Giang Hồ Dị Giới

Chương 32: Thiếu hiệp Vô Danh




Nói đến Dạ Ngoa sắp bị mũi thiết phiến đâm trúng, mà chính lúc này kiếm của y đang trên đà tấn công không rút về kịp, xem chừng không thể nào đỡ nổi. Trong sát na đó, Dạ Ngoa lập tức vận kình vào Bách Quỷ Kiếm. Hắc quang chợt bùng lên. Lưỡi kiếm rung động không ngớt, phát ra từng tràng âm thanh ghê rợn, tưởng chừng như tiếng thét từ dưới mười tám tầng địa ngục truyền lên, đánh vào tâm linh từng người.

Xích Yến Hàn võ công tuy lợi hại, nhưng trong tích tắc này cũng không thể ngờ được Bách Quỷ Kiếm lại có công dụng quỷ dị như vậy. Nhất thời thất thần trong thoáng chốc, cử động liền chậm lại.

Nhưng chỉ dừng lại trong chốc lát như vậy đối với cao thủ mà nói vậy là quá đủ rồi, thân hình Dạ Ngoa gia tốc, phát động khinh công đến cực hạn, Bách Quỷ Kiếm rút về, xoay chuyển đâm vào cổ Xích Yến Hàn.

Tuy nhiên Xích Yến Hàn chẳng phải người tầm thường, chẳng qua là lúc nãy bị tiếng gào rú kia khiến tâm linh nàng bị rung động mãnh liệt, trong khoảng thời gian ngắn chưa kịp phản ứng, nhưng sát khí của Dạ Ngoa phóng đến đã khiến nàng hồi thần lại.

Trong sát na mũi kiếm sắp đâm đến cổ, Xích Yến Hàn lập tức ngửa người ra phía sau tránh thoát, đồng thời chân phải đá ra thật nhanh. "Bộp" một tiếng, trúng ngay uyển mạch trên cổ tay Dạ Ngoa. Gã đau quá giữ không được lập tức đánh rơi kiếm. Mà đúng lúc này, Xích Yến Hàn nghe thấy tiếng binh khí phá gió sau lưng, đoán chừng là có người phía sau ám toán. Nàng không kịp suy nghĩ, vội nghiêng người, chân trái dẫm một cái lấy đà phóng lên, trên không lộn một vòng tuyệt đẹp. Hành động đó cực kỳ mau lẹ vô cùng, đến nỗi khi nàng tung người nhảy lên thì Bách Quỷ Kiếm vẫn chưa rơi xuống đất. Xích Yến Hàn lanh trí vươn người ra, ghót chân phải thụi về sau một cái trúng ngay chuôi Bách Quỷ Kiếm. Tuy cú đá gót này thực hiện ở trên không trung, lại không thuận đà, nhưng nàng sử đến mười thành công lực. Bách Quỷ Kiếm vút lên một tiếng, chẳng khác nào mũi tên rời cung, phóng như chớp về phía sau.

Đùng!

Chỉ nghe tiếp theo đó vang lên một tiếng nổ trầm đục. Quả nhiên người phía sau chính là Đại Bộc Phá Đao Chấn Minh. Hắn nhân cơ hội Xích Yến Hàn ở tư thế khó phòng thủ liền lẻn ra sau lưng nàng toan chém một nhát. Nhưng nào ngờ phản ứng của Xích Yến Hàn lại ngoài dự đoán. Hắn chưa kịp vung kiếm tấn công thì đã thấy ánh chớp lóe lên, Bách Quỷ Kiếm bắn tới rất là mau. Bất đắc dĩ, Chấn Minh chỉ đành vung kiếm lên gạt đỡ.

Đại Bộc Phá Đao, nói là đao nhưng thực chất lại là kiếm. Chẳng qua hình dạng của nó mười phần giống một thanh đao nên nhiều người lầm tưởng mà thôi. Điều đặc biệt làm nên tên tuổi của thanh kiếm này chính là trên bề mặt của nó có ma pháp chú hệ hỏa và hệ lôi được khắc chồng lên nhau. Tạo thành một ma ngữ trận đặc biệt trên kiếm. Chỉ cần một lực va chạm vào đủ mạnh sẽ khiến thanh kiếm kích hoạt ma trận, bộc phát lực nổ cường đại gây sát thương lên địch nhân. Mà khi Bách Quỷ Kiếm phóng đến, Chấn Minh lại quá chủ quan. Hắn không ngờ Xích Yến Hàn chỉ thuận chân đá đi mà lực đạo mạnh mẽ đến như vậy. Nên gã mới vung Đại Bộc Phá Đao lên gạt đỡ. Kết quả lại chính mình bị hỏa hệ lôi trận trên kiếm đả thương. May thay hắn luyện ngoại công cũng có chút tiểu thành. Lực nổ tuy mạnh nhưng chỉ làm xây xước bên ngoài da mà thôi.

Tục ngữ có câu: mãnh hổ nan địch quần hồ (mãnh hổ khó đánh lại bầy sói) nhưng xem ra ở đây, một con mãnh hổ bị thương thì quần hồ cũng khó mà đánh lại. Bất quá, Xích Yến Hàn trước giao thủ cùng Bắc Huyết Tâm còn chưa kịp hồi sức thì lại tiếp tục đánh nhau với bảy người thất kiếm. Dù nàng có nội công cao cường đến đâu thì cũng phải có lúc sức tàn lực kiệt. Tám người vừa bay nhảy vừa đánh, ra chiêu không ngừng khiến một mảnh rừng đổ nát. Tiếng binh khí vang lên chát chúa, kình phong bay tán loạn khắp nơi. Khiến các loài ma thú nơi đây, dù cấp bậc thần thú cũng phải nhượng bộ mà né tránh.

Xoát xoát xoát...

Trương Bố mỗi lúc một huy kiếm đánh riết hơn, miệng lớn tiếng hỏi:

"Phiến Đế, người sắp cạn khí công rồi, còn cố gặng làm chi. Không đầu hàng bây giờ còn đợi đến khi nào?"

Xích Yến Hàn mặt hầm hầm sát khí, lạnh lùng quát:

"Quân hèn hạ vô sỉ, muốn ta đầu hàng các ngươi ư!? Nằm mơ giữa ban ngày!"

Trương Bố đáp:

"Vậy bọn tại hạ đành đắc tội vậy. Chúng ta đã ở thế nước lửa không chết không xong. Nếu để Phiến Đế thoát lần này, Ma Thiên giáo chúng ta khó lòng được yên ổn."

Hắn nói quả không sai, nếu như Xích Yến Hàn thoát khốn lần này. Với sức hiệu triệu của nàng, Ma Thiên Giáo thật khó mà ăn nói với nhân sĩ võ lâm. Bọn hắn muốn nhân cơ hội hiếm có này để hạ thủ, âu cũng là diệt trừ cái mối hậu họa sau này. Chỉ nghe, Xích Yến Hàn hừ lạnh một tiếng, nói:

"Muốn giết người diệt khẩu sao? Xem các ngươi có bao nhiêu bản lãnh."

Bạch Mi nghe Trương Bố nói muốn giết người diệt khẩu, lão liền nhe nụ cười gớm giếc ra, cất giọng the thé nói:

"Lão đại, một đao giết ả thì quả thật là đáng tiếc, chi bằng để lão phu đùa nghịch trước một phen cho thỏa lòng thỏa dạ rồi hẵng ra tay!"

Nguyên lão Bạch Mi này là một người vô cùng háo sắc. Lão từ khi nhìn thấy Xích Yến Hàn thì tính dâm lại nổi lên, không nhịn nổi mà lên tiếng.

Chỉ thấy Trương Bố cười lớn một tiếng, hướng Bạch Mi nói:

"Nếu ngươi đủ bản lãnh để hàng phục nàng thì lão đại ta cho phép."

Bạch Mi trên miệng nở nụ cười dâm tà, cười khà khà:

"Khà khà... để ta thi triển công phu ngự nữ tâm kinh cho các ngươi biết sự lợi hại của lão Bạch ta!"

Hai người kẻ tung người hứng nói oang oang cả lên khiến Xích Yến Hàn giận lắm. Dù gì nàng cũng là một vị trong Ngũ Thánh. Thanh danh vang dội, được người người kính ngưỡng. Nay rồng sa bãi cạn tôm bỡn cợt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Xích Yến Hàn tức quá, nhịn không nổi khí giận công tâm, "ọc" lên một tiếng phun ra một búng máu tươi.

Trương Bố hai mắt lóe lên sát cơ. Hắn biết thời cơ đã đến, thân hình liền xoay nửa vòng, trường kiếm dựng lên. Hắn vận hết khí công bình sinh vào kiếm khiến mũi kiếm hiện ra một tia ánh sáng xanh lấp loáng. Đây là một chiêu số do chính Trương Bố mất thời gian mười năm để sáng tạo ra. Gọi là Nha Đột Kinh Mang, dùng khí công truyền hết vào kiếm sinh ra kiếm mang. Luồng ánh sáng đó chẳng khác gì một con rắn uốn éo. Trương Bố nở một nụ cười đắc ý, khí vận từ đan điền lên mỗi lúc một gia tăng, đầu kiếm đột nhiên sáng rực lên, nhanh như cắt đâm vào người Xích Yến Hàn. Uy lực của chiêu này không tính là mạnh, nhưng điểm cốt yếu là ở chỗ lợi dụng sự sắc nhọn của lưỡi kiếm, uy lực của kiếm mang, cộng thêm ra chiêu chớp nhoáng khiến địch nhân khó lòng tránh thoát. Bất quá nếu so về tốc độ, nó vẫn chưa thể sánh bằng bí kỹ Cung Thân Ảnh Đạn của Thanh Phong môn.

Xích Yến Hàn thổ huyết khiến khí công trong người tán đi, nội lực nàng cũng đã cạn kiệt, không còn đủ sức né tránh nữa chỉ đành nhắm mắt mà chờ chết. Sáu người còn lại trong thất kiếm thấy lão đại sử chiêu này cũng đoán chắc mười phần kết quả nên cũng không thừa cơ mà công kích, dàn quang thành một vòng bao vây lấy Xích Yến Hàn.

Vút...

Nào ngờ, đúng lúc này một viên đá vọt ra thật nhanh, nhắm đầu Trương Bố mà bắn tới. Kình phong rít gió nghe rõ mồn một, đủ hiểu lực đạo ném tới không hề nhẹ chút nào. Nhưng thời điểm viên đá bắn ra, mọi người ở đây không hề phát giác chút nào, phải đợi đến khi nó tiếp cận gần Trương Bố mới có tiếng rít gió. Hiển nhiên thủ kình người ném thực quá sức tưởng tượng, trên đời có một không hai. Mọi người bởi vì bao vây Xích Yến Hàn nên cách nhau quá xa không kịp ứng cứu. Trong tình cảnh này, Trương Bố chỉ có hai lựa chọn. Một là tiếp tục huy kiếm đâm chết Xích Yến Hàn. Nhưng nếu như thế, viên đá kia không thể nghi ngờ sẽ bắn vỡ sọ của hắn. Với tiếng xé gió như thế kia, đừng nói là sọ người. Ngay cả kim thiết chắc cũng có thể xuyên thủng. Bất quá hắn còn lựa chọn thứ hai, chính là rút kiếm về gạt viên đá kia đi. Đồng nghĩa với việc Xích Yến Hàn sẽ sống sót. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà làm hai cái lựa chọn này quả là rất khó khăn.

Nói thì lâu chứ Trương Bố phản ứng ngay lập tức, hắn gầm lên giận dữ, xoay người hồi kiếm về gạt đỡ viên đá kia đi, dù sao con người luôn luôn quý trọng tính mạng của mình.

Bang... một tiếng vang dội.

Thật ngoài sức tưởng tượng, viên đá này bắn đến lực đạo mạnh mẽ vô cùng. Trương Bố chỉ nghe được một tiếng vang chấn động, thanh kiếm được xem là cứng thứ năm trong thần kiếm phổ vậy mà rung động không ngớt, tiếp đến bàn tay hắn một chập tê rần khó chịu. Trong lòng Trương Bố giờ này cực kỳ kinh hoảng. Phải biết rằng Nha Đột Kinh Mang của hắn đã vận đến mười thành công lực, sinh ra kiếm mang khiến tốc độ ra chiêu cực kỳ mau lẹ. Thế mà kẻ ngoài kia vẫn có thể dùng một viên đá thật chuẩn xác ném vào đầu hắn, nói như vậy, ánh mắt người kia phải sắc bén đến cỡ nào mới theo kịp tốc độ đó chứ? Mặt khác, lực đạo ném ra không hề nhẹ, nếu không phải vì hắn có Đoạt Cấp Thủ Kiếm trong tay mà đổi lại một thanh trường kiếm bình thường, thì lúc này trên đầu hẳn là đã bị đâm thủng một cái lỗ máu lớn rồi. Mặc dầu kinh hoảng nhưng Trương Bố là một tay giang hồ lão luyện, hắn vội định thần lại, lòng thầm tính:

"Lực đạo viên đá này thật mạnh mẽ, trên đời này ít có người làm được. Chắc chắn kẻ ám toán ta phải là một tay ma đạo sư hoặc một đại cao thủ võ lâm nào đó. Bất quá, nếu ta đoán không lầm kẻ có thể ném viên đá chuẩn xác như vậy nhất định không thể là lũ pháp sư yếu nhớt kia được. Tốc độ của ta lúc thi triển Nha Đột Kinh Mãng thì đã vượt quá phạm trù nhân loại rồi. Lũ pháp sư kia nếu không biết khí công thì ánh mắt của bọn chúng dù có lợi hại đi chăng nữa cũng không thể nào bì kịp với võ giả. Vậy chắc chắn là một cao thủ võ lâm rồi!"

Trương Bố tâm cơ linh mẫn, vừa suy nghĩ liền đoán ra ngay lập tức. Hắn cố gắng nhịn đau ở cánh tay, gắng gượng đứng dậy, chắp tay hướng sâu trong rừng lên tiếng nói:

"Tại hạ Đoạt Cấp Thủ Kiếm, Trương Bố của Ma Thiên Giáo. Không biết các hạ là cao nhân phương nào!? Có thể ra gặp mặt được chăng?"

Sáu người còn lại vừa thấy lão đại bị tập kích bất ngờ liền ngưng thần đề phòng, ánh mắt sắc bén dò xét bốn phương tám hướng, chỉ đợi người bên trong đáp lời liền xông vào bắt lấy. Nhưng ngay lập tức bị ánh mắt Trương Bố cản lại, bọn họ tâm linh tương thông, hiểu ngay ý lão đại rằng đây là một cường địch khó lường nên không thể khinh suất. Khi đó cả sáu người mới lùi lại dần xích sát vào nhau để tùy thời ứng phó. Xích Yến Hàn cũng không ngoại lệ, nàng vốn tưởng rằng hôm nay mình không còn đường sống, nhưng nghe nói có người đến cứu thì tinh thần phấn chấn hẳn lên. Nhưng đợi hồi lâu mà vẫn không thấy ai đáp cả.

Lọc cọc... lọc cọc...

Bọn họ đang đem lòng nghi ngờ thì đúng lúc này, bên trong truyền ra tiếng vó ngựa.

Trương Bố nghiêng đầu lắng tai, ngưng thần dò xét. Được lúc sau, hắn nhíu mày lẩm bẩm:

"Kỳ lạ, sao ta lại nghe thấy tiếng vó ngựa cơ chứ! Không lẽ là một đội Dong Binh đoàn nào đó ư?"

Nhưng rất nhanh hắn lại phủ nhận:

"Không phải, nghe tiếng thì dường như chỉ có một người mà thôi. Hừ! Dám phá hỏng đại sự của ta, nhất định không cho ngươi chết toàn thây."

Lúc này tiếng vó ngựa ngày càng gần, đến khi mọi người nghe rõ nhìn lại, thì chỉ thấy đó là một người thanh niên đang thong dong cưỡi ngựa, dáng vẻ bề ngoài trông rất đỗi bình thường. Hắn cầm trên tay một thanh kiếm màu xanh ngọc, tướng mạo không có gì đặc sắc nhưng ánh mắt hắn lại lóe lên một tia hàn quang sắc bén khiến người khác nhìn vào mà e sợ. Điều đáng nói là từ trên người hắn toát ra một cỗ khí thế, khiến lồng ngực của đám người dường như bị một luồng áp bách vô hình, trái tim không tự chủ được mà đập liên hồi, lòng bọn họ thầm nghĩ:

"Người này trông dáng vẻ bình thường nhưng tại sao lại có thể tạo ra một áp lực vô hình như thế?"

Người thanh niên phía trước này, không ai khác chính là Quảng Mục Thiên. Nguyên hắn đi vào Mê Vụ Sâm lâm cũng đã được vài ngày, nhưng cánh rừng này thực sự quá rộng lớn. Quảng Mục Thiên lại không biết phân biệt hướng đi nào đến Tinh Linh sâm lâm, đâm ra bị lạc đường. Tuy nói trong Mê Vụ sâm lâm ma thú rất nhiều, thậm chí thần thú cũng xuất hiện một hai con, nhưng với một thân công phu trên người thì Quảng Mục Thiên không hề gặp chút nguy hiểm nào cả. Hôm nay đang mò mẫm tìm đường ra thì lại chợt nghe tiếng người quát tháo. Quảng Mục Thiên trong lòng vui mừng hớn hở, vội giục ngựa chạy đến xem. Bất quá đúng lúc tám người đánh nhau túi bụi, hắn không muốn xen vào chuyện người khác nên chỉ đứng từ xa nghe nghóng. Nhưng khi nghe đến danh tự "Hư Thiên Điện" thì tính tò mò lại nổi lên. Nên lúc Trương Bố ra tay đoạt mạng Xích Yến Hàn, hắn liền phóng một viên đá ra ngăn cản. Mục đích cũng chỉ vì muốn biết Hư Thiên Điện kia là như thế nào.

Lúc này, Trương Bố đã lấy lại bình tĩnh, tiến lên trước một bước, chắp tay trước mặt nói:

"Tại hạ Trương Bố, không biết thiếu hiệp đây xưng hô thế nào?"

Quảng Mục Thiên định đáp, nhưng chợt nghĩ lại:

"Bảy tên này là người của ma giáo, nếu ta nói tên thực ra chẳng phải dọa bọn chúng chạy đi mất hay sao? Cứ kiếm đại một cái tên nào đó nói ra đi, dù sao bọn chúng củng chẳng nào biết được"

Nghĩ vậy, hắn vẫn ngồi trên lưng ngựa, cười nhạt đáp:

"Tại hạ Đinh Phong." Hắn không khách khí mà mượn tên Đinh Phong

Nói đến Trương Bố, tuy không phải là người của danh môn chính phái, nhưng ở trong giang hồ địa vị không hề nhỏ, cũng được xếp vào hàng tiền bối cao nhân. Vậy mà trong lời nói lúc nãy của hắn lại xưng là tại hạ với thiếu hiệp, đủ hiểu Trương Bố đã nhượng bộ hạ mình như thế nào. Nhưng, Quảng Mục Thiên lại không hề khách khí, trực tiếp ngồi trên lưng ngựa mà đối đáp, chưa kể đến lời đối đáp của hắn còn rất vô lễ. Hành động này chính là khinh thường đối phương, không hề cho Trương Bố mặt mũi chút nào. Trương Bố cực kỳ tức giận, nhưng không dám nói toạc ra. Một mặt là kiêng kỵ thực lực của Quảng Mục Thiên, mặt khác là sợ còn có người khác đứng phía ngoài yểm hộ. Gã đảo mắt quan sát Quảng Mục Thiên một hồi rồi thầm đánh giá:

"Viên đá vừa rồi là do hắn ném ra ư? Kình lực thật mạnh mẽ, nếu là vậy chắc hẳn nội công hắn rất cao cường. So về độ tuổi thì hắn cũng chỉ bằng Xích Yến Hàn mà thôi, nhưng lại sở hữu nội công thâm hậu như vậy thật hiếm có."

Đoạn liếc mắt qua nhìn thoáng Xích Yến Hàn một cái, rồi lại nghĩ:

"Nói Xích Yến Hàn kia tuy tuổi trẻ nhưng khí công thâm hậu, ắt một phần cũng là nhờ sư phụ cô ta trước khi chết dùng khí công cả đời đả thông kinh mạnh toàn thân, truyền khí công thượng thừa nên mới tu luyện dễ dàng như thế. Còn nếu như tìm trên giang hồ người thứ hai vừa trẻ tuổi vừa có nội công cao cường như vậy thì ta chưa thấy bao giờ. Chắc không phải do hắn ném mà là dùng thủ pháp nào khác rồi!"

Trương Bố một đời lịch duyệt giang hồ, rất tin tưởng vào phán đoán của mình. Gã giơ kiếm cắm mạnh xuống đất, cùng lúc đó khí thế lẫn sát khí trong người phóng ra nhắm Quảng Mục Thiên trùng kích đến. Đồng thời lớn giọng hỏi:

"Xin hỏi Đinh thiếu hiệp, phải chăng viên đá lúc nãy là do thiếu hiệp ném tới?"

Chỉ với một câu hỏi này mà Trương Bố giải phóng cả sát khí lẫn khí thế. Không những vậy, gã còn truyền thêm cả âm công vào trong từng câu chữ khiến cho chỉ một câu nói bất ngờ biến thành một đòn công kích vào đối phương. Thủ pháp này so với đường quyền ngọn cước thì nguy hiểm hơn gấp bội, nếu Quảng Mục Thiên nội lực kém hơn Trương Bố, hoặc ý chí của hắn quá kém cỏi, không đủ kiên cường sẽ lập tức thất khiếu chảy máu mà đột tử.

Nhưng thật kinh ngạc, Quảng Mục Thiên vẫn bất động thanh sắc, chỉ cười nói:

"Cái đó chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, mong được lượng thứ!"

Trương Bố giật mình, trong lòng cả kinh:

"Người này không những không bị gì mà còn có thể mở miệng nói chuyện được. Quả nhiên không phải tầm thường!"

Hắn tuy một đòn thất bại nhưng không vì thế mà tỏ ra yếu thế chút nào, thản nhiên như không hỏi:

"Bất đắc dĩ ư? Nếu vậy thì không biết thiếu hiệp cứu cô ta với lí do bất đắc dĩ nào? Có thể cho tại hạ biết được chăng."

Quảng Mục Thiên ngẩng mặt nhìn trời, đáp:

"Mê Vụ sâm lâm quả thực rộng lớn, tại hạ không may bị lạc đường. Vừa lúc thấy mọi người tụ tập ở đây nên chỉ muốn đến hỏi thăm đường đi mà thôi."

Trương Bố cười lạnh, nói:

“Thiếu hiệp lạc đường thì hà tất đã liên quan gì đến tính mạng của cô gái này mà ra tay cứu giúp? Chắc còn một lý do khác nữa chăng?”

Quảng Mục Thiên gật đầu, cười nói:

"Đó mới chỉ là một lý do, lý do thứ hai là ta muốn xem cái gọi là Hư Thiên Bảo Lệnh kia một chút. Cầu nối chính tà ư? Xem ra cũng có chút hay ho…"

Lời này vừa thốt ra, Trương Bố cùng Xích Yến Hàn đều chung một suy nghĩ, trong long hừ lạnh một tiếng, thầm chửi:

"Hừ! Ngụy quân tử, giả vờ giả vịt đi hỏi đường. Thực chất cũng chỉ muốn đoạt Hư Thiên Bảo lệnh."

Mà trong đám người, Đại Bộc Phá Đao Chấn Minh cực kỳ nóng tính. Gã trước sau đánh nhau với Xích Yến Hàn ở thế hạ phong đã ôm một bụng lửa giận rồi. Nay lại gặp một tên thiếu niên ngông cuồng thì lại tăng thêm vài phần nóng nảy. Gã đứng ra lớn tiếng mắng chửi:

"Hỏi đường cái con khỉ khô nhà ngươi! Muốn cướp lệnh thì nói toạc con mẹ nó ra đi, còn tìm hiểu cái rắm. Trên giang hồ Hư Thiên lệnh quý giá như thế nào ai mà còn không rõ. Chỉ có kẻ ngu ngốc mới dâng lên cho người xem."

Trương Bố giận, quát lớn:

"Sư đệ lui về!"

Chấn Minh bị lão đại mắng không dám tiếp tục làm càn, đành nuốt giận mà hậm hực quay về chỗ.

Trương Bố cười nói:

"À… Thứ lỗi cho sư đệ của ta vô lễ. Chắc là thiếu hiệp đây mới vào giang hồ nên chưa nhận thức qua Hư Thiên Lệnh mà thôi. Vậy đợi bọn ta giết cô gái kia xong liền đưa lệnh bài cho thiếu hiệp nhìn qua."

Quảng Mục Thiên gật đầu nói:

"Nếu vậy thì tùy ý!"

Trương Bố mỉm cười, nghĩ thầm:

"Cho ngươi nhìn qua xong giết ngươi, xem như cũng không phải không giữ chữ tín. Hừ, nội công thâm hậu nhưng tuổi còn trẻ thế này chắc kinh nghiệm thực chiến cũng chẳng có là bao. Bọn ta quần chiến không tin là không hạ được ngươi."

"Ha ha ha..."

Đúng lúc này, Xích Yến Hàn lại cười lớn.

Trương Bố nhíu mày nghĩ:

"Chẳng lẽ ả khí giận công tâm liền bị điên rồi sao. Ừm, vậy cũng dễ dàng hạ thủ."

Chỉ nghe Xích Yến Hàn cười khẩy một tiếng, giọng chế giễu:

"Xích Yến Hàn ta một đời phiêu bạt giang hồ, khoái ý ân cừu. Nào ngờ hôm nay sa cơ lỡ vận. Bị một bọn cẩu tặc nham hiểm ám toán. Ta không phục. Nếu muốn cướp lệnh, ta cho các ngươi cướp."

Nói rồi vung tay lên, một vật hình vuông nhanh như chớp bắn đến chỗ Quảng Mục Thiên.

Đám Trương Bố giật mình la lê:

"Cướp lệnh."

Nào ngờ Quảng Mục Thiên nhanh tay hơn, vươn ra dùng cách không ngự vật cướp lấy. Hắn vừa cầm Hư Thiên lệnh trên tay, cảm giác lệnh bài có hơi nặng, vội đưa lên xem. Thấy đó là một tấm lệnh bài hoàn toàn làm bằng vàng, bề ngoài được khắc hình một con thần long. Chính giữa lệnh có ghi một chữ "Hư" to tướng.

Quảng Mục Thiên kinh ngạc, lẩm bẩm:

"Cái này chính là Hư Thiên Bảo Lệnh sao? Dùng để làm gì?"

Xích Yến Hàn hừ lạnh, trong nội tâm thầm nghĩ:

"Đã đến nước này rồi còn gắng giả vờ giả vịt. Đúng là một tên ngụy quân tử."

Tuy nghĩ vậy nhưng nàng vẫn trả lời:

"Đương nhiên là để vào Hư Thiên Điện rồi."

Quảng Mục Thiên đang định hỏi tiếp Hư Thiên Điện là gì. Nhưng Trương Bố ngoài này lên tiếng ngắt lời:

"Ha hả, thiếu hiệp đã nhìn rõ Hư Thiên Bảo lệnh rồi chăng? Cô ta đã ném nó cho thiếu hiệp cũng đỡ một phen mất công bọn ta tự tay đến lấy. Nếu nhue đã xem kỹ rồi thì có thể trả nó lại cho bọn tại hạ không?"

"Trả?"

Quảng Mục Thiên ngạc nhiên:

"Trả thế nào? Cái này là do cô ta đưa nó cho ta. Tức là bây giờ Hư Thiên Bảo lệnh đã là của tại hạ rồi. Các hạ bảo ta đem trả xem chừng không hợp lý lắm."

Trương Bố hừ lạnh, nghĩ thầm:

"Hừ, cuối cùng cũng lộ đuôi cáo rồi, muốn cướp lệnh ư? Đừng hòng!"

Hắn bèn nói:

"Thiếu hiệp chớ nên trúng kế. Cô ta đưa lệnh cho thiếu hiệp ắt là muốn chúng ta ẩu đả lẫn nhau đến một mất một còn đấy. Thiếu hiệp là người sáng suốt ắt sẽ nhìn ra điểm này!"

Quảng Mục Thiên tuy hiểu nhưng vẫn làm ngơ, lạnh nhạt hỏi:

"Vậy thì sao?"

"Thì sao?"

Cả bảy người thất kiếm bị câu hỏi này làm cho đứng người?

"Thì sao? Thì xông lên cướp lại chứ làm sao?"

Trương Bố giờ này hết nhịn nổi rồi, gầm lớn một tiếng rồi rút kiếm xông đến. Hắn từ đầu chí cuối ăn nói nhún nhường thì đã ôm hận lắm. Này bị cướp trước mặt trước mũi như thế thì không tức làm sao cho được. Cả bảy người không hẹn mà cùng nhảy vào tấn công. Bọn họ ai cũng ấm ức trong lòng nên đã ra chiêu thì toàn là chiêu sát thủ. Nhất thời hàn quang chói mắt, sát khí trùng thiên.

Quảng Mục Thiên rút hàn băng ngọc kiếm bên người ra vung lên đón đỡ. Tiếng binh khí va chạm nhau kịch liệt. Hàn băng ngọc kiếm hồi trước được xếp vào trong Bát đại kỳ bảo nhưng ở thế giới này lại không được xếp vào kiếm phổ. Không phả là vì uy lực của nó không đủ, mà người ta không hề biết được nơi hạ lạc của thanh kiếm này. Thành ra trong thất kiếm không ai biết thanh kiếm mà Quảng Mục Thiên đang dùng lại là một thần binh.

Trương Bố, Chấn Minh, Bạch Mi, Dạ Ngoa... đều bị hàn khí xâm nhập. Lạnh đến phát run, ra chiêu càng ngày càng chậm chạp. Bọn hắn không nhịn được, sợ hãi nghĩ thầm:

"Thanh kiếm của hắn là gì mà lợi hại như vậy?"

"Mọi người, binh khí của hắn có chút quỷ dị. Lập tức lui về."

Trương Bố gắng gượng hét lên một tiếng rồi thi triển khinh công lùi về sau.

Đã edit.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.