Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng

Chương 124-2




Bức tường thành cao tới hơn năm mươi trượng đối với người bình thường là khe trời, nhưng với Tống Úc Chi Thái Chiêu mà nói chỉ là khác nhau ở mấy lần dừng chân trên vách đá, hai người họ níu tay áo Phàn Hưng Gia điểm đủ mấy lần, nhảy lên thật cao vượt qua tường thành, vừa hạ chân đáp xuống một góc xó u tối không ai chú ý thì đã nghe sau lưng ồn ào loạn xạ tiếng người ngựa gọi nhau ầm ĩ, cứ như một số người ngựa lớn đang tới gần.

Ngay lúc ba người kinh ngạc bất định, chỉ nghe phía thành lâu một trận rầm rầm xích sắt chuyển động, cửa thành đáng lý đang trấn thủ chặt chẽ lại mở ra vào nửa đếm! Gió đêm mãnh liệt nhanh chóng xé toác cửa thành từ từ mở, lập tức năm sáu mươi người trang phục cưỡi tuấn mã thượng cấp tiến quân thần tốc, mà mười mấy thủ vệ cầm đuốc trong tay vẫn sắc mặt tự nhiên, không hề có ý ngăn cản.

Mượn ánh đèn u ám, Thái Chiêu nhìn thấy y phục mấy người cưỡi ngựa, thấp giọng kinh ngạc hô: “Huyền mã hoàng y, là người Tứ Kỳ Môn!”

Phàn Hưng Gia trợn lớn mắt: “Có nhầm không, này là căn cứ của Quảng Thiên Môn, sao môn phái khác có thể đao kiếm sáng loáng chạy vào một đám người chớ?!”

Tuy bảo Bắc Thần Lục phái là các phái anh em, nhưng đều có thế lực địa bàn riêng, ngay Lạc Anh Cốc ít người thế yếu, lại thân với Chu Trí Trăn Thích Vân Kha như người trong nhà cũng chưa từng cho phép người Bội Quỳnh Sơn trang và Thanh Khuyết Tông vào chiếm giữ qua, huống chi Quảng Thiên Môn?

Hai người Thái Phàn cùng quay sang nhìn Tống Úc Chi, sắc mặt Tống Úc Chi cực kỳ khó coi, hồi lâu mới nói: “… đây là phía cửa Tây, là đệ tử Tam Thúc tổ trông coi.”

“Bọn ta là tốp thứ mấy?” Một người cưỡi ngựa hoàng y ghìm ngựa ngừng chân, người ngựa trong đêm khuya rét lạnh cùng phà ra hơi trắng xoá.

Thủ vệ lĩnh đội khoan thai đến gần: “Các người là tốp cuối cùng, ba tốp trước đều đã đến cả.”

Kỵ sĩ nhếch miệng cười, hai chân thúc vào bụng ngựa, hí vang chạy đi.

Trong góc ba người Thái Chiêu nhìn nhau, Tống Úc Chi nghiến răng: “Sắp xảy ra chuyện rồi, chúng ta nhanh lên lầu chính trên núi!”

Quảng Thiên Môn xây dựa lưng vào núi, từng cụm nhà lớn thuận theo thế núi hướng dần lên. Dù Tống Úc Chi rời nhà bái sư từ nhỏ nhưng vẫn còn nhớ rõ địa hình vị trí. Ba người tránh mấy đệ tử đi tuần của Quảng Thiên Môn, cố áp sát lầu chính, trên đường đi ngoại trừ Phàn Hưng Gia hứng gió lạnh đầy bụng cũng chẳng có nguy hiểm gì ngoài dự đoán.

Càng gần đến lầu chính, ven đường đập vào mi mắt đều là đệ tử các phái thần thái đầy vội vàng hoặc vẻ mặc lo sợ nghi hoặc, bầu không khí tràn ngập mùi bất an. Ba người đi tới thì phát hiện phần lớn đám người đều đi về một hướng, Phàn Hưng Gia không hiểu: “Đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà đi đâu thế.”

Tống Úc Chi trầm ngâm suy nghĩ, nói: “Đó là hướng Quảng Thiên Thánh Đường, là nơi tế điện tiên tổ Tống thị và thờ phụng Tam Thanh Thượng thần.”

Thái Chiêu trề môi, ám chỉ: “Cũng có thể để xử lý con cháu bất hiếu mà dùng đến từ đường.”

Ánh mắt Tống Úc Chi sa sầm.

Lúc này đương là cuối thu đầu đông, đêm khuya rét lạnh, phần lớn đệ tử các phái đều khoác lớp áo choàn thật dày, Thái Chiêu ra tay như chớp, không chút khách khí đánh choán ba đệ tử cấp thấp Quảng Thiên Môn, giật áo choàng của chúng phủ cho ba người, sau đó theo luồng người đi vào Quảng Thiên Thánh Đường.

Chung quanh quãng đất trống lớn trước Thánh Đường đốt chậu than lớn, còn có mấy chục bó đuốc, chiếu giữa sân sáng như mặt trời ban trưa, trước Thánh Đường bị đám người dày đặc vây quanh làm mấy bóng người quen thuộc đang ngồi.

Ngồi vị trí đầu ở chính giữa tất nhiên là Quảng Thiên Môn chủ Tống Thời Tuấn, chỉ thấy ông cau mày, mặt buồn rười rượi, hoàn toàn không còn vẻ phách lối khoa trường thường ngày. Hai bên trái phải dưới tay ông là ba người ngồi, phía dưới bên trái là Dương Hạc Ảnh và vợ chồng Thái Bình Xuân, phía dưới bên phải thì là ba lão giả Thái Chiêu không quen biết.

Tống Úc Chi thấp giọng giải thích: “Là Tam Thúc tổ, Nhị Đường Bá tổ, và Ngũ phòng Tằng bá tổ phụ. Bọn họ là ba vị trưởng bối có bối phận cao nhất và đồng thời có tử đệ dưới trướng nhiều nhất của nhà họ Tống.”

Nhân số Lạc Anh Cốc ít ỏi, Thái Chiêu chưa từng tiếp xúc kiểu xưng hô thân thích phức tạp quanh co vậy, nghe đầy bối rối, “Nhà họ Tống mấy người đông thật ha…” Mười mấy đời cộng lại Lạc Anh Cốc còn chưa thịnh vượng bằng.

Trái lại Phàn Hưng Gia rất nồng nhiệt giải thích, “Là vầy, Tam Thúc tổ này là anh em ruột với ông nội Tam sư huynh, còn Nhị Đường bá tổ là anh em chú bác với ông nội Tam sư huynh, còn Ngũ phòng Tằng bá tổ phụ kia có lẽ là anh em cách phòng với ông cố Tam sư huynh rồi.”

Thái Chiêu tò mò: “Cho nên đêm hôm khuya khoắt mấy trưởng bối này là muốn làm gì?”

Tống Úc Chi chưa kịp đáp, Tống Thời Tuấn cha y đã mở miệng với Dương Hạc Ảnh trước.

“… Rốt cuộc mấy người đã xong chưa, hơn nửa đêm còn gọi mọi người dậy, xem như buộc phải định tội Quảng Thiên Môn chúng ta thì cũng phải chờ Thanh Khuyết Tông và Bội Quỳnh sơn trang đến chứ!”

Một lão giả thần thái cao ngạo lạnh lùng nói: “Đừng có mở miệng ngậm miệng là Quảng Thiên Môn chúng ta, đứa con trai cưng của cậu gây ra tai họa, còn muốn liên luỵ mấy trăm người trong tộc Tống thị, thực là không có đạo lý. Ta thẹn là trưởng bối nhà họ Tống, hôm nay mời mọi người cùng nói rõ một lần.”

Tống Mậu Chi bên cạnh đã hết nhịn nổi, lập tức hô lớn: “Lão thất phu Tống Quân Hào kia, Quảng Thiên Môn vẫn luôn là môn quy lớn hơn gia quy, trời đất bao la chưởng môn là lớn nhất, ông dám nghịch trời ở trước mặt cha ta mạo xưng trưởng bối…”

“Mậu Chi ngậm miệng!” Tống Thời Tuấn nén giận, “Tam Thúc tổ, dầu Mậu Chi thường ngày lỗ mãng, nhưng đến nay không có chứng cớ xác thực là do nó gây ra, bây giờ ngài vội vàng định tội nó, không khỏi khiến võ lâm đồng đạo chê cười!”

Thái Chiêu nhìn quanh trái phải, thấy ở hiện trường rất nhiều người ăn mặc khác nhau trong giới võ lâm, trong số đó rất nhiều người bao gồm cả Vân Triện đạo trưởng đã từng tham gia tế điển Bắc Thần Lão tổ kỳ trước.

Bang chủ Sa Hổ Bang Sa Tổ Quang từ sau lưng Dương Hạc Ảnh ra tới, gằn giọng: “Còn muốn chứng cớ gì nữa, ở trong lãnh địa Quảng Thiên Môn bắt được thi khôi nô, còn có những vết kiếm trên xác các thôn dân — quãng thời gian ấy ngay lúc Mậu Chi Đại công tử các người dẫn một lượng lớn bang chúng liên tục đi đến chỗ đó, không phải hắn còn là ai được!”

Theo hướng ngón tay hắn, lúc này bọn Thái Chiêu mới nhìn thấy một chiếc lồng sắt khổng lồ đang đặt trên quảng trường, bên trong nhốt mấy cái xác không hồn quần áo tả tơi máu me thối rữa, không ngừng va chạm lồng sắt, cảnh tượng rất đáng sợ, ngay cả đám người đang chen chúc cũng phải tránh thật xa lồng sắt. Còn bày bảy tám cái xác trùm vải trắng đặt một bên trên mặt đất, chưa bốc mùi xú uế của xác chết.

Tống Mậu Chi mắng to: “Cái rắm nhà ông, ta đi nơi đó thì làm sao, chỉ là thấy ở núi Thất Mộc cây cỏ tươi tốt, hẳn sẽ có con mồi phong phú, đi chơi săn bắn mấy lần, ai biết đó là địa bàn Hoàng Sa Bang Lục Sa Bang gì chứ!”

Sa Tổ Quang chạy vội vào chính giữa, chắp tay lia lịa về bốn phương tám hướng, đấm ngực khóc lớn nói: “Mời các vị trưởng bối và anh hùng hào kiệt phân xử xem, bao năm qua Lão nhạc phụ của ta đã thờ ơ việc giang hồ, chỉ mang gia quyến và một đám anh em cũ ở mỏm núi này bình yên sống qua ngày, ai ngờ tên Tống Mậu Chi thấy núi kia bí ẩn, muốn đoạt lấy luyện chế thi khôi nô, để Lão nhạc phụ ta phát hiện, hắn đã không làm thì thôi, làm thì làm cho trót, giết sạch sẽ già trẻ Hoàng Sa Bang!”

“Tuy thế lực Hoàng Sa Bang nhỏ bé, nhưng Lão nhạc phụ ta mấy mươi năm nay trên giang hồ chưa từng ức hiếp nhỏ yếu, chỉ cần còn một hơi là luôn hết sức giúp đỡ kẻ nguy nan, xin các vị tiền bối hào kiệt làm chủ cho Lão nhạc phụ của ta!”

Tống Mậu Chi từ nhỏ đến lớn đều luôn là con cưng như trời chiếu sáng vạn trượng, hiện bị mô tả như kẻ hạ lưu làm chuyện ác bất tận, hắn tức đến suýt hành hung Sa Tổ Quang, Bàng Hùng Tín vừa liên tục dỗ dành khuyên lơn vừa liều mạng kéo hắn lại.

Thái Chiêu không nhịn được gáy: “Họ Sa vừa biết hát vừa biết gõ nhịp, sao không đi hát kịch đi.”

Phàn Hưng Gia thấp giọng: “Xong rồi, hắn quá yếu thế, không ai đứng về phía hắn cả.”

Quả nhiên, Vân Triện đạo trưởng ra trước, “Sa Bang chủ không cần tự coi nhẹ mình, mặc dù Hoàng Sa Bang thế lực không lớn, nhưng Hoàng Lão anh hùng làm việc nhất quán phóng khoáng lỗi lạc, ngay lúc Nhiếp Hằng Thành còn sống, ông ấy cũng chưa từng khom lưng, chuyện này ai ai đều biết! Nếu thật sự là ông ấy bị giết người diệt khẩu, dù thế nào võ lâm đồng đạo chúng ta cũng phải giải nỗi oan khuất cho ông ấy!”

Sa Tổ Quang gạt lệ cảm tạ, ánh mắt lộ vẻ đắc ý.

Thái Bình Xuân chợt mở miệng: “Vân Triện đạo trưởng nói rất đúng, thiên lý rõ ràng, báo ứng xác đáng, là oan khuất luôn có thể giải, là âm mưu cũng luôn có thể vạch trần.”

Dương Hạc Ảnh thâm trầm nói: “Ý Thái Cốc chủ đây là?”

Thái Bình Xuân không thèm để ý tới lão, chỉ nói với đám Vân Triện đạo trưởng: “Chuyện của võ lâm, quỷ quyệt vần vũ. Mấy thi khôi nô kia đại khái cũng có thể là do người bên ngoài cố tình thả vào lãnh địa Quảng Thiên Môn, kiếm chiêu trên xác cũng có thể là vu oan. Nói câu khó nghe, sáu phái đồng khí liên chi, rất nhiều chiêu số đều quá quen thuộc lẫn nhau, muốn để lại vài vết kiếm Quảng Thiên Môn trên người thôn dân cũng không phải là việc khó. Bình Xuân khinh thường, ta cũng có thể tìm được mấy cái xác chết dưới chiêu của Tứ Kỳ Môn vậy.”

Sắc mặt Tống Thời Tuấn từ từ dãn ra: “Tiểu Xuân huynh đệ nói câu công bằng.”

Đệ tử Quảng Thiên Môn sau lưng ông nhao nhao lớn tiếng hưởng ứng.

Dương Hạc Ảnh hừ lạnh: “Thái Cốc chủ có hàm ý rồi, lẽ nào là đang chỉ trích trong năm phái còn lại của chúng ta có người vu oan cho Quảng Thiên Môn? Thảo nào mà nuôi ra đứa con gái như Thái Chiêu, lợi hại quá…”

“Họ Dương coi chừng gió lớn lưỡi đau!” Ninh Tiểu Phong quát lớn ngắt lời, “Con gái ta đã làm sai, nhận tội, chịu phạt, chuyện bỏ qua rồi! Nếu lão thích lôi chuyện cũ vậy, hay chúng ta nói về chuyện năm ấy lão bị Triệu Thiên Phách bắt sống, ông già lão kêu trời trách đất tới tìm chị Bình Thù của ta cứu mạng đi?”

“Cô?!” Dương Hạc Ảnh đỏ mặt, “Đại trượng phu không đấu võ mồm với đàn bà!”

Tam Thúc tổ hừ nói: “Chuyện nào ra chuyện đó, con bé họ Thái đi thả Giáo chủ Ma giáo, thật là là quá không ổn…”

Bàn về tranh cãi cho tới giờ Ninh Tiểu Phong chưa từng thua ai, bà nghiêng đầu, “Còn Tống Tam Thúc ngài, lúc trước hai người con ngài bị trúng Ngũ Độc chưởng của Trần Thự, kêu trời trời không hay, sắp thành kẻ tàn phế, rốt cuộc chị Bình Thù của ta liều chết tìm được phương thuốc giải! Lúc ấy ông nói thế nào, ‘Mai này chỉ cần Lạc Anh Cốc nói một tiếng, lão phu không dám không theo’. Cho đến giờ Lạc Anh Cốc còn chưa mở miệng hỏi gì, hôm nay cũng xin Tống Tam thúc mở miệng lưu tình đi nha!”

Mặt già Tam Thúc tổ đỏ bừng, đành ngậm miệng quý.

Dương Hạc Ảnh đưa mắt, Sa Tổ Quang ra sức nặn nước mắt, ngoác miệng sắp kêu khóc.

Ninh Tiểu Phong cướp lời: “Sa Tổ Quang ông khóc cứ như cha mẹ đã chết lại chết lần nữa vậy! Năm đó sau khi Hoàng Sa Bang tổn thương nguyên khí nặng nề ông không dằn nổi nạp thiếp, chị Bình Thù thấy không ưa, mới chặt hai con gà chết Huyết Chiểu ném lên tiệc cưới của ông, quên rồi sao?! Mấy năm qua ông trái một bên phải một chỗ đòi lập phòng phụ, vợ chính thức thì chẳng bài bố khá hơn bao nhiêu, chắc ông cũng chẳng kính trọng Lão nhạc phụ mấy đâu. Ở đây đều là lão giang hồ lăn qua dầu mười mấy hai mươi lần, bớt giả hành giả tỏi đi!”

Thương giáp đánh xuống, ngoài Thái Bình Xuân thầm nín cười, trong thoáng chốc không ai dám hó hé, sợ Ninh Đại tiểu thư quay sang mắng tới.

Tuy năm đó bà còn nhỏ tuổi, nhưng vì luôn theo Thái Bình Thù, rất nhiều chuyện quá khứ xấu hổ của người trong võ lâm bà đều biết bảy tám phần, có thể nói mười bước giết một người, một câu một con chó được.

Võ lâm nhân sĩ xung quanh không ít kẻ thầm gật đầu, thật ra thanh danh Sa Hổ Bang trên giang hồ lúc đầu cũng không quá tốt, chỉ vì trước mắt Hoàng Sa Bang chết thảm, rất nhiều người cũng không có tính gốc rạ này.

“Mấy bữa nay sớm cũng ồn ào, muộn cũng rào rào, như lưu manh phố chợ vậy.” Ninh Tiểu Phong ra vẻ buồn ngủ, “Hôm nay ta thấy hay là cứ về phòng nghỉ ngơi đi, có chuyện gì chờ Thích Tông chủ Chu trang chủ đến lại nói.”

Thái Bình Xuân tức thời đứng dậy, làm bộ định đỡ vợ về phòng.

“Gượm đã!” Nhị Đường Bá tổ nãy giờ vẫn im lặng bỗng đứng dậy, “Nếu không phải có nhân chứng mới, ta cũng không dám hơn nửa đêm quấy nhiễu mọi người. Người đâu, đưa hắn lên.”

Ánh mắt cả đám nhìn theo, thấy mấy đệ tử nâng một chiếc cáng, bên cạnh cáng là một thiếu niên tráng kiện đốt giấy để tang đi theo.

Sa Tổ Quang vừa thấy thiếu niên đã tiến lên ôi chu choa luôn mồm gọi, “Điền nhi sao con lại tới đây! Sao không ở nhà hầu cùng mẹ?!”

Cậu thiếu niên tên Sa Điền ngẩng khuôn mặt trùm mũ trắng, má rộng trán hẹp, ngũ quan bình thường, ánh mắt đờ đẫn lạnh lẽo.

Cậu ta đâu ra đấy trả lời: “Cả nhà ông ngoại chết thảm, mẹ khóc ngất mấy lần không dậy nổi. Cha, con muốn tận mắt nhìn kẻ thù của ông ngoại và mấy cậu gặp báo ứng!”

Lần này khổ chủ chính quy đã tới, đến Ninh Tiểu Phong cũng thu lại vẻ trêu tức, người chờ xung quanh đều yên tĩnh trở lại.

Hai đệ tử Tứ Kỳ Môn tiến lên, đỡ người trên cáng ngồi dậy, xuyên qua lớp băng loang lổ máu và vết kiếm bổ đôi đầu, đám người nhận ra nét mặt thanh tú của hắn.

“Tú Chi!” Tống Thời Tuấn nghẹn ngào, “Mấy ngày nay con đi đâu vậy, chúng ta tìm mãi không thấy con!”

Mặt Tống Tú Chi như giấy vàng, hơi thở phập phù, hắn bình tĩnh nhìn ra sau lưng cha, khàn giọng: “Mậu Chi, là cậu phái người đi giết ta à?”

Vừa nói, mọi người đều chấn kinh.

Dương Hạc Ảnh dương dương đắc ý: “Mấy hôm trước, đệ tử Tứ Kỳ Môn ‘trùng hợp’ cứu được Tống Đại công tử bị mấy người bịt mặt bao vây tấn công. Nói thế nào nhỉ, đến cùng ta cũng là nửa trưởng bối của cậu ấy, không thể thấy chết không cứu.”

Tống Mậu Chi nổi giận hô to: “Cái rắm, ông nói hươu nói vượn! Tống Tú Chi anh bị mỡ heo ngập não váng đầu sao, sao tôi phải giết anh!”

Tam Thúc tổ cực chấn động, “Còn phải nói à? Ai mà không biết cậu và Tú Chi từ nhỏ như hình với bóng, nhất định là Tú Chi đã nhận ra cậu làm việc ác, nên cậu muốn giết người diệt khẩu!”

“Rắm thối rắm thối!” Tống Mậu Chi chửi đổng, “Mấy người thông đồng vu cáo hãm hại ta! Cha, cha xem bọn họ…”

Tống Thời Tuấn trầm mặt: “Tú Chi, con nghĩ thông suốt rồi nói, chớ nhất thời hồ đồ, trúng kế chia rẽ của người khác.”

Tống Tú Chi rơi lệ nóng, dùng sức giật vạt áo, giật băng vải mình, khàn giọng khóc ròng nói: “Cha, cha nhìn đi, đây là con vu oan cho Mậu Chi tự gây ra ư!”

Dưới ánh lửa hừng hực, đám người nhìn rõ từ cổ xuống ngực Tống Tú Chi phơi ra ba vết thương cực kỳ dữ tợn, đều sâu đủ thấy xương, trong đó một vết kéo dài đến phần bụng.

Dương Hạc Ảnh thừa cơ nói: “Còn bị nội thương nữa, tìm đại người bắt mạch cho Tú Chi, thì biết cậu ấy bị thương nặng cỡ nào!”

Tống Tú Chi nước mắt giàn giụa, “Cha, con biết cha luôn yêu thương tin tưởng Mậu Chi, nhưng con cũng là con của người, sao người có thể nhẫn tâm như vậy!”

Tống Thời Tuấn mềm lòng, vốn định bước lên lại bị Dương Hạc Ảnh Sa Tổ Quang ngăn lại, ông nhẹ nhàng nói: “Tú Chi, con bị thương nặng thế, cha cũng đau lòng. Nhưng tội danh giết hại người vô tội luyện chế thi khôi nô lớn vậy, Mậu Chi thật không gánh nổi. Con suy nghĩ thật kỹ, có lẽ là có người cố ý giả mạo Mậu Chi đến chặn giết con không!”

Mắt Tống Tú Chi đầy thất vọng, “Cha, từ nhỏ cha đã dạy bảo chúng con phải khí phách lỗi lạc. Cha yên tâm, con chỉ nói tất thảy những gì mình chứng kiến, còn lại không thêm bớt một lời.”

“Tú Chi con…!” Tống Thời Tuấn nóng nảy muốn lên trước kéo thằng con trai.

“Làm gì làm gì.” Dương Hạc Ảnh cười dùng bả vai hất Tống Thời Tuấn ra, “Vừa rồi Thái Bình Xuân cũng đã nói, là oan khuất cuối cùng có thể giải, nếu anh một lòng tin tưởng đứa con bảo bối, để Tú Chi nói đôi câu thì sao nào?”

“Đúng đó đúng đó, đại trượng phu làm việc quang minh lỗi lạc, sợ gì chứ…” chí ít nửa đám đệ tử Quảng Thiên Môn Tứ Kỳ Môn và Sa Hổ Bang cùng ồn ào.

Tam Thúc tổ quay sang chắp tay nói với võ lâm quần hào: “Tiếp theo là chuyện trong môn của ba nhà Tống Dương Sa chúng ta, bất kể đúng hay sai, Quảng Thiên Môn đều sẽ cho thiên hạ một công đạo. Chư vị anh hùng, hay…”

Bọn Vân Triện hiểu ý ông, nghĩ thầm đứa con trai này của Tống Thời Tuấn muốn vạch trần một đứa khác, chuyện xấu anh em bất hòa trong nhà Quảng Thiên Môn tất nhiên không muốn bị quá nhiều người nhìn thấy. Họ thoáng chần chừ một lúc rồi nhao nhao cáo lui.

Tam Thúc tổ dời mắt sang bên kia, ai ngờ Thái Bình Xuân bất động như núi, Ninh Tiểu Phong còn mạnh mẽ trừng ngược ông ta. Bọn Tam Thúc tổ không biết làm sao hơn, đành sờ râu xem như không nhìn thấy.

Thấy cục diện ngày càng nguy hiểm, Phàn Hưng Gia không ngừng chùi mồ hôi lạnh, Tống Úc Chi lo lắng đầy mặt, Thái Chiêu đã bắt đầu nhìn quanh trái phải tính kiếm đường rút lui.

Dương Hạc Ảnh hài lòng nhìn bốn phía, “Được rồi, Tú Chi, cậu cứ nói đi.”

Tống Tú Chi gắng gượng đứng dậy, được người vịn ngồi xuống, thở một hơi nói: “Luyện chế thi khôi nô vốn là hành vi gian tà của Ma giáo, xưa nay chúng ta chỉ nghe chứ chưa từng nhìn thấy. Nửa năm trước, vì Ma giáo nội chiến, Giáo chủ tân nhiệm Mộ Thanh Yến nghiêm khắc diệt loạn, có mấy dư đảng lẻ tẻ của Nhiếp thị chạy trốn tới xung quanh Quảng Thiên Môn.”

“Lúc ấy vừa dịp cha không ở nhà, Mậu Chi và ta bắt chúng lại tra hỏi, có mấy người trong đó vì mạng sống còn nói chúng từng luyện chế thi khôi nô cho Nhiếp Đề, bấy giờ có thể hiến môn tà thuật này cho chúng ta.”

Ninh Tiểu Phong nhẹ a một tiếng, nghi ngờ bất định nhìn chồng, sắc mặt Thái Bình Xuân đầy nghiêm trọng.

Phàn Hưng Gia ngơ ngốc nhìn Tống Úc Chi, vẻ mặt Tống Úc Chi lo sợ không yên, chỉ có Thái Chiêu tựa như nghĩ tới điều gì, hơi xuất thần.

Tống Tú Chi nói tiếp: “Lúc ấy ta đã nói việc này tà ác, tuyệt đối không thể, mau nhanh chóng giao mấy tên dư đảng Nhiếp thị cho các vị trưởng bối Thánh Đường cùng xử lý, nhưng mà Mậu Chi mãi không chịu. Kéo dài mấy ngày, Mậu Chi bỗng đến báo rằng tù thất bị cháy, thiêu mấy tên dư đảng Nhiếp thị kia chết cả rồi, thế là ta chỉ nhìn thấy mấy cái xác cháy đen không cách nào phân biệt — Mậu Chi, ta nói có chữ nào giả không?”

Tầm mắt mọi người dồn về, Tống Mậu Chi bị nhìn đến xấu hổ đầy tức giận, vẫn cứng cổ nói: “Không sai! Anh nói không sai, ta nói cũng không sai. Tù thất đúng là bị cháy, người cũng đúng là đã bị thiêu chết!”

Dương Hạc Ảnh cười lạnh: “Nói dễ nghe thật, ai biết kia mấy cái xác kia là từ đâu tới? Có phải mấy tên dư đảng Nhiếp thị kia dụ ngươi giấu đi không!”

“Cái lão rùa lộn kiếp thất phu họ Dương kia!” Tống Mậu Chi gầm thét.

Tam Thúc tổ giận dữ: “Tống Thời Tuấn, dạy dỗ con của cậu kìa!”

Mặt Tống Thời Tuấn lộ vẻ giận dữ, Bàng Hùng Tín ra sức trấn an Tống Mậu Chi.

Dương Hạc Ảnh cười rạng rỡ: “Tú Chi, cậu nói tiếp.”

Gân cổ Tống Tú Chi nổi lên, cực yếu ớt, đã hiện vẻ kiệt sức, vẫn cố hết sức nói: “Hai tháng sau, ta phát hiện Mậu Chi có hành tung bí ẩn, thường chỉ mang theo hai ba hộ vệ tâm phúc, bẵng mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng. Ta chặn cậu ấy hỏi, cậu ta bảo tìm được một đỉnh núi cỏ cây tươi tốt, đi săn chơi giải sầu. Thế nhưng cho dù ta hỏi cỡ nào, Mậu Chi từ đầu đến cuối không chịu nói chỗ đỉnh núi ấy ở đâu, cũng không cho phép ta đi theo — Mậu Chi, ta có hay không vu oan cho cậu một chữ nào không?!”

Tống Mậu Chi giận tím mặt, gầm lên: “Không phải là từ sau cái lần năm ngoái anh không ngừng khuyên ta đừng ra ngoài săn chơi nữa sao, nếu không sẽ đi mách mấy vị trưởng bối, đương nhiên ta không thể nói địa điểm cho anh, cũng không thể bảo anh đi theo rồi!”

Phản biện thật chẳng chút sức thuyết phục, sắc mặt Tống Thời Tuấn mỗi lúc một khó coi.

Tống Tú Chi cố dùng cánh tay chống mình đứng: “Mậu Chi, sau đó, thời gian cậu rời Quảng Thiên Môn ngày càng dài, còn không ngừng vào chủ kho lĩnh bạc, lương thảo, binh giới giáp trụ, thậm chí là dược vật quý hiếm. Ta liên tục hỏi nguyên do, nhưng cậu không chịu đáp.”

Tống Mậu Chi tức giận nói: “Sau cái lần năm ngoái anh với ta bị gian tặc Ma giáo cướp đi, trong Quảng Thiên Môn có bao nhiêu người nấp trong bóng tối chê cười ta chứ! Ta muốn bắt đầu từ số không, tự mình thuần dưỡng một nhóm người trung thành của ta, vậy thì có lỗi gì!”

Ngũ phòng Tằng bá tổ phụ bỗng nhiên mỉm cười, “Thời Tuấn à, chưa bàn về vụ án thi khôi nô, cách làm của Mậu Chi là phạm môn quy rồi.”

Lòng Tống Thời Tuấn nóng như dầu sôi, gượng cười nói: “Chuyện này, chuyện này, Mậu Chi còn nhỏ, không hiểu chuyện, sau này từ từ dạy, từ từ dạy…”

Tam thúc tổ cao giọng cười lạnh: “Hai mươi mấy tuổi, còn nhỏ nữa đâu, chưởng môn à cháu thật sự là thương con đến sốt ruột rồi!”

Dương Hạc Ảnh cắt lời, “Mấy người khoan tranh đã, Tú Chi, mau nói chuyện cuối cùng nào!”

Tống Tú Chi nói: “Nửa tháng trước, Mậu Chi vốn là nói muốn ra cửa đi săn nửa tháng bỗng Huyết Chiểu trở về. Ta thấy ba hộ vệ tâm phúc của cậu ấy không trở về cùng, mới hỏi thế nào. Mậu Chi nói, có một đám người bịt mặt phục kích ở đỉnh núi vào ban đêm, giết sạch người của cậu ấy, vất vả lắm cậu ấy mới thoát ra. Về sau ta mới biết, một đám già trẻ Hoàng Sa Bang cũng là đêm đó bị tàn sát gần như sạch.”

Sa Tổ Quang âm hiểm cười hắc hắc, “Thân thủ Đại công tử Mậu Chi giỏi ghê, nhiều người chết thế mà chỉ một mình cậu còn sống trở về.”

“Cười cái gì mà cười, cười mẹ ông vụng trộm với trai tìm cha mới cho ông sao?!” Tống Mậu Chi lớn tiếng mắng lại, “Lời ta nói đều là sự thật! Ta vất vả lắm mới gom được mấy chục tay hảo thủ, kết quả trong vòng một đêm bị người giết sạch! Còn Hoàng Sa Bang Hồng Sa Bang gì đó, ta chưa hề gặp qua!”

Tống Tú Chi như dùng hết hơi, chán nản dựa thành ghế, “Những việc ta nhắc tới, đều là ta tận mắt nhìn thấy chính tai nghe thấy. Mậu Chi, nếu cậu cảm thấy chữ nào của ta là giả, mời cha xử theo gia pháp là được.”

“Được rồi được rồi, Tú Chi cậu nghỉ ngơi đi.” Mặt Dương Hạc Ảnh cười đầy từ ái, xoay người lại nghiêm túc đầy chính nghĩa nói, “Cũng là bởi vì Tú Chi biết được mới bị người chặn giết, suýt khó giữ được tính mạng. Tống Chưởng môn, anh không thể nhân nhượng dung túng nghịch tử.”

Tống Thời Tuấn trong thoáng chốc luống cuống, thân hình cứng đờ.

Ninh Tiểu Phong ngờ vực trong lòng, khẽ nói: “Sao có thể như vậy, có phải nhầm chỗ nào rồi không?”

Thái Bình Xuân nhìn vợ lắc đầu, ra hiệu khoan hẵng lên tiếng.

Tam Thúc tổ đứng bên trong, ngay ngay ngắn ngắn hành lễ với Tống Thời Tuấn: “Tống Mậu Chi lập môn hộ khác, lạm sát kẻ vô tội, luyện chế thi khôi nô, bại hoại môn quy Quảng Thiên Môn ta, trời đất không thể dung, xin Chưởng môn cho tiến hành xử lý!”

Bốn phía vang lên tiếng hô quát chỉnh tề: “Xin Chưởng môn cho tiến hành xử lý!”

Tống Úc Chi trong góc lẩm bẩm: “Chả lẽ là thật, chả lẽ là thật?”

Phàn Hưng Gia cũng không chút manh mối, ai ngờ Thái Chiêu khẳng định, “Giả.”

Tống Úc Chi lập tức từ chuyển từ kinh hoàng thành vui mừng, Thái Chiêu lại bù thêm một câu, “Huynh trưởng của huynh bị người tính kế.”

“Sao muội biết!” Tống Úc Chi thở không ra hơi.

Thái Chiêu hạ giọng: “Nhiếp Đề đúng là biết luyện chế thi khôi nô, nhưng người của hắn đã bị người ta tận diệt lúc Mộ Thanh Yến cho công phá Cực Lạc cung. Nhất là cái đám người luyện chế thi khôi nô kia đã gây họa cho người dân núi Hãn Hãi biết bao năm, việc đầu tiên Mộ Thanh Yến đã bắt bọn chúng lập uy tế cờ, lần đó giết cơ man là người, không thả một tên.”

“Cuộc khởi binh phản loạn Mộ Thanh Yến hè năm ngoái, một nửa là người Lữ Phùng Xuân, nửa kia là đám luôn trung thành với Nhiếp Hằng Thành. Họ đều cảm thấy Nhiếp Đề bôi nhọ uy danh Nhiếp Hằng Thành, căn bản không muốn để gã dùng tới, nhiều năm qua ôm lòng trung thành với Nhiếp Hằng Thành ẩn cư trong im lặng, mãi tới khi thấy Lữ Phùng Xuân dùng cái danh phò tá Nhiếp Tư n, cộng thêm cơ hội tốt ngàn năm một thuở Mộ Thanh Yến đã bị bắt, bọn chúng mới bằng lòng buông tay đánh cược một lần.”

“Tam sư huynh đã đọc nhiều tài liệu ở Tàng Thư Các vậy, phải biết rằng dù Nhiếp Hằng Thành tàn nhẫn nhưng con người cao ngạo, vốn dĩ rất chướng mắt thủ đoạn dùng xác thối bực này. Thi khôi nô ấy à, Khai Dương Trưởng lão luyện qua, Dao Quang Trưởng lão luyện qua, Thiên Cơ Thiên Toàn cũng luyện qua, chỉ có Nhiếp Hằng Thành là có vứt bại tướng dưới tay vào bãi tha ma cũng lười đi luyện thi khôi nô!”

Tống Úc Chi sáng rực mắt, “Cho nên, đám Giáo chúng Ma giáo tử trung với lão ta cũng sẽ không đi luyện thi khôi nô!”

“Đúng vậy.” Thái Chiêu quả quyết nói, “Nửa năm trước, vì Mộ Thanh Yến bình định phản loạn mà cái đám ‘Giáo chúng Ma giáo’ chạy ra kia không thể nào là người của Nhiếp Đề, vì thủ hạ luyện thi khôi nô của Nhiếp Đề đã chết sạch từ lâu; nhưng nếu là người của Nhiếp Hằng Thành thì sao lại luyện chế thi khôi nô cơ chứ.”

Phàn Hưng Gia xen vào: “Nói không chừng ấy là người Lữ Phùng Xuân? Lữ Phùng Xuân dù sao cũng là một trong Thất Tinh Trưởng lão, nói không chừng cũng sẽ luyện thi khôi nô?”

Thái Chiêu nói: “Ngũ sư huynh thật ngốc, anh có biết vì sao Lữ Phùng Xuân bị gọi là lão rùa đen không? Là vì từ đầu đến cuối lúc chú cháu Nhiếp thị cầm quyền lão ta đều rụt cổ không dám ló đầu! Nếu bảo có người trong Ma giáo không hề có chút gút mắc nào với sáu phái Bắc Thần ta có lẽ phải tính đến lão. Mấy tên trốn ra được kia nếu muốn sống, sao không nói mình là con cháu Lữ thị mà cứ phải thừa nhận mình là dư đảng Nhiếp thị? Nhà họ Nhiếp với sáu phái Bắc Thần chúng ta không phải nợ máu từng đống sao!”

Phàn Hưng Gia bừng tỉnh hiểu ra: “Ra là vậy!”

Thái Chiêu lộ hàm răng trắng nhỏ: “Cái đám ‘Giáo chúng Ma giáo’ kia, tự xưng mình là dư đảng Nhiếp thị, còn nói mình là người luyện thi khôi nô cho Nhiếp Đề, kẻ trước sẽ không luyện thi khôi nô, kẻ sau thì bị Mộ Thanh Yến làm thịt hết từ sớm — hừm, đúng là hăng quá hoá dở, biến khéo thành vụng.”

Một khi Tống Úc Chi được nhắc nhở lập tức khôi phục thần trí: “Không chỉ thế, căn cứ vào tham báo của chúng ta, lần này trong cuộc phản loạn Ma giáo, có lẽ con cháu Lữ thị đã bỏ trốn mất dạng, mà phần lớn người của Nhiếp Hằng Thành lại ôm quyết tâm quyết tử, thà chiến đấu đến chết chứ không chịu chạy trốn. Sao trùng hợp như vậy, ở đâu có mấy tên dư đảng Nhiếp thị chạy đến địa bàn Quảng Thiên Môn!”

Nói xong y định xông ra trước biện bạch cho huynh trưởng, lại bị Thái Chiêu túm chặt lấy.

“Tam sư huynh bị váng đầu à!” Cô gái đầy vẻ cảnh giác, “Xem như không có suy luận của chúng ta vừa rồi thì dựa vào Tú Chi công tử cũng chưa chắc có thể định tội danh cho anh trai huynh. Chỉ cần cha huynh kiên trì yêu cầu đợi sư phụ và đám bác Chu đến rồi mới phán đoán thì họ có thể làm gì? Cho nên, vì sao mà ba vị trưởng bối và Dương Hạc Ảnh dám vùng lên đêm nay — đây mới điều thực sự hung hiểm!”

Tống Úc Chi trợn mắt dài, cảnh chứng kiến ở cửa thành trước đó dậy lên trong lòng, mồ hôi lạnh lập tức chảy ròng ròng: “Chúng, bọn chúng đã thông đồng, chúng đã đều đã bố trí xong! Ta phải đi cảnh báo!”

“Đã không còn kịp!” Thái Chiêu khẽ gọi, “Hiện giờ tốt nhất chúng ta…”

Chưa dứt lời, đã nghe một tiếng rít cao hùng hậu của Tống Thời Tuấn, “Các ngươi đừng khinh người quá đáng!”

Trong lúc ba người Thái Chiêu nói chuyện, trên sân mấy người đã cãi vã kịch liệt mấy vòng, Tống Thời Tuấn thấy ôn tồn nói chuyện hoàn toàn vô dụng, mới nổi cơn giận, không chịu thua.

Dương Hạc Ảnh cười the thé: “Nhân chứng vật chứng đều đủ, mong Tống Chưởng môn chớ chấp mê bất ngộ, che chở nghịch tử nữa!”

“Tên bất nam bất nữ* kia câm miệng cho ta! Chờ đó ông đây sẽ tính sổ với ngươi!” Tống Thời Tuấn hét lớn, quay lại trầm giọng nói, “Tam Thúc phụ, chú với tôi là thân thuộc cùng dòng máu, hẳn chú thật sự muốn làm ra chuyện cá chết lưới rách ư?!”

(*) 二椅子: trong 1 giải thích mình tìm được thì cái từ chửi này ý chỉ thái giám (bị cắt), dị tật ở cơ quan sinh dục.

Dương Hạc Ảnh bị chửi trúng chỗ yếu, mắt lóe lên tia ác độc, cố nín nhịn xuống.

Tam Thúc tổ khoan thai vuốt vuốt râu dài, “Thời Tuấn cháu ta, cháu phải biết, sau khi ông nội cháu qua đời, kế vị chưởng môn nguyên là đại ca ruột thịt cùng mẹ của ta. Đáng tiếc ngay lúc còn chưa có con đã bị thương trí mạng trong một lần quyết đấu với Ma giáo. Lúc đầu đại ca đã có ý để ta kế nhiệm chưởng môn, nhưng cha cháu thừa cơ thuyết phục trưởng bối trong tộc, chưa chờ đại ca tắt thở đã cướp đi chức chưởng môn.”

Tống Thời Tuấn cười lạnh: “Lúc đại bá phụ qua đời, Tam Thúc phụ chỉ mới mười sáu tuổi, sao có năng lực đỡ mái dựng nhà! Cha tôi lớn hơn chú, lại có thế lực danh vọng, kế vị chưởng môn là chuyện rõ ràng mười mươi!”

“Được được được.” Tam Thúc tổ ung dung nói, “Lúc đó ta không có năng lực kế nhiệm chưởng môn, bây giờ Tống Mậu Chi con trai cậu không tài không đức, cũng không xứng chức chưởng môn. Ta khuyên cậu, nhường ngôi vị ra đi.”

Tống Thời Tuấn cười lạnh liên tục, “Hay lắm hay lắm, tôi hiểu rồi.”

Ông lại nói, “Nhị Đường bá phụ, xưa nay ngài ôn hòa nhân hậu, sao bây giờ cũng tới ép tôi?”

Nhị Đường bá tổ chậm rãi đứng dậy, “Ta là không có tiền đồ, năm xưa liều chết chém giết với Ma giáo vì Quảng Thiên Môn, tất cả năm đứa con trai đều chết trận, vất vả lắm lúc tuổi già mới có một mụn con, ta không muốn nó trở nên nổi bật, chỉ cần bình yên trăm tuổi là được, nên mới đặt cho nó cái tên Thời Thái. Ta vẫn luôn dạy nó, dù nó ở tầng trưởng bối, nhưng vẫn phải nhường nhịn hơn với Mậu Chi. Mai này Mậu Chi làm chưởng môn, thế nào cũng sẽ không bạc đãi nó.”

Tống Thời Tuấn bất an: “Thời Thái huynh đệ, Thời Thái huynh đệ cậu ấy…”

Hốc mắt ông lão ánh nước, “Ba năm trước, Mậu Chi lên núi đi săn, bảo Thời Thái dẫn người canh giữ ở dưới núi. Ai ngờ đêm đó mưa to gió lớn, sấm sét vang dội, Thời Thái sợ bị Mậu Chi sau này khiển trách, mãi không dám tự tiện rời đi. Sau đó bùn đất trên núi lăn xuống, đã chôn sống nó bên trong! Thái nhi nó, đến chết nó cũng không biết Mậu Chi đã rời đi bằng một con đường khác…”

Chất giọng già nua đau đớn tang thương, đa phần đám người trên sân đều nảy lòng trắc ẩn.

Tống Mậu Chi vừa tức vừa gấp: “Chuyện này sao lại trách ta! Ta chỉ là thuận miệng nói, cũng đâu biết lúc ấy con của Thái thúc phụ tử thủ ở đó đâu! Nhìn thấy sắc trời không tốt, là kẻ có đầu óc đều biết phải đi nhanh lên, ai biết anh ta ngốc vậy…”

Bốp!

Tống Thời Tuấn trở tay tát mạnh một cái tát, trực tiếp cắt lời ngu xuẩn của thằng con, “Ngươi im miệng cho ta!”

Nhị Đường bá tổ cười còn khó nghe hơn cả khóc, “Ta không phải là người cha tốt, cho tới giờ chưa hề để Thái Nhi tùy ý vui vẻ sống qua một ngày, chỉ không ngừng chỉ bảo nó phải khiêm tốn, phải ấm áp, phải nhẫn nại. Ngay cả khi nó chết, ta cũng không dám tức giận quá lâu, bởi vì ta còn muốn săn sóc con cháu dưới môn, không thể đắc tội chưởng môn đương nhiệm lẫn tương lai, Thái nhi đáng thương của ta…”

Vừa buông lời, đệ tử Quảng Thiên Môn sau lưng ông ta từng tên căm phẫn đầy bụng, cao giọng la lên — “Nhất định lấy lại công đạo cho sư phụ (sư tổ)!”

Tống Thời Tuấn lắc đầu, chắp tay nói: “Là ta có lỗi với Thời Thái huynh đệ. Nhị Đường bá phụ, ý của ngài ta đã hiểu.”

Ông quay đầu nói “Tằng bá tổ phụ, còn ngài thì sao. Cha con tôi đắc tội ngài chỗ nào?”

Ngũ phòng Tằng bá tổ phụ cười ha ha, “Vậy thì không có. Chỉ có điều Mậu Chi tuổi trẻ khí thịnh, không vừa mắt với đám già khú khắm bọn ta, ruồng bỏ mọi nơi, lúc nào cũng ghé mắt. Ta nghĩ, chờ khi Mậu Chi lên làm chưởng môn, cuộc sống mai này của bọn ta sẽ đầy khổ sở ~~ ”

Tống Thời Tuấn nghiến quai hàm, gật gù: “Ta đã hiểu.”

Cuối cùng ông nhìn về phía cách đó không xa, lên tiếng, “Tú Chi, con thấy đó. Bọn họ cho con tới làm nhân chứng, là muốn ép chết cha và anh em của con đó.”

Tống Tú Chi cười đau thương dị thường, “Cha, đến lúc này, ngài vẫn luôn một ý che chở Mậu Chi. Mấy năm nay Mậu Chi làm đủ chuyện, từ chuyện chú Thời Thái chết oan, đến chia rẽ lòng người nhà Tống thị, ngài vẫn còn cho là nó còn có thể nhậm chức chưởng môn sao?”

Tống Mậu Chi bụm mặt giận dữ hét: “Ta không làm ai làm, anh làm sao?!”

Tống Tú Chi thấp giọng nói, “Nếu cha với Mậu Chi nghi ngờ con, con thà lập tức tự sát.”

Tống Mậu Chi cứng đờ, ánh mắt Tống Thời Tuấnt phức tạp, chỉ mỗi Dương Hạc Ảnh hô to gọi nhỏ, “Không được tự sát, Tiểu Lan con ta vẫn chờ lấy cháu đấy, con rể tốt, ha ha!”

Tam Thúc tổ cười nói: “Dương môn chủ yên tâm, vài bữa ta nhất định sẽ để hai đứa trẻ một lễ cưới nở mày nở mặt, ha ha ha…”

Nhìn hai lão già hèn mọn thô bỉ cười ha ha với nhau, Ninh Tiểu Phong buồn nôn muốn chết, quay sang rỉ tai: “Thật không ngờ Doãn Thanh Liên là có tim gan linh lợi*, lại sinh ra đứa con ngu xuẩn như Tống Mậu Chi!”

(*) thất khiếu linh lung tâm: trái tim có 7 lỗ. Chỉ những người cực kỳ thông minh, thấu suốt. 

Thái Bình Xuân lại thì thầm: “Chờ một lát cảnh tượng vừa loạn, mình phải một mực đi theo tôi, không được rời nửa bước.”

Ninh Tiểu Phong ngây người: “Sao thế.”

Thái Bình Xuân không lộ vẻ đưa mắt lướt qua toàn cảnh, thấp giọng nói: “Người ta đến có chuẩn bị, lần này Tống Thời Tuấn đã gặp phiền toái lớn, may công phu anh ta không tệ, lại có không ít hộ vệ tâm phúc, chắc hẳn không khó thoát thân.”

Nói đến nước này, Tống Thời Tuấn cũng không khách sáo, “Ba vị trưởng bối, nếu ta nhất quyết không nghe lệnh thì các người muốn làm thế nào? Muốn con cháu Tống thị tự giết lẫn nhau ư?”

Tam Thúc tổ nói: “Vậy cũng không thể.” Ông ta đưa mắt, Dương Hạc Ảnh cười ra hiệu với tâm phúc phía sau lưng.

Tâm phúc lập tức thổi lên còi, trong chốc lát, chỉ nghe bốn phía hò hét ầm ầm, một đám đệ tử huyền mã hoàng y Tứ Kỳ Môn như thủy triều dâng lên, lập tức địch đông ta ít khác xa.

Tam Thúc tổ cao giọng: “Thái Cốc chủ, Thái phu nhân, hôm nay Quảng Thiên Môn ta muốn thanh lý môn hộ, các người muốn như nào?”

Thái Bình Xuân không đổi sắc mặt: “Xưa nay Lạc Anh Cốc ẩn cư lánh đời, không thích để ý tới phân tranh giang hồ.”

Quảng Thiên Môn Tam lão nghe câu tỏ thái độ, đều hài lòng.

Dương Hạc Ảnh đã đủ lực: “Thời Tuấn huynh đệ, anh thông minh hay buông tay chịu trói đi!”

Tống Thời Tuấn khinh bỉ nói: “Chỉ với đám lính tôm tướng cua này, đệ tử Quảng Thiên Môn bọn ta còn không để vào mắt! Chúng đệ tử, nghe hiệu lệnh của ta, bày trận!”

Ai ngờ Tam lão nhà họ Tống đồng thời gọi tâm phúc phát hiệu lệnh, tử đệ Quảng Thiên Môn đứng sau Tống Thời Tuấn lập tức bớt đi hơn phân nửa.

“Các ngươi!” Mắt Tống Thời Tuấn đầy tơ máu, trong lòng đại hận.

Bàng Hùng Tín hô to: “Đám vô lại phản trắc* các ngươi, xứng đáng ân tình thường ngày của chưởng môn sao?” ông lại nói, “Chưởng môn đại ca đừng lo, chúng ta còn có hơn mười vị Thánh Đường hộ pháp, mỗi người đều một địch trăm!”

(*) 王八羔子; so sánh người vợ không chung thủy, trộm chồng nuôi kẻ vô lại.

Thánh Đường hộ pháp phía sau nghe vậy, nhao nhao rút kiếm phát thệ — “Chúng ta đều nghe hiệu lệnh của Chưởng môn!”

Tống Thời Tuấn chưa kịp dịu chút sắc mặt, Tam Thúc tổ đã vung tay lên, đệ tử tâm phúc của lão áp giải mấy chục già trẻ đàn bà trẻ con lên đến, rối rít hô, ‘Cha ơi con sợ’, ‘Phu quân cứu mạng’ …

Quảng Thiên Môn có quy mô khổng lồ, phòng ốc trùng trùng, người trong tộc họ Tống và các gia quyến tử đệ họ khac đều lộn xộn ở cùng, vốn dĩ cũng có ý chế ước trung thành, nhưng là vậy, chỉ cần có người có lòng trong nội bộ là có thể chính xác bắt gia quyến của Thánh Đường hộ pháp vào trong tay.

Thái Chiêu không nhịn được khen: “Chiêu này hay quá. Người nhà họ Tống không thể giết người nhà họ Tống, nhưng có thể cầm chân con em không cho động thủ, sau đó để người Tứ Kỳ Môn đến giết.”

“Giờ này rồi cô còn đùa!” Phàn Hưng Gia căng thẳng giọng phát run, “Cô xem sắc mặt Tam sư huynh đi, chúng ta còn không đi ra ư?”

“Không ra, lá bài tẩy của bọn họ còn chưa lấy ra hết mà.” Thái Chiêu thản nhiên nói.

Quả nhiên, trong một tràng tiếng khóc than của đàn bà trẻ con, Thánh Đường hộ pháp và đệ tử phía sau Tống Thời Tuấn giảm hơn phân nửa, mà chính họ lại bị bao vây trùng trùng trong đám con em Tứ Kỳ Môn Sa Hổ Bang và Quảng Thiên Môn Tam lão.

“Các ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt?!” Tống Thời Tuấn khàn cả giọng.

Dương Hạc Ảnh thở dài: “Thật ra cũng không phải, chúng ta chỉ là muốn…”

Thiếu niên Sa Điền đang im lặng bỗng hô lớn: “Ta muốn báo thù cho ông ngoại, Tống Mậu Chi nạp mạng đi!” Vừa nói, vừa rút thanh chủy thủ trong ngực phóng tới Tống Mậu Chi.

Ở đây đều là người võ học, nhìn bộ pháp thiếu niên đã biết trình độ cậu thấp, chỉ có Thái Bình Xuân hơi nhíu mày.

Tống Mậu Chi cười ha hả, phi thân lên, hai chân đá liên tiếp, cú trước đá rớt chủy thủ trong tay thiếu niên, cước sau đá cậu ta ngã lăn ra đất, sau đó một tay tóm gáy cậu ta, bắt làm con tin: “Các ngươi người nào dám đi lên, ta làm thịt tên nhóc này trước!”

Tống Thời Tuấn đoán an nguy con trai không còn đáng lo, bước lên mấy bước, đang định cò kè trả giá với đám Dương Sa, bỗng Thái Bình Xuân cao giọng ‘Tống Mậu Chi coi chừng’!

Đám người rối rít quay đầu, chỉ thấy thiếu niên Sa Điền bị tóm gáy ép quỳ dưới đất chợt bật lại, xòe năm ngón tay trái, trở tay chụp vào bụng Tống Mậu Chi, tư thế tàn nhẫn vô cùng.

Bụng Tống Mậu Chi đau đớn mãnh liệt, huơ chưởng chụp đến Sa Điền, ai ngờ Sa Điền vượt lên một bước, xoay người ôm lấy Tống Mậu Chi. Tống Mậu Chi trở tay ngược lại chụp Sa Điền trong ngực mình, rắc rắc mấy tiếng, xương cốt trên người Sa Điền đứt gãy không ngừng nhưng cậu ta vẫn một mực ôm lấy Tống Mậu Chi không chịu buông tay.

Tống Mậu Chi đề khí vận công, ra sức giãy giụa, trong kinh hãi phát hiện công lực tên thiếu niên này chẳng thấp hơn mình là bao, hai cánh tay như gọng kềm sắt hàn cứng lên người mình. Cùng lúc đó, tay phải Sa Điền lên trảo, vận đủ mười thành công lực móc vào sau lưng Tống Mậu Chi. Tống Mậu Chi kêu thảm một tiếng, cả người nhuốm máu.

Biến cố trong chốc lát này khiến tất cả chấn kinh đứng sững, một chớp mắt sau, Tống Úc Chi không quan tâm gì nữa phi thân đi, Tống Thời Tuấn Bàng Hùng Tín cũng đồng thời đuổi tới, một xuất chưởng, một ra kiếm, dốc tất cả sức lực đánh tới thiếu niên Sa Điền.

Sa Điền kêu lên một tiếng đau đớn, bị đánh bay ra ngoài như bao gạo rách, nhưng Tống Mậu Chi cũng rũ rượi tê liệt ngã xuống, sau lưng hắn toác một hố máu lớn, xương sườn đứt gãy, vết thương dường như rách thấu ngực.

Tống Mậu Chi mở to đôi mắt vô thần, thở hào hển mấy hơn, trong tiếng kêu bi thống của Tống Thời Tuấn Bàng Hùng Tín tắt thở, mà Tống Úc Chi vốn cách khá xa lúc này mới đuổi tới, sà vào bên cạnh thi thể Tống Mậu Chi khóc rống.

“Điền nhi, Điền nhi của ta!” Sa Tổ Quang cũng ôm xác con trai khóc lớn, ngay sau đó rống to, “Người đâu, giết bọn chúng, báo thù cho con ta!”

— hỗn chiến bắt đầu.

Tống Úc Chi không kịp nói gì với cha, lập tức rút kiếm vung tới người Tứ Kỳ Môn và Sa Hổ Bang.

Kiếm pháp y siêu quần, tu vi thâm hậu, bay vút nhào lộn trong màn đêm, thân hình như một vệt sáng trắng mạnh mẽ duyên dáng, mũi kiếm vung tới đâu tất cả ngã xuống như cỏ rác.

Hiển nhiên hai lão Dương Sa không ngờ Tống Úc Chi cũng tới, thấy phía bên kia Tống Thời Tuấn dẫn đệ tử tâm phúc điên cuồng chém giết muốn báo thù cho con, bên này Tống Úc Chi không ai có thể địch nổi, Dương Hạc Ảnh hô lớn: “Ba người các ông đừng đứng xem kịch nữa, nếu để cha con Tống Thời Tuấn lật ngược thế cờ, ta còn có thể tránh về Tứ Kỳ Môn, các ông thì sao?!”

Sa Tổ Quang cũng hô to: “Muốn làm đại sự phải nhẫn tâm, đừng hòng nghĩ đôi tay sạch sẽ là có thể thành chuyện!”

Tống thị Tam lão trầm mặt, dẫn người tiến lên chém giết.

Cục diện lúc ban đầu là một mình Tống Thời Tuấn chém giết cùng Dương Hạc Ảnh Sa Tổ Quang, Bàng Hùng Tín Tống Úc Chi dẫn đệ tử đánh giết đệ tử Tứ Kỳ Môn và Sa Hổ Bang, nhưng khi Tống thị Tam lão công lực thâm hậu gia nhập, tình thế lập tức đảo ngược.

Sau một lát, đệ tử bên phía Tống Thời Tuấn ngã xuống ngày càng nhiều, Tống Úc Chi một mình đối chiến Tống gia Tam lão, Bàng Hùng Tín dẫn người chém giết đệ tử đồng môn.

Thấy cha con nhà họ Tống khó chống chọi, Ninh Tiểu Phong run giọng: “Tiểu Xuân ca, mình không đi giúp bọn họ à.”

Thái Bình Xuân bình tĩnh nói: “Trước tiên ta phải che chở cho mình.” — trong lòng ông, Tống Mậu Chi ương ngạnh ngu xuẩn, không coi mạng người ra gì, là tự làm Tú Chiu, Tống Thời Tuấn thương con như hại con, là tội cha không dạy con, đều không phải hoàn toàn là người vô tội.

Trong sân máu thịt văng tung tóe, Phàn Hưng Gia nhìn hoảng phát run, thì thào: “Chiêu Chiêu, cô còn không đi hỗ trợ ư?”

Thái Chiêu lắc đầu, “Không vội. Anh nhìn kỹ đi, thật ra thủ hạ Tống gia Tam lão đều nể tình, đa phần là đả thương hoặc điểm huyệt, ắt còn muốn bắt sống mấy người Tống chưởng môn, do đó hẳn Tam sư huynh không lo đến tính mạng.”

Đúng lúc này, một mũi phi tiêu lạnh lùng không tiếng động bắn tới Tống Úc Chi, thủ pháp cực xảo trá, Tống Úc Chi đang bận tay ứng phó Tam lão, bị trúng ngay tầm, sau cơn đau kịch liệt sau là một cảm giác tê liệt kỳ dị.

Thấy Tống Úc Chi bị thương, Nhị Đường bá tổ và Ngũ phòng Tằng bá tổ phụ sinh lòng trắc ẩn, cùng song song nhanh chân nhảy ra sau.

Chỉ còn mỗi Tam Thúc tổ nghĩ thầm mình nếu muốn đoạt chức chưởng môn thì cũng là truyền cho con trai mình, thằng cháu văn võ song toàn thiên phú hơn người Tống Úc Chi này là mối họa lớn, tổn thương cũng đã có, dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót.

Tống Thời Tuấn thoáng nghiêng mắt sang, lập tức đoán được suy nghĩ trong lòng Tam Thúc tổ, ông đã mất một đứa con trai, quyết không thể mất đi đứa nữa, lập tức dùng mười thành công lực, điên cuồng hất ra hai người Dương Sa, nhanh chóng đánh tới Tam Thúc tổ.

Tam Thúc tổ thấy Tống Thời Tuấn như hổ điên đánh tới, hai mắt rực đỏ, chưởng phong hung ác, lòng lão run lên, lập tức chưởng lại đối địch.

Bốn chưởng mãnh liệt tấn công, khí kình chảy ngang quanh người, Tống Thời Tuấn đương tuổi tráng niên, tu vi lại cao hơn hơn một bậc, Tam Thúc tổ bị đánh hộc phun máu tươi, bay ra xa rớt xuống đất.

Nhưng lúc này Dương Hạc Ảnh Sa Tổ Quang cũng chạy tới, bọn hắn đồng thời đánh tới sau lưng Tống Thời Tuấn, Thái Bình Xuân quát lạnh ‘Hèn hạ’, chưởng lực đánh bay chung trà trên bàn bên.

Tu vi Sa Tổ Quang kém hơn nhiều, bị chung trà đánh trúng lưng lập tức mất chân khí, từ giữa không trung ngã mạnh xuống; Dương Hạc Ảnh mạnh hơn nhiều, tuy lão liều mạng bị chung trà nện trúng, vẫn ra sức đánh tới chỗ đại huyệt phía sau Tống Thời Tuấn. Chỉ nghe phụt phụt, Dương Hạc Ảnh Tống Thời Tuấn đồng thời phun ra một ngụm máu, Bàng Hùng Tín và đệ tử Tứ Kỳ Môn cùng lên đỡ lấy hai người về.

Nhị Đường bá tổ và Tằng bá tổ phụ thấy bản thân Tam Thúc tổ bị trọng thương, lại bay vọt về, Tống Úc Chi cố nén cơn đau nơi vai, vận khí đẩy song chưởng đỡ đơn chưởng cùng tấn công của hai người.

Quyết đấu nội lực không thể né tránh, hai người tất nhiên có thủ hạ lưu tình, nhưng phát hiện cánh tay tê rần, khí huyết cuồn cuộn trong ngực, thầm nói ‘Thằng nhỏ này lợi hại thật’.

Tống Úc Chi ngược lại cứng cỏi đẩy mấy bước, nhịn không phun máu.

Dương Hạc Ảnh che ngực hô to, “Vương Lão Tứ, cậu còn chờ cái gì, nhanh phun nhanh phun!”

Theo lệnh lão, một đội đệ tử Tứ Kỳ Môn giơ một ống dài hình dạng cổ quái đi lên, người bên ngoài chưa phản ứng, Thái Chiêu đã chùng sắc mắt, “Quả nhiên còn có chiêu ác độc đằng sau!”

Cơ quan ống gỗ vừa rút, một luồng hơi nước ngập ngụa mùi hôi thối tanh tưởi phun ra, như mưa rơi vẩy tới bọn Tống Thời Tuấn.

Trong màn đêm tĩnh mịch, trăng sáng tròn tròn, một bóng thiếu nữ linh xảo lờ mờ xẹt qua giữa trời, trong tay cô chụp một vốc bạc vụn lớn cỡ lá trà, như sao đầy trời đêm bắn xuống, keng keng keng không ngừng vang bên tai, mớ ống gỗ dài tranh nhau phát nổ.

Ninh Tiểu Phong vui vẻ kêu to: “Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu con đến rồi, mau lại chỗ mẹ!”

Thái Chiêu lên tiếng đáp lại, trước khi dịch đội tràn tới, tranh thủ chụp Tống Úc Chi bị thương lùi tới chỗ Ninh Tiểu Phong.

Con ngươi Thái Bình Xuân co rút, quát to: “Đây là Thực Cốt Thiên Vũ của Lộ Thành Nam, sao Dương Hạc Ảnh ngươi có thể có thứ này!”

Dương Hạc Ảnh cười lớn: “Năm đó sau khi Nhiếp Hằng Thành chết, lúc vây quét mấy phân đà lớn của Ma giáo thu được, ta vẫn giấu đến hôm nay!”

Dịch độc tanh hôi từ trong ống gỗ vỡ nát chảy ra, đệ tử Tứ Kỳ Môn cầm ống trong kêu thảm một tràng, chỗ da thịt chạm đến dịch độc lập tức nát rữa, lộ xương trắng hếu. Đệ tử Tứ Kỳ Môn điên cuồng gào thảm chạy tới đồng môn cầu cứu, càng lây dính dịch độc cho càng nhiều người. Cộng thêm hơi độc vừa mới phun ra còn bay giữa không trung, nhiễm vào da thịt lập tức gây nát rữa.

Thái Chiêu dùng sức đá văng một đệ tử Tứ Kỳ Môn bị độc ăn mòn lột hết quai hàm, phát hiện toàn bộ người phía trước đều đã bị ăn mòn thành máu me bấy nhầy, cô đành kéo Tống Úc Chi lánh qua chỗ Phàn Hưng Gia.

Trong mấy hơi ngắn ngủi, Thánh Đường trước đại điện xưa nay trang nghiêm im ắng đã thành một mảng Tu La tràng, tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng, máu thịt không ngừng bị ăn mòn bởi dịch độc tanh hôi.

Sa Tổ Quang té trong góc xó lặng lẽ chống người dậy, móc từ trong túi bên hông lấy ra một chiếc ống đồng nhỏ, nhân lúc không ai để ý dùng sức bật cơ quan, bắn tới Tống Thời Tuấn. Bàng Hùng Tín hét lớn một tiếng, ra sức nhào lên người Tống Thời Tuấn, dùng thân thể của mình ngăn hoàn toàn dịch độc đầy trời phun tới.

Tống Thời Tuấn vất vả lắm mới xoay người ra, nhìn thấy sau lưng Bàng Hùng Tín đã bị ăn mòn bầy nhầy, ông muốn rách cả mí mắt, “Lão Lục, Lão Lục, cậu thế nào rồi! Cậu cố chống chọi, ta tìm người chữa trị cho cậu!”

Toàn bộ tấm lưng Bàng Hùng Tín như lửa đốt, ông nhếch miệng cười khổ: “Đại ca, tôi không thể theo hầu anh nữa rồi, từ rày về sau, anh cẩn thận hơn nhé!” Nói xong, ông đẩy Tống Thời Tuấn ra, thả thân hình to lớn đánh tới Sa Tổ Quang.

Sa Tổ Quang bị hù lùi liên tiếp ra sau, đáng tiếc vừa rồi vì lão giả vờ như bị thương không nhẹ, vẫn nằm rạp trên đất, giờ không kịp đứng dậy đã bị Bàng Hùng Tín nhào tới ngay, nhanh chóng dính phải dịch độc từ sau lưng Bàng Hùng Tín chảy ra.

Nửa người Bàng Hùng Tín đã hư thối, vẫn túm chặt hai đùi Sa Tổ Quang, cười to nói, “Đồ rùa con, có thể chết chung với ông đây, là phúc phần tu tám đời đó!”

Tống Úc Chi xa xa nhìn thấy cảnh tượng này, im lặng rơi nước mắt “Lục thúc, Lục thúc…”

Trung dũng hào khí như thế, đến Thái Bình Xuân cũng động lòng, Ninh Tiểu Phong nức nở, “Tiểu Xuân ca, Tiểu Xuân ca!”

Thái Bình Xuân hiểu ý vợ, ngay từ đầu đã định dẫn bà tự mình rời đi, bây giờ không thể không thay đổi kế hoạch, ông nhìn mấy Thánh Đường Hộ pháp còn sống sót phe Tống Thời Tuấn nói, “Dựa theo ta hành động, chạy theo ta.”

Sau đó, ông đánh nát bàn ghế bên cạnh, nhặt hai tấm ván gỗ kích thước vừa phải cột vào lòng bàn chân, sau đó cõng Ninh Tiểu Phong lên, dùng thắt lưng cột lại. Tiếp đó tay trái bắt lấy Tống Thời Tuấn, tay phải bổ vào không khí, chém đứt một đoạn cột cờ cao cao, dùng cột cờ dài đẩy đám ‘người nát rữa’ dính độc qua hai bên phải trái, nếu gặp kẻ ác ý nhào tới liền vận nội lực đánh ngã người hoặc dùng cột cờ đâm chết.

Mấy Thánh Đường hộ pháp thấy thế, lập tức bắt chước y chang, thừa dịp hiện trường hỗn loạn tưng bừng ra sức trùng sát ra ngoài.

Thấy sắp có thể phá vây xuống núi, Thái Bình Xuân cách đám người rên la và máu me giăng kín hô to một tiếng gọi con gái “Chiêu Chiêu!”

— bọn họ không thể chậm trễ nữa, một khi chờ Dương Hạc Ảnh cùng Tống gia Tam lão lấy lại tinh thần, sẽ khó đào thoát.

Thái Chiêu hiểu ý, cao giọng đáp: “Cha yên tâm!”

Đối phó Thực Cốt Thiên Vũ, e là ở đây không có ai kinh nghiệm hơn cô, lúc đầu cô còn lo cho an nguy cha mẹ, bây giờ hai nhóm người phá vây như cơn gió chính hợp ý cô.

Cô đạp bay mái hiên hai bên ngoài Thánh Đường, không ngoài dự đoán, Quảng Thiên Môn giàu có tận trời dùng thảm lông cực dày để lót sàn. Vù vù vài tiếng, lưu loát kéo ba tấm trùm cho ba người mình từ đầu đến chân, sau đó mỗi người một tay ném Tống Úc Chi Phàn Hưng Gia lên nóc nhà, rồi dùng xích bạc trên cổ tay trái đẩy họ lên không trung.

Trên mặt đất người thấy thế, nhao nhao dùng y phục bọc lấy có dính nọc độc thi khối hướng ba người bọn họ ném đi, đáng tiếc hai ba tấc dày quý báu lông dài thảm toàn không đang sợ.

Động tác Thái Chiêu cực nhanh, thở mấy hơi đã xách theo hai vị sư huynh vô dụng biến mất trong trời đêm, chỉ để lại một tiếng cười sảng khoái của cô gái — “Lão phế vật Dương Hạc Ảnh kia, năm ngoái bị ta đánh rụng răng đầy đất, năm nay vẫn không tiến bộ thế, ha ha ha…”

Đám Dương Hạc Ảnh trơ mắt nhìn cha con nhà họ Thái từ hai hướng một nam một bắc phá vây rời đi, khó nén lửa giận.

Thái Chiêu tay trái kéo Phàn Hưng Gia, tay phải vịn Tống Úc Chi, đội sương mù buổi sớm phi nước đại một đường, lúc phóng qua cửa thành cao lớn suýt một hơi không có nhấc lên.

Đến khi nắng ấm buổi sớm tưới trên mặt Phàn Hưng Gia, hắn dậy lên nghi ngờ: “Chiêu Chiêu, cô lôi chúng ta đi đâu thế! Sao thẳng hướng bắc mãi, ta nhớ phía Bắc Quảng Thiên Môn là một khu rừng rậm mà.”

Thái Chiêu dừng bước, lau mồ hôi: “Không sai, chính là phương bắc. Chúng ta đi đầm Huyết Chiểu.”

Phàn Hưng Gia lập tức hoảng sợ ra mặt.

Thái Chiêu quay lại cười cười, “Chờ đến bìa rừng, tôi tìm một chỗ để anh và Tam sư huynh ở lại, tự tôi đi vào.”

Đáng tiếc lời còn văng vẳng bên tai, vó ngựa ù ù truy binh sau lưng đã chạy đến.

Bọn hắn chẳng những đuổi theo không ngừng, còn không ngừng bắn tên, đáng hận là nhìn xung quanh Quảng Thiên Môn là một vùng bằng phẳng nhìn không sót gì, ngay cả một chỗ trốn cũng không có. Thái Chiêu lôi theo một con gà yếu ớt với một con bệnh trọng thương, thình lình trúng một tên ở vai, may Phàn Hưng Gia kịp thời nhặt được gốc tên lạc đã phán đoán tên này không có độc.

Ba người lảo đảo chạy trốn theo hướng bắc, từ lúc mặt trời mọc chạy vội tới mặt trời lặn, bóng đêm lại lần nữa bao phủ, phía trước là một khu rừng rậm lớn âm u rợn tóc gáy. Thái Chiêu nóng ruột, muốn rút Diễm Dương đao chém đám truy binh từ người lẫn ngựa thành bàn ghép ngũ hoa, song lại lo đối phương nhiều người, lỡ thừa dịp mình cùng chúng triền đấu làm bị thương hai người Tống Phàn thì làm sao.

Ngay lúc khó xử, trong rừng rậm phía trước bỗng vọt ra ba bóng người nhanh nhẹn, trong đêm sương mù mênh mông vùng hoang vắng, cả hai bên không thấy rõ hình dáng đối phương, chỉ nghe một người dẫn đầu quát lớn, “Các ngươi là ai, đuổi theo chúng ta đến tận đây!”

— chất giọng này Thái Chiêu nghe hơi quen quen, trong nhã nhặn mang một ít bại hoại, trong thanh cao mang một ít trịch thượng.

Người thứ hai cũng mở miệng, “Cậu bớt nói nhảm đi, chúng ta hành tung bí ẩn không thể tiết lộ, mau chụp chết hết đám này!”

— hay lắm, giọng tên này Thái Chiêu cũng quen quen.

Nói xong hai người nhào tới đám truy binh, sở dĩ không phản ứng ba người Thái Chiêu có lẽ vì cho rằng ba người bọn họ là ba tên yếu ớt còn bị thương, cộng thêm còn có một cô gái nhỏ, hẳn không mấy uy hiếp, hai người bèn đồng lòng chạy ra xử đám người đuổi theo binh cường mã tráng trước.

Lúc này, bóng người thứ ba thon dài chậm rãi đạp trên ánh trăng mỏng như màn sa tới.

Thái Chiêu quay lại, bốn mắt nhìn nhau, một lần nữa đồng thời mở miệng —

“Huynh ở đây làm gì?”

“Sao nàng lại đến đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.