Vô Ngôn.

“Ức Thu! Ta không cho phép!” Tạ Cảnh Sướng cuồng lên. Này hai nữ nhân cư nhiên lơ hắn!

“Hảo.” Triệu Vô Ngôn gật gật đầu.
“Ta nói! Không cho phép!”

“Chúng ta đi tìm Thải Tần nói chuyện phiếm thôi!” Diêu Ức Thu thân thiết đẩy cửa ra, hướng Triệu Vô Ngôn cười cười.

“Uy — ta nói không cho phép!” Tạ Cảnh Sướng lại tiếp tục rống to.

Không có người để ý đến hắn, hai nữ nhân đã cùng nhau đến Dung Xuân viên tìm Tô Thải Tần tán gẫu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.