Giang Nam Kiều Nương Tử

Chương 8




Âu Dương Liệt thắp một cây nến khác nhìn khuôn mặt ái thế ngủ say, trên gương mặt mặt thanh lệ tái nhợt vẫn còn sót lại nước mắt.

Nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trong lòng hắn thống khổ không iết dung từ gì để hình dung. Hắn nằm nghiêng bên người nàng, nhẹ nhàng vuốt ve làn môi màu hồng vừa bị hắn hôn qua, nghĩ lại khi nàng nghiến răng bật ra câu nói–

Liệt…… Không cần…… Đau quá…… Buông……

Âu Dương Liệt đau xót nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng quanh quẩn tiếng khóc của Tô Thải Tần.

Hắn nhớ tới lần trước giao hoan hình như cũng giống vậy, nàng không ngừng kêu lên đau đớn, cuối cùng ngất đi. Nguyên tưởng rằng chính là lần đầu của nàng nên đau đớn, nhưng chuyện lạc hồng đánh sâu vào hắn, đoạt đi lực chú ý của hắn, mà xem nhẹ nếu nàng đã không phải lần đầu cũng không đau đớn đến vậy. Hôm nay giao hoan nàng vẫn là khóc lóc kêu đau, cuối cùng cư nhiên khẩn trương đến bắp chân co rút.

Trời ạ! Thê tử của hắn cư nhiên không thể chịu được yêu cầu hoan ái của hắn, tại sao có thể như vậy?

Thật vất vả, hắn xác định hắn yêu nàng, hạ quyết tâm trở về cùng nàng bắt đầu lại, thì…… Lão thiên a! Ai tới nói cho hắn đây là chuyện gì xảy ra?

Âu Dương Liệt mở mắt ra, đau lòng nhìn thê tử nằm trên giường. Vừa rồi sau khi hắn vận công đem khí huyết tại bắp chân nàng đả thông, nàng mới thở gấp một chút, một mặt thấp giọng nói thực xin lỗi, một mặt lệ tuôn trào như vỡ đê Hoàng Hà, mãi không thôi.

Hắn ôn nhu dỗ nàng, muốn nàng không cần để ở trong lòng, nói thẳng là hắn quá mức nóng nảy,cho nên lại âm thầm vận khí, đem dục vọng phấn khởi áp chế xuống– trời mới biết chuyện này hắn cần bao nhiêu tự chủ! Hắn nhẹ giọng âu yếm, nàng khóc mệt mỏi, dần dần ngủ, còn hắn lại một đêm không ngủ.(Song Nhi:Ngày mai ca ngủ bù..Phong Nhi: người nghĩ ca có thể ngủ được a).

“Tần nhi a Tần nhi, nàng rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”

Tiếng nói trầm thấp tự hỏi vang lên dưới ánh nến mờ nhạt.

Không có trả lời, chỉ có căn phòng yên tĩnh.

***

Mấy ngày sau đó, bên trong trang từ trên xuống dưới đều biết trang chủ đã trở lại, hơn nữa trang chủ cùng phu nhânảm tình tốt vô cùng, phu nhân đến chỗ nào, trang chủ cũng đi theo, hai người như keo như sơn, nùng tình mật ý.

Nhưng Tô Thải Tần biết chính mình nợ hắn. Từ sau một đêm kia, Âu Dương Liệt không cưỡng bách nàng hoan ái nữa, buổi tối nàng muốn về ngủ trên giường nhỏ, hắn không cho phép, kiên trì cùng nàng cùng nhau ngủ ở giường lớn, còn bảo Võ Tĩnh chuyển cái giường nhỏ kia đi, buổi tối lúc ngủ, chính là ôm nàng, hôn nhẹ nàng, không dám tiến thêm một bước khác.

Mà cũng từ đêm đó,hắn cái gì cũng không có hỏi, cũng không nói gì nặng lời, chính là ôn nhu trông chừng nàng. Nàng xem ở trong mắt, đau ở trong lòng — hắn là nam nhân tốt, khi nhìn thấy hắn ở chính sảnh nhà mình là nàng đã biết.

Kỳ thật trong lòng nàng cũng thích hắn, nhưng bởi vì tay cùng chân đều có vết sẹo, khiến nàng không tin sẽ có nam nhân thật tình yêu nàng, đây cũng là nguyên nhân nàng cực lực muốn xin đi. Trải qua hai lần tiếp xúc xâm nhập, nàng biết mình không thể hưởng thụ cá nước thân mật, mỗi lần sau khi ái ân là lúc nàng đều cực kỳ không thoải mái, một cỗ sợ hãi xuấy hiện, tiếp theo nàng cũng chỉ có một ý niệm trong đầu — nàng không muốn người khác chạm vào nàng!

Nàng cũng không biết vì sao mình lại như vậy.

Thân thể của nàng đối với việc ái ân nam nữ tựa hồ vô cùng bài xích, vì sao?

Tô Thải Tần mặt co mày cáu ngồi ở hoa viên tao nhã nhìn sắc trời u ám .

Ân…… Gả đến lư châu Âu Dương gia cũng đã nửa năm, không biết mẫu thân thế nào ? Trực thúc ba ngày lại bị nàng bảo tới Hấp huyện,chạy tới chạy lui giữa hai nơi, hai người hẳn là có tiến triển đi!

Nghĩ vậy, Tô Thải Tần nhợt nhạt cười. Mẫu thân nếu có thể cùng Trực thúc xứng thành một đôi cũng tốt, lúc tuổi già có người dựa dẫm.

“Khụ!” Đột nhiên một đôi tay từ phía sau che khuất hai mắt của nàng, còn cúi thấp khụ một tiếng.

Tô Thải Tần nở nụ cười, “Liệt, là chàng a, phu quân thân ái !”

“U! Rõ như ban ngày, cái miệng nhỏ nhắn kêu phu quân thân ái, cũng không e lệ nha!” Hai bàn tay che mắt thả xuống dưới.

Tô Thải Tần xoay người, không dám tin nhìn người trước mắt.

“Vô Ngôn! Là ngươi! Như thế nào…… Như thế nào đến cũng không bảo hạ nhân nói với ta một tiếng……” Giọng nói nàng kinh hỉ không ngừng.

Người trước mắt, môi hồng răng trắng, một đôi mày liễu, một thân da trắng nộn, mặc dù mặc thanh sam làm thư sinh, nhưng nếu nhìn kỹ, liền biết là vị tiểu thư sinh này là nữ cải nam trang.

“Đúng ,chính tại hạ, mà không phải phu quân thân ái của nàng.” Triệu Vô Ngôn một đôi thủy mâu cười tươi.

Tô Thải Tần khuôn mặt hơi hơi đỏ lên, “Ngươi không cần giễu cợt ta!” Tô Thải Tần cao hứng đứng lên om nàng, cảm giác hưng phấn không cần nói cũng hiểu.

Hai nàng gặp mặt mừng rỡ thực, không chú ý tới phía sau Triệu Vô Ngôn là một chưởng mạnh mẽ lấy thế lôi đình vạn quân lao thẳng tới gáy nàng, cùng chưởng phong đánh ra, Âu Dương Liệt tiếng hô giận dữ kinh động toàn bộ kính viên vang mãi không thôi.

“Dâm tặc lớn mật! Nguyên lai là ngươi!” (Song Nhi: Vô duyên…Phong Nhi: không phải đâu a, do anh ăn dấm chua đó mà)

Tô Thải Tần vừa nghe thấy thanh âm Âu Dương Liệt, còn không kịp ngăn cản, chưởng phong long trời lở đất đã tới đầu Triệu Vô Ngôn, Tô Thải Tần hút nhanh một hơi, mắt hạnh mở to vô lực ngăn cản — thật sự quá nhanh!

Triệu Vô Ngôn ôm lấy Tô Thải Tần, thi triển khinh công Đại Bàng giương cánh, trong khoảnh khắc, hai người đã ở bên ngoài đình, Triệu Vô Ngôn hai tay còn ôm chặt Tô Thải Tần.

Âu Dương Liệt thấy thế càng tức giận, lập tức vận dụng công lực toàn thân. Chuẩn bị lại đánh một chưởng.

“Dừng tay! Liệt, mau dừng tay!” Tô Thải Tần vội vàng hô.

Âu Dương Liệt nghe vậy, ngừng một chút, thấy đôi tay vẫn còn ôm Tô Thải Tần mảnh mai, mày kiếm nhấc lên, không hề buông xuống.

“Mau dừng tay! Nàng là nữ!” Tô Thải Tần gấp đến độ hô to.

Nữ ? Nhưng là……

Tô Thải Tần lôi kéo tay Triệu Vô Ngôn, vội vàng đi tới chỗ Âu Dương Liệt . Âu Dương Liệt vẻ mặt không hờn giận nhìn chằm chằm bàn tay hai người đan vào nhau, một phen kéo Tô Thải Tần gắt gao ôm vào trong ngực, một đôi con ngươi đen thẳng trừng mắt kẻ nữ phẫn nam trang phía trước.

“Liệt, đây là bạn tốt của ta, Triệu Vô Ngôn, nhiều năm trước từng cứu ta một mạng. Vô Ngôn, đây là ta –”

“Nói vậy đây là tướng công thân ái Âu Dương Liệt của ngươi.” Triệu Vô Ngôn ánh mắt mỉm cười nhìn nam tử cao lớn anh tuấn trước mắt.

Ân, tốt lắm! Chỉ có người tài giỏi như thế mới xứng đôi Thải Tần. Xem hắn bộ dáng dấm chua thực buồn cười, hi! Thải Tần có thể là mỗi ngày bị nhốt tại trong phòng ân ái nha!

“Tần nhi, nàng ta đã cứu nàng một mạng?” Âu Dương Liệt cẩn thận nhìn, Triệu Vô Ngôn thật là nữ. Nhưng nàng làm sao không có việc gì lại mặc nam trang, hại hắn nghĩ lầm là dâm tặc khi dễ Tần nhi. Huống chi nữ nhân gia làm sao có thể cứu chữa tánh mạng người khác?

“Ân. Vô Ngôn là nữ thần y nha, ta nhiều năm trước nhờ nàng cứu, mới nhặt về được một cái mạng nhỏ đâu!”

“Nhặt được mạng?” Âu Dương Liệt vừa nghe, sắc mặt đại biến.

Tô Thải Tần thấy chính mình nói lỡ, liền thay đổi đề tài.

“Vô Ngôn, ngươi đường xa mà đến, ta trước kêu nha hoàn đem ngươi đi xuống rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi một chút, đến bữa tối chúng ta cùng nhau tán gẫu đi! Thúy Lục, dẫn Triệu cô nương đến Gia Vân hiên nghỉ ngơi.”

“Vâng!” Thúy Lục thanh âm nghịch ngợm vang lên.

Triệu Vô Ngôn là người tuyệt đỉnh thông minh, đương nhiên biết ý tứ Tô Thải Tần, lập tức gật gật đầu, theo Thúy Lục đi xuống.

“Tần nhi, đây là chuyện gì?”

“Không có việc gì, chính là hảo bằng hữu trước đây lặn lội đường xa đến thăm ta.”

“Nhưng là nàng nói nàng ta –”

Âu Dương Liệt nói còn chưa dứt lời, đã bị Tô Thải Tần đánh gãy.

“Liệt, chàng hôm nay liên lạc Từ gia trang, sự tình như thế nào ?”

“Từ gia trang bên kia không thành vấn đề, bọn họ hoan nghênh chúng ta lúc nào tới cũng được. Nhưng là Tần nhi, chúng ta cần đến Hàng Châu xa như vậy sao? Chỉ vì vấn đề hiệp đàm chuyển hàng bằng đường biển ra ngoài?”

“Liệt, đây là vụ buôn bán lớn, đương nhiên phải đích thân gặp nói rõ rang nha.”

“Nhưng là, không thể cho ta đi cùng sao? Nàng…… Nàng liền ở lại trang đi!” Âu Dương Liệt cũng không hy vọng hai huynh đệ phong lưu Từ gia nhìn thấy thê tử xinh đẹp của mình.

“Liệt!” Tô Thải Tần vừa bực mình vừa buồn cười liếc hắn một cái.

“Hảo…… Được rồi! Bất quá đến Từ gia trang nàng toàn thân đều phải bảo vệ chặt chẽ, bảo Văn Đức, Võ Tĩnh che ở phía trước nàng, trăm ngàn lần không thể để cho Từ Bộ Vân sờ soạng tay nàng. Còn có Từ Thanh Vân ánh mắt sẽ phóng điện, trăm ngàn lần đừng nhìn mắt hắn…… Tần nhi?”

Tô Thải Tần đã sớm không biết biến đâu mất, để lại Âu Dương Liệt một mình dặn dò.

***

Cùng Triệu Vô Ngôn làm một chút yến tiệc, khách và chủ cùng vui. Tô Thải Tần bởi vì vui mừng cho nên uống nhiều rượu một chút, đến cuối cùng có điểm chịu không nổi, hai má phấn ửng hồng, mắt say lờ đờ sương mù, nhìn Âu Dương Liệt trong lòng bất ổn, rất muốn âu yếm, lại…… Ai!

Tiệc tan, đem Tô Thải Tần ôm về Vi Đức cư nghỉ ngơi, Âu Dương Liệt ở bên giường si mê nhìn kiều nương tử. Mới vừa rồi thấy nàng cùng Triệu Vô Ngôn tán gẫu vui vẻ như thế, tinh mâu sáng lạn, hai gò má phác hồng, rất giống tiểu cô nương ngây thơ khờ khạo; Mà nàng say rượu lại càng xinh đẹp, thần thái kiều mỵ, làm ngườita tâm đãng thần trì(Lòng lay động)……

Nhưng nàng tựa như đóa hoa sen, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể đến gần.

Âu Dương Liệt không thể tự kiềm chế ôm mặt nàng, hôn lên cánh môi đỏ bừng, càng hôn càng mãnh liệt, trong cơ thể dục vọng xúc động bỗng chốc dâng lên……

Không! Không thể!

Âu Dương Liệt phảng phất như bị điện giật(Song Nhi:ta biết là ngày xưa thì chưa có điện,cơ mà,…), từ trên người Tô Thải Tần bắn ra, tông cửa xông ra ngoài.

Từng gáo nước lạnh đổ trên người, hy vọng có thể hạ hỏa chính mình. Âu Dương Liệt ở bên cạnh giếng trần trụi trên thân điên cuồng hắt nước lên thân hình nóng bỏng của mình, cuối cùng thống khổ nhắm chặt hai mắt, thấp giọng kêu ra vướng bận sâu nhất trong lòng, “Tần nhi! Tần nhi của ta……”

“Không thể tưởng được mùa xuân ở lư châu phủ này thật đúng là nóng a! Âu Dương trang chủ còn phải nửa đêm dội nước giải nhiệt…… Ta xem Lư Châu này nên đổi tên là Lô Châu đi(Lô=lò). Có hỏa lại có thủy, thật sự là nước sôi lửa bỏng a!” Một cái thanh âm thanh thúy từ phía sau Âu Dương Liệt truyền ra.

“Là ai?” Âu Dương Liệt quát lên một tiếng lớn.

“Là ta, Triệu Vô Ngôn!”

“Ngươi tới làm cái gì?” Âu Dương Liệt nhìn cũng không nhìn nàng, cầm quần áo ướt sũng mặc vào, thật sự lạnh lùng.

“Ngươi quần áo đều ẩm ướt, không thay mau sẽ trúng phong hàn nha. Chẳng bằng đến Gia Vân hiên, ta thay ngươi hong khô quần áo đi!” Triệu Vô Ngôn vừa nói, một bên tay nhỏ bé đặt trong ngực cường kiện Âu Dương Liệt.

“Không cần!” Âu Dương Liệt lui từng bước, cùng nàng tạo khoảng cách, không nghĩ tới Triệu Vô Ngôn lập tức tiến nhanh tới cầm lấy vạt áo của hắn, hé ra mặt cười phấn nộn ngay tại trước mắt.

“Âu Dương trang chủ, tối nay Thải Tần say ngã, ngươi nhất định thực tịch mịch, không bằng để cho ta tới bồi ngươi đi!”

Triệu Vô Ngôn nói như vậy rõ ràng là câu dẫn, hơn nữa nàng đôi mắt đẹp gợn sóng, sợ là nam nhân thiên hạ không mấy ai chống đỡ được.

“Cô nương thỉnh tự trọng!” Âu Dương Liệt dùng lực kéo lại vạt áo, không cho Triệu Vô Ngôn đụng chạm.

“Ngươi thật không cần sao? Ta không đẹp bằng Thải Tần sao?” Triệu Vô Ngôn còn dạo qua một vòng, làm cho Âu Dương Liệt thấy rõ ràng dáng người nàng uyển chuyển xinh xắn.

“Triệu cô nương, thê tử ta kiếp này chỉ có Thải Tần, nếu không có việc gì, thỉnh hồi Gia Vân hiên, không tiễn!” Âu Dương Liệt không thèm liếc mắt Triệu Vô Ngôn một cái, đi về Vi Đức cư.

“Ha! Ha! Xem ra Thải Tần thật sự gả cho một nâm nhân tốt. Hảo, Âu Dương Liệt ngươi là một chân hán tử, ta Triệu Vô Ngôn hôm nay sẽ giúp ngươi một việc.” Triệu Vô Ngôn cười nhìn bóng dáng Âu Dương Liệt.

Âu Dương Liệt nghe tiếng ngừng lại, cũng không xoay người, “Ta không có cần hỗ trợ!” Nói xong, lại tiếp tục đi hướng Vi Đức cư.

“Không có sao? Ta là đại phu nha! Thân thể Thải Tần –”

Âu Dương Liệt phút chốc quay đầu, nắm chặt hai vai Triệu Vô Ngôn, vẻ mặt kích động nói: “Ngươi biết chuyện gì? Thải Tần nàng…… Nàng……” Hắn thống khổ nhắm mắt lại.

Triệu Vô Ngôn vỗ vỗ hai tay hắn, “Ta biết. Đến Gia Vân hiên nói đi, ta là đại phu đấy!”

***

“Ngươi y phục trên người ẩm ướt vẫn là thay ra đi, miễn cho nhiễm phong hàn. Ngươi không cần lo lắng ta câu dẫn ngươi, vừa rồi ta chỉ là muốn thử ngươi có thật tình với Thải Tần không thôi.” Triệu Vô Ngôn ôn nhu nói.

Âu Dương Liệt nghe vậy, lập tức vận công toàn thân, chỉ thấy sương trắng không ngừng từ trên người hắn thoát ra, trong khoảnh khắc, y phục ẩm ướt đã trở lại ban đầu.

Triệu Vô Ngôn cười cười, “Võ công ngươi tốt lắm, khí lực cường kiện, có thể thấy được ngươi thật là yêu Thải Tần, mới có thể ra ngoài dội nước. Ngươi cũng vất vả, ngồi đi!” (Liệt : *nghĩ bụng* lạnh lắm nha , *Đôi tay run run dưới tayáo*.Phong Nhi: thật khổ thân anh nha.)

Âu Dương Liệt nhìn nàng một cái, trong mắt lộ vẻ nghi vấn, bất quá vẫn là theo lời ngồi xuống.

Triệu Vô Ngôn rót hai chén trà, một ly để lên phía trước Âu Dương Liệt, “Liệt huynh, ta đi thẳng vào vấn đề. Ngươi cùng Thải Tần trong khuê phòng việc có vấn đề gì?” Nàng một bộ khẩu khí đại phu.

Âu Dương Liệt nhìn Triệu Vô Ngôn liếc mắt một cái, cảm thấy chần chờ rốt cuộc muốn hay không cùng nàng nói việc khuê phòng……

“Liệt huynh, ngươi với ta tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng ngươi cũng nghe Thải Tần nói ta nhiều năm trước cứu nàng một mạng. Ta là đại phu, không phải thám thính riêng tư người khác như tam cô lục bà(= bà tám ), ngươi có thể yên tâm, chuyện tối nay tuyệt không lộ ra ngoài. Nếu ngươi muốn tiếp tục cùng Thải Tần sống cuộc sống vợ chồng hữu danh vô thực, ta cũng tùy ngươi. Ta không miễn cưỡng.” Triệu Vô Ngôn một đôi con ngươi trong suốt nhìn thẳng Âu Dương Liệt. Đó là một nam nhân cố dằn thống khổ a!

“Ngươi biết chúng ta hữu danh vô thật? Là Tần nhi……” Âu Dương Liệt có điểm kinh ngạc.

“Không phải, vì ta là đại phu, nhiều năm đã cứu nàng, thoáng biết trạng huống thân thể của nàng.”

“Ngươi biết…… Ngươi biết nàng…… Tần nhi nàng……” Âu Dương Liệt cảm xúc kích động, tựa hồ áp lực thống khổ đã lâu lập tức bộc phát ra, kích động ngay cả nói cũng không rõ ràng lắm.

“Ta biết, ngươi chậm rãi nói, nói ra ta mới có thể giúp ngươi. Hiện tại ta là đại phu, coi như ngươi là cùng đại phu nói chuyện đi.” Triệu Vô Ngôn không nhanh không chậm nói.

“Thải Tần…… Thải Tần nàng…… Nàng không thể cùng ta hoan ái.”

Âu Dương Liệt hít sâu một hơi, dùng ngữ khí có vẻ bình tĩnh nói ra chuyện trong lòng.

“Mỗi lần giao hoan nàng đều có vẻ cực thống khổ, ta bởi vậy không dám gặp mặt nàng.” Gương mặt tuấn tú của hắn vừa đau vừa lo lắng.

“Ân…… Chuyện ta lo lắng rốt cục đã xảy ra.”

“Ngươi…… Ngươi biết nguyên nhân Thải Tần phản ứng như vậy? Mau nói cho ta biết!” Âu Dương Liệt vốn chính là cái tính nôn nóng.

“Không cần cấp. Ta hỏi ngươi trước, Thải Tần đêm động phòng có lạc hồng không?”

Âu Dương Liệt lắc đầu.

“Vậy ngươi còn muốn nàng sao?”

“Ta lúc trước là thực để ý, nhưng xa nàng hai tháng, ta biết ta là yêu nàng, ta không thể không có nàng. Mặc kệ nàng trước đây thế nào, ta vẫn muốn nàng.”

“Vậy ngươi cho rằng nàng chưa lấy chồng đã có nam nhân sao? Chỉ vì đêm hoa chúc không có lạc hồng.”

“Ta…… Ta không rõ ràng lắm. Nhưng biểu hiện của nàng, ta tin tưởng ta là người đầu tiên đối với nàng. Nhưng chuyện lạc hồng……”

“Liệt huynh, mỗi khuê nữ không cần thiết phải có lạc hồng. Mỗi nữ nhân có thể trạng khác nhau, có ngươi có lạc hồng, có người sẽ không, cũng không thể dựa vào lạc hồng mà nhận định nàng có là xử nữ hay không, như vậy đối với phái nữ rất không công bằng.”

“Nhưng quan niệm bình thường là như thế này.”

“Đó là quan niệm bình thường của ngu phu ngu phụ, ta đây là quan niệm đại phu. Mỗi người diện mạo bộ dạng không giống nhau, tự nhiên thân thể cũng không giống nhau. Cũng là ngươi thà rằng tin tưởng quan niệm dân gian, mà không để ý lời của đại phu ta?”

Âu Dương Liệt nhìn nàng một cái, gật gật đầu. Triệu Vô Ngôn trong lời nói rất thuyết phục.

“Một ít nữ tử bởi vì tuổi tác phát triển, hoặc bởi vì trải qua vận động kịch liệt, khiến cho các nàng đêm động phòng không có lạc hồng, này cũng không đại biểu các nàng không phải xử nữ. Thải Tần chính là một ví dụ.”

“Thải Tần là vì tuổi lớn?” Âu Dương Liệt tri thức y học hấp thu rất nhanh.

Triệu Vô Ngôn lắc đầu, “Thải Tần là vì tác động mạnh mẽ từ bên ngoài.”

Âu Dương Liệt khó hiểu nhìn nàng.

Triệu Vô Ngôn nhấp một ngụm trà, “Liệt huynh, ngươi hẳn là nhìn thấy sẹo trên người Thải Tần đi! Ngươi có biết nó là như thế nào có sao?”

“Ta không hỏi nàng. Nhưng xác nhận thương tích kia, miệng vết thương rất thâm, ta sợ gợi lên nỗi đau của nàng, cũng không có hỏi.”

Triệu Vô Ngôn thật sâu nhìn Âu Dương Liệt liếc mắt một cái, cười cười. “Thải Tần cuối cùng khổ tẫn cam lai, gả cho một người thật tình yêu nàng, nguyện ý che chở nàng.”

Nàng lại nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Đó là Thải Tần chính mình đâm.”

“Cái gì?” Âu Dương Liệt kinh hãi, đứng bật dậy.

Nhìn đến phản ứng Âu Dương Liệt, Triệu Vô Ngôn cười khổ, “Nàng thật sự cái gì cũng chưa nói với ngươi”. Y tính tình như vậy cũng khó trách nàng.

“Liệt huynh, ngươi cũng biết chuyện Thải Tần dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đi! Nàng tám tuổi liền phẫn nam trang đến giấy hán làm học đồ, làm quen toàn bộ quá trình kinh thương. Mười ba tuổi, nàng muốn tự thiết lập địa vị xã hội cho mình, lại khổ nỗi không có tiền; Thật vất vả có mấy người trước làm thuộc hạ của cha nàng, muốn cho nàng một mình đảm đương kiếm tiền, nhưng bạc vẫn là kém một ít, lúc ấy có một Tôn Hâm con phú thương ham sắc đẹp Thải Tần.”

Triệu Vô Ngôn cười yếu ớt một chút, “Thải Tần lúc mười ba tuổi liền nhìn ra được làmột đại mỹ nhân, vẻ đẹp chim sa cá lặn!”

“Tên hỗn đản này! Ta giết hắn!” Nghe được có người muốn khi dễ Tần nhi của hắn, Âu Dương Liệt cuồng rống đứng lên, đi thẳng ra cửa.

“Đừng nóng vội, hãy nghe ta nói. Thải Tần cùng Tôn Hâm hẹn một thời gian cụ thể tại khách điếm bàn chuyện. Thải Tần là người cẩn thận, cũng biết thế gian lòng người hiểm ác, nàng chọn nơi có người đến người đi, Tôn Hâm cũng không dám tác quái. Không nghĩ tới……”

Âu Dương Liệt trong mắt toát ra hỏa diễm giết người, nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt hai đấm, một bộ muốn chém người.

“Không nghĩ tới Tôn Hâm kia cư nhiên hạ mê dược trong nước trà của Thải Tần, muốn Thải Tần hôn mê, sau đó làm ô uế thân thể nàng. Thải Tần tính cảnh giác cao, khi nàng cảm thấy buồn ngủ, kinh hãi thấy chính mình bị hạ dược, tình huống bất đắc dĩ, nàng đành rút ra tiểu đao mang bên người –”

“Đâm Tôn Hâm?” Âu Dương Liệt cướp lời.

“Không! Đâm chính mình, làm cho chính mình bảo trì thanh tỉnh, tông cửa xông ra, hướng ra phía ngoài tìm xe ngựa của nàng. Tôn Hâm tên dâm tặc hạ lượng mê dược thật nhiều, Thải Tần vì làm cho chính mình không hôn mê, liều mình mãnh liệt đâm bả vai chính mình, cuối cùng nàng lại đâm lên đùi, chỉ vì không muốn mình tới phía trước xe ngựa mà té xỉu.

“Thải Tần dựa vào ý chí, thúc xe ngựa chạy ra khỏi khách điếm, nhưng tiếp theo nàng liền hôn mê. Con ngựa vì gia phó Tôn Hâm đuổi theo bị kinh hách, liền lao vào khe suối, Thải Tần bởi vậy bị ném đến hòn đá trên nương, một thân toàn máu, sau lại là ta trùng hợp trên đường đi qua nơi này, mới cứu nàng.

“Trải qua ba ngày ba đêm, thật vất vả mới cứu được mệnh của nàng. Ta từng nói cho nàng, nàng bởi vì bị va chạm kịch liệt, tương lai đêm hoa chúc khả năng không có lạc hồng, muốn nàng nói cho trượng phu tình hình thực tế, khi tất yếu, ta có thể thay nàng làm chứng. Không nghĩ tới Thải Tần cá tính tình quật cường, cái gì cũng chưa nói.”

Âu Dương Liệt nghe xong, trên mặt biểu tình vừa giận lại phẫn vừa vui lại không đành lòng. Hắn chưa từng nghĩ tới một nữ nhân có thể có loại gan dạ sáng suốt cùng nghị lực này. Sau này hắn nhất định sẽ hảo hảo che chở nàng, không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ nàng.

Đó là Tần nhi của hắn a! Độc nhất vô nhị!

Triệu Vô Ngôn nhìn Âu Dương Liệt đứng dậy, nàng mày liễu nhíu lại, “Liệt huynh?”

“Ta muốn đi giết tiện tặc Tôn Hâm kia!” Âu Dương Liệt rống lên.

Triệu Vô Ngôn nở nụ cười, “Nhỏ giọng chút, nếu không người ta còn tưởng rằng GiVân có chuyện gì. Kia tôn gia đã sớm bị Thải Tần chỉnh đến suy sụp. Lấy tài lực trước mắt Tô gia cùng tiểu Tần nhi mưu ma chước quỷ, tôn gia còn có thể sống sao?”

Âu Dương Liệt suy nghĩ một chút. Xác thực, Tô Thải Tần của hắn rất thủ đoạn, nếu đắc tội nàng, nàng tuyệt không tha. Chỉ là hắn muốn vì Tô Thải Tần làm chút gì đó. Nhất là sau khi biết chân tướng, đau lòng thay thê tử, hắn rất muốn vì nàng xả giận.

Triệu Vô Ngôn nhìn ra suy nghĩ của hắn, “Liệt huynh, ngươi chỉ cần hảo hảo yêu thương Thải Tần, đó là chuyện tốt nhất huynh nên làm.”

Âu Dương Liệt xoay người ngồi xuống, hắn biết Triệu Vô Ngôn còn chưa nói xong.

“Liệt huynh, ngươi nói Thải Tần mỗi lần hoan ái đều thống khổ,đem tình huống nói cho ta nghe.”

Âu Dương Liệt giật mình. Muốn hắn nói? Ông trời! Đừng nói Vô Ngôn là nữ tử, cho dù nàng là đại phu, thần y, hắn…… Hắn cũng nói không nên lời a!

Triệu Vô Ngôn chờ. Nếu hắn thật sự yêu Tô Thải Tần yêu đến thấu xương, hắn sẽ nói, bởi vì hắn không muốn nương tử thống khổ cả đời. Hắn có thể cả đời không chạm vào nàng, nhưng hắn biết nàng sẽ bởi vậy mà tự trách không thôi, cả đời bởi vì không thể cho hắn hoan ái cùng sinh con nối dõi mà thống khổ.

“Ách…… Chính là……” Âu Dương Liệt lần đầu tiên mặt đỏ từ khi chui trong bụng mẹ ra, lần đầu tiên nói chuyện không được tự nhiên như thế, lần đầu tiên cúi đầu không dám nhìn người khác. Cuối cùng, hắn rốt cục vẻ mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng, hai mắt nhìn chằm chằm mặt bàn nói trạng huống hắn cùng với Tô Thải Tần trên giường.

Triệu Vô Ngôn nghe xong, vẻ mặt nghiêm túc, trầm tư hồi lâu, thời gian lâu đến Âu Dương Liệt sắc mặt khôi phục bình thường, có thể ngẩng đầu nhìn thẳng nàng, nàng vẫn còn đang cúi đầu trầm tư. Cuối cùng Âu Dương Liệt nhịn không được, Triệu Vô Ngôn này rốt cuộc có thể hay không giải quyết vấn đề của hắn a?

“Triệu…… Triệu cô nương?”

“Liệt huynh, ngươi nói lúc mới bắt đầu, Thải Tần cũng không kháng cự thống khổ, là đến cuối cùng ái ân mới có vẻ cực kỳ thống khổ mà giãy dụa?”

“Đúng vậy.” Âu Dương Liệt gật gật đầu. Hắn vốn tưởng rằng Triệu Vô Ngôn nghe xong trần thuật của hắn sẽ cười, nhưng hắn suy nghĩ nhiều quá. Đại phu chính là đại phu, chỉ cần có bệnh, bất luận nói cái gì, đại phu cũng không cười.

“Liệt huynh, cái này khả năng không phải bệnh thượng tật thân thể, mà là tâm bệnh.” Triệu Vô Ngôn lo lắng nói.

“Tâm bệnh?”

“Ân. Thải Tần khả năng năm đó bởi vì bị Tôn Hâm ý đồ nhúng chàm nàng,khiến sâu trong tiềm thức nàng không tín nhiệm nam nhân nữa. Huống chi phụ thân nàng qua đời từ nhỏ, nam nhân không thể mang cho nàng cảm giác an toàn, thế cho nên khi cùng nam tử hoan ái, ở sâu trong nội tâm sẽ sợ hãi , thời điểm cuối cùng sẽ bộc phát, này cũng chính là nguyên nhân nàng vừa mới bắt đầu có thể chấp nhận, nhưng cuối cùng ái ân lại thống khổ giãy dụa. Bởi vì khi ý loạn tình mê, đúng là thời điểm mọi người dục vọng nội tâm hoặc sợ hãi trắng trợn bày ra.”

Âu Dương Liệt vừa nghe, sắc mặt trắng bệch. “Kia…… Có phương pháp trị liệu nàng sao?”

Triệu Vô Ngôn lắc đầu, “Tâm bệnh là vô dược khả y, ai buộc chuông thì người đó đi cởi chuông.”

“Ngươi là nói tìm Tôn Hâm kia?” Âu Dương Liệt bất khả tư nghị trừng mắt Triệu Vô Ngôn.

“Không phải.” Triệu Vô Ngôn liếc hắn một cái, “Thải Tần tâm bệnh là đến từ nam nhân, tự nhiên cũng muốn nam nhân đến giải quyết.”

Âu Dương Liệt bộ dáng nghi hoặc. Nam nhân? Chẳng lẽ tìm nam nhân khác đến cùng Thải Tần tiếp xúc sao? Không thể, tuyệt đối không thể, hắn không muốn bất luận kẻ nào chạm vào Tần nhi của hắn!

“Không cần hiểu sai. Liệt huynh, ý tứ của ta là nói, chỉ cần chân chính yêu nàng, quan tâm nàng, lâu ngày, nàng nội tâm sợ hãi sẽ hết, Thải Tần là có thể cùng ngươi sống cuộc sống vợ chồng bình thường.”

“Ta không đủ yêu nàng sao? Ta –”

“Liệt huynh, không phải ta hắt nước lạnh vào ngươi. Thải Tần phát sinh việc này là bảy năm trước, mà ngươi cùng nàng ở chung bất quá mới nửa năm, cho dù Thải Tần biết ngươi là yêu nàng, nhưng bảy năm cũng không phải là một đoạn thời gian ngắn, bất luận kẻ nào cũng không có khả năng lập tức đem bảy năm ác mộng dọn dẹp ra khỏi đầu, ngươi phải có kiên nhẫn.”

“Ý tứ là nói ta chờ nàng cảm nhận ta?”

“Có lẽ sẽ lâu!” Triệu Vô Ngôn thành thực nói. “Thải Tần là nữ tử kiên nghị thế gian hiếm thấy, nàng một tay xây dựng sản nghiệp Tô gia, áp lực trong đầu nhiều năm qua đã tích tụ không ít, nàng không thể toàn tâm thả lỏng chính mình, chắc chắn điểm này ngươi rất rõ ràng. Cho nên trừ bỏ Tôn Hâm, còn rất nhiều áp lực nàng phải vượt qua, tất cả đều cần thời gian.”

“Ta cho dù dùng hết cả cuộc đời, cũng muốn làm cho nội tâm sợ hãi của nàng biến mất vô tung, làm cho Thải Tần có cuộc sống hạnh phúc.” Âu Dương Liệt Kiên định hướng Triệu Vô Ngôn gật gật đầu.

“Thật không uổng ta đi xa chuyến này.” Triệu Vô Ngôn cười tiễn Âu Dương Liệt ra khỏi Gia Vân hiên.

Đêm đã qua thật lâu……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.