Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 39: Trấn Chủ Họ La






Hai bên giao chưởng liên hoàn, không ai chịu thua ai khi cùng lúc nhảy ra sau mấy trượng, mặt thất sắc, xem chừng đều trúng độc một thể. Mắt, môi tím tái, nội khí bốc lên đỉnh đầu, mười phần là nguy kịch đến tính mạng, nếu là người không có nội công thâm hậu hẳn phải bỏ mạng rồi.
Lão Ma Lang Nha nheo mày, đưa hai tay lên nhìn thần sắc kinh hoàng nói “Hãy đưa thuốc giải cho ta!”
La Chấn rúng động, thân hình lắc lư nhưng cũng cố nhếch một nụ cười gượng đưa tay lấy trong người một lọ thuốc nhỏ đưa ra nói “Chúng ta trao đổi thuốc giải, cả hai đều trúng độc tổn hại đến nguyên khí, ít nhất cũng hơn nữa năm mới hồi phục. Lão già ngươi không muốn vậy thì hãy đưa thuốc giải trước cho ta!”
Ma Lang Nha đáp liền “Ta làm sao tin ngươi được!”
La Chấn bật cười nói “Lão đưa cho ta một nửa, ta đưa lão một nửa, qua hôm sau đưa phần còn lại nếu trái lời đừng trách ta vô tình với phiệt trấn Âm Môn của lão, toàn phiệt trấn bị hủy diệt!”

Lão Ma gật đầu lấy trong người một lọ thuốc ném ra trước, La Chấn cũng ném cho lão lọ trên tay. Vừa lấy xong thuốc Ma Lang Nha nhún mình một cái đã đi mất, nhưng tiếng nói của lão vẫn còn vang vọng lại “Ta không sợ Bạch Long ngươi đâu, hẹn ngày quyết đấu xem ai hơn ai!”
“Ta sẽ đợi!” La Chấn hừ một tiếng dốc thuốc uống, số thuốc còn lại đưa cho Thích Đạt Lai.
“Đa tạ trấn chủ!” Thích Đạt Lai vội vàng uống thuốc giải rồi vận công điều hòa khí tức, một lúc sau vẻ mặt mới trở lại hồng hào, máu rỉ ra trên đầu gã cũng chuyển sang màu huyết đỏ thì mừng rỡ nói “Thuộc hạ đã giải được độc rồi.”
La Chấn cùng lúc đó đã vận công điều trị nội thương xong, liền nói “Chỉ là tạm thời thôi, ta còn phải lấy thêm thuốc giải! Hừ, quả nhiên không hảo danh thiến hạ vô độc, thật lợi hại. Gia thúc từng nói trên đời kị nhất lão Ma lão, chỉ cần trúng phải độc của lão thì khó mà toàn mạng, quả là không sai!”
Hắn vừa nói, vừa đưa mắt nhìn Cao Bát đang ngồi vận công trị thương gần đó, hỏi “Ngươi sao lại gây chuyện với lão già đó?”
Cao Bát chỉ bị nội thương, vận Nội Công Hồi Huyền trong bộ pháp Huyệt Tịch Thần Công trị thương một lúc đã khỏe lại. Phần nhờ có Thích Đạt Lai trợ cứu, nếu không đã tuyệt mạng dưới tay lão họ Ma đó mất rồi! Y ngừng thi triển nội lực, khí huyết trở lại bình thường, hơi thở không còn gấp gáp nhưng vẫn không kìm được một ngụm máu ọc ra miệng. Máu bầm tụ trong người vừa ọc ra, khí sắc của Cao Bát mới hồng hào hơn lên. Nghe La Chấn hỏi, thì bất giác ầm ừ không muốn trả lời, nhưng lại nghĩ thấy mình chính là người phải đội ơn cứu mạng của hai người đó, mới buột miệng nói “Lão già đó có thù với thúc bá, ta tìm lão để trả thù. Tuy ta được các người cứu mạng, nhưng không phải ta nhờ các người ra tay cứu giúp, ta không vì chuyện đó mà mang ơn các người đâu!”
Thích Đạt Lai làu bàu mắng “Cái tên súc sinh ngươi nói gì chẳng được, đáng lý ra ta cũng chẳng thèm giúp ngươi, nhưng cớ làm sao lại mang uy danh Bạch Long bọn ta ra mà khích hắn. Hừm, tên thối miệng ngươi còn không mang ơn bọn ta hay sao.”
Cao Bát cười gặn nói “Ta chỉ nhắc đến Bạch Long chứ ta có nhờ người giúp ta hay không, tên trọc ngươi mới là gã thối miệng!”
La Chấn bình sinh ít nói, nhưng ánh mắt, nụ cười của hắn hiện lên vẻ uy nghi đáng sợ khiến quần hùng trong Bạch Long kính sợ, không cần phải nghe đến lời nói dông dài. Cả Hai vừa đối đáp chửi mắng nhưng thấy La Chấn khẽ cười thì ngấm ngầm ngán ngẩm, im lặng không nói gì nữa. Vốn hắn không thích Cao Bát, cho dù y có bị chết phanh thây cũng chẳng thèm chớp mắt. Nhưng lão Ma Lang Nha làm tổn thương đến người của Bạch Long, hắn không đứng ra không được. Vả lại hắn cũng muốn thử xem Ma Lang Nha lợi hại đến như thế nào. Đúng là có kết quả như hắn mong đợi, từ nảy đến giờ chỉ nghĩ đến trận tỷ thí vừa rồi với Ma Lang Nha mà không để tâm gì đến xung quanh. Hắn vận công trị thương xong, thì âm thầm đứng dậy, lửng thửng rảo bước đi về phía thành Châu Sa. Cao Bát cùng Thích Đạt Lai thấy vậy thì đi theo sau, cả hai ngạc nhiên đưa mắt nhìn hắn miệng làu bàu nói, thì thấy làm lạ, nhưng khi cả hai đưa mắt nhìn nhau thì mặt lại hầm hầm sát khí quay mặt sải bước đi nói “Hừm…ta với ngươi còn chưa xong chuyện đâu!”***
Cả ba vừa bước vào căn phòng dành riêng của Lệ Qua, cúi đầu kính cần chào nàng. Nàng đưa mắt nhìn thấy ba người đều thương tích, thì hỏi “Các ngươi đã gây ra chuyện gì vậy?”
La Chấn ậm ự nói, “Thuộc hạ có chút xích mích với lão trấn chủ họ Ma, nhưng không ảnh hưởng gì đến chuyện đại sự của chủ nhân với La Khải đâu!”
Nàng vốn thấy Cao Bát bị trọng thương, không còn để tâm đến câu nói của La Chấn, đưa mắt nhìn y hỏi. “Ngươi bị thương có nặng không?”

La Chấn cùng Thích Đạt Lai nghe nàng hỏi vậy vẻ hụt hẫng khịt khịt mũi rồi nói.
“Chủ nhân đừng bận tâm quá chỉ là chuyện ngoài da thôi!”
Cao Bát thấy nàng quan tâm đến mình, nào chịu bỏ qua cơ hội, liền giọng rên hừ hừ khổ não, dáng dấp loạng choạng như muốn té ngã miệng nói yếu ớt “Ta bị lão ấy đánh suýt mất mạng vậy mà các người bảo là nhẹ hay sao! Chẳng phải ngươi cũng bị độc chưởng của lão hạ thương à.”
Lệ Qua nghe Cao Bát nói, đưa mắt nhìn La Chấn nói “Hóa ra lão già đó lại lợi hại đến vậy hay sao, có thể đã thương được cả La trấn chủ!”
La Chấn đỏ ửng mặt, hắn vốn là người tự đại, trên đời nào coi ai ra gì, nghe nàng nói vậy làm sao không hổ thẹn cho được, nhếch mép gượng cười liếc mắt nhìn Cao Bát nói “Chủ nhân đừng nghe hắn nói mà hạ thấp sĩ khí của người Bạch Long, thuộc hạ chỉ gặp chút nội thương qua mấy ngày là có thể khỏe lại!”
Lệ Qua nghe vậy gật đầu nói “Mong là như vậy!” Nàng đưa mắt nhìn Cao Bát chằm chằm hỏi tiếp “Ngươi không bị thương nặng ở đâu chứ?”
Cao Bát nhếch vai khổ sở nói “Ta bị nội thương nguyên khí chỉ cần đại sư Thích Đạt Lai truyền công pháp điều trị ắt sẽ khỏe lại!”
Thích Đạt Lại tự nhiên nghe nhắc đến tên mình, bất giác giật mình. Gã bị trúng độc, nội thương không phải nhẹ, từ khi bước vào La Chấn nháy mắt ra hiệu cho gã, cũng vờ ình không hề gì, cố cầm cự. Nghe Cao Bát nói gã lúng ta lúng túng biết y đang muốn xỏ mũi mình ầm ừ nói “Ta làm sao phải giúp ngươi mới được chứ!”
Lệ Qua hừm một tiếng rồi nói “Các người đều trọng thương cả, hãy đi nghỉ ngơi sớm cả đi, bên ngoài chỉ cần Thích Đạt Lâm bảo vệ cho ta là được rồi.
Người đại sư vẫn đứng lặng bên cửa ra vào không lúc nào lên tiếng, dáng vẻ lùn hơn Thích Đạt Lai một cái đầu, người mập mạp, mặt lạnh băng, nghe nàng nói liền cúi đầu khẽ một cái, ba người La, Thích, Cao lủi thủi bước ra ngoài đi về phòng riêng của mình, đã được người trong phủ sắp xếp trước đó đâu cả rồi.*** Cao Bát về phòng thì một lúc sau có người mang cơm rượu thịt đến, cho bữa tối. Ăn xong y ngồi trên giường vận Nội Công Hồi Huyền trị nội thương, y còn nghe rõ tiếng La Chấn ở phòng bên cạnh quát tháo người đưa cơm đến mang hết ra ngoài, y thầm nghĩ “Cái tên khốn kiếp đó trúng độc cũng đáng đời lắm!”
Đến canh hai, canh ba thì Cao Bát nghe bên ngoài có tiếng la hét “Thích khách! Thích khách!”, tiếng nghe rất gấp gáp, bước chân chạy ầm ỷ. Y thấy có chuyện không kiềm được tò mò vội rời giường đi ra khỏi phòng. Bên ngoài quả nhiên đèn đuốc được thắp sáng rực rỡ, hơn mấy trăm Chiêm binh chạy bủa ra các ngõ ngách trong phủ vây bắt một toán tám tên ăn mặc đồ đen, đeo mặt nạ quỷ, tay cầm mỗi người một binh khí rất lạ.
Y trông ra, thấy Lý Nhạn thống lĩnh một đội cẩm y phủ vây riết đám người đeo mặt nạ, sau lại thấy Đinh Ngô Tự mang thêm quân từ phía bắc phủ kéo đến, hơn mấy trăm người nữa.

Lý Nhạn trỏ tay vào đám người đeo mặt nạ quát hỏi “Các ngươi là ai dám xông vào phủ làm càng, còn không chịu buông khí giới đầu hàng!”
Một tên trong bọn cười ha hả nói “ Có bản lĩnh thì bắt bọn ta thử xem!”
Lý Nhạn đưa tay lên ra hiệu cho đám cung thủ phóng tên về phía đám người đeo mặt nạ, bọn người này võ công quái dị không giống võ học ở nước Chiêm Thanh hay ở Đại Việt, chúng vung binh khí gạt đỡ, một số mũi tên còn bị đánh bật lại làm chết mấy tên cung thủ.
Phía tây Lý Nhạn, phía đông Định Ngô Tự, người chưởng, người đao pháp cùng thét lên xông vào giáp chiến.
Cao Bát nấp sau một cây cột trụ lớn quan sát, mắt còn chăm chú thì giật mình khi nghe tiếng nói quen thuộc gợn đến sóng lưng sau lưng “Ngươi nấp ở đây làm gì?”
La Chấn vẫn còn trọng thương, tay ôm ngực ho lụ sụ mấy tiếng, Cao Bát đưa mắt nhìn hắn trông tệ hơn lúc trưa rất nhiều, mặt mày hốc hác, môi thâm đen, trông ra nội thương của hắn khá nặng. Cao Bát thấy hắn thật thảm hại liền nói “Không ngờ ngươi cũng ra nông nỗi này!”
La Chấn cười trừ, mắt xòng xọc nói “Ngươi đừng đắc ý vội, dù gì ta vẫn thừa sức giết chết ngươi.”
Cao Bát hừ một tiếng nhếch môi nói “Đương nhiên ta trúng phải Thảo Ngũ Độc của ngươi sớm muộn gì cũng chết, đương nhiên là do ngươi định đoạt làm sao ta quản được mạng của ta. Ta thấy ngươi đường đường là trấn chủ Bạch Long minh chủ Nam Quốc, lại bị một lão già đả trọng thương thì thật buồn cười.”.
La Chấn hừ một tiếng nói “Ta trúng phải độc của lão đương nhiên lão cũng không thoát khỏi độc chưởng của ta. Ta tin chắc lão cũng bị trọng thương không nhẹ, mới không thấy lão xuất hiện ở đây.” La Chấn nói xong thì cười khục khục, thấy cục diện trước mắt quả nhiên đám quan quân kém phần rõ rệt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.