Giang Hồ Dị Giới

Chương 50: Chiêu Mộ




Sử khí thế hù Đông Lai vỡ mật,

Dùng "Thần Đan" thu phục một nhân tài.

-o0o-

Đông Lai Thánh Thủ biết đây chỉ là ảo giác hiện lên, nhưng cũng không ngăn nổi sợ hãi trong lòng. Y chỉ cảm thấy mình như rơi vào hầm băng sâu vạn trượng. Xung quanh đầy thi cốt cô hồn chẳng khác chi địa ngục giới.

Đông Lai Thánh Thủ tuy trải nhiều cố sự, nhưng bình sinh y chưa bao giờ thấy điều gì kinh khủng hơn thế nữa. Rồi y chỉ kịp hự lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã gục xuống, ngất ngay đương trường.

Điều này khiến cho ba người Ảnh Vệ đứng bên kia quan chiến đều hít sâu một ngụm khí lạnh, mặt mày xanh lét, đầy vẻ sợ hãi. Bọn họ tuy là người ngoài, nhưng đứng gần như thế nên cũng bị khí thế kia tràn qua, nghiền ép ba người đến mức tức ngực khó thở, suýt phun máu tươi.

Bất quá khí thế của Quảng Mục Thiên mục tiêu không phải là ba người các nàng, nên sự khó chịu phần nào so với Đông Lai Thánh Thủ còn đỡ hơn gấp bội. Nhưng chừng đó vẫn không che giấu nổi nỗi kinh sợ trong mắt ba người Liễu Thanh Nhi. Một màn chiến đấu quá kinh thế hãi tục. Mà nói chiến đấu thực chất cũng chưa đúng, bởi từ đầu chí cuối hai tay Quảng Mục Thiên vẫn chắp phía sau lưng. Chưa hề ra tay động thủ. Vậy mà Đông Lai bị hắn dọa đến mức ngất xỉu. Đủ hiểu hai bên trình độ chênh lệch đến như thế nào!

Quảng Mục Thiên thu hồi khí thế, thở dài một cái, lắc đầu lẩm bẩm:

"Chỉ mới dọa một chút vậy mà đã ngất rồi. Võ công tuy lợi hại, nhưng tâm cảnh lại quá yếu nhược. Xem ra phục dụng ngoại vật (thiên tài địa bảo) để tăng tiến khí công. Khiến tâm cảnh lại không theo kịp! Hẳn cũng là một cái thiếu sót không nhỏ."

Hắn vừa nói xong, quay sang thấy ba người Ảnh Vệ đang đứng đơ như trời trồng, bèn cất tiếng nói:

"Ở đây không có chuyện của mấy người nữa. Mau mau đi đi. Về bảo với Lâm Ngọc Quân rằng, ta sẽ không gây rắc rối trong địa phận của lão đâu. Nhưng cũng đừng cử người theo dõi là được, ta sẽ khó chịu lắm đấy."

Dứt lời, tay phải vung lên một cái, một luồng khí lạnh tràn qua khiến ba người Ảnh Vệ từ trong nỗi sợ tỉnh dậy.

Liễu Thanh Nhi giật mình choàng tỉnh. Nàng nhìn cảnh tượng trước mắt, kinh hãi mà nuốt ực một ngụm nước bọt. Sau lưng không biết từ khi nào đã ướt đẫm mồ hôi.

Nàng chợt nhận ra rằng, tất cả những gì từ trước tới giờ mình trải qua. Tất cả những quái vật, ma thú, hay ma pháp sư hoặc thậm chí là cả những cao thủ đệ nhất giang hồ mà nàng từng gặp. Nếu so sánh với thanh niên trước mặt này cũng không thể kinh khủng bằng. Khí thế đó, sát khí đó, như muốn nghiền ép hết thảy.

"Thảo nào minh chủ khi nhắc đến tên y thì đột nhiên trịnh trọng như vậy. Âu cũng là một cái lý do."

Đoạn, Liễu Thanh Nhi cúi người, chắp tay hành lễ, nhẹ đáp:

"Vâng thưa tiền bối. Bọn vãn bối sẽ chuyển lời lại cho minh chủ. Minh chủ cũng rất mong sớm được hội ngộ với tiền bối. Nếu có thời gian rảnh rỗi, kính xin tiền bối ghé qua phủ mệnh chủ. Vãn bối sẽ thay mặt mọi người trong phủ nghênh tiếp thật chu đáo."

Lời nói của nàng tuy vẫn còn chút run rẩy do sợ hãi, nhưng trong đó phần nào cũng có ý kính cẩn bên trong.

Quảng Mục Thiên chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì thêm.

Liễu Thanh Nhi hiểu ý, cúi chào thêm cái nữa rồi cùng hai người đồng bọn quay người rời khỏi.

Quảng Mục Thiên thấy ba người kia đã đi rồi, ánh mắt chợt chuyển sang thân hình Đông Lai đang nằm bất động, lòng chợt tính:

"Bây giờ có nên hạ sát lão già này luôn không? Lúc nãy cả đám võ lâm đều thấy ta dẫn dụ lão già này đi. Nếu tin lão ta chết được truyền ra, ắt hẳn mọi người sẽ suy đoán ra là ta làm. Tuy nói là ta không sợ hãi bọn chúng, nhưng hiện tại đang làm việc mờ ám. Cứ thế ắt hẳn sẽ gây ra không ít lời qua tiếng lại, rồi dẫn đến mưu đồ bất thành. Chẳng phải sẽ khiến cho Lệ Nhã thất vọng buồn bực hay sao? Hơn nữa lúc nãy Lâm Ngọc Quân cũng đã có lời, xin ta ở trong này không gây chuyện thị phi rồi. Nếu giờ cứ thẳng tay mà giết người này chẳng phải sẽ rắc rối lắm ru."

Đoạn hắn ngẩng đầu lên trời, thở dài một cái, lẩm bẩm:

"Từ khi nào mà Quảng Mục Thiên ta giết người mà còn phải do dự như thế này đây. Khi rời khỏi Tà Phái cho đến giờ, tính hiếu sát của ta cũng theo đó mà giảm dần. Không còn cứ đánh đánh giết giết suốt ngày nữa. Đây có phải dấu hiệu tốt hay không?"

Quảng Mục Thiên lại nhìn Đông Lai thêm cái nữa, chậc lưỡi một cái rồi lập tức quả quyết:

"Thôi vậy, tha cho người này một mạng. Giữ y lại làm chân sai vặt xem thế nào?"

Hắn vừa nói, tay phải điểm ra vài chỉ trúng ngay huyệt đạo sau lưng Đông Lai.

Đông Lai bật rên hừ hừ vài tiếng rồi tỉnh dậy. Y ho khan hai tiếng rồi mơ hồ hỏi:

"Ha... Ta chết rồi hay sao? Đây phải chăng là Địa ngục?"

Quảng Mục Thiên hai tay thu về chắp sau lưng, đợi Đông Lai nói sảng một hồi xong rồi, mới lắc đầu, hừ nhẹ nói:

"Hẳn là chưa chết được đâu. Nhưng những lời tiếp theo đây của ta mà ngươi không tiếp thụ được. Lúc đó sẽ chết thật đấy!"

Đông Lai lúc này mới biết là mình chưa chết. Y lại nghe giọng nói của Quảng Mục Thiên thì kinh hoảng vô cùng, đoạn lùi lại vài bước, giọng ấp úng:

"Ta, ta..."

Đột nhiên Đông Lai không hề báo trước, quay người lại nhún chân nhảy phót ra ngoài, ý đồ muốn tẩu thoát. Hành động mau lẹ vô cùng.

Quảng Mục Thiên cười khẩy một tiếng. Hắn không thèm ngăn cản, chờ cho Đông Lai chuồn được một đoạn rồi mới phất tay một cái. Khí của hắn phóng ra huyễn hóa thành một bàn tay khổng lồ chụp nhanh xuống.

Đông Lai thân hình không dừng, hữu chưởng xoay lại phản kích đánh vào chưởng thủ phía sau. Y phóng chiêu ra mà không hề quay đầu lại, dường như sau lưng tựa hồ cũng có mắt, phát chưởng nhắm bộ vị rất chuẩn xác.

Hai chưởng đụng nhau nghe "Bùm" một tiếng vang dội.

Quảng Mục Thiên cười lạnh một tiếng, nói:

"Ngươi nghĩ chỉ dễ như vậy thôi sao?"

Lời vừa dứt bỗng Đông Lai Thánh Thủ liền kêu "Ối" lên một tiếng, đâm sầm xuống đất.

Chẳng biết từ khi nào Quảng Mục Thiên đã xuất hiện trước người Đông Lai. Lúc này, đầu Đông Lai chỉ cách chân Quảng Mục Thiên chưa đầy một thước. Chỉ cần hắn giơ lên dẫm một phát, chắc chắn đầu y phải nát ra như tương.

Đông Lai sợ hãi không kể đâu cho xiết, lòng thầm than:

"Thôi, Đông Lai ta hôm nay thế là xong rồi!"

Nào ngờ Quảng Mục Thiên không hề ra tay động thủ, mà chỉ đứng đó, lạnh nhạt nói:

"Ngươi nghĩ thực sự có thể trốn thoát dưới tay ta dễ dàng như vậy hay sao?"

Đông Lai là một tay từng trải việc đời, lại biết nhiều hiểu rộng. Trong khoảng thời gian chớp nhoáng, y đã nghĩ ngay tới trước tình trạng này mà không đầu hàng thì ắt phải uổng mạng, chứ chẳng còn đường lối nào khác.

Nhưng y tính tình vốn thẳng thắn cương trực. Nay chịu sự nhục nhã như vậy thì làm sao không ức chế cho được. Đoạn mặt giận hầm hầm, quát lên:

"Ngươi muốn chém muốn giết như thế nào thì tùy. Nhưng lão phu đây không phục!"

Quảng Mục Thiên không ngờ trước điều này, liền a lên một tiếng kinh ngạc, cười hỏi:

"Chết đến nơi rồi mà còn cứng mồm cứng miệng. Xem ra ngươi già nhưng gân cốt vẫn còn dai lắm. Nói xem, tại sao ngươi không phục!?"

Đông Lai hừ một tiếng, đáp:

"Ngươi nhân cơ hội lão phu sơ suất nên dùng khí thế để trấn áp. Còn nếu như chiến đấu bằng chân tài thực học thì lão phu không thể nào thua một kẻ như ngươi được!"

Lời của Đông Lai Thánh Thủ quả thực rất vô lý, bởi các cao thủ khi giao đấu thì thua khí thế tức là thua đến bảy, tám phần rồi. Mà lão lại hoàn toàn bị khí thế đối phương áp chế, thử hỏi nếu đánh nhau thực sự thì ai thắng ai thua?

Nhưng Quảng Mục Thiên cũng chẳng thèm để ý, cười hỏi:

"Ngươi đến đây chính là muốn xả giận chuyện đệ tử kia lên người ta. Nhưng mà ngươi rút cục có tìm hiểu xem, ta đây là ai hay không?"

Đông Lai hừ đáp:

"Là một tên giả mạo, có gì mà cần phải tìm hiểu."

Nhưng lão vừa nói xong, trong lòng lại chợt nghĩ khác:

"Người này tuổi trẻ như vậy nhưng khí thế trên người lại cực kỳ kinh khủng. Sát khí vô cùng vô tận. Xem ra không phải một kẻ vô danh tiểu tốt. Tại sao lại muốn đi giả mạo một tên đệ tử như vậy? Chắc bên trong có mưu đồ gì đây."

Thực chất Đông Lai đoán quả này đúng đến chín phần. Quảng Mục Thiên trà trộn vào đây chính là có mưu đồ lấy đi Thần Vũ Phá Thiên Cung. Nhưng chuyện hắn giả mạo đệ tử của lão lại chỉ là trùng hợp mà thôi. Bất quá, Quảng Mục Thiên cũng lười giải thích, đoạn lại bước lên trước một bước. Thân hình hắn tuy không to cao vạm vỡ, nhưng tạo cho người khác cảm giác sừng sững như trời trồng.

Bàn tay Đông Lai toát mồ hôi lạnh ngắt, lòng rất đỗi hoang mang, y vội la lên:

"Ngươi, ngươi đừng có mà tiến thêm. Lão phu không..."

Ý muốn nói: "Lão phu không sợ ngươi đâu".

Nhưng y lại nghĩ nói vậy chẳng khác nào công nhận mình sợ hắn hay sao? Y liền đổi giọng:

"Các hạ rốt cuộc là ai!? Tại sao lại giả trang tiến vào Hư Thiên Thành. Rốt cuộc có ý đồ gì."

Quảng Mục Thiên dừng lại, khóe miệng nhấc lên, không nhanh không chậm đáp:

"Tên ta ư? Là, Quảng Mục Thiên. Ngươi có nhận thức được hay không?"

"Quảng Mục Thiên..."

Đông Lai Thánh Thủ vừa nghe xong thì a lên một tiếng rồi ngã huỵch xuống đất. Đôi đồng tử của y co rút lại vì kinh ngạc lẫn hoảng sợ. Y thậm chí còn không tin nổi vào tai mình nữa.

"Quảng Mục Thiên..."

Giang hồ bây giờ có thể đã quên đi ba từ này, nhưng Đông Lai không thể không nhớ. Bởi vì nó đã hằn sâu vào tâm trí của y rồi. Cảnh tượng một người một kiếm bễ nghễ thiên hạ, nhất kiếm chém nát bầu trời. Mở ra thông đạo kéo toàn bộ võ lâm vào một thế giới khác.

Một cái tên đã từng đi vào huyền thoại của cả Võ Lâm. Một cái tên mà võ sĩ Chính Phái nghe tới, phải run mình vì sợ hãi. Còn Tà Phái nhắc đến cũng phải kính cẩn mà cúi người.

Nói tóm lại, Chính Tà lưỡng phái đối với Quảng Mục Thiên đều là ba phần kính, còn bảy phần là sợ.

Cũng chính vì thế mà giang hồ quá kiêng kỵ, thành thử không một ai dám gọi thẳng tên thật của hắn ra cả. Đám hậu bối có thể không nhớ hoặc thậm chí là không biết... Nhưng những tay giang hồ lõi đời như Đông Lai thì nhớ rất rõ. Cửu Long của Tà Phái, tên thật của hắn cũng chính là Quảng Mục Thiên đó vậy.

"Không thể nào, ngươi, ngươi lừa lão phu..."

Hai hàm răng của Đông Lai chấn vào nhau cạch cạch. Y bây giờ đã không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.

Quảng Mục Thiên tay vẫn chắp sau lưng, nhàn nhã đáp:

"Ta cũng chẳng rảnh rỗi đi lừa ngươi làm gì. Vừa nãy ta dùng khí thế của mình huyễn hóa thành ảo cảnh chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ hay sao?"

Đông Lai nghe vậy mới giật mình choàng tỉnh. Y thầm hô sao mình quá ngu ngốc, tại sao không nhận ra chuyện này sớm hơn?

Luồng sát khí khủng bố như vậy làm sao một võ sĩ bình thường có thể sở hữu?

Đông Lai vừa nhớ lại vừa hít sâu một hơi hàn khí. Y dám chắc rằng, ngay cả thống lãnh Tà Phái đương thời nếu đọ khí thế cùng sát khí với thanh niên trước mặt này... E rằng, cũng phải lép vế hơn mấy phần. Hơn nữa, lúc nãy Ảnh Vệ có gọi người này là tiền bối. Chẳng lẽ Minh Chủ cũng đã nhận ra rồi hay sao?

Mà một bậc cao nhân tiền bối cỡ này cần gì phải giả trang làm đồ đệ của lão? Chắc hẳn lão già Trường Văn ngu dốt kia tự mình bịa chuyện. Để cho Đông Lai ta giờ phải chịu khổ thế này đây.

Đông Lai lồm cồm bò dậy, vội quỳ xuống đất phục lạy:

"Vãn bối quá ngu muội, có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn. Tội đáng muôn chết, kính xin tiền bối..."

Quảng Mục Thiên hừ một tiếng ngắt lời lão, đoạn nói:

"Ngươi có biết tại sao lúc nãy, ta không nhân cơ hội ngươi đang bất tỉnh mà ra tay hạ sát hay không?"

Đông Lai rùng mình, cố nén sợ hãi trong lòng, cung kính đáp:

"Tiền bối võ công trác tuyệt, là bậc cao nhân trong chốn giang hồ. Dĩ nhiên khinh thường những việc giết người như thế."

Nghe Đông Lai trả lời mà Quảng Mục Thiên suýt bật cười thành tiếng. Thái độ của lão ta sau khi nghe xong tên hắn thì quay ngoắt sang một trăm tám mươi độ. Biểu hiện chẳng khác nào kẻ dưới so với người trên. Bất quá, điều này khiến hắn cũng có chút mừng thầm vì giang hồ chí ít vẫn còn nhớ đến hai chữ Cửu Long.

Hắn bèn nói:

"Đúng thực là lúc đó ta định một chiêu tiễn người về với ông bà vải rồi. Nhưng nghĩ lại thì ta bế quan nơi cùng cốc lâu năm, hiện mới tái xuất giang hồ. Nên đối với giang hồ có chút lạ lẫm. Bây giờ cần một người hướng dẫn, hay đúng hơn là một trợ thủ dưới tay. Nếu ngươi làm ta hài lòng, có khi ta lại tha cho ngươi một mạng."

Đông Lai mừng rỡ, để được một người như Quảng Mục Thiên thu làm trợ thủ là vinh dự biết nhường nào. Y vội đáp:

"Đa tạ tiền bối rộng lượng bao dung. Đừng nói là hướng dẫn, dù tiền bối bảo ta lên rừng đao xuống biển lửa. Vãn bối cũng quyết chẳng từ."

Quảng Mục Thiên hài lòng, ừ một tiếng, lại nói tiếp:

"Hiện bây giờ ta cũng chưa cần lắm. Nhưng trước đó ta muốn nghe chuyện tên đệ tử kia của ngươi trước. Tại sao khi nghe đến Ma Pháp Sư, ngươi lại nổi giận như vậy?"

Đông Lai vừa nghe đến đệ tử của mình, khuôn mặt bỗng trở nên đau thương, đoạn lại lạy thêm một cái rồi đáp:

"Xin tiền bối minh xét. Vãn bối không cố ý đổ lỗi cho tiền bối tội giả mạo. Chẳng qua tên Trường Văn của Thần Kiếm môn kiến thức nông cạn mà tưởng nhầm. Lúc đó vãn bối cũng nóng nảy nên không hỏi rõ sự việc. Thành ra dẫn đến chuyện như bây giờ."

Quảng Mục Thiên gật đầu, nói:

"Ừ, chuyện đó ta biết. Nhưng lúc đó ta cũng lâm vào thế bị động. Nên không thể mở miệng giải thích."

Đông Lai lại nói:

"Còn tên đệ tử mà Trường Văn nhầm lẫn với tiền bối. Tên của y là Lục Thành. Năm đó, vãn bối đi qua một địa phương mà thu nhận được. Người này căn cơ võ học rất tốt. Tuy là mang cả hai dòng máu Ma Pháp lẫn Võ Sĩ nhưng vãn bối vẫn rất ưng ý, nguyện thu y làm đệ tử chân truyền. Dốc lòng truyền thụ một đời sở học."

Đến đây, Đông Lai thở dài một cái, nói tiếp:

"Nào ngờ vào năm năm trước, không biết y xích mích chuyện gì ở Thương Lan đế quốc. Dẫn đến bị Huyết Thệ Kỵ Sĩ đoàn đuổi giết. Lúc đó, vãn bối được lệnh triệu tập bất ngờ của minh chủ, nên không thể phân thân mà giúp đỡ được. Bất quá đám phàm phu tục tử kia làm sao mà có thể là đối thủ của một Võ Vương chân chính! Cuối cùng chuyện này phát triển to ra. Huyết Thệ Kỵ Sĩ Đoàn phái ra Đại Ma Đạo Sư hỏa hệ, Kim Bối Khắc. Dùng ma pháp Thánh Cấp giam cầm Lục Thành lại mà tru diệt. Khiến y tro cốt cũng chẳng còn."

Đông Lai vừa nói xong, hai bàn tay nắm chặt lại thành quả đấm nện mạnh xuống đất. Gầm lên:

"Thù diệt môn này thề nhất định phải báo."

Quảng Mục Thiên trầm ngâm, hắn không nghĩ chuyện lại rắc rối hơn mình tưởng. Hỏa Ma Đạo Sư, Kim Bối Khắc trong lời Đông Lai kia chính là một trong bảy ma đạo sư huyền thoại của đại lục này. Trước nghe Hoàng Bá Đạo kể rằng, kẻ đó từng giao chiến với Đan Tâm và giành chiến thắng.

Mặt khác, hắn cũng nghe qua Huyết Thệ Kỵ Sĩ Đoàn. Là một dong binh đoàn lớn nhất ở Thương Lan đế quốc. Tên Lục Thành này quả thực cũng quá lớn mật. Chỉ đơn giản là một Võ Vương nhỏ nhoi mà đi khiêu chiến với thế lực lớn như thế. Y mà chết cũng không phải chuyện gì quá ngạc nhiên.

Đoạn hắn quay ra hỏi:

"Sau đó ngươi có báo được thù hay không?"

Đông Lai ủ rũ lắc đầu, đáp:

"Vãn bối nghe tin đệ tử bỏ mạng, trong lúc nóng giận chạy thẳng một mạch đến Thuơng Lan đế quốc tìm Kim Bối Khắc quyết một trận tử chiến. Nào ngờ, ma pháp của hắn ta mạnh mẽ vô cùng. Đừng nói là giao đấu, vãn bối muốn tiếp cận bán kín mười thước quanh người y cũng thập phần khó khăn rồi. Vậy nên đến tận bây giờ thù kia vẫn chưa báo được. Vãn bối vì quá uất hận, nên khi nghe đến mấy từ Ma Pháp Sư thì sẽ nổi hung lên. Không làm chủ được bản thân."

Nói rồi phục lạy xuống đất.

Quảng Mục Thiên nói:

"Ta đã hiểu. Chuyện đệ tử Lục Thành của ngươi. Nếu có cơ hội, ta sẽ thử giúp một tay. Bất quá hiện tại ở trong này thân phận có chút quá mức, nên ta muốn thử dùng thân phận đệ tử ngươi dùng tạm. Nếu có ai hỏi tới cứ bảo ta là Quảng Mục Thiên, đệ tử ngươi mới thu nhận là được."

Quảng Mục Thiên không dám lấy tên giả là Lục Thành luôn. Bởi vì trong tờ ghi báo danh trước khi vào đây hắn đã báo tên thật của mình luôn rồi. Mà cho dù có người nhận ra được thì ai dám phanh phui?

Đông Lai hoảnh sợ, vội nói:

"Thân phận tiền bối cao quý, làm sao vãn bối dám nhận làm sư phụ ngài?"

Quảng Mục Thiên ngắt lời lão, nói:

"Không sao. Ngươi cứ tùy thời mà ứng phó. Còn như có kẻ nhận ra thì cũng chẳng cần gấp làm gì. Ta tự có cách giải quyết."

Đoạn hắn lấy trong người ra một lá thư cùng một viên thuốc màu đen, ném cho Đông Lai rồi nói:

"Ta trước đây là người của Tà Phái. Đương nhiên khi thu trợ thủ sẽ có vài cái quy định. Ngươi uống nó vào rồi xem bức danh thiếp này đi."

Đông Lai cầm viên thuốc màu đen lên, trong lòng một mảnh kinh hãi. Y nhận ra được, đây là một trong những tuyệt thế độc đan của Tà Phái. Có tên là "Tiên Niên Cửu Thần Đan."

Đan dược này gọi là "Thần Đan" bởi vì khi uống vào giúp cường thân kiện thể, lại tăng tốc độ di chuyển của khí khi vận công. Nhưng nó có điểm chí mạng là, trong lõi của đan dược có một loại ấu trùng, khi uống vào sẽ tìm đến tim của võ giả. Cứ cách một năm nó sẽ tỉnh dậy. Nếu không có thuốc áp chế, ấu trùng này sẽ nổi điên ăn sạch tim lẫn nội tạng. Phải nói là một trong những đan dược độc ác vô cùng. Nhưng dùng để áp chế cấp dưới lại rất hiệu dụng. Chính vì thế mà "Tiên Niên Cửu Thần Đan" rất được cao tầng Tà Phái ưa chuộng mà sử dụng.

Đông Lai thở dài một cái, không do dự mà bỏ ngay đan dược vào miệng. Tuy nói là bị ép uống Thần Đan, nhưng xét cho cùng đó cũng chỉ là một thủ đoạn đề phòng phản bội mà thôi. Đông Lai cũng không nổi lên lòng oán trách.

Vì nuốt đan dược nhanh quá nên y cũng chẳng để ý xem vị của nó như thế nào, chỉ thấy hơi hơi mềm nghĩ là do đặc thù của đan dược nên cũng chẳng để ý. Vừa uống xong liền lật tấm danh thiếp kia ra xem.

Quảng Mục Thiên thấy hắn quyết đoán như vậy thì rất hài lòng, nói:

"Danh thiếp này là Lâm Ngọc Tình tiểu thư mời ta tham gia đấu giá đại hội. Hai ngày sau, ngươi chờ ta tại đây. Chúng ta sẽ đi thử xem một chút."

Đông Lai liền đáp:

"Vâng, thưa tiền bối. Nhưng không biết tiền bối bây giờ thuộc..."

Y định hỏi là "Tiền bối bây giờ thuộc Chính Phái hay Tà Phái?"

Nhưng đây vốn là vấn đề nhạy cảm. Nên lời vừa ra đến miệng thì im bặt lại. Không dám nói gì thêm.

Quảng Mục Thiên bật cười, nói:

"Ngươi hỏi ta bây giờ thuộc phái nào hay sao?"

Đông Lai giọng có chút run run, đáp:

"Vâng, ý của vãn bối là vậy."

Quảng Mục Thiên ngẩng mặt lên trời, thở dài một hơi rồi đáp:

"Ài... Chính với Tà. Thế nào là Chính? Thế nào là Tà? Nếu mà chính phái giết người, cướp bóc, thì có phải là "Chính" nữa hay không? Còn nếu tà mà tâm chính thì phải chăng vẫn gọi là "Tà"? Quảng Mục Thiên ta bây giờ không phải Chính mà cũng chẳng phải Tà. Hãy nhớ lấy."

Lời nói chưa dứt mà thân hình Quảng Mục Thiên đã biến mất. Nhưng câu nói của hắn vẫn lưu lại trong không gian.

Đông Lai đáp "Dạ" một tiếng rồi lạy thêm một cái. Đợi khi câu nói kia dừng hẳn, lúc đó lão mới chống tay đứng dậy.

Ánh mắt Đông Lai bây giờ đầy vẻ kích động không thôi, miệng lẩm bẩm liên hồi:

"Rốt cuộc ta cũng đã được gặp Cửu Long rồi. Xem ra sống một đời này không uổng."

Đã edit.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.