Giang Hồ Tứ Quái

Chương 44: Thêm một gã áo đen






Trên đời chưa bao giờ có người không say. Chỉ có những người không hề uống rượu.



Những người uống rượu nhất định sẽ say nhanh hơn nữa.



Cái đầu Kim đại sư bây giờ hình như không ở yên một chỗ, ông ta luôn lắc qua lắc lại.



Quách Đại Lộ bỗng cảm thấy ông ta hình như không phải là đại sư...



Hắn chợt cảm thấy chính mình mới là đúng tư cách... đại sư, đại đại sư trong số những đại sư.



Kim đại sư nhìn hắn và vụt bật cười :



- Cái đầu ông bạn sao mà cứ lắc hoài như thế?



Quách Đại Lộ cười lớn :



- Lạ he, cái đầu của ông lắc không ngừng nổi, thế mà lại bảo đầu người khác lắc.



Kim đại sư hỏi :



- Người khác là ai?



Quách Đại Lộ chỉ chỉ vào ngực mình :



- Đâu, chính là tôi đây.



Kim đại sư nhướng nhướng :



- Rõ ràng là ngươi, thế tại sao lại nói là người khác?



Quách Đại Lộ suy nghĩ một hồi rồi vụt thở ra :



- Ông có biết cái tật rất lớn của ông là gì không nhỉ?



Kim đại sư cũng suy nghĩ một hồi rồi hỏi :



- Có phải ta đã uống quá nhiều rượu rồi không he?



Quách Đại Lộ nói :



- Không phải uống nhiều rượu mà là... nhiều chuyện, nhiều đến mức khiến cho người ta không chịu nổi.



Kim đại sư cười ha hả :



- Tốt, ta không hỏi nữa, nói không hỏi là không hỏi... mà nè, có nên hỏi một câu nữa không nhỉ?



Quách Đại Lộ nói :



- Hỏi đi.



Kim đại sư nhướng nhướng mắt :



- Ông bạn có biết ta đến đây để làm gì không nhỉ?



Quách Đại Lộ trầm ngâm một chút và bật cười :



- Con người của ông cũng không biết nổi ông đến đây để làm gì, huống chi là tôi, giá như tôi mà có “nham độn” thì tôi đã đi làm thầy bói.



Kim đại sư làm như không nghe thấy, mắt ông ta cứ nhìn xuống cái chén không của mình, bộ mặt ông ta gần như là... muốn khóc...



Ủ rủ như thế một lúc khá lâu, ông ta mới nói thật chậm rãi :



- Ta bế môn trong nhà luyện suốt mười mấy năm Liên Chu đạn, nghĩ rằng chắc có thể dùng để đối phó với Vương Phục Lôi, không ngờ bây giờ gặp con trai của hắn mà còn đối phó không nổi, ta... ta...



Ông ta vùng đứng dậy.



Nhìn dáng điệu của ông ta, hình như muốn chạy tìm một nơi nào đó không người để... khóc lên cho đã tức...



Quách Đại Lộ vụt kêu :



- Khoan, chờ một chút.



Kim đại sư trừng mắt :



- Còn chờ cái gì nữa? Chờ để thêm một lần mất mặt đấy à?



Quách Đại Lộ chỉ cái tô đựng đầy những viên đạn vàng và nói :



- Ông có đi thì làm ơn mang dùm cái thứ ấy đi luôn đi.



Cái tô đó thật ra thì để đựng thịt nướng, thịt đã ăn muốn hết nên hắn đổ đạn vào trong ấy.



Kim đại sư nhìn cái tô đạn vàng rồi hỏi :



- Tại làm sao ta lại phải mang đi?



Quách Đại Lộ nói :



- Cái đó vốn là của ông.



Kim đại sư trừng mắt :



- Ai bảo là của ta? Tại làm sao ngươi không hỏi nói coi nó có phải họ Kim không?



Quách Đại Lộ sững sờ...



Kim đại sư vùng cười lớn :




- Cái thứ ấy vốn không phải thịt nướng, cũng không phải là thịt vò viên, muốn ăn cũng không làm sao ăn được, nhai cũng không nhai nổi, ai mà thích nó thì đúng là thứ... chết bầm.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Chẳng lẽ ông không muốn dùng đạn nữa?



Kim đại sư nói :



- Ai mà dùng Liên Chu đạn nữa là cái thứ... chết bầm.



Vừa ra tới cửa, ông ta vùng quay lại :



- Ngươi có biết tại sao trước đây ta thích dùng đạn vàng ấy để bắn người không?



Quách Đại Lộ không suy nghĩ :



- Không biết.



Kim đại sư nói :



- Bởi vì vàng vốn là thứ mà thiên hạ đều ưa thích, ai cũng muốn bắt lấy mà quên chuyện tránh né, nhưng muốn bắt được nó còn khó khăn hơn tránh nó rất nhiều. Huống chi vàng vốn là vật thường làm cho người hoa mắt, loạn tâm, vì thế cho nên dùng vàng làm ám khí thì có nhiều... thuận lợi.



Quách Đại Lộ gật gật đầu :



- Thế sao bây giờ ông lại không dùng nữa?



Kim đại sư suy nghĩ một giây :



- Bời vì cái thuận lợi nhiều quá là... thất bại, và sự thất bại đó cũng là... thuận lợi.



Quách Đại Lộ cười :



- Như vậy là ông vẫn chưa say, vì cách nói của ông còn khá... rõ ràng.



Kim đại sư trừng trừng mắt :



- Ai bảo ta say? Ai bảo ta không say? Ai mà nói như thế là người đúng là hạng...



chết bầm.



* * * * *



Kim đại sư đi luôn.



Quả thật ông ta không say, chỉ mới chệnh choạng tám chín phần mười.



Còn Quách Đại Lộ?



Hắn ngồi nhìn chén đạn vàng đến sững sờ.



Hắn nhìn như thế thật lâu rồi vụt thở dài :



- Trên đời có những thứ thật kỳ cục, khi mình cần nó thì nhất định không chịu tới, lạy nó cũng không đến, đến lúc mình không cần thì nó lại lù lù chạy lại, chửi cha nó cũng cứ nhào vô, nghĩ cou có kỳ không nè?



Hắn ngồi nói lảm nhảm một mình...



* * * * *



Giá như ở vào một chỗ hoang vu vắng lặng, giả như đang đêm có đến gõ cửa nhà xin tá túc thì họ nói :



- Cha... tôi bây giờ mệt quá, đói quá mà nơi đây lại là nơi hoang lạnh, xin gia chủ làm ơn cho tá túc một đêm...



Chỉ là một con người thì nhất định phải vui vẻ nói rằng :



- Vâng, xin thỉnh, thỉnh vào, không sao, tự nhiên, tự nhiên...



Quách Đại Lộ là hạng người như thế.



Bình thời hắn vốn đã là con người hào phóng, một khi đã có chút ít rượu vào rồi thì sự hào phóng đó còn tăng gấp bội.



Bây giờ thì hắn đang uống rượu.



Đang uống hơi nhiều.



Kim đại sư đi khoảng chưa nửa cây nhang thì hắn nghe tiếng gõ cửa.



Người gõ cửa thật nhũn nhặn, hắn nói :



- Đường xa mà khách điếm lại xa, bây giờ tôi đang khát và đang mệt, xin làm ơn cho tá túc một đêm.



Đáng lý Quách Đại Lộ đã nói mau :



- Vâng, mời vào, mời vào.



Nhưng câu nói ngắn ngủn ấy hắn vẫn không nói được.



Khi thấy con người ấy, cổ họng hắn hình như bị ai nhét vào một núi vải, hắn cố sức cũng không nói được tiếng nào...



* * * * *



Người gõ cửa là một người vận đồ đen.



Toàn thân hắn, áo, quần, giày, vớ, miếng vải che mặc hình như cả cái khố trong của hắn cũng đen luôn.



Miếng vải che mặt có hai cái lổ, hai con mắt hắn cũng đen ngời lóng lánh.



Đốc kiếm trên vai hắn cũng đen luôn.



Thanh kiếm dài hơn năm thước, nghĩa là hơn một sải tay.



Nơi cửa không có đèn, người ấy đứng sững nơi đó, thân hình hắn hoà với bóng đen...



Tất cả đều đen.



* * * * *



Khi thấy con người ấy, bao nhiêu rượu trong người của Quách Đại Lộ đều tan biến.



Hắn cảm thấy những cái ngà ngà khi nãy tiêu đâu hết trọi, hắn tỉnh táo lạ lùng.



Ban đầu, khi vừa nhìn thấy, mười phần rượu còn chừng sáu bảy.



Khi nhìn lại thanh trường kiếm, men rượu bỗng sụt xuống thêm ba phần nữa và nhất là khi nhận ra toàn diện thì mười phần rượu tiêu mất đến mười hai.



Con người áo đen, trường kiếm: Nam Cung Xú.



Thật ra thì Nam Cung Xú ra làm sao, hắn chưa biết mặt, hắn chỉ nghe nói thôi.



Lần trước hắn gặp là Mai Nhữ Giáp.



Nhưng con người này nhất định không phải là Mai Nhữ Giáp.



Nói chung từ cách ăn vận cho đến thanh trường kiếm cũng y như thế vì Mai Nhữ Giáp cố làm cho giống Nam ung Xú nhưng thần thái của con người này hoàn toàn khác hẳn.



Không giống như con người mà bọn họ bắt gặp tại tiệm của lão mạch.



Vì thế, Quách Đại Lộ biết chắc hắn, bây giờ, không phải là Mai Nhữ Giáp.



Hắn không phải cao hơn, ốm hơn hay mập hơn, lùn hơn, nghĩa là hắn cũng có vóc dáng y như Mai Nhữ Giáp nhưng Quách Đại Lộ biết chắc không phải, nếu bảo hắn đánh cá bằng mạng sống của hắn, hắn cũng dám nhưng bảo hắn giải thích tại sao không phải thì hắn chịu thua...



Hắn biết không phải Mai Nhữ Giáp là hắn biết bằng trực giác.



Mai Nhữ Giáp khi vận bộ đồ đen vào hình như có mang theo cả một vùng sát khí, chỉ thoáng qua cũng đủ kinh người.



Còn người này thì không.



Cái con người này không có sát khí cũng không có nhân khí, nghĩa là hắn không có một cái khí gì cả, giá như quất hắn một đá, nhất định hắn cũng không phản ưng.



Nhưng Quách Đại Lộ cũng dám đem sinh mạng ra bảo đám rằng đứng trước mặt người này nhất định không ai dám động đến hắn một sợi lông chân.



Nhưng bảo giải thích tại sao thì Quách Đại Lộ cũng chỉ phải lắc đầu.



Nghĩa là hắn ớn cái con người này bằng cảm giác.



Đôi mắt hắn thật đen, có ngời nhưng so với những kẻ có luyện võ cũng không có gì khác lạ.



Nhưng không hiểu vì sao, cứ hễ nhìn qua hắn là cảm thấy không khoan khoái chút nào.



Hắn đang đứng nhìn Quách Đại Lộ.



Quách Đại Lộ đang cảm nghe... không khoan khoái, y như người say rượu tỉnh dậy qua một đêm dài.



Hắn chợt nghe mệt mỏi, rã rời, mồ hôi tay rịn ra và cái đầu nặng quá.



Người áo đen vẫn đứng nhìn hắn, rõ ràng đang chờ câu chấp thuận.



Nhưng Quách Đại Lộ thì đã quên tuốt câu hỏi nhờ tá túc của hắn rồi.



Người áo đen không nói thêm nửa tiếng, hắn quay mình chầm chậm bước ra.



Hắn bước đi cũng như những con người khác, chỉ có điều đặc biệt là rất chậm hình như mỗi khi dở chân lên là hắn phải xem tới trước một lần rồi mới đặt bàn chân xuống, hình như hắn sợ bước phải chỗ trống không, hình như hắn sợ bước nhằm mương rãnh, mà hình như cũng sợ đạp nhần làm chết những con kiến nhỏ bò xung quanh.



Bằng vào cung cách đó, từ tảng sáng cho đến hoàng hôn, sợ là hắn chưa xuống được khỏi núi này.



Quách Đại Lộ vụt kêu :



- Khoan, đợi một chút.



Người áo đen không quay lại :



- Không cần phải đợi.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Tại sao vậy?



Người áo đen nói :



- Đã bất tiện thì thôi, chứ gắng gượng làm gì?



Nói xong câu ấy là hắn đã đi xa... hai bước.



Quách Đại Lộ cười :



- Ai bảo nơi đây bất tiện? Chung quanh chừng bảy tám mươi dặm trở lại không nơi nào sẵn sàng tiếp khách bằng ở đây. Xin hãy vào, mời vào.



Người áo đen hơi do dự nhưng dầu chậm, cuối cùng hắn cũng quay trở lại.



Quách Đại Lộ lại phải đợi một lúc, hắn mới bước vào tới cửa, mặc dầu khoảng cách nói nhỏ cũng nghe.



Tới cửa, hắn hỏi :



- Các hạ thật tình mời tôi vào à?




Hắn nói năng cũng như hắn bước đi, nghĩa là cũng rất ư là chậm, nhưng hắn dùng tiếng không thừa.



Một câu nói, người khác phải dùng mười tiếng thì hắn cần sáu bảy tiếng là cùng.



Quách Đại Lộ đáp :



- Thật, xin mời.



Người áo đen hỏi :



- Không hối hận về sau?



Quách Đại Lộ cười :



- Tại làm sao lại hối hận? Đừng nói tá túc một đêm mà cho dù các hạ ở đến năm bảy tháng chúng tôi cũng. nhất loạt hoan nghênh.



Hào khí của Quách Đại Lộ đã nổi lên rồi đấy.



Người áo đen nói :



- Đa tạ.



Hắn chầm chậm bước vô, hắn nhìn như chỉ nhìn đường trước mắt, những cái gì khác, hắn không cần nhìn tới.



Yến Thất và Vương Động đứng ở bên cửa sổ bên trong nhìn hắn.



Cả hai người cũng bộc lộ nét kinh nghi.



Người áo đen đi gần tới đại sảnh là dừng lại.



Quách Đại Lộ cười :



- Xin mời dùng trước một chén cho ấm.



Người áo đen nói :



- Không.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Từ trước giờ không uống rượu à?



Người áo đen nói :



- Có lúc uống.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Lúc nào mới uống?



Người áo đen đáp :



- Sau khi giết người.



Quách Đại Lộ sửng sốt :



- Nếu như thế thì các hạ có lẽ đừng uống rượu al2 tốt hơn.



Nói xong câu đó, hắn suy nghĩ và bắt tức cười.



Quách tiên sinh lại bảo người đứng uống rượu, có lẽ đây là lần thứ nhất trong đời.



Người áo đen vẫn đứng yên trước đại sảnh, đứng không nhúc nhích.



Quách Đại Lộ nói :



- Đằng sau có khách phòng, đã không uống rượu thì xin mời vào nghỉ.



Người áo đen nói :



- Không cần.



Quách Đại Lộ sửng sốt :



- Không cần? Không cần cái chi?



Người áo đen nói :



- Không cần khách phòng.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Chứ không lẽ ngủ ở đây?



Người áo đen đáp :



- Đúng.



Hình như hắn rất tiếc từng tiếng nói với Quách Đại Lộ, hắn chầm chậm kéo mắt lại và đứng dựa vào thân cột nơi đại sảnh.



Quách Đại Lộ buột miệng hỏu :



- Đã muốn ngủ tại đây thì sao lại không nằm xuống?



Người áo đen đáp :



- Không cần.



Quách Đại Lộ nhướng mắt :



- Không cần nằm?



Người áo đen đáp :



- Đúng.



Quách Đại Lộ hết nói luôn.



Đối với con người này thì kể như bí lối.



Cái mặt hắn bây giờ bỗng dài ra y như mặt ngựa. Thứ ngựa biết nói tiếng người.



* * * * *



- Ngựa không biết nói.



- Nhưng chỉ có ngựa mới... ngủ đứng được.



- Hắn là ngựa ư?



- Không phải.



- Chứ hắn là ai?



- Nam Cung Xú.



Lần này thì Yến Thất phải đồng ý với Quách Đại Lộ.



Người áo đen dựa im bên gốc cột, hình như hắn đã ngủ.



Toàn thân hắn thật lạnh, thật cứng và thật thẳng y như một cây cột. Hắn không để lộ một sự xúc động của bất cứ cảm giác nào.



Quách Đại Lộ thở ra :



- Con người này nếu không phải là Nam Cung Xú thì trên đời này sẽ không còn ai xứng đáng là. Nam Cung Xú nữa.



Vương Động vụt nói :



- Bất luận hắn là ngựa cũng tốt, là Nam Cung Xú cũng tốt nhưng đối với bọn ta không quan hệ gì cả.



- Có.



Vương Động hỏi :



- Có cái gì?



Quách Đại Lộ nói :



- Người như Nam Cung Xú, nếu không có mục đích thì đâu có đến đây.



Vương Động nói :



- Tại làm sao lại không thể đến?



Quách Đại Lộ hỏi :



- Tại làm sao lại tới?



Vương Động nói :



- Bất cứ ai cũng cứ hễ đến tối là phải ngủ.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Anh cho rằng hắn đến đây để ngủ thật à?



Vương Động hất mặt :



- Hắn đang ngủ đó.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Ngủ như thế ấy thì chỗ nào lại không ngủ được, lựa gì phải đến đây?



Vương Động nói :



- Bất luận là vì cái gì, bây giờ thì hắn cũng đang ngủ... cho nên...



Quách Đại Lộ chận hỏi :



- Cho nên sao?



Vương Động nói :



- Cho nên chúng ta, tất cả nên đi ngủ.



Đó là kết luận.



Và khi hắn kết luận rồi thì hắn làm ngay.



Vương Động đi ngủ.



Vương Động đã nói tới tiếng ngủ rồi thì đừng ai mong bảo hắn làm gì khác được, Thế nhưng Quách Đại Lộ vẫn còn đứng dựa bên cửa sổ nhìn ra.




Yến Thất hỏi :



- Sao không đi ngủ?



Quách Đại Lộ nói :



- Tôi muốn xem hắn có ngủ thật hay không và muốn xem hắn ngủ đến bao lâu.



Yến Thất cắn môi :



- Nhưng đây là phòng của tôi, tôi cần phải ngủ.



Quách Đại Lộ nói :



- Anh ngủ thì ngủ, chứ tôi có lay anh dậy đâu.



Yến Thất nói :



- Ngưng mà không được..



Quách Đại Lộ hỏi :



- Tại sao lại không được?



Yến Thất nói :



- Có người ở trong phòng tôi, tôi không thể nào ngủ được.



Quách Đại Lộ cười :



- Sau này nếu anh cưới vợ, chắc an cũng bảo nàng sang phòng khác ngủ à?



Hình như Yến Thất hơi đỏ mặt, hắn trừng Quách Đại Lộ :



- Tại làm sao anh biết chắc rằng tôi sẽ cưới vợ.



Quách Đại Lộ nói :



- Bởi vì trên đời này chỉ có hai hạng người không cưới vợ.



Yến Thất hỏi :



- Hai hạng nào?



Quách Đại Lộ cười :



- Một là thầy chùa, hai là lại cái. Hai hạng đó khó lòng cưới vợ.



Yến Thất nổi giận ngang :



- Cho dù tôi có cưới vợ nhất định cũng không cưới cái thứ người xấu xa dơ dáy như anh đây.



Nói xong câu đó, mặt hắn lại ửng đỏ hơn...



Quách Đại Lộ vụt kéo Yến Thất :



- Kìa, anh hãy xem trên tường kìa...



Yến Thất định rụt tay về nhưng lúc ấy hắn thấy vật trên tường.



Bên vách tường đối diện có một cái đầu ló ra.



Đêm thật tốt.



Do đó không thể thấy rõ mặt người ấy ra sao và chính người ấy cũng không thấy bọn Yến Thất. Người ấy chỉ thò đầu vào dòm quanh rồi thụt ra ngay.



Quách Đại Lộ cười nho nhỏ :



- Anh thấy tôi nói có sai đâu, con người này chẳng những không có ý tốt mà lại đến đây cũng không phải một mình.



Yến Thất hỏi :



- Anh cho rằng hắn đến đây trước để làm nội ứng đấy à?



Quách Đại Lộ gật đầu :



- Nhất định là như thế.



Người áo đen vẫn đứng ngủ, không hề lay động nhưng Yến Thất nhìn hắn có chăm chú dữ lắm...



Không cửa động chính là thứ cử động đáng sợ vô cùng.



Cho dù Yến Thất quả thật muốn ngủ thỉ bây giờ hắn cũng đã quên luôn.



Qua một lúc lâu, Quách Đại Lộ vụt nói :



- Lạ quá, thật là lạ.



Yến Thất hỏi :



- Cái gì lạ?



Quách Đại Lộ nói :



- Tại làm sao trong mình anh không có... hôi chút nào thế nhỉ?



Bây giờ Yến Thất mới hay rằng hắn đứng sát Quách Đại Lộ quá, sát đến nỗi gần như dựa hẳn vào lòng...



Cũng may nơi đó không có đèn, không thể thấy rõ sắc mặt của hắn, không thấy rõ thái độ của hắn bộc lộ qua sắc diện ra sao...



Yến Thất lập tức dang ra hai bước, hắn cắn môi hỏi :



- Nhưng tôi vẫn có thể không hôi được chứ?



Quách Đại Lộ nói :



- Không được.



Yến Thất hỏi :



- Tại sao?



Quách Đại Lộ nói :



- Tại vì tôi không thấy anh tắm, cũng không thấy anh thay quần áo, như vậy đúng lý thì anh phải hôi dữ hơn ai hết.



Yến Thất xì một cái thật dài :



- Cụt cứt.



Quách Đại Lộ cười :



- Cụt cứt thì lại càng... khó ngửi hơn nữa.



Yến Thất trừng mắt, hình như hắn muốn giáng cho Quách Đại Lộ một tát tai nhưng ngay lúc đó chợt có một người lao vào y như một nùi khói xám...



Người thì không thể như khói được nhưng vì cách phi thân khá nhanh, thêm vào đó vì trong đêm tối lao nhanh tự nhiên là chỉ thấy như nùi khói xẹt ngang.



Người đó thật sự không phải nhẹ quá nhưng vì thân thể quá nhỏ, nhỏ như một đức con nít lên mười.



Thế nhưng trên cằm người ấy đã có râu, râu khá dài, luôn cả đầu tóc rối bồng bềnh choi như râu tóc mọc dính vào nhau.



Râu và tóc choán gần hết mặt, chỉ còn có hai con mắt, hai con mắt loắt choắt như hai mắt chuột.



Lão nhìn quanh bốn phía, rồi sau cùng nhìn chăm chú vào người áo đen.



Người áo đen vẫn im lìm, mắt không hi hí, Lão già vụt vẫy tay, bên ngoài lại lao vào ba nhười nữa.



Ba người này tự nhiên là cao lớn chứ không choai choai như lão già, khinh công của họ cũng rất nhẹ nhàng. Họ đều vận kình trang dạ hàng, tay lăm lăm binh khí.



Một người cầm Phán Quan bút, một người cầm Nguyệt kiếm, một người nữa cầm sợi dây xích sắt.



Lão già nhỏ con cầm Song hoàn.



Bốn món binh khí đều lợi hại và cũng là thứ khó luyện vô cùng.



Người có thể dùng những món binh khí ấy nhất định võ công không thể thấp.



Người áo đen vẫn đứng dựa gốc cột, không biết hắn ngủ hay thức nhưng hắn không động đậy.



Bốn người mới tới, trạng thái tinh thần xem có vẻ căng thẳng lắm, mắt họ dán chặt vào người áo đen và từng bước từng bước nhích lần vào hắn.



Tư thế của họ y như bất chợt đều có thể cùng một lúc tấn công.



Quách Đại Lộ khẽ liếc Yến Thất.



Ý hắn muốn nói những người ấy thật ra thì không như hắn tưởng, không phải là đồng bọn với nhau.



Yến Thất hội ý gật đầu.



Hai người giữ thế án binh bất động, trong lòng họ cùng có ý nghĩ như nhau : Hãy chờ xem bốn tay dữ dằn này đối phó với người áo đen ra sao.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.