Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 156: Ta ra sa mạc tìm với ngươi!




Nhìn thấy linh thạch dưới tình huống bất ngờ này, tâm trạng Thẩm Thiên Lăng phức tạp khó tả.

Thế nhưng Cục Bông lại rất vui, xoè cánh ra sức kêu chíp chíp.

Tiêu lão phu nhân cười ha ha, đặt Ô Sắc Phỉ lên bàn, Cục Bông lập tức lắc lư đáp xuống, dùng móng vuốt đá qua đá lại mà chơi.

Thẩm Thiên Lăng rầu rĩ nói. “Ta…”

“Đa tạ lão phu nhân”. Còn chưa nói hết câu, Tần Thiếu Vũ đã cắt ngang, nhẹ nhàng nhéo nhéo thắt lưng hắn.

Thẩm Thiên Lăng: …

“Hạt châu này vốn là chiến lợi phẩm, ta thấy bóng mượt nên để lại, hôm nay đúng lúc đưa cho vật nhỏ này”. Tiêu lão phu nhân cười nói. “Sinh thời có thể tận mắt nhìn thấy phượng hoàng là phúc của ta”

“Chíp!”. Cục Bông đặt hạt châu dưới bụng, rõ ràng thích vô cùng.

Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn ngoài nói. “Đa tạ lão phu nhân”

“Để ở chỗ ta cũng vô dụng, đưa cho nó trong lòng cũng vui vẻ”. Lão phu nhân dùng ngón tay đâm đâm Cục Bông, thuận miệng hỏi. “Các ngươi tìm được vật nhỏ này ở đâu vậy?”

Tần Thiếu Vũ vô liêm sỉ nói. “Lăng nhi sinh”

“Nói bậy gì thế!”. Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, nói với Tiêu lão phu nhân. “Là sư phụ cho ta”

“Ngươi có sư phụ ư?”. Tiêu lão phu nhân nghe vậy giật mình.

“Vâng”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Tuy sư phụ không dạy võ công cho ta nhưng đối xử với ta rất tốt”

“Không dạy võ công cho ngươi cũng bình thường thôi”. Tiêu lão phu nhân gật đầu. “Vậy hắn dạy ngươi biến hoá hay luyện đan?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Quả thật không có!

Tần Thiếu Vũ cười thắt ruột.

“Sư phụ ngươi là thần thánh phương nào?”. Tiêu lão phu nhân còn đang truy hỏi.

Thẩm Thiên Lăng ôm một tia hi vọng cuối cùng. “Sư phụ ta là Tinh Đấu chân nhân”

“Là hắn ư?”. Tiêu lão phu nhân giật mình.

“Đúng vậy”. Thẩm Thiên Lăng ra sức gật đầu, là người phàm!

“Ta đã nói hắn suốt ngày thần bí, hoá ra không phải người”. Tiêu lão phu nhân cảm thán.

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy lệ rơi đầy mặt. Không chỉ không thể rửa sạch bản thân, mà còn kéo sư phụ xuống nước.

Tương lai nhất định bị trục xuất khỏi sư môn, cực kì thê thảm.

“Lão phu nhân”. Quản gia ở ngoài cửa nói. “Cơm nước đã chuẩn bị xong”

“Đi ăn cơm thôi”. Tiêu lão phu nhân hớn hở đứng dậy, thân thiết kéo tay Thẩm Thiên Lăng.

Cục Bông ngồi xổm trên bàn kêu chíp chíp, ý bảo cha nó nhớ mang theo hạt châu.

“Tham tiền”. Tần Thiếu Vũ gõ đầu nó một cái, cất hạt châu vào túi.

Cục Bông tự hào hất đầu, đi đến đâu cũng có người tặng quà, cuộc đời làm chim thật sáng sủa.

“Mẫu thân, Tần cung chủ”. Tiêu Tiệp đã ở nhà ăn, nhìn thấy mọi người vào thì vội vàng bước lên đón. “Vị này chính là Thẩm công tử ư?”

“Vâng”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Tiêu đại nhân”

“Mau ngồi xuống”. Tiêu Tiệp tự mình kéo ghế. “Đều là món ăn trong nhà thôi, xin Tần cung chủ và Thẩm công tử đừng chê”

“Tiêu đại nhân khách khí”. Thẩm Thiên Lăng nhìn một bàn thức ăn thật lớn trước mặt, tuy vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã rất thèm.

Đùi dê nướng!

“Ta còn đặc biệt chuẩn bị cho ngươi một thứ”. Tiêu lão phu nhân rất có lòng.

Thẩm Thiên Lăng được ưu đãi mà sợ hãi. “Thế này là tốt lắm rồi”

“Ta biết ngươi không thích mấy món phàm trần này”. Tiêu lão phu nhân kéo hắn ngồi xuống, lập tức có nha hoàn đặt lên bàn một cái chén lớn có nắp đậy.

Thẩm Thiên Lăng >_<, cái gì gọi là không thích món ăn phàm trần? Thật ra ta rất thích!

“Mở ra xem đi”. Tiêu lão phu nhân bảo.

Thẩm Thiên Lăng do dự mở ra, chỉ thấy bên trong là một chén nước lớn, ngay cả rau và hành cũng không có, quả thật trong suốt đến tận đáy!

Cục Bông ngồi xổm trên vai cha hắn nhìn thoáng qua, cũng dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Thẩm tiểu thụ.

“Đây là thứ tốt”. Tiêu lão phu nhân vỗ vỗ tay hắn.

Thẩm Thiên Lăng lệ rơi đầy mặt. Hù ai vậy, ta đâu có ngốc, ta muốn ăn đùi dê!

“Cái này làm từ Vọng Quy Hoa”. Tiêu lão phu nhân nói.

Thẩm Thiên Lăng hoang mang. “Vương Quế Hoa là ai?”

“Vọng Quy Hoa không phải người”. Tần Thiếu Vũ giải thích cho hắn. “Là một loài hoa ở sa mạc, rất hiếm thấy”

“Mật hoa rất giống ngươi, đều là vật thanh linh”. Tiêu lão phu nhân nói. “Thử xem”

Tuy không hứng thú với nước đường, nhưng Thẩm Thiên Lăng vẫn nghe lời múc ra chén uống một ngụm.

“Thế nào?”. Đáy mắt Tiêu lão phu nhân đầy chờ mong.

Thẩm Thiên Lăng vô cùng ngoan ngoãn. “Ngon lắm”. Thật ra chỉ là nước đường mà thôi!

“Biết ngay là ngươi sẽ thích”. Tiêu lão phu nhân rất vui, lại nói với Tần Thiếu Vũ. “Đặc biệt làm cho ngươi đùi dê và Bát Bửu gia truyền, ăn nhiều một chút”

“Đa tạ Tiêu lão phu nhân”. Tần Thiếu Vũ cầm đũa.

Thẩm Thiên Lăng trong lòng đầy oán hận, vì sao ta phải uống nước, còn hắn được ăn đùi dê gia truyền?

Không biết đồng cam cộng khổ chút nào, tai hoạ đến thì tự bay đi!

Thẩm tiểu thụ giận dữ uống một hớp nước lớn!

Tần Thiếu Vũ dùng đao tước một miếng thịt, chấm muối đưa tới bên miệng Thẩm Thiên Lăng. “Ăn thử xem”

Mùi thơm xộc vào mũi, Thẩm Thiên Lăng nhìn thoáng qua Tiêu lão phu nhân – ta ăn vào ngươi sẽ không mất hứng đúng không?

Tiêu lão phu nhân lập tức oán giận Tần Thiếu Vũ. “Đang êm đẹp, cho hắn ăn thịt làm gì?”

Thẩm tiểu thụ đau thương chồng chất chảy thành sông, thật ra ta cực kì muốn ăn!

“Nếu là người của ta, đương nhiên phải học cách ăn thức ăn của ta”. Tần Thiếu Vũ bóp miệng Thẩm Thiên Lăng ra, đút thịt vào. “Ăn nhiều rồi sẽ quen”

Thẩm Thiên Lăng gần như nước mắt lưng tròng, cực kì ngon.

“Không thể chiều hắn quá”. Tiêu lão phu nhân căn dặn Thẩm Thiên Lăng. “Nếu ngươi không thích ăn thì cứ cự tuyệt”

“Vâng”. Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn gật đầu, thuận tiện há miệng ăn một miếng thịt nữa.

Nha hoàn xung quanh đồng loạt cảm động, hình ảnh này quá tốt đẹp, còn đặc sắc hơn trong sách!

Vì người yêu mà nghịch ý trời phá bỏ nguyên tắc, thật cảm động!

Sau khi ăn cơm xong, bụng Thẩm Thiên Lăng tròn vo, thoả mãn cáo từ Tiêu lão phu nhân, nắm tay Tần Thiếu Vũ ra về.

Trong thời buổi chiến loạn, dân chúng ăn cơm xong đều đi ngủ, vì vậy trên đường không có bao nhiêu người, ánh trăng vằng vặc, bốn bề yên tĩnh.

“No”. Thẩm Thiên Lăng xoa bụng.

“Đã nói ngươi là heo mà”. Tần Thiếu Vũ bật cười. “Một chén nước lớn, lại thêm nhiều thịt dê như vậy, không no mới lạ”

“Ăn ngon”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Ta vốn không muốn uống chén nước kia”. Nhưng lòng tốt không thể từ chối, chỉ đành kiên nhẫn uống vào.

“Bữa cơm này giá trị nhất chính là chén nước đó”. Tần Thiếu Vũ cốc đầu hắn. “Vọng Quy Hoa có thể điều tức giải độc, năm ấy ta tìm ngoài sa mạc ba tháng cũng không được một đoá”

“Quý vậy sao?”. Thẩm Thiên Lăng bất ngờ, tò mò hỏi. “Ngươi tìm làm gì?”

Tần Thiếu Vũ lưu loát nói. “Bán lấy tiền”

Thẩm Thiên Lăng bất mãn. “Không được đánh trống lảng”

“Bán lấy tiền mà là đánh trống lảng ư?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn cười. “Truy Ảnh cung đương nhiên phải kiếm tiền, phải nuôi nhiều người như vậy mà”

“Muốn kiếm tiền thì không sai, nhưng ngươi sẽ không dùng biện pháp ngu xuẩn như vậy, còn lãng phí hết ba tháng”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc. “Nói thật đi!”

“Thông minh hơn rồi”. Tần Thiếu Vũ nhếch môi. “Còn nhớ năm đó ta vì cứu Ngâm Vô Sương mà trúng độc không?”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Nhưng ngươi bảo không có chuyện gì”

“Không có chuyện gì, nhưng nếu giải được triệt để thì tốt hơn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Giải dược duy nhất của khí độc ở Quỷ thành chính là Vong Quy hoa, tiếc rằng ta tìm không được”

“Sao ngươi không nói sớm!”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sốt ruột. “Chén nước kia…”

“Mật hoa vô ích với ta”. Tần Thiếu Vũ cắt ngang. “Phải là thân hoa mới được”

“Hay chúng ta đi hỏi Tiêu lão phu nhân xem?”. Thẩm Thiên Lăng lại nói. “Nàng đã có mật hoa, nhất định sẽ biết hoa ở chỗ nào”

Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Lúc trước ta từng hỏi một lần, Tiêu lão phu nhân nói mật hoa là mua được từ một lái buôn Tây Vực. Chiến loạn phân tranh, không biết lái buôn kia đã đi nơi nào rồi”

Thẩm Thiên Lăng lập tức thất vọng.

“Sao lại làm ra bộ dạng này”. Tần Thiếu Vũ bóp cằm hắn. “Đã nói không sao rồi, chỉ là một chút độc dư lại mà thôi”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Đợi đánh giặc xong, chúng ta cùng đi sa mạc tìm, lần này nhất định sẽ tìm được!”

“Ngươi cùng ta ra sa mạc ư?”. Tần Thiếu Vũ bất ngờ.

“Không được hả?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi lại.

“Đương nhiên được”. Tần Thiếu Vũ rất nghiêm túc. “Sa mạc không có người, cát lại mềm mại, chúng ta có thể xx ngoài trời nhiều lần”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp ngươi có triển vọng chút đi!

Tần Thiếu Vũ ôm lấy hắn, trao nhau một nụ hôn triền miên.

Đạp Tuyết Bạch từ xa chạy tới, móng ngựa đạp lên bóng đêm vô biên. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng nhảy lên, vững vàng đáp xuống lưng ngựa.

Ngựa tung vó, kéo theo một vệt sáng bàng bạc ven đường.

Sau khi về nơi ở, đúng lúc gặp Vân Tuyệt Ca đang nói chuyện phiếm với ám vệ trong sân.

“Vân cô nương”. Thẩm Thiên Lăng chào hỏi.

“Đang nói gì thế?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Một ít phong tục Tây Bắc”. Ám vệ giành trả lời.

Vân Tuyệt Ca cười cười. “Ừ, phong tục Tây Bắc”

“Ta cũng muốn nghe”. Thẩm Thiên Lăng tò mò.

“Không được”. Tần Thiếu Vũ mang hắn vào phòng. “Mau nghỉ ngơi”

“Nhưng mọi người đều đang nói chuyện”. Thẩm tiểu thụ kháng nghị.

“Ngủ nhiều mới béo lên được”. Lý do của Tần Thiếu Vũ rất thuyết phục.

Thẩm Thiên Lăng: …

Sở thích biến thái của hắn chừng nào mới sửa được?

“Ngoan”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tắm xong thì ngủ sớm”

“Vậy còn ngươi?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Chiến loạn bốn phía, nếu ta đã ở đây thì phải giúp Sở Uyên một chút”. Tần Thiếu Vũ nói. “Xử lý xong vài chuyện thì sẽ trở lại”

Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn ngoài gật đầu.

Trong sân, Vân Tuyệt Ca và ám vệ đang chờ Tần Thiếu Vũ, bọn họ cùng nhau vào thư phòng.

“Khám nghiệm tử thi thế nào rồi?”. Tần Thiếu Vũ hỏi ám vệ.

“Giống như người khám nghiệm nói, không có bất kì manh mối nào”. Ám vệ nói. “Thi thể bị tổn hại đến mức nhìn không ra hình dáng, ngoại trừ số lương trùng nhau, thuộc hạ cũng không biết những người này có phải đám quân lính đào ngũ lần trước không”

“Thi thể bị huỷ, đơn giản là vì trên thi thể có bí mật”. Vân Tuyệt Ca nói. “Nếu không phải trúng độc thì chính là trên người có kí hiệu, sợ chúng ta điều tra được nên mới vừa chém vừa đốt”

“Nhưng nếu trên thi thể có bí mật, sao không trực tiếp xử lý sạch sẽ sau khi giết bọn hắn, lại chờ chúng ta đem chôn mới đào ra?”. Ám vệ khó hiểu.

“Người giết bọn họ cũng không biết bí mật này”. Tần Thiếu Vũ nói. “Phải chờ tra xét mới biết được”

“Nhưng bây giờ không có manh mối, muốn điều tra từ đâu?”. Vân Tuyệt Ca cau mày.

“Ai nói không có manh mối?”. Tần Thiếu Vũ cười. “Nếu là người của Lý Uy Viễn, đương nhiên phải tìm hiểu từ chỗ hắn”

“Ngươi phải về quân doanh ư?”. Vân Tuyệt Ca bất ngờ.

“Tạm thời không cần”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Nếu là Lý Uy Viễn gây ra, hắn đương nhiên biết ta đã đến quan phủ, trở về sẽ bứt dây động rừng”

“Vậy bây giờ phải làm gì?”. Ám vệ hỏi.

“Án binh bất động”. Tần Thiếu Vũ nói. “Mấy ngày nữa Diệp Cẩn sẽ đến, chỉ có hắn mới phát hiện ra vài thứ”

“Vậy chẳng phải Thẩm Thiên Phong cũng tới ư?”. Vân Tuyệt Ca chần chừ. “Để Lý Uy Viễn một mình bên cạnh Hoàng đế sẽ không có vấn đề gì chứ?”

“Ta chỉ gọi một mình Diệp Cẩn”. Tần Thiếu Vũ nói.

Vân Tuyệt Ca nói. “Nhưng dân chúng trong vòng mười dặm biên quan đều biết, hai người ân ái như hình với bóng, một khắc cũng không rời”

Tần Thiếu Vũ chậc lưỡi. “Lời này nếu bị Diệp Cẩn biết, Thiên Phong tám chín phần lại bị quỳ lên tấm giặt quần áo”

Vân Tuyệt Ca: …

Trong lòng ám vệ đầy đồng cảm. Cho nên mới nói phu nhân nhà ta vẫn tốt hơn, không chỉ ngây thơ sáng lạn, ngay cả lúc tức giận cũng cực kì mềm mại, tối đa là không cho cung chủ sờ đuôi thôi, hoàn toàn không có chuyện đẫm máu và bạo lực như quỳ tấm giặt đồ!

Quả thật MOE chết người!

“Hắt xì!”. Diệp Cẩn hắt hơi.

“Cảm lạnh ư?”. Thẩm Thiên Phong cau mày.

Diệp Cẩn lùi vào tường.

Thẩm Thiên Phong đắp chăn cho hắn, xoay người ra khỏi phòng.

Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang đơ mặt nhìn Thẩm Thiên Phong ra khỏi tiểu viện.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đại thiếu gia nhà mình so với Tần cung chủ quả thật… nhu nhược.

Làm sao mà tiến triển nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.