Giang Đông Ôm Trăng Sáng

Chương 25: Ăn vạ




Không phát hiện ra động tác nhỏ của cô, Giang mặt đội trưởng không đổi sắc đem bát cháo đường kia một hơi uống hết.

Ninh Yên Nhiên đứng hình mất 5s, kính nể vạn phần nhìn anh: Vị đồng chí cảnh sát này, quá tàn bạo!

Lúc nãy cô có lén nếm thử hương vị còn khiến bản thân suýt nữa nôn ra, anh lại không đổi sắc mặt uống hết, còn khen ngợi cô, tựa như nhấm nháp một chén mỹ vị nhân gian!

Chơi xấu lại không thấy được kết quả, Ninh Yên Nhiên có chút không tin, cầm muỗng thử một miếng, sắc mặt lập tức liền thay đổi.

Rốt cuộc cô làm sao có thể làm ra cái vị khó ăn như vậy?

Hại người cũng là hại mình, cô chính là ví dụ sống!

Giang Đông bật cười, bả vai run lên, khiến miệng vết thương bị kéo ra, làm sắc mặt anh cứng đờ.

Đương nhiên, sắc mặt anh cứng đờ cũng không phải bởi vì miệng vết thương đau, mà do anh thấy được cái nơ con bướm cột trên vai.

Anh chỉ bị thương nhẹ thôi, có cần thiết phải buộc một cái nơ thiếu nữ như vậy không?

“Về đi, không còn sớm.” Giang Đông nhắc nhở cô.

Ninh Yên Nhiên che lỗ tai, làm bộ không nghe thấy gì hết.

“Tôi không cần em chăm sóc, về nhà đi.”

Vết thương này đối với anh mà nói là không đáng kể, trước kia cũng chưa từng để trong lòng, hiện tại có người muốn chăm sóc anh, anh lại cảm thấy cô “việc bé xé ra to”, nhưng đồng thời lại không kìm được cảm thấy trong ngực nóng lên.

“Em ở đối diện, có trở về hay không thì có sao đâu?” Ninh Yên Nhiên rũ đầu, mũi chân cọ cọ trên mặt đất, “Em tới chăm sóc anh hùng bị thương cũng không được hay sao?”

Anh hùng căn bản không nói lại cô, cũng không nỡ trực tiếp đuổi người, trở lại phòng ngủ lấy một cái chăn, hướng tới sofa nằm xuống, “Tôi ngủ sofa.”

Ninh Yên Nhiên chớp mắt, “Em ngủ trên giường của anh?”

Tuy rằng ngay từ đầu Giang Đông đã có ý như vậy, nhưng dưới ánh mắt nóng bỏng của cô, anh lại cảm thấy không được tự nhiên, giống như bị đặt trong lò nướng, có cảm giác cả người bị thiêu cháy.

“Chỉ có một cái giường, ngủ hay không tùy em!”

Anh cứng rắn nói xong, trở mình, đắp chăn, không thèm để ý tới cô nữa.

“Ôi ôi ôi…” Ninh Yên Nhiên đi đến sofa ngồi xuống, ở trên lưng anh chạm một cái. “Anh đừng có đè lên vết thương như vậy!”

Giang Đông đành phải xoay người lại, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, “Đi ngủ đi, đừng có ầm ĩ nữa.”

Ninh Yên Nhiên mếu máo, xoa nhẹ lỗ tai đang đỏ lên của anh cho đến khi cả khuôn mặt anh đỏ bừng lên, “Anh là người bệnh, anh ngủ trên giường đi.”

Giang Đông: “Em muốn ngủ sofa?”

Ninh Yên Nhiên nén nỗi đau không thể cùng anh “chung chăn gối”, gương mặt vô cùng rối rắm, “Đúng vậy, em ngủ sofa.”

Giang Đông quét mắt nhìn cô một cái, trong mắt mang ý cười, “Nhóc con, đừng cậy mạnh, đi ngủ đi!”

“Em tới chăm sóc anh chứ không phải tới gây phiền toái cho anh, sao có thể để anh ngủ sofa? Hơn nữa, chỗ này cũng quá nhỏ, đến chân anh cũng chẳng thể duỗi được.”

Giang Đông xoay người ngồi dậy, thở dài, “Hoặc là ngủ trên giường, hoặc là về nhà ngủ, chọn một cái đi!”

Ninh Yên Nhiên nghiêm túc tự hỏi hai giây, lọc cọc chạy về nhà, Giang Đông còn chưa kịp phản ứng, đã thấy cô ôm một cái nệm thật dày cùng chăn gối quay lại, ném trên mặt đất.

“Em ngủ dưới đất, anh mau lên giường ngủ đi!”

Giang Đông không có cách nào đối phó với cô đành tắt đèn, lên giường, trong bóng tối nhìn chằm chằm cô hai giây, trở mình, đã ngủ.

Ninh Yên Nhiên cuộn tròn trong chăn ấm áp, chớp mắt nhìn căn phòng được trang trí đơn giản đến không thể đơn giản hơn của anh, lại nhìn về phía bóng người trên giường, một chút buồn ngủ cũng không có.

Trong phòng tràn ngập hương vị của anh, khăn trải giường cùng ga đệm mang mùi hương nhè nhè của nước giặt, tựa như mùi cỏ xanh, khiến lòng người an tâm.

Ninh Yên Nhiên lấy di động, lặng lẽ nhắn cho anh một tin trên wechat, “Này, anh ngủ rồi sao?”

Trong phòng có thêm một người, lại là một cô gái xinh đẹp quyến rũ, Giang Đông sao có thể ngủ. Nhưng anh không trả lời tin nhắn của cô, chỉ nhìn thoáng qua, không có thêm bất kỳ động tác nào.

“Ngủ rồi sao?”

Ninh Yên Nhiên mím môi, “Vậy thôi, ngủ ngon nha.”

Công việc của cô chủ yếu là vào buổi tối khiến cho thời gian làm việc và nghỉ ngơi không giống với đa số mọi người. Hiện tại còn sớm như vậy đã tắt đèn đi ngủ quả thực là trái với quy luật sinh hoạt của cô. Cho nên, càng là ban đêm càng có sức sống Ninh tiểu thư yên lặng không một tiếng động từ trên nệm bò lên, bắt đầu hành sự.

Ở thời điểm cô đứng lên, Giang Đông bắt đầu nhắm hai mắt lại, chính thức bắt đầu giả bộ ngủ.

Ninh Yên Nhiên nhón chân, rón ra rón rén tới gần mép giường anh, từng chút một di chuyển đến đầu giường, ngồi xổm xuống bên cạnh, chăm chú nhìn vào khuôn mặt đang ngủ của anh, thật lâu không có thêm bất kỳ động tác gì.

Ở thời điểm Giang Đông cảm thấy sự chờ đợi này sắp khiến cho anh từ giả bộ đến chuẩn bị đi vào giấc ngủ, liền cảm thấy Ninh Yên Nhiên đang chọc nhẹ lên mặt mình.

“Đừng giả bộ, em thấy lông mi anh đang run.”

Giang Đông mở choàng mắt, trong mắt không có chút buồn ngủ nào.

“Không ngủ được sao?”

Ninh Yên Nhiên chống cằm, “Người trẻ tuổi bọn em đều ngủ sau 12 giờ.”

“Sau đó 12 giờ mới dậy?”

“Không được sao?”

Giang Đông nhìn cô, trong mắt hiện lên nhàn nhạt ý cười, “Nhưng người già chúng tôi lại chuẩn bị đi ngủ.”

“À.” Ninh Yên Nhiên rầu rĩ, không vui lên tiếng, ghé vào mép giường nhìn anh, “Em nhìn anh ngủ.”

Vốn dĩ không buồn ngủ, Giang Đông mạnh mẽ nhắm mắt lại, “Không cần nhìn chằm chằm tôi, tôi ngủ rồi.”

Người đàn ông trên giường nhắm mắt lại, cố tình hô hấp trở nên nặng nề, giả vờ như đã ngủ say.

Ninh Yên Nhiên ngồi ở ở mép giường chờ thêm 20 phút, sau khi xác nhận anh đã thực sự ngủ, liền lấy di động ra chụp mấy tấm ảnh “giường chiếu”, sau đó thong thả lại gần, ngừng thở, ở trên mặt anh nhẹ nhàng chạm một chút.

Đúng là đồ nhát gan còn muốn trộm uống nước lạnh!* Cô ở trong lòng mắng mình, lại không phát hiện lúc cô tới gần, thân hình người đàn ông trên giường nháy mắt căng thẳng.

[*ý chỉ những người đã nhút nhát còn muốn làm những việc mạo hiểm hoặc ngoài khả năng của mình, những việc không dám làm]

Tay Giang Đông đặt ở bên người hơi run lên, cuối cùng vẫn giả bộ không biết gì. Nếu anh “tỉnh lại” lúc này, cô sẽ xấu hổ phải không?

Chỉ là một cái chạm nhẹ vào má thôi.

Anh ở trong lòng thuyết phục chính mình, nhẹ nhàng di chuyển một chút, trong cổ họng còn rất phối hợp phát ra tiếng ngáy.

Ninh Yên Nhiên bị động tác bất thình lình của anh dọa sợ, có lẽ là do ngồi xổm quá lâu, hai chân cô đột nhiên tê rần, không khống chế được ngã quỵ xuống!

Lúc này Giang Đông phản ứng rất nhanh, lưu loát lăn sang bên cạnh, né tránh “bom thịt” nện xuống!

Cô đang ăn vạ!

Tối lửa tắt đèn, trai đơn gái chiếc, cô sao có thể nhân lúc người ta chưa chuẩn bị mà nhào lên như vậy!

Giường anh rất cứng, cứ như vậy ngã xuống, Ninh Yên Nhiên cảm thấy mũi mình bị bẹp mất rồi!

“Xong rồi, xong rồi, em bị hủy dung mất!” Ninh Yên Nhiên xoa mũi, ồm ồm nói.

Giang Đông mở đèn đầu giường, một bàn tay to che chở đôi mắt cô, cẩn thận xem xét cái mũi của cô, “Không sao cả, chỉ hơi hồng chút thôi.”

Chờ đôi mắt cô thích ứng với ánh sáng, Giang Đông mới thong thả giơ hai ngón tay, thay cô xoa xoa cái mũi, “Còn đau không?”

Kỳ thực chỉ trong chớp mắt, Ninh Yên Nhiên đã không còn đau. Nhưng cô thật vất vả mới có thể có được cơ hội “ăn vạ” trên giường anh, thật sự không thể dễ dàng buông tha như vậy. Vì thế cô cực kỳ đáng thương chớp mắt, nước mắt cứ như vậy thi nhau rơi xuống lòng bàn tay anh, thanh âm mềm mại lại ủy khuất, so với tiếng mèo kêu không lớn hơn là bao nhiêu, “Đau!”

Giang Đông đã không đếm được hôm nay mình đã thở dài bao nhiêu lần. Từ khi gặp cô, cảm xúc của anh chưa bao giờ ở trạng thái bình thường.

Anh hết sức tập trung xoa xoa cái mũi của cô, nhẹ giọng trách mắng, “Em không ngoan ngoãn đi ngủ, ngồi ở đầu giường làm gì?”

Ninh Yên Nhiên hít hít mũi, “Chân em tê.”

Giang Đông nhướng mày, “Tê chân? Sao lại tê?”

Mặt Ninh Yên Nhiên đỏ lên, giật giật môi, không nói gì.

“Nói!” Giang Đông buông lỏng cái mũi của cô, hai ngón tay bóp cằm cô, không cho phép cô nhìn lung tung, “Giải thích.”

Ninh Yên Nhiên cắn môi dưới, không dám nhìn anh, “Em… em không ngủ được nên ngồi xổm một lát, nhìn anh ngủ.”

Nói xong, sự chột dạ của cô không biết đã chạy đi đâu, nháy mắt trở nên đúng tình hợp lý, “Như thế thì sao? Em nhìn anh không được sao?”

“Đúng vậy, không được, tôi sẽ thu phí!”

“Lấy bao nhiêu?”

“Một đêm hai trăm. Nếu là theo tháng thì giá khác!”

Ninh Yên Nhiên xì cười, người này trí nhớ thật tốt, vẫn nhớ cô tính tiền một tháng kia!

Khoan đã, trí nhớ anh tốt như vậy, về sau chắc chắn sẽ mang thù!

Giang Đông buông lỏng ngón tay, “Xem em cười kìa, được rồi, mau ngủ đi.”

Ninh Yên Nhiên sao có thể xuống dưới, cô phải dùng hết bản lĩnh mới bò được lên giường, dựa vào đâu bắt cô ngoan ngoãn đi xuống!

Cô tiến đến bên người Giang Đông, nhẹ giọng hỏi, “Anh nhận được wechat của em không?”

“Ừ.”

“Vậy tại sao anh không trả lời em?.”

Giang Đông liếc cô một cái, “Tôi là người bị thương nặng, không gửi wechat được.”

Xùy! Ai vừa rồi còn luôn miệng nói là bị thương nhẹ thôi, không đáng ngại?

Nhắc tới wechat, Giang Đông liền nhớ tới nghi vấn lúc trước của mình, “Em… tên wechat như vậy là có ý nghĩa gì?”

Ninh Yên Nhiên bình tĩnh nhìn anh, không lên tiếng.

“Nhìn tôi như vậy làm gì?”

Ninh Yên Nhiên nhẹ nhàng mỉm cười, nhanh như chớp lăn xuống giường, đắp chăn, chỉ chừa cho anh một cái ót.

“Ai, loại người lớn tuổi không biết gì như anh, sẽ không hiểu ý nghĩa tên wechat của em, ngủ thôi!”

Lớn tuổi còn thất học, Giangđội trưởng: “...” Anh cảm thấy đêm nay khó mà ngủ được!

Ninh Yên Nhiên một đêm ngon giấc, vẫn luôn an an ổn ổn ngủ tới 8 rưỡi, cuối cùng là bị tiếng chuông di động đánh thức.

Cô vốn không muốn phản ứng, thời gian này vốn không có khả năng là chuyện liên quan đến công việc, huống hồ lại là cuối tuần. Cô vùi đầu trong chăn, giống như một chú đà điểu, tiếp tục bay lượn trong mộng đẹp.

Nhưng người gọi điện vô cùng cứng đầu, thề không khiến cô dậy không bỏ qua, cùng dáng vẻ cô lúc không thuận theo quyết không buông tha giống nhau như đúc.

Ninh Yên Nhiên gãi tóc, vươn cánh tay quơ loạn ở bên ngoài, “Ai vậy? Mới sáng sớm đã gọi điện.”

Giang Đông đi tập thể dục buổi sáng trở về, đem cô ôm lên giường, còn chiếc di động đang không ngừng vang lên kia lại đặt ở tủ đầu giường khiến cô sờ thế nào cũng không thấy. Đợi đến khi cô tìm thấy di động, tiếng chuông đã ngừng lại.

Cô cố mở mắt ra, vừa thấy, a, có tới 38 cuộc gọi nhỡ! Mà số gọi đến đều là từ người mẹ vĩ đại của cô.

Ninh Yên Nhiên bật dậy từ trong chăn, nhanh chóng gọi lại, kết quả đường dây bận.

Thôi, cô vẫn nên ngoan ngoãn chờ cuộc gọi thứ ba mươi chín đi!

Ba giây sau, điện thoại lại rung lên.

Mẹ Ninh giọng nói bỗng chốc cao lên vài độ, “Con đang ở đâu?”

Ninh Yên Nhiên theo bản năng đáp, “Con ở nhà mà.”

Ngay lúc này, cô ngơ ngác mà nhìn thẳng vào ánh mắt dò hỏi của Giang đội trưởng.

Ninh yên Nhiên bỗng chốc cứng đờ người, liền nghe thấy mẹ cô dứt khoát phủ quyết đáp án, “Không thể nào, mẹ đang ở nhà con, không thấy ai cả!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.