Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 29: Trao Tín Vật






“Kim Cương Biến!” Một tuyệt kỷ của Ấn Độ học từ thiền định mà luyện thành, người đạt được thành tựu thân người rắn như đồng, các huyệt mạch hiểm trên người như được lớp giáp sắt bao bọc không dễ tìm ra điểm yếu. Quả nhiên hai đại sư nước Khmer đã đạt được thành tựu, vừa thấy điểm huyệt của Cao Bát đánh trúng Huyệt Thương Khúc vốn sẽ làm vỡ động mạch bụng, tổn thương, ứ đọng máu mà chết. Không ngờ chỉ thấy tên đại sư cười ha hả, lại vung hai tráp đồng chém xả xuống. Cao Bát phi người ra sau tránh, thuận chân nhảy lên bậc thang.
Bốn Tráp đồng xé gió rít lao đến, Cao Bát lại nhảy xuống tránh đi, bốn tráp đồng đâm xầm xuống bậc thang, đánh vỡ tan tành mấy mảnh lớn. Võ học của Huyệt Tịch Thần Công vốn dĩ chỉ dùng chiêu thức làm ý tương trợ, lúc này trong tay cầm Thạch Mãn Liên Châu vốn có thể đánh gạt binh khí đối phương, nhưng không giúp được gì trong chiêu thức của y, chiêu thức phần mất biến hóa đi mấy phần. Hai tên đại sư vốn biết rất rõ võ học bách biến của Huyệt Tịch Thần Công, đánh tới liên tục không cho y chỗ ngơi tay.
Quả nhiên thấy chỗ yếu thế của Cao Bát, võ học chưa đạt đến cảnh giới, hai gã đại sư lại càng giáp công không sợ trúng đòn. Đúng như dự định của cả hai, Cao Bát đánh trúng chiêu đều rung tay đau đớn, các huyệt đạo bách hội, thần đình ở đầu, các huyệt dưới bụng đều vô hiệu thì cả kinh, càng đánh càng thấy sợ, lại bị một vết cắt lớn ở tay máu ra không ngừng, thấy mình rõ ràng không phải là địch thủ của hai đại sư nước Khmer.
“Hãy khoan đã! Chỉ là hiểu nhầm mà thôi!” Bên ngoài Truc My Nữ thấy Cao Bát bị thương thì sợ hãi kêu lên.
“Không dạy cho tên nhóc này một bài học thì không được!” Hai đại sư nước Khmer thấy Cao Bát chống đở đến hồi khẩn cấp thì cười đắc thắng nói. “Còn không cúi đầu xin tha mạng!”

Bốn cái tráp đồng quả nhiên lợi hại lúc bắn ra, lúc thu vào không một chút sở hở nào, nêu không có binh khí hẳn Cao Bát đã không biết có chống đở nổi không! Y thầm kêu khổ không biết làm thế nào, thì nhìn thấy người thiếu niên thong thả phẩy quạt đứng trên lan can nhìn mình cùng hai gã đại sư đánh nhau bên dưới rất đắc ý, y tức lắm, ý nghĩ chợt lóe lên, y cố tình nhảy quanh một vòng đại sảnh tránh né tráp đồng phóng đến, rồi bất thần phi thân nhanh như chớp đã lên đến lan can. Hai gã đại sư kêu lên một tiếng, biết mình bị đánh lừa thì đã muộn. Cao Bát điểm luôn mấy huyệt đạo trên người thiếu niên, hai gã đại sư lao tới thì đã nghe y thốt lên.
“Không mau dập đầu tạ tội ta, còn dám bước đến đừng trách ta giết chết cô…nương… này!”
Cao Bát điểm ba huyệt trên người thiếu niên quả nhiên đã nhận ra đây là một vị tiểu thư, định thần nói cô nương nhưng vừa rồi điểm trúng huyệt trên người vào chỗ tế nhị, lại thấy mặt nàng ta đỏ ửng lên thì không tiện thốt ra thành tiếng rõ ràng. Hai gã đại sư thấy chủ nhân trong chớp mắt đã bị Cao Bát khống chế, thì kinh hoàng không biết làm sao đành bỏ vũ khí xuống dập đầu mấy cái, mắt nhìn y chằm chằm không dám động thủ nữa.
“Hai gã trọc các ngươi giỏi lắm!”
Đám người phục sẵn trong Hương Lâu Cát lúc này tủa ra, tay binh khí, vẻ mặt sợ hãi vây quanh, chỉ sợ y làm hại đến chủ nhân “Không được làm bậy!”
“Còn không tránh ra!” Cao Bát đắc ý đưa mắt nhìn vị tiểu thư cải trang nam nhân phì cười nói “Hóa ra là một tiểu thư có thân phận tốt!” Cao Bát tiện tay tháo luôn khăn chụp đầu của nàng, quả nhiên tóc xòa ra, trước mắt y là một tiểu thư rất xinh đẹp, động tâm nhận ra ngay chính nàng là vị tiểu thư ngồi trong kiệu ban sáng, nàng tức giận quát lên.
“Ngươi làm trò gì đó, tên đê tiện? Chỉ cần ta hét lên một tiếng ngươi bị phanh thây ra làm trăm mảnh còn không thả ta ra!”
Cao Bát chẳng thèm để tâm đến lời dọa nạt cười nói.
“Quả nhiên là một tiểu thư xinh đẹp, không biết vào kỷ viện giành mỹ nữ của ta là ý làm sao?”
Tiểu thư cải trang nam nhân nghe Cao Bát nói vậy thì đã thấy khó chịu, quát thêm “Giải huyệt ngay cho ta!”

“Tiểu thư làm gì được ta!” Cao Bát đưa tay vuốt một lọn tóc của nàng cười ha hả, rồi thêm “Quả nhiên là xinh đẹp!”
“Công tử, công tử dừng tay lại đi!” Trúc My Nữ nãy giờ quan sát thấy y trêu chọc vị tiểu thư, lại nhận ra đám người kia đã có ý ra tay đánh lén thì thốt lên chạy đến nói “Thả tiểu thư ấy ra đi, chỉ là hiểu nhầm sao công tử còn trêu họ làm gì!”
Cao Bát thấy vẻ mặt của Trúc My Nữ hốt hoảng thì cười nói. “Đúng vậy! Nàng là đàn ông thì ta đã đập chết rồi nhưng lại là một vị tiểu thư thì ta theo ý Trúc cô nương thả ra vậy!” Nói rồi giải huyệt đạo trên người nàng, nắm lấy tay Trúc My Nữ đi xuống cầu thang. Đám thuộc hạ thấy chủ nhân được thả, thì cùng bủa vây lấy Cao Bát và Trúc My Nữ quát tháo ầm ỷ “Chạy đi đâu!”
Vị tiểu thư cải trang nam nhân quát lên “Hãy để họ đi!” Nói rồi bước qua hai người đi xuống cầu thang quắt mắt nhìn Cao Bát mấy phần giấu kín, đến cả y cũng không nhận ra, nói “ Nhà người đợi đấy!”
Tiểu thư cải trang nam nhân quay sang đám thuộc hạ của mình mặt nhăn lại quát tháo “Các ngươi thật là một lũ vô dụng, còn không đi mau cho ta!” Cả bọn lủi thủi rời Hương Lâu Cát.
Cao Bát nhìn họ đi khuất mắt mới cười thầm “Quả nhiên là tuyệt thế giai nhân!” Trúc My Nữ đứng bên cạnh thấy y ngây ngây dại dại thì cười khúc khích nói “Công tử không phải là người háu sắc đấy chứ? Sao lại nhìn người đó đến say mê như vậy!”
Cao Bát nghe vậy thì giật mình gãi gãi đầu nói “ Ta…ta đâu lại đê tiện như vậy!”
“Tiểu nữ đã nhận ra nàng ấy là một cô nương từ lâu rồi vậy mà công tử không nhận ra hay sao!”
Cao Bát cười nói “Thì ra cô nương đã nhận ra nàng ta, vậy hai người đã nói chuyện gì với nhau vậy?”
Trúc My Nữ bật cười đáp “Nàng ấy chỉ đàm đạo với tiểu nữ về nhạc từ cổ, công tử nói xem, một cô nương đến Hương Lâu Cát thì có ý định gì?”

Cao Bát nghe nàng nói vậy thì thần mặt ra ngẩm nghĩ rồi nói “Một tiểu thư lại đến kỷ viện thì hơi quái lạ, nhưng ta thấy cô nương không xảy ra chuyện gì cũng yên tâm rồi. Ta quay lại đây là có chuyện muốn nói với cô nương. Sáng sớm ngày mai ta phải rời thành đến kinh đô Đồ Bàn, không biết lúc nào sẽ quay lại!”
Trúc My Nữ nghe y nói vậy thì quan tâm nói.
“Công tử đến kinh đô hẳn là liên quan đến chuyện buôn bán, chuyện đó đương nhiên tiểu nữ biết nhưng xem công tử nói thì chẳng khác nào chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại vậy.”
Thì ra Cao Bát cải trang thành người thương buôn, sau lại nói dối vời nàng mình là một thương buôn gia súc, vũ khí đến từ Phanduranga {Ninh Thuận, Bình Thuận ngày nay}. Cao Bát nghe nàng nói thì ầm ừ cười dài nói.
“Đúng vậy, ta còn phải đến kinh đô để trao đổi hàng hóa rồi đi về phía nam sẽ rất lâu mới được gặp cô nương, ta thấy lo lắng nên đến đây muốn từ biệt cô nương.” Nói rồi y lấy dưới đai áo một miếng ngọc bội màu ngọc đỏ được điêu khắc tỷ mỹ có chữ Cao ở giữa, có dây tua gắn hạt vàng nhỏ “Đây là ngọc bội mà từ nhỏ đến lớn ta luôn đeo trên người không bao giờ xa nó. Ta tặng cô nương làm tín vật coi như là kỳ duyên của chúng ta. Từ khi gặp cô nương ta đã cảm mến, tuy chỉ gặp mặt lần đầu nhưng lòng ta như đã có hẹn ước với cô nương từ trước. Cô nương hiểu ý ta nói chứ? Hãy nhận lấy vật này cho ta vui lòng!” Nói rồi y không đợi nàng trả lời, đặt ngọc vào tay nàng nói tiếp “Ta quay lại đây cũng chỉ vì chuyện này mong cô nương nhớ cho!”
Trúc My Nữ cầm lấy ngọc bất giác hai hàng nước mắt ứa lệ ngã vào lòng Cao Bát, hai người ôm nhau một lúc thì như chợt nhớ ra chuyện gì nàng vội buông Cao Bát ra lấy trên đầu một cây trâm bằng bạc nhỏ có đính ngọc trai đưa cho Cao Bát nói “Tiểu nữ xin tặng công tử cây trâm này làm tín vật, mong công tử nhớ đến tiểu nữ.”
Cao Bát vui vẻ cầm lấy trâm bạc bỏ vào trong áo nói “Khi nào quay lại ta nhất định sẽ đưa cô nương ra khỏi đây, cô nương hãy đợi ta nhé!”
Hai người lại động lòng ôm nhau thân thiết không muốn rời nhau ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.