Giang Hồ Lớn Như Vậy

Chương 78: Thứ bảy mươi tám




Chương thứ bảy mươi tám

Nguyên Dã Nguyệt cung khai những gì ả biết, tất cả về Phần Hỏa Điện, bao gồm toàn bộ mê trận mà bốn chị em họ Hoàng đã bày ra cùng với từng cái cửa ra vào ám đạo cơ quan. Chúc Yến Ẩn vừa nghe vừa vẽ, y đọc nhiều sách vở lại thích nghiên cứu cơ quan, cho rất nhẹ nhàng là có thể lý giải ý tứ của Nguyên Dã Nguyệt, rất ít mắc lỗi, nhưng dù vậy, cũng phải vẽ suốt ba ngày mới kết thúc, cánh tay cực kì đau nhức, lúc nhấc chén trà lên còn run rẩy.

Giang Thắng Lâm sơ sơ lật qua chồng lớn bản vẽ này, tuy y nhìn không hiểu lắm nhưng vẫn có thể cảm nhận được mức độ phức tạp – hóa ra nhiều năm nay Xích Thiên đốt giết đánh cướp, số bạc có được không làm gì khác, toàn bộ dùng để đào địa cung dưới Phần Hỏa Điện? Sao gã không sợ đào sập móng nhà nhỉ, nếu đã cẩn thận tỉ mẩn như thế, trực tiếp đi vào vùng tuyết dày, bới một cái hốc mà tự vùi mình xuống có phải an toàn hơn bao nhiêu không.

Chúc Yến Ẩn hỏi: "Gã vì đề phòng ngươi hả?"

Lệ Tùy nói: "Phải."

Cơ quan là chết, trận pháp lại là sống. Đặc biệt, mê trận bốn phía quanh Phần Hỏa Điện chỉ cần hơi tác động lên một chút, phương pháp phá trận đã hoàn toàn khác đi. Nhưng Nguyên Dã Nguyệt nói: "Gã sẽ không sửa."

Chúc Yến Ẩn hỏi: "Vì sao?"

"Mê trận lúc ban đầu Hoàng Oanh bày ra từng có rất nhiều sơ hở, các ả khổ tâm nghiên cứu rất lâu, cuối cùng mới cho ra trận pháp như hiện giờ." Nguyên Dã Nguyệt nói, "Xích Thiên cực kì hài lòng với trận pháp này, gã từng nói, cho dù chỉ thay đổi một tấc nho nhỏ thôi, uy lực cũng sẽ giảm đi."

Mà hiện tại đội ngũ Võ Lâm Minh đã canh chừng bên ngoài tuyết nguyên như hổ rình mồi, trừ khi gã có được trận pháp còn hoàn mỹ hơn, nếu không sẽ không dễ dàng sửa đổi, giữ một cái mê trận sơ hở khắp nơi rồi chờ bị đối thủ công phá.

Chúc Yến Ẩn nói: "Nhưng hiện tại ngươi đang ở Võ Lâm Minh."

"Gã biết, gã biết chỉ cần A Tinh còn trong Phần Hỏa Điện thì ta nhất định thà chết cũng không khai." Đáy mắt Nguyên Dã Nguyệt lại dâng lên một tầng oán độc tuyệt vọng, "Gã đã lợi dụng A Tinh để lừa ta làm việc vô số lần, còn nói sẽ giao Phần Hỏa Điện cho A Tinh, chỉ vì gã đối tốt với A Tinh, mà ta đã hầu gã luyện công suốt bốn năm ròng."

Chúc Yến Ẩn nhìn Lệ Tùy.

Lệ Tùy nói: "Cứ thử xem sao."

Chúc Yến Ẩn vẫn nhớ lúc còn đang trên đường đi Tuyết Thành, một kiếm phá trận long trời lở đất kia của Lệ Tùy. Tuy rằng dựa vào võ công của hắn, muốn một kiếm chém nát mê trận Hoàng Oanh bố trí bên ngoài Phần Hỏa Điện cũng không phải không được, nhưng hồi sau còn phải đối phó với Xích Thiên, quá hao phí nội lực tóm lại không ổn.

Có thể là do ở bên Lệ Tùy lâu rồi, Chúc Nhị công tử cũng bắt đầu không coi Võ Lâm Minh là người... nhầm, cũng không thể nói rằng không coi là người được, nhưng khi sắp đặt các loại kế hoạch, y đã theo thói quen xem Lệ Tùy như một cá thể đơn độc, sẽ không nghĩ đến việc để Lệ Tùy phá trận trước rồi mấy trăm người Võ lâm Minh cùng nhau chém chết Xích Thiên sau gì đó. Song như vậy không ổn, không được, vẫn là phải liên hợp các lộ trợ thủ, một vị Thánh Nhân đã từng nói, nếu có thể đánh hội đồng thì nhất định đừng đơn đấu.

Về phần Lệ Cung chủ thì vẫn là vạn năm như một ngày, nói: "Kế hoạch gì cũng nghe ngươi."

Chúc Yến Ẩn phàn nàn: "Cái gì gọi là nghe ta, áp lực rất lớn."

Lệ Tùy cười cười, ra hiệu cho ảnh vệ dẫn Nguyên Dã Nguyệt xuống trước. Giang Thắng Lâm cũng trở về phòng đi nghiên cứu thuốc độc, tốt nhất có thể tạt một phát là Phần Hỏa Điện lập tức đổ một luống kiểu ấy. Y đã từng chứng kiến Lam Yên lợi hại đến mức nào, cũng đồng tình rằng hiện tại nàng đối với Xích Thiên ham sống sợ chết mà nói, không thể nghi ngờ đúng là con tin tốt nhất, cho nên trong thời gian ngắn sẽ không gặp nguy hiểm – nhưng vẫn không nhịn nổi phải chửi thầm *** *** **, cảm thấy Phan Sĩ Hầu thật đúng là chó đểu.

Chúc Yến Ẩn chia bản đồ cơ quan và mê trận thành hai xấp, một là sẽ không thay đổi, hai là sẽ thay đổi, định nghiên cứu tỉ mỉ thêm một chút.

Lệ Tùy hỏi: "Sao lại ngẩn người rồi?"

"Đang nghĩ Xích Thiên." Chúc Yến Ẩn nói, "Nguyên Dã Nguyệt làm đại hộ pháp bao nhiêu năm nay, thế nhưng hoàn toàn không biết cơ sở ngầm của Phần Hỏa Điện gồm những ai, lúc trước ta còn nghĩ, chỉ cần công phá được ả là sẽ có thể lôi ra một xâu dài cơ."

Lệ Tùy bóp hai vai nhức mỏi cho y: "Lời này của ngươi nếu để cho Vạn Chử Vân biết, ước chừng sẽ tức đến buốt ngực, quản lý Võ Lâm Minh vất vả như thế, có một hai tên nội gián thôi đã đủ mang danh dự của ông ta đổ bãi rác rồi, ngươi còn vừa mở miệng là một xâu dài."

Chúc Yến Ẩn: "Ý ta không phải thế!"

Hơn nữa chiếu theo cục diện trước mắt, có thể thấy cách quản lý của Vạn Minh chủ vẫn rất có hiệu quả, cả nhà đang cùng chung kẻ địch, vì thảo phạt Ma Giáo ai nấy đều cam nguyện đầu rơi máu chảy, xét đến nội gián phản đồ, hiện nay cũng mới đếm được trên đầu ngón tay mấy kẻ...

Thứ nhất là Đỗ Nhã Phượng của Thượng Nho Sơn Trang, sau khi bị xé rách lớp mặt nạ đại thiện nhân, lão đã công khai đến bám càng Xích Thiên rồi, lúc này đang ở trong Phần Hỏa Điện.

Thứ hai là Phan Sĩ Hầu của Thiên Chu Đường, đầu tiên ông ta mắt nhắm mắt mở mặc cho Phan Cẩm Hoa câu kết với Ma Giáo, luyện ba cái võ công linh tinh đó, về sau, luyện đến toang, ông ta lại không màng lời dặn của đại phu Giang Thắng Lâm, cố chấp cho rằng trong Phần Hỏa Điện nhất định có thuốc giải, còn không tiếc bán đứng Lam Yên, kết quả con trai vẫn củ tỏi như thường.

Còn có thứ ba, chính là Lưu Hỉ Dương đã từng bị Thượng Nho Sơn Trang mua chuộc, được cái dọc đường đến đây hắn đều vô cùng an phận, ngày ngày ngoài ăn ra thì là ngủ, bằng mắt thường đã có thể trông thấy béo lên một vòng lớn.

Chúc Yến Ẩn nói: "Cứ như vậy xem ra, Xích Thiên cũng chẳng lôi kéo được bao nhiêu nội gián lợi hại."

Lệ Tùy châm trà: "Ta cũng cảm thấy trong Võ Lâm Minh sẽ không có quá nhiều phản đồ."

Chúc Yến Ẩn ngẫm nghĩ một lát: "Bởi Chính đạo có ngươi?"

Lệ Tùy gật đầu: "Phải."

Chúc Yến Ẩn: Ta biết ngay, nhất định là ngươi lại đang uyển chuyển vòng vo phô ra mình thật lợi hại!

Lệ Tùy nói: "Bọn họ biết, cứ xem như ta liều chết cũng sẽ giết Xích Thiên, cho nên chỉ cần ai hơi có chút đầu óc, đều không thể nào vì vinh hoa phú quý trước mắt mà đến cậy nhờ Ma Giáo, gã thắng không nổi."

Chúc Yến Ẩn: "Ơ hay ơ hay." Gã chết ngươi bất tử, có còn muốn cùng đến Giang Nam đón Tết nữa không thì bảo.

Lệ Tùy cười đưa chén trà cho y: "Ngươi cứ ngủ một lát đi đã, chốc nữa theo ta qua tìm Vạn Minh chủ."

Chúc Yến Ẩn: "Được."

Gần đây y thực sự bận quá đi mất, so với nhân sĩ Võ Lâm trong biên chế còn bận hơn, cúc cung tận tụy vì đại nghiệp trừ Ma, cứ hệt như một vị đại hiệp chân chính.

Chúc đại hiệp.

Được đấy, rất uy phong.

Lệ Tùy vươn tay giật tóc y.

Chúc Yến Ẩn: Ngươi thật là ấu trĩ.

Mấy ngày nay y không ngủ không nghỉ, thực sự có chút mệt mỏi, đầu vừa dính xuống sập đã nhanh chóng thiếp đi, chăn còn chưa kịp đắp.

Lệ Tùy cũng ngồi tựa bên cạnh, dùng sườn ngón tay cọ mặt y chốc lát, không làm sao nỡ gọi người dậy, bèn định đi gặp Vạn Chử Vân một mình. Kết quả tới cửa lại thấy gia đinh Chúc phủ đang vội vội vàng vàng đẩy một cái xe con đi vào, bên trong chất không ít những món đồ phủ vải đỏ, vừa thấy hắn nhô ra, lập tức căng thẳng bước vội, còn suýt nữa thì nhếch nhác ngã dập mặt.

Ảnh vệ Vạn Nhận Cung: Nếu không phải kịp thời nhớ ra đối phương là vọng tộc Giang Nam, khả năng ta đã phải hoài nghi tại chỗ là hắn đang trộm đồ nhà chúng ta.

Lệ Tùy phân phó: "Đi tra rõ."

Ảnh vệ Vạn Nhận Cung: "Vâng!"

Gia đinh Chúc phủ dỡ đồ từ trên xe con xuống chuyển vào phòng, động tác cố gắng hết sức nhẹ rồi nhẹ nữa, đến âm thanh trò chuyện cũng không dám lớn. Vất vả mãi mới bày biện chỉnh tề, xoay người lại thấy ảnh vệ Vạn Nhận Cung đen xì xì đang đứng ở cửa, có cùng hiệu quả với tạo vật quỷ dữ xuất hiện giữa ban ngày ban mặt, đều thuộc dạng cảnh tượng kinh dị đột ngột đập vào mắt.

"A!"

...

Lúc Lệ Tùy từ Võ Lâm Minh đi ra, ảnh vệ đã đợi ở cửa.

"Nói."

"Ngày mai Chúc Nhị công tử đón sinh nhật."

Bước chân Lệ Tùy khựng lại: "Ngày mai?"

Ảnh vệ đáp: "Vâng, ban đầu bọn họ còn không chịu nói, thuộc hạ khó khăn lắm mới moi được tình báo."

"Đón sinh nhật, tại sao phải che che giấu giấu?"

"Chúc Nhị công tử không muốn rình rang, vốn dĩ đã định không đón nữa, vẫn là Lan đại nhân kiên quyết, mới từ trong thành lân cận mua về mấy món sơn trân khô."

Lệ Tùy có hơi không vui, khi hắn trở về phòng, vừa lúc Chúc Yến Ẩn tỉnh ngủ, đang đứng ở cạnh bàn hoa mắt váng đầu uống nước. Thấy hắn bước vào, khàn giọng giận dỗi: "Đã nói trước là cùng đến gặp Vạn Minh chủ rồi, sao ngươi lại bỏ rơi ta?"

"Ngày mai là sinh nhật ngươi?"

"..."

Chúc Yến Ẩn thầm nghĩ, ta biết ngay nhất định cữu cữu sẽ để lộ bí mật mà, a, mấy ông quan trung niên xảo quyệt không đáng tin này!

Lệ Tùy kéo má y: "Tại sao không nói với ta?"

"Cái này có gì đáng nói đâu, vốn ta cũng không muốn tổ chức." Chúc Yến Ẩn ngẩng đầu, "Giờ đã là lúc nào rồi, Lam cô nương còn đang bị giam trong địa lao Phần Hỏa Điện kia kìa, ta lại ở đây ăn uống linh đình chúc tụng, còn ra gì nữa."

"Liên quan đến Lam Yên, ta tính lợi dụng Phan Sĩ Hầu một chút." Lệ Tùy buông tay ra.

Chúc Yến Ẩn dụi dụi mặt: "Ngươi nói chuyện của Thiên Chu Đường cho Vạn Minh chủ rồi?"

"Phải." Lệ Tùy gật đầu.

Chúc Yến Ẩn đợi nửa ngày, cũng chưa chờ được tình hình đằng sau chữ "Phải", đành tự mình thúc giục: "Vậy ngươi định lợi dụng Phan Sĩ Hầu như thế nào?"

Lệ Tùy đáp: "Không nói cho ngươi."

Chúc Yến Ẩn:?

Chẳng những không nói cho, Lệ Tùy còn tiện tay cướp cả chén trà y đang cầm đi rồi, không cho người khác uống nước, thật là một ma đầu siêu lãnh khốc.

Chúc Yến Ẩn đành phải giải thích: "Đây chẳng phải là ta sợ ngươi phân tâm sao, vừa lo lắng cho Lam cô nương, vừa phải mừng sinh nhật ta, rất phân liệt."

Lệ Tùy ngồi tựa trên ghế: "Lam Yên không cần ta lo lắng, xét về đầu óc, đám người của Phần Hỏa Điện kia không phải đối thủ của nàng."

Chúc Yến Ẩn: "Ò."

Lệ Tùy gõ gõ mặt bàn: "Qua đây."

Chúc Yến Ẩn chậm chạp dịch sang, cảm thấy khả năng cao mình lại sắp bị nhéo má.

Nhưng từ trước đến nay tư duy của tài tử Giang Nam luôn xoay chuyển rất nhanh.

Vì thế trước bờ vực bị ma đầu hành hình, y đột nhiên kịp thời hỏi một câu: "Sinh nhật ngươi vào thời gian nào?"

Lệ Tùy hơi đứng hình trong giây lát, sau đó tiếp tục trông có vẻ rất vua lỳ đòn trả lời: "Ta không có sinh nhật."

"Lừa người!"

"Quên rồi."

"Vậy ta đi hỏi Giang Thần Y!"

"Quay lại!"

"Thế ngươi nói!"

"..."

"Nói nhanh nha!"

"... Mùng Tám tháng trước."

Mùng Tám tháng trước.

Chúc Yến Ẩn sống lưng thẳng tắp, bạch y như tuyết, hào quang chói lọi đứng trên bậc đạo đức tối cao.

"Vậy tại sao ngươi không nói với ta?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.