Giang Nam Nhu Nương Tử

Chương 3




Cách ngày, Diệp Vân lâu ra thiếp bố cáo, bởi vì muốn tiếp đãi khách quý là thần y Triệu Vô Ngôn, nên ngừng kinh doanh một ngày.

Khắp cả kinh thành, ai ai cũng hỏi nhau xem Triệu Vô Ngôn là thần thánh phương nào, mà lại có thể làm cho Diệp Vân lâu lại phá lệ lại đóng cửa một ngày vì nàng mà nấu cơm.

"Vô Ngôn, danh tiếng của cô cũng thật nổi bật nha, lại có thể làm cho Diệp Vân lâu phá lệ. Tại hạ thật sự là bội phục bội phục."

Vệ Đình Long được mời đến làm người tiếp khách. Sáng sớm hắn nghe nói Diệp Vân lâu mời tới làm khách, còn tưởng rằng chính mình nghe nhầm. Xem ra hôm nay hắn được hưởng phúc của Triệu Vô Ngôn, mấy ai được độc hưởng đồ ăn danh tiếng của lâu.

"Vệ tướng quân, hôm nay mời ngươi đến, nghe nói vấn đề này nhất định phải giữ bí mật." Triệu Vô Ngôn dặn dò lần nữa.

"Vô Ngôn, Vệ tướng quân đã chọn được món ăn chưa?" Nguyễn Tuý Tuyết hỏi.

"Cứ tuỳ ý đi, không cần phiền toái."

"Đúng đúng ! Vô Ngôn nói phải. Dù sao những món đó bất kể là món nào cũng đều ngon như nhau, túy ý chuẩn bị là được rồi.” Vệ Đình Long vội vàng phụ họa, nếu không một lát nữa nàng cũng sẽ quăng cho hắn một ánh mắt rõ ràng.

"Kia...Vậy thì mang lên một đĩa thịt bò thăn, gà nhồi thịt, tôm chiên, cá nướng, thêm canh bao tử cá trích và thịt đông. Vô Ngôn, ngươi cảm thấy như vậy thế nào?"

Triệu Vô Ngôn nghe thấy một đống tên đồ ăn đầu liền choáng váng. Dù sao nàng cũng không kén chọn, liền gật đầu.

"Nguyễn cô nương, có món cá trích đông lạnh không? Món này ăn tốt lắm."

Nói đến đây thì nước miếng Vệ Đình Long đều nhanh chảy xuống.

Triệu Vô Ngôn liếc mắt nhìn hắn một cái.

Nguyễn Tuý Tuyết cười nói: "Vệ tướng quân, cá trích đông lạnh mùa hạ mới có, bây giờ trời lạnh, đã vào đầu thu nên món ăn này không có. Chờ mùa hè sang năm, nếu ngươi thật muốn ăn, ta làm nhiều một chút, sai Hạ Hà đưa qua phủ tướng quân."

"Thật sao? Nguyễn cô nương, ngươi quả thật chính là thần tiên hạ phàm, tâm địa thật tốt quá! Không giống như Vô Ngôn..." Vệ Đình Long liếc nhìn Triệu Vô Ngôn một cái.

"Ta làm sao? Tâm ta không tốt sao? Lẽ ra ta quả thật nên tâm địa không tốt, thấy ngươi chết mà không cứu. Có phải hay không a? Vệ đại tướng quân." Giọng nói Triệu Vô Ngôn sắc nhọn.

"Không không không. Vô Ngôn, ngươi là tốt nhất, cùng với Nguyễn cô nương đều là tiên tử hạ phàm! Ha ha ha." Vệ Đình Long cười khan vài tiếng, che dấu sự xấu hổ của chính mình.

Trong lúc hai người đấu võ mồm Nguyễn Tuý Tuyết đã vào trong phòng bếp, đích thân nấu nướng.

Chỉ chốc lát sau, thức ăn nóng hầm hập được bưng lên, Hạ Hà cùng vị hôn phu Hà Quan Nguyệt từ từ hầu hạ đám người Triệu Vô Ngôn; Nguyễn Tuý Tuyết cũng rảnh tay ngồi xuống, ba người cùng nhau dùng bữa.

"Hạ Hà, ngươi cũng ngồi xuống cùng dùng bữa đi." Triệu Vô Ngôn nhiệt tình mời Hạ Hà ở phía sau.

"Không được. Hôm nay Triệu đại phu là khách quý của lâu, ta cùng Hà nhi sẽ hầu hạ các vị thật tốt, hi vọng các vị ăn vui vẻ, thoải mái ra về." Hà Quan Nguyệt đứng bên người Hạ Hà nói.

"Vị này là..." Triệu Vô Ngôn đánh giá một chút người nói chuyện. Ưm, tướng mạo đoan trang, lời nói khôn khéo, không giống như người làm thuê.

"Vô Ngôn, vị này chính là phu quân của Hạ Hà, Hà Quan Nguyệt, cũng là tổng quản Diệp Vân lâu. Trên danh nghĩa hắn là người làm công của ta, nhưng ta không xem hắn như người làm, cũng giống như không xem Hạ Hà là tỳ nữ. Nhưng hai người này luôn giữ nghiêm chừng mực chủ tớ, ta không biết đã mời bọn họ ngồi xuống cùng dùng bữa bao nhiêu lần, đến bây giờ còn chưa có lần nào thành công." Nguyễn Tuý Tuyết giải thích rõ rang.

"Quan Nguyệt cùng Hà nhi không dám quên đại ân của phu nhân. Chúng ta chỉ hi vọng phu nhân thân mình khoẻ mạnh an khang, như vậy chúng ta đã rất cao hứng." Hà Quan Nguyệt cung kính nói.

"Vô Ngôn, ngươi xem đi." Nguyễn Tuý Tuyết chuyển cho Triệu Vô Ngôn ánh mắt biểu hiện sự đành chịu.

"Phu nhân, Triệu đại phu, tướng quân, các ngài nhanh chóng dùng bữa đi, đồ ăn lạnh, hương vị sẽ không ngon." Ba người nhấc đũa, Nguyễn Tuý Tuyết gắp một khối thịt kho cho Triệu Vô Ngôn, Vệ Đình Long tự gắp một chút thịt bò thăn.

Triệu Vô Ngôn chậm rãi ăn, thật lâu không nói ra lời, cuối cùng chờ đến khi nàng có thể nói, thì đã nghe một loạt câu từ cảm than.

"Trời a! Trên đời sao lại có món ăn ngon như vậy! Hương thơm xông vào mũi! Vừa mát lại vừa mềm……Túy Tuyết, ngươi làm ta rất sùng bái!"

Đình Long ở một bên hạnh phúc nói không ra lời, đôi mắt chớp chớp giống cầu vồng, cảm giác hạnh phúc thẳng tiến vào trong tâm...Nguyễn Tuý Tuyết đối với phản ứng của hai người đã thành thói quen, bởi vì có không ít người ăn đồ ăn của Diệp Vân lâu mà cảm động rơi lệ.

"Thích thì cứ ăn nhiều một chút." Nguyễn Tuý Tuyết lại gắp thêm một ít thịt bỏ vào bát của Triệu Vô Ngôn.

"Tuý Tuyết, món này gọi tên là gì a? Ăn thật ngon."

"Món này tên là thịt đông, chủ yếu được làm từ thịt lợn mà thành, là món ăn rất được hoan nghênh. Từng có một thư sinh sau khi ăn món này, cảm động đề thơ ở trên tường -- này, ngay trên mặt tường."

Triệu Vô Ngôn ngẩng đầu nhìn bút tích rồng bay phượng múa ở trên tường --

Phong cảnh vô hạn sổ kim tiêu,

Càng yêu kinh giang thịt để ăn thiêu,

Không ngấy vi tô mùi tràn đầy,

Đỏ bừng nộn đông lạnh thuỷ tinh hào.

"Vô Ngôn, ta nói cho ngươi biết, đồ ăn Diệp Vân lâu nổi tiếng khắp kinh thành. Lấy món thịt bò thăn mà nói, thịt bò thái rất nhỏ, vừa mềm lại vừa thơm, cực kì mĩ vị." Vệ Đình Long lại gắp thêm một ngụm thịt bò.

"Đúng, đúng, đúng, ngươi sành ăn hơn cả." Triệu Vô Ngôn tức giận nói. Nàng đối với đồ ăn không mấy chú ý, không như Vệ Đình Long là một ẩm thực gia.

Nguyễn Tuý Tuyết nhìn hai người đấu võ mồm, cảm thấy thật sự thú vị, hé môi cười.

"Đúng rồi, Tuý Tuyết, ngươi cũng là lâu chủ Diệp Vân lâu, vì sao chỉ vào ngày một và ngày mười lăm mới vào bếp?" Triệu Vô Ngôn nhớ tới chuyện mà Vệ Đình Long nói qua.

"Năm năm trước, Doãn Đông Tinh nạp thiếp, trong mắt hạ nhân Doãn gia trang ta xem như thất sủng, còn có lão mẹ dạy ta phải sùng Phật, vào ngày một, mười lăm phải niệm Phật, nhắc đi nhắc lại với ta, nữ nhân thất sủng phải cam chịu số phận.”

Nguyễn Tuý Tuyết tiếp tục: "Ta mới mười tám tuổi, dạy ta chấp nhận số mệnh, ta không cam lòng. Hơn nữa sùng Phật rất tiêu cực, ta muốn khai sáng sinh mệnh chính mình! Sau này nghĩ lại, chủ ý này cũng không sai, ngày một, mười lăm niệm Phật, bất luận kẻ nào cũng không được đến Di Thấm viện, như vậy hành động của ta càng tự do, cho nên ta chỉ có vào ngày một, mười lăm mới ở trong lâu làm đầu bếp."

"Ngày thường thì sao?"

"Ngày thường là do tổng quản quan Nguyệt làm đầu bếp. Tài nghệ nấu ăn của hắn không tệ, các ngươi xem Hạ Hà trổ mã thành mỹ nhân, cũng đều là Quan Nguyệt dưỡng ra."

Hạ Hà mặt đỏ lên, cúi đầu, "Quan Nguyệt làm sao khéo tay hơn phu nhân."

Vị hôn phu bên người mỉm cười nhìn nàng.

"Tay hắn nếu không khéo, ngươi sẽ thích hắn sao? Hà nha đầu!" Nguyễn Tuý Tuyết giễu cợt nha hoàn bên người.

"Tiểu thư--" Hạ Hà mặt đỏ bừng.

"Tuý Tuyết, chuyện của Hạ Hà cùng Quan Nguyệt hình như rất đặc sắc." Triệu Vô Ngôn nhìn ra được hai người này không phải tuỳ tiện đến được với nhau.

"Chuyện này nói đến thật dài. Hạ Hà của chúng ta --"

"Phu nhân, ngài mà nói, sau này Hạ Hà sẽ không để ý ngài, cũng không coi sóc Diệp Vân lâu!" Mặt Hạ Hà sắp bị thiêu cháy.

"Vậy không được, Hà nha đầu không trông coi Diệp Vân lâu, Quan Nguyệt sẽ bãi công. Đúng hay không a? Quan Nguyệt." Nguyễn Tuý Tuyết bỡn cợt nhìn nhìn Hà Quan Nguyệt.

"Phu nhân, ngài đại nhân đại lượng,nếu không Hà nhi sẽ..." Hà Quan Nguyệt thoáng nhìn qua vẻ mặt đỏ bừng của thê tử.

"Được rồi, được rồi, không phá các ngươi nữa." Cuối cùng Nguyễn Tuý Tuyết cũng ngừng.

Lúc này Vệ Đình Long đã ăn hết phân nữa món tôm chiên, Triệu Vô Ngôn thì ăn canh bao tử cá trích mà Nguyễn Tuý Tuyết múc cho nàng, chỉ cảm thấy thức ăn thuỷ sản thật mỹ vị, kích thích đầu lưỡi, khó trách Vệ Đình Long nói nếu ăn đồ ăn của Diệp Vân lâu, đảm bảo nàng sẽ không muốn rời khỏi kinh thành. Nàng hiện tại còn có loại cảm giác này.

Sau khi ba người dùng bữa xong, Vệ Đình Long đề nghị đến chơi các thắng cảnh ở kinh thành, ra vẻ nịnh nọt,nhiệt tình cống hiến.

Triệu Vô Ngôn cũng không ý kiến, nhưng Nguyễn Tuý Tuyết bày ra bộ dạng tiểu hài tử muốn đi du lịch, vẻ mặt rất hưng phấn.

Vì thế ba người du ngoạn Pháp Nguyên tự ở kinh thành , Thập Phương Phổ Giác tự, Chân Giác tự, Giới Đài tự, mỗi khi đến một ngôi chùa miếu, ba người đều thành kính cúng bái. Khi Vệ Đình Long dẫn dắt Nguyễn Tuý Tuyết vào trong tự tham quan, Triệu Vô Ngôn ra ngoài tự xem bệnh cho người nghèo khổ và ăn mày, đem dược tuỳ thân của mình phân phát cho họ. Cứ như vậy, một ngày liền trôi qua rất nhanh.

Chạng vạng, xe ngựa hoa lệ của phủ tướng quân đưa Nguyễn Tuý Tuyết về Doãn gia trang, Vệ Đình Long sống chết cứng rắn muốn Triệu Vô Ngôn đến phủ tướng quân làm khách, Nguyễn Tuý Tuyết ở một bên cổ vũ. Hai người kẻ tung người hứng làm Triệu Vô Ngôn đành phải chấp nhận đề nghị của Vệ Đình Long, đến phủ tướng quân làm khách, còn Nguyễn Tuý Tuyết một mình trở lại Di Thấm viện.

Rửa mặt chải đầu xong, Nguyễn Tuý Tuyết thay quần áo rộng thùng thình, nằm trên giường nghỉ tạm một chút, lát sau tỉnh lại, một bên đọc sách một bên dùng bữa tối.

Nàng nằm trên giường, mái tóc rối tung xõa trên gối, mái tóc đen dài sáng bóng, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào hài lòng. Hôm nay nàng gặp lại bạn tốt của mình, làm sao nàng không cao hứng cho được! Hơn nữa bên người nàng ấy lại có một vị tướng quân tuấn mĩ theo đuổi...Vô Ngôn, rượu mừng hẳn là sắp tới!

Phiếm môi đỏ tươi mỉm cười, Nguyễn Tuý Tuyết ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.

* * *

Từ trong Thiên Hạo cư của Doãn gia trang truyền đến từng trận tiếng kêu phóng túng.

Khi vào cửa làm thiếp, Lâm Tú Nhi mới mười sáu tuổi, là tam thiếp tuổi nhỏ nhất.

Nhìn thấy nàng ở dưới thân rỉ phóng túng, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh năm đó Nguyễn Tuý Tuyết cũng là mười sáu tuổi đã gả cho hắn làm vợ.

Năm đó Nguyễn Tuý Tuyết tựa như chồi non mùa xuân, tươi mát mơn mởn, tinh tế xinh đẹp. Hắn ở hoa viên Nguyễn gia, vừa nhìn thấy nàng, tâm như bị người khác hung hăng đánh một quyền, đau đến không thở nổi. Nàng hút hồn hắn, chiếm lấy tim hắn, hắn muốn nàng!

Hắn bắt đầu mãnh liệt theo đuổi nàng. Khi đêm dài yên tĩnh cũng là lúc hắn đi thăm dò giai nhân. Nguyễn Tuý Tuyết là thiên kim nhà giàu điển hình, từ nhỏ đến lớn đều được bảo hộ chặt chẽ, không có cơ hội cùng người khác phái tiếp xúc. Đôí mặt với sự theo đuổi của hắn, nàng liền nhanh chóng ái mộ hắn, không phải là hắn thì quyết không lấy chồng.

Nguyễn phụ biết chuyện hai người, nghiêm khắc phản đối, không chịu đem nữ nhi bảo bối gả cho người không môn đăng hộ đối như hắn. Sau này, vì Nguyễn Tuý Tuyết dùng cái chết uy hiếp, cuối cùng khiến cho cha mẹ nhượng bộ, đáp ứng hôn sự của hai người. Năm đó, đối với việc có thể gả cho hắn làm vợ nàng vô cùng cao hứng, nhận định hắn cả đời chỉ yêu duy nhất mình nàng --

Hắn vĩnh viễn không quên được vẻ mặt của nàng khi nàng nghe nói hắn muốn nạp thiếp, đó là loại vẻ mặt bị chính người mình yêu phản bội, phảng phất như nói chính mình dùng tánh mạng đổi lấy mãi mãi bên nhau, tuy nhiên lại không phải đời đời kiếp kiếp, mà là ngắn ngủi như thế!

Hắn không quên được vẻ mặt này của nàng!

Hắn không quên được gương mặt rơi lệ kia củaTuý Tuyết ...

Mỗi khi đêm dài xuất hiện ở trong mộng của hắn lệ rơi!

Vì sao hắn muốn nạp thiếp? Hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, người nào làm chủ đại gia đại nghiệp mà không phải ba vợ bốn nàng hầu! Người khác kích động, nói hắn đường đường là đương gia Doãn gia trang lại không có đến một thiếp thất thật là khiến người chê cười. Người không biết gì còn tường hắn có chứng e ngại thê tử!

(Vivy: chứng sợ vợ phải hem nhỉ?)

Khi đó hắn còn trẻ hiếu thắng, không chịu nổi lời nói khiêu khích cùng mê hoặc của người khác, tiếp nhận nữ tử mà bằng hữu giới thiệu là Hàn Phượng Cẩm. Hàn Phượng Cẩm bộ dạng xinh đẹp rực rỡ, mạnh vì gạo bạo vì tiền, nàng ở bên người hắn chưa nổi danh tiến hành cùng lúc liền giúp bên trong trang tiếp vài bút đại sinh ý, làm cho hắn đối với nàng vài phần kính trọng.

Người bên ngoài đều nói hắn cấp cho Hàn Phuong Phượng Cẩm một danh phận, nói bất quá chính là làm thiếp, thế nào còn cần chính thất đồng ý! Hơn nữa bên người bằng hữu xác thực thê thiếp thành đàn, chính thê cũng không nói một câu, bởi vậy hắn cũng có ý định nạp thiếp trong đầu.

Nguyễn Tuý Tuyết sau khi biết khóc nháo cả ngày, làm hắn tâm phiền ý loạn, không bước vào Di Thấm viện. Hơn nữa Hàn Phượng Cẩm biết ý hầu hạ, hắn liền rất nhanh quyết định muốn cho Hàn Phượng Cẩm vào cửa làm thiếp.

Không nghĩ tới vào đêm cưới Hàn Phượng Cẩm, Tuý Tuyết liền cát cổ tay, làm hắn kinh sợ không thôi. May mắn là cứu về được, nếu nàng cứ như vậy chết đi, chẳng phải việc vui vừa xong liền làm tang sự sao, quả thật làm hắn điên đầu, cho nên hắn giận dữ!

Sau khi Hàn Phượng Cẩm vào cửa, cực lực giúp hắn xử lí trang vụ, tích cực tham gia kinh doanh Doãn gia tiêu cục, không giống Tuý Tuyết khắp nơi lấy hắn làm trung tâm. Dần dần, hắn cảm thấy mình cùng Hàn Phượng Cẩm là bạn kinh doanh, không phải quan hệ vợ chồng. Hắn muốn quay đầu tìm Tuý Tuyết, nhưng nàng cự tuyệt, cho hắn ngoài cửa, một câu cũng không nói cùng hắn, hắn cực kỳ buồn khổ.

Sau này nữ nhi của một bằng hữu giang hồ là Lí Loan thấy hắn bộ dạng suất khí, thân cường thể kiện, tự nguyện vào cửa làm thiếp, vì thế hắn có thêm thiếp thứ hai.

Lí Loan vào cửa, Hàn Phượng Cẩm nóng lòng bảo vệ địa vị của mình, đối với mọi sự vụ của hắn đều muốn tham gia, làm cho hắn bực bội không thôi. Lí Loan tự nhận so với Hàn Phượng Cẩm còn thương hắn, cho rằng mục đích của Hàn Phượng Cẩm là sản nghiệp Doãn gia, nàng chính là chung tình với hắn, đối Hàn Phượng Cẩm dật vu ngôn biểu*, hai nàng thuỷ hoả bất dung, hắn ở thế khó xử, càng thêm trong tâm tưởng niệm Tuý Tuyết.

*dật vu ngôn biểu: vượt ra ngoài ngôn ngữ, chỉ tư tưởng hay tình cảm nào đó dù chưa giải thích nhưng lại có thể khiến cho người nghe hiểu được.

Hai năm trước, ở một lần ngẫu nhiên hắn có dịp trông thấy Lâm Tú Nhi. Lâm Tú Nhi tuy rằng không có vẻ xinh đẹp của Tuý Tuyết, nhưng ánh mắt lại có khí chất của Tuý Tuyết năm mười sáu tuổi. Trong lúc đang tưởng nhớ nàng, lại không thể gặp mặt, hắn rốt cuộc nạp Lâm Tú Nhi làm thiếp, lấy loại tình cảm tương tư an ủi chính mình. Khi Lâm Tú Nhi mới vào cửa, hắn cơ hồ đều qua đêm ở chỗ nàng, khiến cho Lí Loan ghen, hướng hắn khóc nháo không ngớt, bám chết không buông, cứng rắn muốn hắn đến chỗ nàng qua đêm.

Hắn thực bực mình đến chết!

Hắn tuổi trẻ háo thắng, hắn không có thâm tư thục lự (suy nghĩ kỹ càng), hắn sai rồi! Nhưng sai lầm khi tuổi trẻ này lại phải dùng cả đời để hoàn lại!

Thật sự là từng bước sai, từng bước sai. Nạp thiếp thì như thế nào, người khác khen ngợi hay tôn thờ sùng bái hắn? Không có! Bọn họ vẫn như trước, vẫn nói những lời xã giao ngoài mặt, mà hắn cũng bởi vì những thiếp này mà phiền phức bực mình, còn bởi vậy...

Còn bởi vậy mà mất đi người hắn yêu nhất kiếp này!

Tuý Tuyết! Tuý Tuyết! Tuý Tuyết của ta...

Thân thể mềm nhuyễn dưới thân hắn bị hắn đâm sâu vào, ánh mắt mơ hồ mông lung,mồ hôi đầm đìa, kiều nhuyễn vô lực.

Hắn tê rống một tiếng, gục trên bầu ngực non mềm ấm áp phun ra mầm móng ấm nóng từ chỗ sâu nhất của hắn,thân thể vô lực bao trùm nhuyễn ngọc dưới thân, miệng lẩm bẩm kêu không rõ:"Tuý Tuyết... Tuý Tuyết của ta..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.