Giang Đông Ôm Trăng Sáng

Chương 14: Tiên nữ mèo




Ninh Yên Nhiên sửng sốt một chút, bị ý tứ trong lời anh nói dọa cho sợ tới mức há to miệng, đôi mắt to tròn trừng lớn, thật lâu vẫn chưa hồi phục lại, giống như một chú chim sẻ nhỏ bị kinh hãi.

“Tôi cảm thấy mình gặp ảo giác.” Ninh Yên Nhiên sờ sờ lỗ tai, sau đó cẩn thận rụt cổ lại, “Anh vừa nói gì thế?”

“Tôi nói, xuống xe đi, còn muốn tôi đỡ cô lên sao?” Giang Đông làm như không nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt cô, vươn bàn tay ra, lòng bàn tay dày rộng xòe ra trước mắt cô, “Đi thôi.”

Ninh Yên Nhiên còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thân thể lại phản ứng trước, cô ngồi tại chỗ, vươn hai cánh tay ra, “Anh đỡ tôi.”

Giang Đông híp mắt nhìn, “Đừng có được một tấc lại tiến một thước.”

Ninh Yên Nhiên vẻ mặt ngây thơ, “Được một tấc đương nhiên sẽ muốn một thước, dù sao lính mà không muốn thành tướng thì không phải lính tốt.”

“Cô là lính tốt?” Giang Đông nhướng mày nhìn cô.

Ninh Yên Nhiên nhanh chóng hành lễ với anh, “Đương nhiên!”

Giang Đông hai tay đút túi, lùi lại vài bước, “Lính tốt sẽ không cần người khác đỡ.”

Cho tới bây giờ anh chưa từng thấy binh lính bị thương nào lại làm nũng muốn người ta ôm đâu.

Ninh Yên Nhiên hừ một tiếng, từ trên xe nhảy xuống, “Được rồi, binh lính tốt chỉ có thể tàn phá thân thể này… a a a, anh làm gì vậy?”

Ninh tiểu thư bất ngờ bị khiêng vác lên vai, khóe môi nhếch lên một nụ cười thực hiện được mục đích, rất giống một con mèo ăn vụng.

“Tiểu thư mèo” lắc lắc cái đuôi, tràn ngập đắc ý.

Tuy rằng bờ vai của anh rất cứng, chân cô cũng không phải bị thương, nhưng so với tự mình đi thì có thang máy bằng người đưa cô lên chẳng phải tốt hơn sao?

“Lầu mấy?”

Ninh Yên Nhiên lập tức kéo mình ra khỏi ảo tưởng, từ trong túi lấy ra chìa khóa, “Giúp người phải giúp tới cùng nha.”

Giang Đông liếc cô một cái, cầm lấy chìa khóa mở cửa, ném cô lên ghế sô pha, động tác không hề nhẹ nhàng, nhưng cũng không đến mức làm cô đau.

Ninh Yên Nhiên đã nắm chắc thời gian cởi bỏ giày cao gót, lộ ra hai bàn chân nhỏ trắng nõn, ở trên chân anh giẫm một chút, giống như cố ý, nhưng lại không lộ ra chút dấu vết nào.

“Còn muốn làm cái gì?” Anh thấp giọng hỏi.

“Không giúp tôi thoa thuốc sao?” Ninh Yên Nhiên huơ huơ mũi chân, cười đến đáng yêu lại ngọt ngào, giống như không nhìn thấy sự kháng cự trong mắt anh, “Tôi không với tới mà.”

Giang Đông thở dài thật sâu, “Đừng làm loạn, không bị thương không cần thoa thuốc.”

“Ai nói tôi không bị thương? Tôi bị thương thật đó.” Ninh Yên Nhiên rầm rì hai tiếng, ủy khuất cong ngón chân lên, “Thấy chết không cứu, táng tận lương tâm!”

Giang Đông tiến đến nắm lấy cổ chân cô, ở gan bàn chân cào nhẹ một cái, Ninh tiểu thư vừa mới ủy khuất lập tức kinh hoảng thét chói tai, cố gắng rút chân về.

“Còn làm loạn không? Hửm?” Giang Đông bóp gan bàn chân cô, không dễ dàng buông tha, nhất định phải cho cô một bài học.

“Không làm loạn không làm loạn!” Ninh Yên Nhiên cười đến lạc cả giọng, nước mắt cũng trào ra, mềm giọng xin tha, “Tôi biết sai rồi, còn không được sao?”

Giang Đông hừ cười một tiếng, buông chân cô ra, “Biết sai thì sửa, nhớ kỹ, đừng tùy tiện trêu chọc tôi, nghe thấy không?”

Ninh Yên Nhiên không cam lòng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cũng không biết là ai trêu chọc ai.”

“Ha? Ai trêu chọc ai?” Anh huơ huơ ngón tay trước mắt cô, uy hiếp hỏi.

Ninh Yên Nhiên không cam lòng yếu thế, trừng mắt nhìn anh, “Là tôi trêu chọc anh, được chưa?”

Ông chú không biết xấu hổ, hãy đợi đấy.

Giang Đông bất đắc dĩ cười một tiếng, “Thật ra là tôi không nên trêu chọc cô, xin lỗi.”

Đàn ông dám làm dám chịu, có thể phạm sai lầm, nhưng làm sai chuyện còn muốn trốn tránh trách nhiệm, đó là loại người xấu xa.

“Lúc trước tôi từng nói, tôi có người mình thích nhưng đã để lạc mất cô ấy. Trước khi tìm được, tôi sẽ không suy nghĩ đến phương diện này, thật xin lỗi.”

Ninh Yên Nhiên chớp chớp mắt, “Anh đang từ chối tôi?”

“Không, tôi chỉ đang cảnh cáo chính mình.” Giang Đông nhìn cô một cái thật sâu, không hề lưu luyến xoay người đóng cửa rời đi.

Nhìn cho đến khi bóng dáng anh biến mất ngay trước mắt, Ninh Yên Nhiên sắc mặt lạnh xuống, ném cái gối ôm lên cửa.

Đồ khốn!

Cô xoa thắt lưng, lê dép xoay hai vòng trong phòng, cười lạnh một tiếng, nhặt lên cái gối ôm nhỏ vô tội.

Quả nhiên không nhận ra cô, tên khốn này!

Còn có, vừa rồi anh nói đã có người mình thích.

Lần trước còn có thể lý giải là tìm cớ, lần này xem như là nghiêm túc từ chối rồi.

Giang tiểu Đông anh giỏi lắm, còn có người yêu thích cơ đấy.

Ninh Yên Nhiên bực bội phẩy tay quạt gió, giữa thời tiết tháng mười lại ra một thân mồ hôi.

Tốt, từ chối thì từ chối, cô muốn chờ xem, người mà anh thích so với cô thì mạnh hơn bao nhiêu.

Ninh Yên Nhiên đã có quyết định, nhìn gương soi một chút, hài lòng gật đầu.

Cô biết chắc, khuyết điểm của Giang Đông chính là vấn đề thẩm mỹ.

Mà cái người “thiếu thẩm mỹ” Giang đội trưởng vừa về nhà đã ra ban công rút một điếu thuốc, nhấn mở wechat.

Lịch sử trò chuyện của hai người cuối cùng chỉ dừng lại ở hai chữ “ngủ ngon”, anh yên lặng thật lâu, từng cái từng cái tự tay xóa hết, xóa đến sạch sẽ, một cái cũng không chừa lại.

Thậm chí gói icon biểu cảm mà anh trộm tải xuống của cô cũng xóa đi, sau đó lại nhìn ảnh đại diện của cô tới phát ngốc.

Cô không giống anh, hình đại diện của anh vĩnh viễn chỉ là ảnh mặc định của wechat, nhưng cô thì ba ngày đổi hai hình, ngay cả ký tên cũng mấy ngày đổi một lần, không có cái nào là lâu dài.

May mắn là số wechat thì không thể đổi, nếu không anh cũng không có cách nào vừa nhìn một cái liền nhận ra cô.

Giang Đông cười một tiếng, ngón tay lướt qua dãy số wechat của cô, trong mắt nhàn nhạt hiện lên một chút ôn nhu.

Rất nhanh, ánh mắt anh ngưng lại, nhìn cái tên wechat cô chưa từng đổi, ánh mắt u ám.

Tên của cô, là có ý gì?



Hai người suốt một tuần không gặp mặt, Ninh Yên Nhiên tâm tình thoải mái, ăn uống chè chén hai bữa thì bình tĩnh lại, nên đi làm thì đi làm, nên dạo phố thì dạo phố, khí sắc vô cùng tốt.

Giang Đông thì không bình tĩnh như vậy, lúc trước chỉ là thỉnh thoảng hút thuốc, còn bây giờ gần như không rời tay, cả người lúc nào cũng bao phủ trong một bầu không khí sa sút tinh thần.

Lúc Giang Nam tới thăm anh, nhìn thấy chính là một khuôn mặt như vậy.

“Anh, anh bị đá?” Cậu ta còn chưa kịp suy nghĩ thì đã hét lên.

Giang Đông liếc cậu ta một cái, suýt chút nữa đã đá văng cậu ta ra ngoài.

“Nói đi, có chuyện gì?”

“A, ông nội kêu em gọi anh và chị dâu về ăn cơm.”

Nhưng mà xem ra, hai người này chưa đến mấy ngày đã chia tay, quả nhiên phù hợp với phong cách sống độc thân của ông anh nhà mình.

Giang Đông bóp tắt tàn thuốc, ở trên gạt tàn gõ gõ hai cái, “Nói sau đi.”

Ban đầu là anh chỉ muốn tìm một người ứng phó với ông nội, hiện tại xem ra, anh vượt rào rồi.

Anh ghét những chuyện không thể khống chế, càng chán ghét bản thân không thể khống chế chính mình.

Giang Nam hơi giật mình nhìn anh, nửa ngày cũng chưa nói thêm được lời nào.

Nếu cậu ta nhìn không lầm, hình như tay anh, đang phát run?

Giang Nam nuốt nước bọt, còn chưa kịp nói gì, đã nghe chuông cửa đột nhiên vang lên.

Giang Đông thở dài, đứng dậy mở cửa, “Ai vậy?”

“Xin lỗi, tôi ở đối diện nhà anh, tôi muốn hỏi…”

Ninh Yên Nhiên còn chưa nói hết, cánh cửa chống trộm thật dày mở ra, một gương mặt vô cùng đẹp trai xuất hiện trước mắt cô.

Ninh Yên Nhiên nháy mắt cừng đờ.

Giang Đông ánh mắt sâu thẳm, giống như tham lam khắc hoạ đường cong trên khuôn mặt cô, nhưng ngay vào lúc cô nhìn tới, anh lại lập tức thu hồi ánh mắt, sắc mặt bình tĩnh.

“Có việc gì sao?”

Ninh Yên Nhiên giọng nói khô khốc, “Anh có nhìn thấy một con mèo, cao từng này, lớn từng này, lông màu trắng, một lỗ tai có màu xám, là giống mèo Ragdoll có đôi mắt màu lam, anh có gặp không?”

Giang Đông lắc đầu, “Mèo cô bị lạc?”

Ninh Yên Nhiên cọ cọ mũi chân trên mặt đất, cắn môi gật đầu, “Tôi vừa mới tan ca về nhà, tìm hết một vòng cũng không thấy, nên muốn sang nhà hàng xóm hỏi một chút, nhà bên cạnh nói không nhìn thấy, nên tôi đến nhà anh hỏi thăm.”

Kết quả không ngờ được, ở đối diện nhà cô lại là anh.

Đấy, loại chuyện môn đăng hộ đối tốt như vậy đều dính tới anh, vậy mà anh còn cố tình nhìn cô không vừa mắt, độc thân cả đời cũng đáng.

Giang Đông nhìn cô từ trên xuống dưới, càng nhìn sắc mặt càng khó coi, “Cô ăn mặc như vậy đi gõ cửa?”

Một bộ váy ngủ in hoa hở nửa vai, đây là muốn khiêu chiến giới hạn đạo đức cuối cùng của đàn ông xa lạ sao?

Tốt lắm, anh chính là người đàn ông xa lạ cảm thấy đã nhận được lời khiêu chiến đấy.

Ninh Yên Nhiên nhanh chân chạy về khoác thêm áo, hai tay đều bỏ vào túi, thề nhất định không cho người đàn ông xa lạ này chiếm được một chút tiện nghi nào.

Giang Đông trực tiếp dẫn cô đi một vòng, đặc biệt là mấy chỗ khuất trong góc không dễ nhìn thấy, nhưng cũng không tìm được bóng dáng của con mèo đâu cả.

“Mèo của cô tên gì?”

“Hạ Hạ, Ninh Hạ Hạ, cùng họ với tôi.”

Giang Đông gật đầu, bỏ qua ánh mắt vô cùng phức tạp của bạn học Giang Nam, gọi to cái tên Hạ Hạ.

Thật ra, cái tên Giang Hạ Hạ cũng rất hay, anh yên lặng nghĩ.

Sau đó Ninh Yên Nhiên phát hiện trên ban công tàn thuốc đầy mặt đất.

Tim Giang Đông nhảy lên một cái.

Nhưng cô không nói gì, mặt không đổi sắc bước qua, anh cũng không thể nói rõ đến cuối cùng là mình thất vọng nhiều hơn hay thả lỏng nhiều hơn.

“Hạ Hạ không có ở nhà anh, xin lỗi đã quấy rầy, tôi xuống dưới tìm một chút.”

Giang Đông với lấy áo khoác cùng cô xuống lầu, “Tôi đi cùng cô.”

Chưa tới 10 phút, phòng khách náo nhiệt lúc nãy chỉ còn lại một mình Giang Nam.

“Mình nhất định là gặp ảo giác rồi.” Cậu ta sờ sờ mặt của mình, không hiểu sao lại có cảm giác mình là cẩu độc thân bị vứt bỏ thê thảm.

Lúc tìm được Hạ Hạ, con mèo nhỏ trắng muốt đang ở trên đường run cầm cập.

Một con mèo hoang lông vàng ở trước mặt nó le lưỡi liếm láp, vừa nhìn ghê tởm muốn chết.

Giang Đông sải bước đi qua, nhanh tay ôm lấy nhóc mèo đáng thương từ dưới đất, xoa xoa lỗ tai nhỏ yếu ớt.

“Lớn lên thật giống chủ nhân.” Anh khẽ cười một tiếng, động tác ôm mèo từ không lưu loát đến thành thục, thậm chí có chút không muốn buông tay trả lại cho cô.

Ninh Yên Nhiên gãi gãi cằm của nó, cười nói, “Hạ Hạ đáng yêu hơn tôi nhiều, phải không tiểu khả ái?”

Trong bóng đêm, Giang Đông mặc kệ chính mình nhìn cô nhiều hơn một chút, âm thanh trầm thấp tiếp theo tan vào trong gió.

Anh nói, “Cô cũng rất đáng yêu.”

Cô mới thật xứng với danh hiệu tiên nữ mèo.

Sáng sớm hôm sau, Giang Đông lái xe, còn chưa tới Cục cảnh sát liền nhận được một cuộc điện thoại, “Giang đội trưởng, có một cô gái nhỏ tìm anh, đặc biệt xinh đẹp, anh mau đến đi.”

“Cái gì mà cô gái nhỏ với không nhỏ, nói vào trọng điểm, tự quản tốt đôi mắt của mình đi.” Giang Đông không kiên nhẫn, lạnh lùng nói.

“Thật mà thật mà.” Bên kia nhỏ giọng nói thầm, “Nói là biết người anh đang tìm Ninh Nguyệt, Ninh tiểu thư.”

Vừa nghe cái tên này, Giang Đông thiếu chút nữa giẫm thật mạnh xuống chân phanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.