Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 41: Hái hoa tặc!




Mà đêm nay, bên trong thành Quỳnh Hoa xảy ra chuyện lớn.

Tiên sinh dạy học ở thành Đông và tiểu nhị tửu lâu ở thành Tây bị đạo tặc hái hoa, hai người hôm nay nằm trên giường không dậy nổi, người xung quanh vào xem thì lúc trở về đều nói tình trạng thật thê thảm.

Bên trong thành cũng từ từ đồn đãi rằng Tần cung chủ không lo cho bách tính, suốt ngày chỉ lo âu yếm với Thẩm công tử, thật sự không xứng với danh xưng đại hiệp, phụ lòng mong đợi của mọi người.

“Ngươi không giận sao?”. Sau khi Thẩm Thiên Lăng nghe được lời đồn thì cẩn thận hỏi Tần Thiếu Vũ.

“Thích nói thì cứ nói, sao ta phải giận?”. Tần Thiếu Vũ đáy mắt có chút ý cười, vươn tay nhéo mặt hắn. “Phu nhân đau lòng vì ta sao?”

“Ngươi nghĩ nhiều rồi”. Thẩm Thiên Lăng đẩy tay hắn ra. “Thật ra ta rất muốn ra ngoài cùng nhau chửi ngươi”

Tần Thiếu Vũ hỏi. “Trưa nay muốn ăn gì?”

Còn ăn sao? Thẩm Thiên Lăng vỗ đầu hắn. “Người bình thường không phải sẽ lo tìm cách giải quyết vấn đề sao?”

“Muốn giải quyết vấn đề thì bắt hái hoa tặc là xong”. Tần Thiếu Vũ dẫn hắn ra ngoài. “Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới”

Chỉ là việc nhỏ thì ngươi đi giải quyết đi! Nào có đạo lý đưa đầu cho người ta mắng! Thẩm Thiên Lăng gấp gáp bắt lấy hắn. “Ngươi có manh mối ư?”

Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Không có”

Thẩm tiểu thụ hít sâu một hơi. “Vậy ngươi còn lo ăn!”

Tần Thiếu Vũ cười mà như không cười. “Bắt không được hái hoa tặc thì chúng ta không ăn cơm sao?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Nói thì nói vậy nhưng tối thiểu cũng phải lo lắng một chút, đó mới là phản ứng của người bình thường!

“Đi thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hái hoa tặc là chuyện nhó, nếu phu nhân đói rồi gầy xuống mới là chuyện lớn”

Thẩm Thiên Lăng thầm khinh bỉ hắn một chút. Ngươi là cái đồ tiểu nhân lúc nào cũng mồm mép!

Thật khó mà không ghét được!

Hai người ra cửa hậu viện, tay trong tay chậm rãi dạo trên đường.

Về phần tại sao lại tay trong tay, lý do của Tần cung chủ là “người xấu quá nhiều, sợ ngươi bị cướp đi”

Mà lựa chọn giữa việc bị người cướp đi làm sơn trại phu nhân, quanh năm phải ở lì trong phòng với việc tay trong tay cùng Tần Thiếu Vũ đi dạo, Thẩm Thiên Lăng nghĩ vế sau tương đối dễ chấp nhận hơn. Dù sao cổ đại không có máy vi tính, TV, PSP, suốt ngày ở lì trong nhà tương đương với ngồi tù!

“Ngươi nghĩ hái hoa tặc là ai?”. Thẩm Thiên Lăng vừa đi vừa hỏi.

“Không rõ lắm”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Trên giang hồ người giỏi khinh công không nhiều lắm, có thể dưới sự tra xét nghiêm ngặt của quan phủ mà ra vào như thường lại càng ít, huống hồ còn phải làm chuyện đó”

Thẩm Thiên Lăng cau mày. “Vậy sao ngươi còn đáp ứng?”

Rõ ràng một chút đầu mối cũng không có!

Tần Thiếu Vũ kinh ngạc nói. “Chẳng lẽ không phải phu nhân khuyên vi phu đáp ứng sao?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Liên quan gì đến ta, ta chỉ thuận miệng thôi! Ai biết ngươi đáp ứng sảng khoái như vậy! Quả thật chính là thích một giây đáp ứng!

“Dù sao hiện tại đã đáp ứng rồi, trốn cũng không thoát”. Tần Thiếu Vũ giúp hắn gỡ xuống tóc bay loà xoà. “Trước hết ăn một trận thật ngon đã”

Thẩm Thiên Lăng bĩu môi, cái này gọi là hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp.

Không không sai rồi, là thái giám không vội mà hoàng đế gấp!

Tần Thiếu Vũ dẫn hắn vào một tửu lâu. Mọi người đang náo nhiệt ăn cơm trên lầu hai lập tức yên tĩnh lại, rối rít nhanh tay điên cuồng ăn, thậm chính có người đũa cũng không kịp cầm mà trực tiếp vươn tay bốc!

Thẩm Thiên Lăng: …

“Ngồi sát cửa sổ nhé?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Vẫn là lên nhã gian đi”. Thẩm Thiên Lăng nói.

Tiểu nhị lộ vẻ mặt khó xử. “Nhã gian đã đầy, bên trong đều có khách rồi”

“Đuổi một bàn ra”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.

“Không cần không cần”. Thẩm Thiên Lăng vội ngăn lại hắn, kéo hắn ngồi xuống sát cửa sổ. “Đuổi người ta làm gì, ăn ở đâu mà chẳng là ăn, mau dọn thức ăn lên!”

Mẹ kiếp đừng bá đạo vậy a, chúng ta không phải tiểu bá vương!

Tiểu nhị thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc vẫn là phu nhân hiền lương thục đức dễ nói chuyện.

“Muốn ăn gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng bụng kêu ọt ọt. “Mang trước một tô mì lên đi”

Tiểu nhị trong lòng sợ hãi, khổ sở nói. “Thẩm công tử, chúng ta… không bán mì…”

“Cơm cũng được!!!”. Trước khi Tần Thiếu Vũ kịp lật bàn thì Thẩm Thiên Lăng đã nhào tới đè lại tay hắn, sau đó lanh trí nói với tiểu nhị. “Tuỳ tiện đem lên vài món, nhanh một chút”

“Được được được”. Tiểu nhị cấp tốc ôm thực đơn bỏ chạy!

“Sao ngươi có thể dữ tợn như vậy!”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc giáo dục Tần Thiếu Vũ. “Lúc nào cũng phải nhớ kỹ, chúng ta là người văn minh”

“Phu nhân thật nhân hậu”. Tần Thiếu Vũ tán thưởng, ánh mắt cực kì nhu hoà, so với hình tượng thổ phỉ mặt đen hồi nãy thì cứ như hai người!

Vì vậy quần chúng vẫn liếc trộm nãy giờ nhịn không được mà cảm thán, quả nhiên là nước muối rót vào đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

May là Thẩm công tử nhân nghĩa, nếu không chẳng biết Tần cung chủ sẽ biến thành cái dạng gì nữa!

Vì vẻ mặt lúc nãy của Tần cung chủ thật sự quá lãnh khốc, nên tiểu nhị liều mạng thúc giục nhà bếp làm thức ăn, tám bếp lò đồng thời nấu lên, không lâu sau sau đồ ăn đã ngập bàn!

“… Gọi ám vệ ra ăn chung đi”. Thẩm Thiên Lăng bị chấn động một chút. “Qúa nhiều rồi”

“Tiến đến”. Tần Thiếu Vũ gọi ra ngoài cửa sổ.

Bảy tám hán tử lập tức nhảy vào, lộ ra khí phách mà nhịp nhàng nói. “Đa tạ phu nhân!”

Thực khách ăn cơm xung quanh sợ hết hồn, có mấy người còn làm rớt cả tô!

Thẩm Thiên Lăng hận không thể nhấn đầu vào chén canh. Sớm biết thế đã không gọi! Thật mất mặt chết người mà!

“Tiểu nhị, thêm một bầu Lê Hoa Thiêu nữa!”. Trong góc phòng có người đột nhiên mở miệng, trong không gian yên tĩnh đặc biệt gây chú ý.

“Được rồi, các vị ngon miệng a!”. Chủ quán tự mình tới gọi món, thuận tiện hô lớn mời gọi. Đừng sững sờ nữa, nhanh ăn đi! Nếu chọc giận Tần cung chủ, tổn thất của lão tử ai tới bồi thường đây!

Đoàn người rối rít hoàn hồn, khung cảnh nhất thời vang lên tiếng nhai nuốt hài hoà. Tiểu nhị bưng bầu rượu nhanh như chớp chạy tới, nhưng lúc quẹo cua thì bàn chân trượt một phát, cơ thể hướng thẳng xuống đất.

“A!!!”. Trong tiếng kêu sợ hãi của tất cả mọi người, tiểu nhị thê thảm nằm sát xuống đất, bầu rượu cũng bay lên không, cuối cùng vững vàng rơi vào… tay của người ngồi trong góc lúc nãy.

“Oa, ninja?”. Thẩm Thiên Lăng mở to mắt. Lúc trước người nọ rõ ràng ở yên trong góc, lại trong nháy mắt dời tới giữa sảnh.

“Cẩn thận một chút”. Người nọ lạnh lùng bỏ lại một câu, bưng bầu rượu về chỗ, động tác cực kì thong dong!

“Thấy không?”. Thẩm Thiên Lăng dùng ngón tay chọt chọt Tần Thiếu Vũ. “Đây mới gọi là đại hiệp!”

“Còn ta?”. Tần Thiếu Vũ nắm cằm của hắn.

Thẩm tiểu thụ cựa kì không nể tình nói. “Ngươi đanh đá, rất giống du côn”

Tần Thiếu Vũ: …

“Ăn”. Thẩm Thiên Lăng gắp cho hắn một đũa măng tươi. “Ăn xong sớm một chút, chúng ta đi bắt hái hoa tặc!”

“Có ý tưởng gì không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Không có”. Thẩm Thiên Lăng suy tư một chút. “Hay là dùng ta làm mồi nhử?”. Thật có tinh thần dâng hiến.

“Ngươi?”. Tần Thiếu Vũ bật cười.

“Đúng vậy, ta”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Không phải nói hái hoa tặc thích nam nhân thanh tú xinh đẹp sao?”. Lão tử cũng rất dễ nhìn a, lại cực kì thanh tú!

“Không sợ nguy hiểm ư?”. Tần Thiếu Vũ chọt chọt thịt mỡ bên hông của hắn. “Nếu bị hái thật thì làm sao bây giờ?”

Fuck! Thẩm Thiên Lăng giận dữ nói. “Mẹ kiếp, lẽ nào ngươi không bảo vệ ta?”. Ít nhiều gì cũng có chút tác dụng đi đại ca!

Ý cười trong đáy mắt Tần Thiếu Vũ càng sâu. “Ừ, ta bảo vệ ngươi”

“Nghiêm túc một chút cho lão tử”. Thẩm Thiên Lăng banh mặt hắn, nghiêm mặt nói. “Ngươi suy nghĩ cho kĩ, chuyện này không thể đùa”. Vì cúc hoa quý báu chỉ có một!

“Phụt”. Tần Thiếu Vũ vẻ mặt rất thiếu ăn đòn.

Thẩm Thiên Lăng hít sâu một hơi. “Cười nữa tuyệt giao!”. Đồ chết tiệt!

“Không cần ngươi vất vả dẫn dụ”. Tần Thiếu Vũ đút cho hắn một muỗng ngô. “Ở đây có sẵn một tên”

“Có sẵn?”. Thẩm Thiên Lăng kinh ngạc. “Ngươi nói là hái hoa tặc ư?”

Tần Thiếu Vũ gật đầu.

“Ở đâu?”. Thẩm Thiên Lăng nhất thời khẩn trương lên.

“Cái người vừa cầm bầu rượu trong góc đó”. Tần Thiếu Vũ nói. “Có thể trong chớp mắt di chuyển tới giữa sảnh, khinh công không phải người bình thường có thể sánh được”

“Khinh công của ngươi thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ lưu loát nói. “Đương nhiên hơn hắn”

“Vậy còn chờ gì nữa!”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói. “Mau tiến lên!”

Tần Thiếu Vũ buồn cười. “Không có bằng chứng mà kêu ta xông lên bắt người ư?”

“Cho nên chúng ta phải theo dõi hắn sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Không cần tự theo dõi, chuyện này giao cho tiểu Ngũ là được”. Tần Thiếu Vũ nói. “Bây giờ chúng ta phải làm chuyện khác quan trọng hơn”

“Ví dụ như?”. Thẩm Thiên Lăng lập tức trở nên tò mò.

Tần Thiếu Vũ nghiêm túc nói. “Lại hôn ta một chút”

Thẩm Thiên Lăng: …

Mẹ kiếp!

Thế nhưng không đợi hắn cáu kỉnh lật bàn, Tần Thiếu Vũ đã lách mình ngồi trước mặt hắn, vươn tay ôm eo hắn, cực kì thân mật!

“Muốn chết… ô!”. Thẩm Thiên Lăng chưa nói hết câu thì miệng đã bị đút một miếng thức ăn.

“Nghe lời”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn thấp giọng nói. “Để ta xác nhận một chút xem hắn có khả năng là hái hoa tặc không”

“… Phải xác nhận thế nào?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Nhìn xem hắn có chú ý ngươi không”. Tần Thiếu Vũ chọt ngang hông hắn một cái, Thẩm tiểu thụ lập tức toàn thân tê rần, cực kì yểu điệu ngã vào lòng hắn, đặc biệt mềm mại!

Tần Thiếu Vũ hợp theo logic mà ôm chặt hắn, còn tiến tới làm bộ hôn một cái – tuy giả bộ nhưng nhìn rất thật!

Thực khách xung quanh lập tức nóng lên, thật đẹp mắt!

“Ngươi là cái đồ chết tiệt!”. Thẩm Thiên Lăng thấp giọng kháng nghị.

“Đừng quậy, nếu không chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc”. Tần Thiếu Vũ lay lay hắn. “Mau đút cho ta một muỗng thức ăn”

“Vậy thì ngươi lời quá rồi!”. Thẩm tiểu thụ căm giận gặm xương sườn, đã cho ngươi ôm rồi mà còn đòi đút cơm!

“Không thì ta đành phải hôn ngươi thật”. Tần Thiếu Vũ giọng nói rất ấm ức.

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sợ hãi, vừa chuẩn bị đút thức ăn cho hắn thì trong nháy mắt bị điểm huyệt!

W – W - WTF! Thái giám!

“Cho ngươi suy nghĩ một chút, đút ta ăn hay để ta hôn ngươi?”. Tần Thiếu Vũ chậm rãi hỏi.

Thẩm Thiên Lăng trong lòng băm hắn thành từng mảnh.

“Hôn tốt hơn hả?”. Tần Thiếu Vũ quan sát nét mặt hắn.

Đừng tuỳ tiện hôn người khác a! Làm một người cổ đại sao ngươi có thể hôn lưỡi trước mặt mọi người như thế, có còn tự giác của xã hội phong kiến không! Thẩm Thiên Lăng chịu nhục dùng ánh mắt thoả hiệp nhìn hắn.

“Đút cơm à?”. Tần thiếu hiệp vẻ mặt đáng tiếc, vươn tay giải huyệt cho hắn. “Được rồi, phu nhân nhớ kỹ phải đút nhiều một chút, như vậy mới thân mật”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.