Giang Nam Oán Lục

Chương 11: Tháp thượng tương tư lệ - Lộ bán huyết màn đình




Cù Sở Hòa giơ ngón tay cái khen :

- Phu nhân quả có tài liệu việc.

Diệu Anh phụng phịu lắc đầu :

- Gia mẫu đã dặn tiểu nữ không được trở lại Ôn Châu một mình, mà phải chờ tỷ phu cứu được Doanh tỷ rồi đi theo luôn. Bà sợ gia phụ biết mất Doanh tỷ sẽ dùng kế thay mận đổi đào.

Mọi người sửng sốt nhìn Diệu Anh. Quả thực cô gái kia đã đến tuổi cặp kê, đứng cao gần bằng Tiểu Băng và nhan sắc cũng chẳng kém phần kiều diễm.

Thiết Long cười ha hả :

- Hay lắm! Ta đã hiểu ý lệnh mẫu rồi. Thôi thì Anh nhi ở lại đây với bọn ta vậy.

Diệu Anh thẹn đỏ mặt, ấp úng :

- Bảo chủ nói gì mà tiểu nữ không hiểu?

Cù lão nói khỏa lấp đi :

- Diệu Anh không đi cũng được vì đã có Ôn cô nương thông tỏ địa hình Hàn gia trang. Ngày mai, bốn người chúng ta sẽ lên đường.

Đêm ấy, Tiểu Băng trò chuyện với Diệu Anh đến tận nửa đêm mới về phòng Tuấn Hạc - trêи môi nàng điểm nụ cười bí ẩn.

Tuấn Hạc háo hức bồng Tiểu Băng vào giường. Nàng thẹn thùng nói :

- Tướng công không muốn biết chị em thϊế͙p͙ đã nói gì với nhau ư?

Tuấn Hạc mỉm cười :

- Ta hy vọng nàng đừng tiếp tục tự se dây tự trói mình nữa. Con tim ta đã dành trọn cho nàng, họ chẳng được gì sẽ rất thiệt thòi.

Tiểu Băng sung sướиɠ vô ngần, gối đầu lên ngực chàng thỏ thẻ :

- Thϊế͙p͙ vì quá yêu chàng nên muốn đền bù bằng hai chị em họ Cổ. Hơn nữa, Diệu Anh đã đem lòng yêu chàng từ lâu rồi. Nếu chàng từ chối, chẳng phải là tội nghiệp cho Anh muội lắm sao?

Tuấn Hạc thở dài :

- Tình yêu đâu phải là tài sản mà đem ra bố thí được? Càng lắm thê thϊế͙p͙, gia sự càng rối ren chứ nào có ích gì.

Chàng chấm dứt sự tranh luận bằng người nụ hôn của mình. Tiểu Băng rùng mình rêи xiết, cảm nhận niềm hoan lạc ngút ngàn. Trong lúc này đây, nàng tự hỏi lại lòng và chợt hiểu mình không thể chia sẻ ái ân cho bất cứ ai khác.

* * * * *

Trưa hôm sau, dưới sự cảnh giới của bọn hóa tử từng người âm thầm rời khỏi Văn gia bảo, đi về hướng Đông. Trong cánh rừng thưa cách Lư Lăng bốn dặm đã có cỗ xe song mã và thớt ngựa chờ sẵn.

Trêи thành xe có sơn chiêu bài của lò gốm Long Tuyền. Đây là lò gốm nổi tiếng nhất Trung Hoa, thành lập từ thời Bắc Tống. Mặt hàng sứ Đông Thanh của họ trong và xanh như ngọc. Giá đắt như vàng, chỉ có bọn đại phú, đại thần mới dám sử dụng. Thương thuyền của đám Tây Dương, mắt xanh tóc vàng cũng thường ngược Trường Giang vào Giang Tây để mua những của quý này.

Nghệ thuật làm đồ gốm sứ đời Tống đã đạt đến dình cao của mọi thời đại Trung Hoa. Phía Bắc có các lò Địch Châu, Từ Châu. Trung Nguyên có Nhũ Châu, Quân Châu. Miền Nam có Long Tuyền, Tu Hội... Nhưng danh tiếng của lò Long Tuyền vẫn lẫy lừng hơn tất cả.

Chủ lò Long Tuyền hiện nay là Thượng Kinh Hoa, được coi là người giàu nhất đất Giang Tây. Lão ta lại có chút tài thi phú nên tìm khẩn khoản mời Tuấn Hạc đến chơi. Năm ấy chàng mới mười bốn tuổi, nếu không lão đã gả Phương tiểu thư cho chàng rồi.

Chính vì thông thuộc gia đình họ Phương nên Tuấn Hạc đã đề nghị giả làm họ để đến Ôn Châu. Chàng vẽ lại dung mạo Hương lão và Phương tiểu thư rồi nhờ Diệu Anh, Hà Tú Chân hóa trang.

Giờ đây, chễm chệ trêи xe là một lão nhân lục tuần phương phi, quắc thước và một nữ nhân tuổi độ hai mươi ba.

Theo hầu là lão xà ích gầy gò và một cận vệ to béo râu rậm đầy cằm. Họ chính là Vạn Bác Hồ Tinh và Vô Giới hòa thượng. Trong xe còn một nhân vật đáng chú ý khác, đó là Tiểu Bạch. Nó có một chỗ nằm ở gầm ghế.

Bốn người nhìn nhau cười ngất rồi trực chỉ hướng Đông. Nửa tháng sau, bọn Tuấn Hạc vào thành Ôn Châu mà không gặp trở ngại gì cả.

Bọn đệ tử Biến Hình môn đứng đầy ở cổng thành phía Tây không hề để ý đến cỗ xe của lò gốm Long Tuyền. Hơn nữa, vẹm xe được vén cao và chẳng có một thiếu nữ thâm thấp gầy gò nào cả. Tiểu Băng vốn mập mạp hơn Diệu Anh.

Tuấn Hạc đã nhiều lần trò chuyện vợi Hương lão gia nên biết lão thường trọ ở Hoàng Hải đệ nhất khách điếm. Chàng còn biết tên của lão chưởng quầy là Phùng lão tứ. Nhờ vậy mọi việc diễn ra rất suôn sẻ. Dẫu Biến Hình môn có cài người vào khách điếm cũng chẳng thể nghi ngờ.

Đêm đến, Tuấn Hạc và Tiểu Băng thay áo dạ hành, nương theo bóng tối, đi về hướng Hàn gia trang. Ôn Châu nằm sát bờ Hoàng Hải nên không có tuyết rơi như trong nội địa. Tuy nhiên, gió lạnh căm căm thổi vào da thịt, khiến bách tính ngại ra đường và lên giường rất sớm.

Trêи vai Tuấn Hạc là một con vượn lông đen. Họ đã phải lấy mực tàu để hóa trang cho nó. Ngoài ra chàng còn mang theo một cuộn giây se bằng tơ hảo hạng. Nó dài đến hai mươi trượng và rất bền chắc, dù chỉ lớn bằng cây đũa nhưng chịu được sức nặng của hai người. Đây là bảo bối trộm gà của lão Cù Sở Hòa.

Hai người đi về mé Tây của Hàn gia trang. Cách hào nước mười trượng là một cây Thủy Sơn cao vút và rậm rạp. Còn ở phía trong tường đối diện là cây Du cổ thụ.

Đám đệ tử Biến Hình môn túc trực tuần tra phía trong tường, chỉ một tiếng cá đớp bèo dưới hồ nước cũng bị chúng phát hiện ra.

Tường vây thấp đến cổ nên bọn tuần tra có thể nhìn thấy bên ngoài. Nhưng với khoảng cách mười trượng, chúng khó mà quan sát được động tĩnh ở cây Thủy Sơn bên ngoài. Sương đêm đã che mờ nhãn tuyến.

Tuấn Hạc, Tiểu Băng đã trèo lên tận ngọn cây Chàng dặn dò Tiểu Bạch, cột một đầu dây tơ vào bụng nó rồi vận toàn lực tung mạnh. Thần viên mắt sáng như sao, thấy rõ mục tiêu. Nó dang rộng tứ chi rồi hãm đà rơi rớt xuống nhẹ nhàng. Lúc này, bọn tuần tra đã đi qua, cách xa vài trượng nên không hề phát hiện. Gia dĩ, gió biển thổi vào rất mạnh khiến lá cành khua động, che giấu cho cuộc hạ cánh của Thần viên.

Tiểu Bạch cột chặt một đầu dây vào một cành Du lớn rồi giật nhẹ vài cái. Tuấn Hạc kéo mạnh, thấy không suy suyển liền cố định đầu dây bên này. Cây Thủy Sơn vốn cao hơn cây Du kia hai trượng nên dây tơ chúc về phía trong. Thấy còn dư một đoạn dài, Tuấn Hạc cắt bớt đem theo. Chàng định dùng đoạn dây ấy cột chắc Doanh Doanh vào lưng mình.

Tiểu Băng ở lại còn Tuấn Hạc êm ái trượt nhanh theo đường dây, qua đến cây Du. Bọn tuần tra đâu bao giờ ngờ đến việc đối phương đi bằng đường trêи không, chúng chỉ chăm chú qua sát phía ngoài, để phòng kẻ định vượt hào nước.

Tuấn Hạc và Tiểu Băng nhẹ nhàng lần xuống, đột nhập vào trong. Hàng trăm đao thủ đi lại khắp nơi, cảnh giới rất nghiêm mật, nhưng với thân pháp của Tuấn Hạc và Tiểu Băng thì cũng chỉ vô ích mà thôi.

Diệu Anh nói rõ rằng Doanh Doanh bị nhốt chặt trong khuê phòng, sát bên phòng của vợ chồng Cổ môn chủ. Lão ta lại đích thân giữ chìa khóa.

Tuấn Hạc đã thuộc lòng sơ đồ Hàn gia trang nên mau chóng tìm được nơi giam giữ. Nhưng phòng kế bên vẫn sáng đèn và vọng ra tiếng người cãi cọ. Cổ phu nhân nghẹn ngào trách móc :

- Ông quả là người tham lam, tàn nhẫn, nỡ đem ái nữ ra đổi chác, như thế có khác gì lão Ôn Thiếu Bảo kia đâu?

Cổ môn chủ cười nhạt :

- Biến Hình môn có đến hơn năm trăm đệ tử, nếu lão phu không tính toán thiệt hơn thì lấy gì mà nuôi họ?

Cổ phu nhân mỉa mai :

- Ông còn định che mắt cả ta nữa sao? Phụ thân ta qua đời, để lại gia sản đến năm vạn lượng vàng. Thu nhập các lâu quán tửu hiệu trong thành đâu phải ít? Được ba nhiêu ông gom góp cất kỹ, lại trả lương cho bọn đệ tử rất bạc bẽo, sao giờ còn than thở? Nói thực cho ông biết, lòng người đã chán ghét, phẫn nộ lắm rồi đấy.

Cổ Thiên Hòa bật cười ghê rợn :

- Lão phu nắm sinh mạng chúng trong tay, có gì phải sợ?

Cổ phu nhân thảng thốt nói :

- Chẳng lẽ ông đã hạ độc vào người bọn đệ tử?

- Đúng vậy! Lão phu suốt đời làm gì cũng phải nắm đằng cán.

Cổ phu nhân bật khóc :

- Ta không ngờ ông lại đáng sợ như vậy. Bảo sao không nhẫn tâm nhốt Doanh nhi trêи chót vót thạch tháp giữa mùa đông giá thế này.

Tuấn Hạc giật mình, nhìn về phía hậu trang. Tòa thạch tháp ba tầng kia chính là cấm địa của Biến Hình môn, nơi phụng thờ tổ sư và chế tạo mặt nạ.

Công trình này cao đến sáu trượng và chỉ có một cửa vào duy nhất. Thân tháp hình tròn, xây bằng đá tảng, tầng trêи cùng mới có cửa sổ nhỏ với những song sắt to bằng cổ tay một tiểu hài. Hiện giờ cửa sổ ấy khép kín và không hề có chút ánh sáng nào. Có lẽ Cổ lão sợ phe đối phương nhận ra Doanh Doanh trêи ấy.

Diệu Anh trước đây đã từng dắt Tuấn Hạc đi dạo vòng gia trang, có nói rằng cửa lớn ở chân tháp luôn đóng kín và được canh giữ bởi hai lão nhân mù. Họ là sư thúc của Cổ môn chủ. Cách đây ba mươi năm bị kẻ thù dùng độc phấn ném vào mắt. Họ mất thị giác nên nhận công việc canh giữ tháp tổ sư. Họ chỉ mở thạch môn khi nghe đúng giọng Cổ Thiên Hòa.

Chung quanh tháp không có người tuần tra vì chẳng kẻ nào có thể dùng công phu Bích Hổ Du Tường mà bò lên được.

Nhưng đêm nay, kẻ trèo lên không phải là người mà là một con vượn. Với nó thì chỉ cần điểm tựa rất nhỏ cũng đủ.

Tuấn Hạc cột một dây vào bụng Tiểu Bạch rồi dặn dò tỉ mỉ. Cuối cùng, thì nó cũng hiểu rằng mình có nhiệm vụ lên đến cánh cửa kia, mở ra và cột dây vào chấn song.

Tiểu Bạch thận trọng bám vào những mạch hồ, hay mấu đá nào đấy mà trườn lên. Nó không biết sợ độ cao nên thản nhiên tiến dần, mặc cho gió đông gầm thét thổi vào người.

Thạch tháp này trêи nhỏ dưới to nên tường hơi nghiêng về phía trong. Nếu không có mái ngói lưu ly trêи đỉnh thì chẳng khác gì ống khói khổng lồ.

Tuấn Hạc ngửa cổ trông theo bóng Tiểu Bạch. Chàng hồi hộp đến mức mồ hôi rịn ướt lòng bàn tay. Chàng có thể hứng được Thần viên nếu nó xảy tay rơi xuống, nhưng kế hoạch giải cứu Doanh Doanh xem như thất bại.

May thay, Tiểu Bạch không phụ lòng chàng, nó đã lên đến nơi và cố mở cánh cửa bằng sắt. Cánh cửa gài then bên trong nên kẹt cứng. Tiểu Bạch giận dữ vỗ mạnh.

Tiếng động này làm cho Doanh Doanh tỉnh giấc. Nàng đang mỏi mòn chờ đợi nên hỏi ngay :

- Tướng công đấy phải không?

Tiểu Bạch trả lời bằng cách đập thêm lần nữa. Doanh Doanh mừng rỡ, mở then, chậm rãi đẩy cánh cửa ra. Nàng sợ chính mình sẽ vô tình đẩy chàng rơi xuống đất.

Tiểu Bạch khoan kɧօáϊ trườn lên, chụp lấy song sắt cho đỡ mỏi, rồi khọt khẹt chào Doanh Doanh. Lúc đầu nàng rất kinh hoàng khi thấy con vật đen thủi kia, nhưng tiếng kêu quen thuộc đã giúp nàng trấn tĩnh. Thấy Tiểu Bạch mày mò cởi nút dây dưới bụng, nàng bèn giúp nó cột chặt vào song sắt. Thần viên theo dây đi xuống báo tin, lần này thì nó đến đất rất nhanh.

Tuấn Hạc thở phào, bảo Tiểu Bạch trở lên rồi cùng tung mình nắm lấy đầu dây. Còn cách đến một trượng nhưng không làm khó được chàng.

Thấy tình quân đến, Doanh Doanh thò tay qua song sắt vuốt ve gương mặt chàng mà nức nở. Nàng không dám khóc thành tiếng, chỉ run nhẹ đôi vai gầy.

Tuấn Hạc thì thầm :

- Doanh muội đừng lo, ta sẽ cứu nàng ra ngay.

Chàng kéo dây cột chặt người rồi treo lơ lửng mà cắt song sắt. Hồ Tinh đã trao cho chàng một lưỡi cưa thép đặc biệt có hình lưỡi liềm, dài độ gang tay. Đây là bảo vật mà giới đạo chích hàng mơ ước.

Ngoài này, gió Đông lồng lộng thổi vào rèm ngói gây nên những tiếng rít vi vu nên không đáng ngại. Nhưng Tuấn Hạc sợ hai lão nhân mù phía dưới nghe thấy nên bảo Doanh Doanh lấy chăn nệm phủ lên tấm thiết bản, vốn là cửa đi xuống tầng dưới.

Chàng kiên nhẫn kéo từng đường cưa, từ từ dồn chân lực vào để không làm gãy dụng cụ.

Doanh Doanh lấy bình trà trêи bàn chế vào vết cắt để lưỡi cưa không bị nóng lên.

Hai khắc trôi qua mà như hàng thế kỷ, cuối cùng song sắt cũng đứt rời Tuấn Hạc thở phào, đẩy ngược, mở lối cho mỹ nhân thoát ra.

Để tranh thủ thời gian rời khỏi Ôn Châu, Tuấn Hạc đã phải bẻ song sắt lại như cũ. Chàng cõng Doanh Doanh xuống dưới đất thì Tiểu Bạch ở trêи này tháo nút dây. Nó tung mình rơi xuống. Tuấn Hạc đã chờ sẵn, cử song chưởng vỗ liền tám đạo chưởng kình âm nhu, làm giảm đi dần tốc độ rơi và hứng lấy Thần viên.

Ngày mai, có ai tình cờ nhìn lên cũng chẳng thể biết chấn song kia đã bị cắt đứt chân.

Tuấn Hạc cởi áo đen phủ lên người Doanh Doanh rồi cỏng nàng thoát ra.

Lên đến ngọc cây Du già, chàng dặn dò Tiểu Bạch lần chót rồi đu theo đường dây. Dù Tiểu Băng đã hạ đầu kia xuống thấp hơn nhưng sức nặng của hai người khiến dây chùng xuống.

Tuấn Hạc thận trọng lần từng bước tay, cố vượt đoạn đường năm trượng còn lại. Cũng may, bọn tuần tra không ngẩng đầu lên nên chẳng thấy gì. Sang đến tàng cây Thủy Sơn, chàng để mặc hai nữ nhân ôm nhau khóc lóc, cởi đầu dây rồi lên tận ngọn vẫy tay ra hiệu. Nhãn lực của Tiểu Bạch thiên hạ vô song, đôi mắt lửa kia nhìn xuyên đêm tối. Nó liền cởi đầu dây bên này, nắm chặt rồi giật báo hiệu.

Tuấn Hạc vận toàn lực kéo Thần viên bay bổng lên không rơi về phía mình. Lúc đến gần, Tiểu Bạch buông dây, chụp lấy một cành cây đong đưa vài vòng mới chịu rơi vào tay Tuấn Hạc.

Bọn chàng về đến khách điếm thì đã là đầu canh năm. Vô Giới, Hồ Tinh thở phào đón chào Cổ Doanh Doanh.

* * * * *

Giữa giờ Thìn sáng hôm sau, xe song mã của lò gốm Long Tuyền rời khách điếm lóc cóc đi về hướng Đông.

Rèm xe rộng mở nên ai cũng thấy họ chỉ là bốn người như lúc đến. Ngay một kẻ lão luyện như Đồng Túc Luân cũng chẳng nhận ra có gì đáng ngờ. Gã che miệng ngáp dài, nhìn chăm chú những người đi vào thành. Được vài dặm, rèm xe buông xuống và Doanh Doanh từ gầm ghế chui ra. Cả Tiểu Bạch cũng vậy.

Tuấn Hạc đỡ nàng ngồi xuống cạnh mình. Ba người nói chuyện, cười đùa rất vui vẻ.

Năm ngày sau, đoàn người đến Thượng Nhiên, vào tửu quán dùng bữa. Nơi đây cách Ôn Châu hơn sáu trăm dặm nên chẳng còn phải e ngại Biến Hình môn nữa. Tuấn Hạc tháo mặt nạ, thay áo, trở về là một thư sinh tuấn tú. Nhưng Vô Giới và Hồ Tinh thì không. Hòa thượng có vẻ kɧօáϊ dáng vẻ mới này. Mái tóc trêи đầu và bộ võ phục khiến lão tự nhiên hơn. Mái tóc giả này chỉ đến ngang vai, với giải lụa xanh quanh trán, trông Vô Giới rất giống một tay thủ lãnh cường đạo.

Tòa tửu điếm nằm ngay cửa Đông thành, cạnh đường quan đạo. Nó được nhiều người chiếu cố vì địa thế tốt và diện tích rất rộng.

Tuy chỉ có một tầng và cất bằng tre trúc nhưng cũng khá đẹp mắt. Trong trăm chiếc bàn đã có hơn nửa số đầy người.

Bọn Tuấn Hạc chọn một bàn lớn, gần chậu than hồng. Càng vào sâu đất liền, tiết trời càng giá lạnh. Vị trí này cách xa các bàn khác nên họ có thể tự do trò chuyện.

Vài khắc sau, có một ky mã dưng cương bước vào. Gã cởi áo lông và nón rộng vành trao cho tiểu nhị. Dung mạo và phong thái của người này khiến Tuấn Hạc chú ý. Gã chưa đến ba mươi, mặt mũi tuấn tú nhưng đầy vẻ cao ngạo. Đôi môi mỏng kia lộ nét tàn nhẫn và ánh mắt lạnh lẽo khó tả. Trêи người gã là một bộ trường bào gấm màu xanh, đai lưng cẩn ngọc rất sang trọng.

Nếu không có thanh trường kiếm bên hông, người ta sẽ tưởng đấy chỉ là một chàng công tử thế gia. Nhưng Tuấn Hạc là người học võ, chàng nhận thấy sát khí hừng hực tỏa ra từ toàn thân gã.

Sợ nhìn lén thất lễ, chàng đưa mắt sang phía Tiểu Băng và thấy hai vai nàng đang run lên.

Tuấn Hạc hỏi khẽ :

- Người mới đến là ai vậy?

Tiểu Băng hạ giọng thì thầm :

- Tướng công! Gã ta chính là Khuất Bạch Thành, ân nhân của thϊế͙p͙.

Vô Giới thở dài :

- Không hiểu luyện loại thần công gì mà bần tăng chỉ nhìn thôi cũng nổi gai ốc.

Hồ Tinh mỉm cười :

- Vô Tâm kiếm pháp nổi tiếng nhờ tốc độ và sự tàn khốc Người luyện kiếm hầu như chẳng còn nhân tính nữa.

Tuấn Hạc đã hiểu vì sao Tiểu Băng thà chịu xấu xí chứ không lấy Khuất Bạch Thành. Một phần vì chàng và một phần cũng vì bản chất của họ Khuất. Với một nam nhân như vậy chẳng thể nào có hạnh phúc được.

Bỗng từ ngoài cửa có một lão ăn mày bước vào. Không hiểu vì kém mắt hay vì chiếc nón lá kia che khuất, lão ta vấp vào chân của một đại hán ở bàn ngoài và ngã bổ nhào vào bàn của Khuất Bạch Thành.

Cú ngã quá bất ngờ nên chẳng ai đối phó kịp. Lão ăn mày níu vào mép bàn làm mặt bàn bật lên và cơm canh bắn đầy áo họ Khuất.

Lão ăn mày loạng choạng đứng lên luôn miệng xin lỗi. Nhưng thanh kiếm của họ Khuất đã rời khỏi vỏ, bay đến cắt đứt bàn tay tả của lão ta.

Kẻ bất hạnh kia rú lên thảm khốc, lăn lộn trêи nền quán. Mọi người ồ lên kinh hãi nhưng không dám nói gì. Thế kiếm nhanh như chớp khiến họ không dám nổi máu hiệp sĩ.

Khuất Bạch Thành thản nhiên rút khăn lau áo rồi lạnh lùng bảo bọn tiểu nhị :

- Khiêng lão vất ra cho xa, đừng để bổn tước gia nghe thấy tiếng kêu bẩn tai kia.

Nghe gã tự xưng như vậy, bọn tiểu nhị sợ điếng hồn, đem lão ăn mày đi gấp.

Đôi mắt hổ của Vô Giới lóe lên niềm phẫn hận vô bờ. Tuấn Hạc xua tay :

- Đại sư nhường cho tại hạ.

Vô Giới gằn giọng :

- Công tử hãy chặt tay gã cho ta.

Tuấn Hạc rời bàn, đến trước bàn Khuất Bạch Thành, chỉ mặt gã mà nói :

- Các hạ là gióng dõi công thần mà xử sự như một kẻ cướp vậy. Hãy bước ra ngoài kia, ta sẽ dạy cho các hạ biết thế nào là đạo của kẻ cầm gươm.

Khuất Bạch Thành nhíu mày :

- Ngươi là ai mà nhận ra bổn tước gia?

Tuấn Hạc cười nhạt :

- Phụ thân ngươi bất quá chỉ là một vệ sĩ của Minh Thái Tổ, chứ nào phải bậc trung thần, liệt sĩ gì đâu mà vênh mặt. Bản thân ngươi có công gì với xã tắc mà cứ mở miệng xưng hầu?

Thanh kiếm của họ Khuất lại bay ra, kiếm ảnh trùng trùng sát khí, hơi lạnh thấu xương. Nhưng song thủ tại hạ đã vẽ lên những chưởng ảnh màu hồng nhạt. Chưởng kình mềm mại kia như mảnh lưới tơ bền chắc, níu chặt đường kiếm lại. Và một phát chưởng cách không vỗ vào ngực Bạch Thành.

Họ Khuất hự lên, lùi lại ba bước, máu rỉ ra khóe miệng. Tuấn Hạc cười kháy :

- Té ra Vô Tâm kiếm cũng chỉ tầm thường thôi.

Khuất Bạch Thành lau máu miệng, ngạo nghễ đáp :

- Bổn tước gia nhẹ tay nên ngươi mới chiếm được chút thượng phong. Hãy ra ngoài sân để biết thế nào là kiếm pháp thượng thừa.

Tuấn Hạc quay mình bước ra ngoài, Khuất Bạch Thành nối gót theo sau. Bọn Vô Giới và thực khách cũng ùa cả ra ngoài để quan chiến.

Tiểu Băng run lên vì bối rối. Dẫu sao, Khuất Bạch Thành cũng là người đã cứu mạng nàng.

Tiểu Băng vội gọi lớn :

- Tướng công! Xin chàng vì thϊế͙p͙ mà đừng giết hắn!

Tuấn Hạc mỉm cười gật đầu.

Khuất Bạch Thành đã nhận ra giọng của Tiểu Băng, gã ngửa mặt cười nói :

- Té ra Ôn tiểu thư đã tìm được người để nâng khăn sửa túi. Khuất mỗ sẽ biến nàng tháng góa phụ.

Tuấn Hạc chỉnh sắc nói :

- Các hạ lầm rồi, ta chính là người chồng chính thức đã rơi xuống vực thẳm bốn năm trước.

Khuất Bạch Thành đáp :

- Cũ mới cũng chẳng quan hệ, ngươi đừng mong thoát chết lần nữa.

Dứt lời, gã vung kiếm tấn công ngay. Ở đấu trường rộng rãi, Bạch Thành phát huy được uy lực của kiếm pháp. Gã đảo lộn dưới màn tuyết lất phất, quyết dồn đối phương vào tử địa.

Đường kiếm của gã nhanh như ánh chớp và quỷ dị vô song, mấy lần tưởng chừng như đâm thủng ngực Tuấn Hạc. Nhưng từ hồi được uống viên Tý Ngọ đại hoàn đan của Luân Hồi Đế Quân, bản lãnh Tuấn Hạc tăng tiến vượt bậc, chàng đủ công lực để thi triển pho Tiêu Dao thất thập nhị thủ đến mức chót.

Hai bàn tay chàng biến hóa vô song, lúc nắm lại thành quyền, lúc xòe thành cương đao, lúc giáng chưởng kình. Vì vậy họ Khuất có vũ khí trong tay mà không sao áp đảo được chàng.

Tuấn Hạc đã lỡ hứa không giết gã nên phải bỏ qua nhiều cơ hội tốt. Khuất Bạch Thành chẳng có cái tâm nhân hậu như chàng nên không hiểu. Gã tưởng chàng không giải phá nổi pho kiếm pháp Vô Tâm.

Vô Giới đứng ngoài bỗng thở dài :

- Nếu Tuấn Hạc cứ nương tay mãi thế nào cũng thọ hại. Lòng không có sát khí thì làm sao thắng được?

Tiểu Băng biến sắc lẩm bẩm :

- Chẳng lẽ chính ta đã hại chàng?

Đúng lúc ấy, Bạch Thành dùng đến chiêu tối độc của sở học. Thân hình gã hoàn toàn biến mất trong làn kiếm quang, chỉ còn là một trái cầu thép xanh biếc, lạnh lẽo. Trái cầu chết chóc ấy bay lên, chụp lấy đối thủ.

Tuấn Hạc để mất tiên cơ, vội dồn nội lực vào chiêu “Sủng Khí Phi Phi” để đối phó. Thân hình chàng quay tít như chong chóng, song thủ lướt nhanh tạo nên một bức màn chưởng kình chung quanh mình. Những bông tuyết rơi xuống bị cuốn theo, nhuộm trắng lưới chưởng.

Kiếm quang, chưởng ảnh chạm nhau nổ bùng bùng. Song phương dội ngược ra, người ôm ngực, kẻ cười dài. Một đường kiếm đẫm máu đã vắt từ vai trái xuống hông phải Tuấn Hạc. Nếu là người khác thì lồng ngực đã bị rạch toang ra. Khuất Bạch Thành ngạo nghễ nói :

- Mùi vị Vô Tâm kiếm pháp thế nào?

Ngoài này Tiểu Băng phục xuống khóc ròng :

- Tướng công ơi! Thϊế͙p͙ đã hại chàng rồi.

Tuấn Hạc thản nhiên điểm huyệt chỉ huyết rồi bảo :

- Đúng là ta không đủ bản lãnh để tha chết cho ngươi, nhưng giết ngươi thì rất dễ.

Dứt lời, chàng bốc thẳng lên cao như cánh hạc và quanh thân xuất hiện hàng ngàn chưởng ảnh. Chưởng kình mềm mại nhưng lại phát ra những tiếng ì ầm nhè nhẹ. Khối cầu khí ấy sa thẳng xuống đầu họ Khuất.

Gã lạnh lùng bay lên đón chiêu, hàng ngàn kiếm ảnh tua tủa như bàn chông, đâm vào lưới chưởng.

Tuấn Hạc đã động sát khí nên chưởng kình cực kỳ bá đạo. Chiêu “Trì Ngoại Kinh Lôi” lại uyên náo tuyệt luân nên thanh trường kiếm bị đánh bật khỏi tay Khuất Bạch Thành và hữu thủ của chàng giáng vào vai họ Khuất.

Tiếng xương gãy răng rắc vang lên. Khuất Bạch Thành rú lên thảm khốc, ôm bả vai vỡ nát, phi thân đào tẩu.

Mọi người mừng rỡ hoan hô vang dội. Tiểu Băng chạy đến ôm chân chàng sụt sùi :

- Vì thϊế͙p͙ mà tướng công phải thọ thương.

Tuấn Hạc đỡ nàng lên, cười bảo :

- Tha chết cho gã cũng là cách báo đại ân ngày trước, nàng làm thế là phải đạo. Chút thương tích này nào có đáng gì?

Doanh Doanh xé ngang vạt áo mình băng bó cho phu tướng. Tiểu Băng thấy chàng không giận, càng thêm cảm kϊƈɦ, gạt lệ phụ với Doanh Doanh.

Tuấn Hạc bỗng cau mày :

- Không hiểu gã dùng loại bảo kiếm gì mà đả thương được ta?

Vạn Bác Hồ Tinh nhặt thanh kiếm dưới đất lên xem, lão mừng rỡ nói :

- Xem ra công tử có lời rồi. Đây chính là thanh Lãnh Vân bảo kiếm lừng danh thời Bắc Tống.

Vô Giới cũng tìm được bao kiếm đem lại. Tuấn Hạc cầm lấy, trao cho Tiểu Băng :

- Nương tử hãy giữ lấy mà hoàn lại cho họ Khuất. Nàng được gã cứu mạng, ta đâu nỡ đoạt kiếm gia bảo của gã.

Tiểu Băng ngập ngừng :

- Nhưng nếu Bạch Thành lại dùng chính kiếm này để trả thù chàng thì sao?

Tuấn Hạc trấn an :

- Lần sau ta sẽ không nương tay nưa, dẫu gã có thần kiếm cũng vô dụng.

Vô Giới hòa thượng giơ ngón tay cái khen :

- Quân tử lẫm lẫm, hào khí ngất trời.

Hồ Tinh thanh toán tiền ăn rồi đốc thúc mọi người lên đường. Khi rời Thượng Nhiên được vài dặm, đến một quãng đường vắng thì gặp phục binh.

Từ những bụi lau cạnh đường, đám cung thủ Biến Hình môn đứng lên chĩa tên vào đoàn lữ hành. Và chặn trước xe là Vô Ảnh Phi Đao Đồng Túc Luân. Gã vòng tay cao giọng :

- Kính thỉnh đại tiểu thư hồi trang, đừng bắt thuộc hạ phải thất lễ.

Tuấn Hạc cùng hai nàng bước xuống xe. Chàng mỉm cười hỏi :

- Đồng túc hạ có khỏe không?

Gã ngượng ngùng đáp :

- Cảm tạ công tử, Đồng mỗ vẫn còn tráng kiện.

Tuấn Hạc rút thanh Lãnh Vân kiếm ra rồi nghiêm giọng :

- Ta bảo thật với túc hạ là với khoảng cách này, ta chỉ cần một chiêu cũng đủ lấy mạng túc hạ. Nghĩ tình quen biết cũ, túc hạ hãy rút quân đi.

Đồng Túc Luân hiểu rất rõ bản lãnh của chàng. Gã buồn bã nói :

- Dẫu công tử có giết Đồng mổ cũng vô ích, hai nữ nhân kia sẽ chết vì loạn tiễn mà thôi. Môn chủ đã ra lệnh rằng không bắt được thì phải đem xác về.

Doanh Doanh chấn động :

- Lẽ nào phụ thân ta lại tuyệt tình đến thế?

Tuấn Hạc trầm giọng :

- Đồng huynh nói không sai đâu. Ngay chính bọn đệ tử còn bị lão âm thầm hạ độc.

Đồng Túc Luân biến sắc :

- Sao công tử lại biết?

- Đêm trước ta vào trang cứu Doanh muội có nghe được câu chuyện giữa Môn chủ và phu nhân.

Đồng Túc Luân căm hận rít lên :

- Thế mà lão bảo là linh đan, bồi bổ công lực.

Tuấn Hạc điềm đạm nói :

- Các hạ thử ấn vào huyệt Đới Mạch trêи hông trái, nếu thấy đau đớn là có triệu chứng ngộ độc.

Họ Đồng làm theo, tái mặt than thở :

- Trêи đời, làm gì có một vị sư phụ như vậy. Uổng công bọn tại hạ cúc cung tận tụy phục vụ cho gã.

Vạn Bác Hồ Tinh cười ha hả nói :

- Đã có Thiên Độc Thánh Nữ ở đây, chất độc ấy nào có gì đáng lo? Chỉ sợ chư vị không biết tìm con đường sáng mà đi đấy thôi.

Đồng Túc Luân bừng tỉnh, gã cao giọng nói :

- Anh em, mau lại đây.

Gần trăm cao thủ chạy đến, sắc mặt đầy vẻ lo lắng. Họ cũng đã phát hiện mình bị trúng độc.

Đồng Túc Luân cao giọng :

- Hỡi các huynh đệ, chúng ta đã hết lòng tận tụy với Cổ môn chủ, không ngờ ông ta lại giở thủ đoạn đê tiện như vậy. Nay ta quyết tâm thoát ly Biến Hình môn về làm thủ hạ Văn gia bảo. Ý các vị thế nào?

Đám cao thủ này đã từng được cử đến hỗ trợ Văn gia bảo và được Thiết Long đối đãi rất trọng hậu, khác hằn với Cổ Thiên Hòa. Vì vậy, họ hoan hỉ được về Lư Lăng.

Đồng Túc Luân cùng đám cao thủ quỳ chống một tay bái kiến chủ nhân. Tuấn Hạc vui vẻ đỡ họ đứng lên. Chàng nghiêm giọng :

- Tuấn Hạc xin hứa rằng, Văn gia bảo sẽ là mái nhà ấm cúng, thân thiết của quý vị.

Chàng chỉ nói đơn giản như vậy nhưng cũng đủ để ấm lòng người nghe. Họ đã biết các đệ tử Văn gia bảo được hậu đãi như thế nào. Tiêu cục đóng cửa mà các tiêu sư vẫn không tìm nghề khác, một lòng theo Thiết Long, bất chấp tử sinh.

Đoàn người giờ đây đông đảo gấp bội, rầm rộ kéo về Lư Lăng. Xuân năm nay, Văn gia bảo tưng bừng nhộn nhịp hơn hẳn mọi năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.