Giáng Đầu

Chương 56




- Bạch Luyện, tao không thể không phục mày, rết vương trăm năm cũng nuôi thành công." Trầm Linh không dám chậm trễ, lộn một vòng trên đất, có chút chật vật.

Bạch Luyện cười đắc ý: "Tao phải giữ chút bản lĩnh, để đối phó với mày." Cơ mà hắn cũng biết con rết không kiên trì được bao lâu, Trầm Linh dùng lôi pháp, một tia là đánh chết nó, cho nên để mình chạy trốn thuận lợi, hắn lại hô lên một tiếng, con rết xoay người bay đến chỗ Trầm Liên đang nằm trên bàn.

- Nguy rồi. - Châu Khiết Nặc thầm kêu một tiếng.

Mắt thấy rết vương đột nhiên định cắn lên cổ của Trầm Liên, một tay kịp thời bắt được nửa người rết vương. Châu Khiết Nặc vừa muốn thở phào một cái, đã thấy thân thể rết vương lắc một cái, các đốt ngón tay rất linh hoạt, vì góc độ nên Trầm Linh chỉ bắt được giữa thân nó, cho nên nó quay người cắn một cái lên tay Trầm Linh.

Đùng một tiếng, rết vương ngã xuống đất, vặn vẹo thân thể, rồi bất động.

Bạch Luyện và Châu Khiết Nặc đều ngây ngẩn cả người, lúc này ý thức Trầm Liên đã bắt đầu không rõ, không thấy rõ tình trạng trước mắt, nàng chỉ biết là Trầm Linh bị cắn, sau đó nàng thấy không rõ lắm.

Bạch Luyện phản ứng rất nhanh, ngây ra một chút rồi lập tức vọt ra ngoài từ cửa sổ. Mà Trầm Linh cũng lười đuổi theo, hiện tại trước mắt Trầm Liên quan trọng hơn. Trúng mỡ Giáng Đầu của nữ giới, nặng hơn mỡ hòa hợp vài lần, nếu không lập tức giải, tuyệt đối sẽ nổ tung cơ thể mà chết, hơn nữa chết rất khó coi. Ngược lại, nếu giao hoan cùng người nọ, người trúng Tình Giáng sau khi tỉnh lại sẽ điên cuồng thích đối phương. Để cướp được Trầm Liên, Bạch Luyện quá hèn hạ.

Châu Khiết Nặc cười quái dị hai tiếng: "Cũng tiện cho cậu, yên tâm, đêm nay phòng học này vắng." Nói xong đi thẳng ra ngoài, tiện thể đóng kỹ cửa lại. Là nàng sớm nói cho Trầm Linh biết có người phục kích cô, cũng tự tay đẩy Trầm Linh khỏi mình, dù sao nàng cũng giống như Bạch Luyện, đều là tình cảm vô vọng, hơn nữa thân phận của nàng....

Trầm Linh nhìn Trầm Liên thở dốc ở đó, thở dài, đi tới trước mặt Trầm Liên, ôm nàng cào lòng, xé quần áo Trầm Liên rải đầy đất, cô muốn cởi ra hết.

Tay đột nhiên bị nắm gắt gao: "Linh, xin Linh... đừng... xin Linh..."

Trầm Liên mang theo nước mắt, dùng sức nắm tay của Trầm Linh, nàng không phải là không muốn cho Trầm Linh, mà là... mà là nàng không muốn lần đầu tiên của mình và Trầm Linh lại bẩn thỉu do mỡ Giáng Đầu. Càng không muốn nàng cùng Trầm Linh bị ràng buộc bởi cái này, nàng không muốn dẫm vào vết xe đổ của Kỷ Thư... nàng không thể...

- Tiểu công chúa... - Trầm Linh ngừng động tác, thở dài.

- Linh... - Bất thình lình mất ý thức, chỉ còn lại chút khao khát do bản năng làm rung động thân thể.

Trầm Linh bất đắc dĩ nhìn Trầm Liên, tiểu công chúa quật cường thật, nhưng khóe miệng lập tức kéo ra nụ cười, đây chẳng phải là điểm cô yêu nàng sao, ôm lấy Trầm Liên, mang nàng trở về ký túc xá.

Tiểu công chúa, tôi sẽ không để cho bất kì kẻ nào thương tổn em, bao gồm cả chính tôi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, đã là xế chiều, Trầm Liên mơ hồ mở mắt ra, nhớ mang máng tất cả chuyện ngày hôm qua, nhưng...

Chợt ngồi dậy, ha... thở phào nhẹ nhõm, y phục trên người vẫn còn, nhưng sao trong lòng lại thấy có chút thất lạc?

Là bởi vì Trầm Linh không có ở đây, khi mở mắt đã thấy không có ai. Cô tức giận sao? Trầm Liên có chút thấp thỏm nghĩ, ngày hôm qua cự tuyệt cô, cho nên cô tức giận, nàng có thể hiểu...

"Ai." Trầm Liên thở dài, ngồi yên một hồi.

Đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua Bạch Luyện hạ vào nàng thứ mỡ Giáng Đầu ác độc như vậy, cả người nổi lên một tầng da gà. Nhanh xuống giường, tìm tìm, chạy ào vào nhà tắm.

Hung hăng tẩy rửa triệt để toàn thân mới đi ra khỏi, xoa xoa mái tóc ướt nhẹp, dùng khăn lau khô, mới chui vào giường ngồi tiếp.

Nghe được tiếng mở cửa, ánh mắt Trầm Liên sáng lên, nhìn thấy mặt người đến thì tối lại.

- Ha ha, tiểu công chúa nhớ Trầm Linh quá chứ gì, không muốn gặp mình? - Kỷ Thư cười mỉm, kéo ghế ngồi đối diện Trầm Liên.

- Không, tại... - Trầm Liên cúi đầu.

- Cậu đang đợi Trầm Linh? - Kỷ Thư dựa hơn nửa trọng lượng cơ thể vào cái ghết, lười biếng nằm.

- Ừ, Linh có phải rất tức giận? - Trầm Liên do dự một chút, vẫn hỏi.

- Tức giận? - Kỷ Thư ngây ra một lúc: "Vì sao tức giận?"

- Ngày hôm qua... mình... từ chối Linh... nhưng mình... trúng Tình Giáng... mình không phải thật sự... muốn từ chối Linh... mình... - Trầm Liên nói xong vài câu mở lời thì không nói nổi vế sau nữa, mặt ngượng ngùng đến sắp rỉ máu.

Kỷ Thư suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu rõ ý Trầm Liên, không khỏi nở nụ cười, Trầm Linh cũng thật giỏi, nhìn Trầm Liên như vậy cũng có thể làm Liễu Hạ Huệ, thật sự là rất giỏi.

- Cậu... đừng cười. - Mặt của Trầm Liên nóng đến có thể chiên trứng gà.

- Được rồi, được rồi, mình không cười, tiểu công chúa, sao cậu nghĩ như vậy? Trầm Linh thương cậu như vậy, làm sao có thể trách cậu, cậu không muốn bị chạm vào, đương nhiên có lý do, nếu như ngay cả cái này chị ấy cũng không thể thông cảm cho cậu, thì chị ấy không phải là Trầm Linh của cậu, đúng không? - Kỷ Thư thật vất vả mới ngưng cười.

- Nhưng mà vì sao tỉnh dậy không thấy Linh? Mình nghĩ Linh giận... cho nên mới đi.

- Ha ha, dĩ nhiên không phải, tối hôm qua Bạch gia triển khai đánh lén Phược, mặc dù đã chuẩn bị sớm, cơ mà Phược cũng sẽ không ngồi chờ chết, sáng sớm hôm nay Trầm Linh dẫn người đi tiêu diệt sào huyệt Bạch gia. Hơn nữa Bạch Luyện chạy thoát, chị ấy không tìm được Bạch Luyện, cũng sẽ không an tâm.

Kỷ Thư nhìn chằm chằm Trầm Liên một hồi mới nói tiếp: "Trầm Liên, tuy rằng mình hiểu cậu tại sao không cho Trầm Linh đụng vào, nhưng mình có chuyện muốn nói cho cậu biết, trúng mỡ Giáng Đầu, phương pháp giải quyết nhanh nhất hay nhất trực tiếp nhất đương nhiên là... Trầm Linh không thể đụng vào cậu lại phải giúp cậu giải Giáng, hẳn là dùng linh lực của bản thân hóa giải tà Giáng trong người cậu. Cái đó khác với mỡ hòa hợp, nếu giải như vậy, rất hao tổn pháp lực vu sư."

- A... - Trầm Liên lập tức ngồi lên: "Linh, Linh không sao chứ, mình không biết, mình... không phải cố ý, nếu như biết, mình nhất định sẽ không như vậy, thật ra mình vẫn giận bản thân vì từ chối Linh."

- Ái chà, cậu đừng kích động, mình chỉ muốn nói cho cậu biết Trầm Linh quan tâm cậu cỡ nào, chị ấy là kiểu bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, thế mà hao tổn hơn phân nửa linh lực, nhất là bây giờ còn phải tốn thời gian tiêu diệt Bạch gia. Cơ mà cậu cũng không cần quá lo lắng, với thực lực của chị ấy, hơn nửa tháng thì có thể khôi phục. - Kỷ Thư ngăn chặn Trầm Liên kích động: "Đến bây giờ mình vẫn chưa rõ rốt cuộc hai người có mối quan hệ gì, nhưng cậu phải biết Trầm Linh rất khổ, mình chỉ muốn cậu thương yêu chị ấy nhiều hơn, thông cảm cho chị ấy một chút."

- Mình biết, Linh không nói gì hết, không muốn mình lo lắng gì hết, mình biết Linh chịu đựng nhiều lắm... - Trầm Liên co đầu gối, mắt ẩm ướt.

- Tiểu công chúa, cậu cũng đừng buồn quá, mình nghĩ chỉ cần cậu và chị ấy cùng nhau đối mặt, thế nào mọi người cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. - Kỷ Thư bỗng nhiên bắt tay vói vào trong áo khoác, lục lọi hồi lâu: "Mình thiếu chút nữa đã quên mục đích tới rồi, Trầm Linh lo lắng cho cậu, gọi mình đến, tiện thể đưa cho cậu vật này."

- Vật gì?

- Vòng đeo tay bằng Long Tiên Hương đấy. - Kỷ Thư móc ra một cái hộp tinh mỹ, sau khi mở ra là một vòng đeo tay đen sẫm, còn tản ra mùi thơm ngát thấm vào ruột gan.

- Nhanh vậy? Xong rồi? - Trầm Liên nhìn chằm chằm vòng tay, cầm lên, thấy mỗi một hạt châu đều điêu khắc hoa sen trắng, phía dưới hoa sen nổi lên làn sóng, nước gợn dập dờn, thật ra là vài chú văn trừ tà, Trầm Liên nhận ra được. Tổng cộng 14 hạt châu, kinh Công đức Lần tràng hạt nói có 108 hạt châu, 54 hạt châu, 27 hạt châu, và 14 hạt châu. Người làm không có nhiều nguyên liệu, nên chọn số ít nhất, hơn nữa mỗi hạt châu cũng không phải rất lớn, nhưng làm rất tinh xảo, đeo vào trên cổ tay mảnh khảnh của Trầm Liên, kích thước vừa đủ.

- Ừ, hoa sen(*) phía trên này là Trầm Linh yêu cầu, nói là lấy một kí tự trong tên cậu. - Kỷ Thư cười nói: "Hi Nhiễm giúp mình làm lắc chân, kết hợp với đồ đằng là hợp vô cùng. Còn chị ấy làm một sợi dây chuyền, cùng vật liệu khác. Hiện tại chúng ta bách độc bất xâm, nếu như cậu sớm đeo thì đã không sợ mỡ Giáng Đầu của Bạch Luyện cho nên Trầm Linh mới giục thợ đẩy nhanh tốc độ như vậy, chị ấy không muốn cậu lại bị nguy hiểm."

(*) Hoa sen = Liên hoa.

Viền mắt Trầm Liên có chút hồng, Trầm Linh bất kỳ thời khắc nào cũng nghĩ cho nàng, mà nàng lại không làm gì cho cô, ngoại trừ thêm phiền phức.

- Tiểu công chúa quá dễ dàng cảm động.

- Cậu không cảm động sao? Có người đối tốt với mình như thế.

- Mình? Sẽ không... - Kỷ Thư cười khổ.

- Kỷ Thư... - Nhan Hi Nhiễm đối xử rất tốt với cô, lắc chân kia rất tốn công.

- Quên đi, đừng nhắc đến cái này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.