Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 57: Nhân ảnh (6)




Sáng hôm sau – Thư phòng Lưu Tử.

“Thiếu gia. Trà của người.” Bạch Bạch cúi thấp đầu đi đến.

Lưu Tử nhìn Bạch Bạch, thở dài một tiếng:

“Nàng vì sao tránh mặt ta?”

“Nô tỳ không có.” Bạch Bạch vẫn như cũ cúi đầu.

Khẽ nhíu mày, Bạch Bạch cảm thấy có một hơi thở nóng rực phả vào sau cổ, tiếp đó, một đôi tay rắn chắc ôm lấy cái eo nhỏ của hắn, một thanh âm trầm thấp vang lên:

“Ta thích nàng, rất thích!”

Bạch Bạch im lặng không nói gì, hắn quả thật không biết nên đáp lại Lưu Tử như thế nào, Lưu tử là nam nhân, hắn cũng là nam nhân. Hai nam nhân làm sao có thể chứ, oa oa chủ nhân, mau cứu ta đi. Đang trong lúc mải mê suy nghĩ thì hắn cảm nhận được có vật gì mềm mại lướt nhẹ lên cổ hắn, giật mình định thần lại mới phát hiện Lưu Tử đang ôn nhu hôn lên cổ hắn, đôi bàn tay không yên phận bắt đầu tiến vào bên trong y phục của hắn. Mồ hôi lạnh trên trán Bạch Bạch chảy ra, thân hình run lên. Hắn quả thật chưa từng nghĩ đến sự việc sẽ đi xa thế này. Đôi bàn tay nắm chặt thành quyền, Bạch Bạch vùng vẫy thoát khỏi Lưu Tử, sau đó chạy đi mất.

Song Nguyệt Lâu.

“Chủ nhân! Oa oa oa oa oa oa oa.” Nhược Lam đang say giấc thì bị một tiếng khóc thê thảm làm cho tỉnh ngủ. Mở mắt ra, liền nhìn thấy tiểu hồ ly với bộ lông trắng muốt, leo lên người nó khóc nứt nở, khẽ nhíu mi, Nhược Lam hỏi:

“Có chuyện gì?”

“Oa oa oa oa Lưu Tử…hức hức…ta…ta…”

“Chậc, hắn làm gì ngươi?”

“Hắn…hắn…hức hức…hắn muốn ăn ta.” Bạch Bạch khóc càng ngày càng lợi hại, rống lên trả lời.

“Hửm, thế là đã ăn rồi à? Vậy ngươi ở trên hay hắn ở trên?” Nhược Lam nghe vậy lập tức vùng dậy, ôm lấy Bạch Bạch vội vàng hỏi.

Lời vừa dứt, Bạch Bạch sửng sốt đến nổi quên cả khóc, cặp mắt hồ ly mở to hết cỡ nhìn Nhược Lam. Nhìn thấy biểu tình này của Bạch Bạch, Nhược Lam ôm bụng cười ngất ngưỡng.

“Chậc, sao không nói gì, ta đoán chắc là Lưu Tử ở trên rồi, hắn là tổng công, ngươi là tiểu thụ, há há.”

“Tổng công, tiểu thụ là gì?” Bạch Bạch khịt mũi hỏi.

“Hờ hờ, có nói ngươi cũng không biết đâu. Nói đi, ngươi và hắn, ai ở trên?” Nhược Lam chớp chớp mắt nhìn tiểu hồ ly trong tay mình, tò mò hòi.

“Không có, chúng ta không có làm gì hết nha. Ta và hắn là nam nhân, sao có thể chứ. Oa oa oa oa.” Bạch Bạch lại tiếp tục khóc.

Nghe vậy Nhược Lam âm thầm cười lạnh, ai nói là nam nhân với nam nhân không thể? Chậc chậc, nếu thế thì đam mỹ từ đâu mà chui ra chứ. Bất quá nhũng lời này nó chỉ dám nghĩ ở trong lòng, nếu mà nói ra không chừng tiểu hồ ly này sẽ khóc sập nơi này mất. Khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của Bạch Bạch, Nhược Lam nhẹ giọng hỏi:

“Bạch Bạch, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi có yêu Lưu Tử không?”

“Hức hức…ta không biết…hức hức, hắn rất tốt với ta, ta rất thích mùi hương trên người hắn, rất thơm, rất thoải mái, ta không thích nam nhân đụng vào mình nhưng khi hắn chạm vào ta, tim ta lại đập rất mạnh nha, hai má nóng ran, rất khó chịu.” Bạch Bạch thành thật trả lời

“Nếu giờ có kẻ dám làm thương tổn hắn, ngươi sẽ làm thế nào?”

“Ta sẽ giết kẻ nào dám làm tổn thương hắn.” Bạch Bạch trong vô thức trả lời.

“Thế nếu như hắn thân mật với một nữ nhân khác?”

“Ta sẽ giết hắn!” Bạch Bạch trợn mắt lên nhìn Nhược Lam.

Lời vừa dứt, Bạch Bạch cả kinh, sao hắn có thể giết người chứ? Không thể nào! Nhược Lam híp mắt lại nhìn Bạch Bạch, nụ cười trên môi càng sâu, chậc chậc lại thêm một kẻ động tình rồi, há há. Số mình hình như có duyên làm bà mai thì phải.

“Chủ nhân! Ta chắc không phải là thích tên Lưu Tử kia rồi chứ?” Sau một hồi suy nghĩ, Bạch Bạch ngẩng đầu lên hỏi Nhược Lam.

“Không phải thích, mà là yêu!”

“Yêu?” Bạch Bạch ngoe nguẩy cái đuôi hỏi.

“Ân. Thích, chỉ đơn giản là cảm giác quý mến một người, ngươi có thể thích rất nhiều người nhưng yêu thì chỉ có một. Chỉ cần có người làm tổn thương người ngươi yêu, ngươi sẽ không ngần ngại giết chết họ, nếu như người ngươi yêu phản bội ngươi, ngươi sẽ rất đau, sẽ hận, sẽ muốn giết chết người ngươi yêu.”

Nghe vậy Bạch Bạch cuộn tròn người lại, thanh âm buồn bã nói:

“Nhưng ta và hắn là nam nhân, ta còn là hồ ly, sao có thể chứ?”

“Bạch Bạch. Ngươi là bán yêu bán tiên, hơn nữa chỉ mới năm trăm tuổi, vẫn là một tiểu hồ ly chưa trưởng thành. Đại sư phụ của ta là tiên nhân đã đắc đạo, ta có lần tình cờ đọc được một cuốn sách mà đại sư phụ để lại, trong đó có ghi chép về loài hồ ly bán tiên bán yêu như ngươi.”

“Trong đó ghi gì vậy?” Bạch Bạch vội vã hỏi.

“Trong đó ghi, hồ ly bán tiên bán yêu sau khi trưởng thành có thể thay đổi giới tính của mình.”

“Thật vậy ư?” Đôi mắt của Bạch Bạch sáng rực nhìn Nhược Lam.

“Thật. Giới tính ban đầu của tiểu hồ bán yêu bán tiên chỉ là tạm thời, nếu như có thể bình an mà trải qua thiên kiếp thì lập tức trưởng thành, đến khi đó tiểu hồ sẽ quyết định giới tính cuối cùng của mình.”

“Nếu vậy ta và Lưu Tử có thể?”

“Có thể…Chỉ là…” Nhược Lam trầm mặc bỏ lửng câu nói.

“Người mau nói tiếp đi, sao lại không nói nữa?”

“Chỉ là…trở ngại lớn nhất của hai ngươi chính là thân phận, Lưu Tử là người, còn ngươi lại là hồ ly.”

Nhược Lam vừa nói xong, đôi tai của Bạch Bạch rũ xuống, đôi mắt buồn bã, dúi đầu vào người Nhược Lam. Thấy vậy, Nhược Lam khẽ mỉm cười, thanh âm ôn nhu nói:

“Bạch Bạch, ngươi có hai lựa chọn, một là sau khi trải qua thiên kiếp đắc đạo thành tiên hồ, hai là trở thành con người, nếu như ngươi chọn cách thứ hai, ta có thể giúp ngươi.”

“Trở thành con người? Có thể ư?”

“Có thể, miễn là ngươi nguyện ý. Bạch Bạch, trên đời này có nhiều thứ mà thần tiên cũng không làm được, tựa như Thất tiên nữ cùng Đổng Vĩnh, thà làm uyên ương chốn hồng trần chứ không làm thần tiên. Hằng Nga và Hậu Nghệ cũng vậy, cả Ngưu Lang và Chúc Nữ nữa. Tình cảm của Lưu Tử dành cho ngươi ta nghĩ nên để thời gian trả lời. Nếu trong thời gian ngươi trải qua thiên kiếp, hắn vẫn môt lòng chờ đợi ngươi, không thay lòng đổi dạ, nếu quả thật là thế, Bạch Bạch tấm chân tình này đi khắp một đời người chưa chắc đã tìm được, phải biết quý trọng có biết không?”

“Ân. Bạch Bạch sẽ suy nghĩ.”

“Ngoan! Bạch Bạch ta còn có chuyện muốn nhờ ngươi.”

“Chủ nhân người cứ nói.”

“Đêm nay ta muốn ngươi đột nhập vào cấm địa, điều tra một chút tình hình cũng như đường đi trong đó.”

“Đột nhập, nhưng bằng cách nào?”

“Chậc, ngươi chẳng phải là hồ ly sao, nếu đã có thể biến thành người thì cũng có thể biến thành con vật khác chứ, chẳng hạn như chuột hay muỗi chẳng hạn.” Nhược Lam nheo mắt nhìn tiểu hồ ly đang nằm chỗm chệ trên người mình cười nói.

“A. Ta trước giờ chỉ biến thành người, mấy cái phép biến thành thú, ta chưa thử bao giờ.”

Nghe vậy, Nhược Lam xém ngất xỉu, tiểu hồ ly này rốt cuộc là ở chỗ nào chui ra, cái phép đơn giản như thế mà cũng không biết.

“Ngươi cứ thử đi, biết đâu lại được, ta cần ngươi vào trong đó thăm dò đường đi, chuyện này ngoài ngươi ra, ta quả thật không nghĩ ra ai khác thích hợp.”

Sau một hồi suy nghĩ, Bạch Bạch cuối cùng cũng lên tiếng:

“Ân. Ta sẽ thử.”

Phòng của Lãnh Dạ Thiên Kỳ.

“Chủ nhân! Cửu vương gia gửi mật báo, trong triều Thái hậu bệnh nặng, muốn gặp người.”

“Mẫu hậu? Chậc, lần này chắc không phải là giả bệnh để bắt ta về đấy chứ?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ nhíu mi nghi ngờ.

“Nếu là thư của Cửu vương gia, thần nghĩ là không sai đâu.”

“…..” Lãnh Dạ Thiên Kỳ, trong lòng rối như tơ vò, mẫu hậu bệnh nặng, trong cung ngự y để làm cái gì, tại sao không một ai chữa được. Hiện tại hắn không cam lòng bỏ lại Nhược Lam, nếu đi, hắn phải mang theo nàng, nhưng làm cách nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.