Gian Thần! Quỳ Xuống Cho Trẫm

Chương 4: Vạn tế thanh minh




Minh Trọng Mưu hoàng đế Vạn Triệu bị bệnh.

Chuyện này nói lớn thì là lớn, nói nó nhỏ thì là nhỏ.

Ít nhất Tổng quản Nội giam Lại Xương, thấy tình thế không ổn, bèn dứt khoát ngoác to cổ họng, gào khóc nức nở bước vào phủ Thừa tướng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, trưng cầu khiếu nại với Tạ Lâm, còn lén lút biếu Tạ Lâm một túi tiền nhỏ, rồi vụng trộm nháy mắt vài cái.

Túi tiền phồng lên khá to, ước chừng bên trong chứa không ít thứ, nhưng Tạ Lâm lại giống như chẳng cảm thấy gì, vừa nhét túi tiền vào thắt lưng, vừa nghi ngờ nhìn Lại Xương, “Lại Tổng quản, hôm nay mắt ông bị co giật à? Có cần mời đại phu tới xem thử cho ông không?”.

Khóe miệng Lại xương giật giật, lại vái liên tục thêm vài cái nữa, trong bụng thầm nhủ tên Thừa tướng gian xảo này giả vờ như vậy, là vì thấy ngân lượng biếu chưa đủ sao?

Nhưng đừng thấy Lại tổng quản tuy thân là vị thái giám có chức vị cao ở trong cung, ngày ngày lượn đi lượn lại trước mặt hoàng đế, nhưng ông ta lại không phải là người thân tín bên cạnh hoàng đế. Đối tượng để các vị đại thần hối lộ, từ trước đến giờ không phải là ông ta.

Vậy thì là ai?

Lại Xương nhìn vị Thừa tướng đại nhân được voi đòi tiên trước mặt, thiếu chút nữa là nước mắt tuôn dài đến ba thước.

Kẻ đứng ở giữa ngày ngày lén thu lợi vẫn thấy chưa đủ, giờ còn muốn bịp bợm chút tiền riêng của lão thái giám này nữa!

Đoán rằng dù có hối lộ vị Thừa tướng gian xảo này nhiều hơn nữa, sợ rằng cũng vô dụng. Lại Xương bèn suy nghĩ mang số trang sức vàng bạc của mình, tới tặng cho một trong số những người thị thiếp được sủng ái nhất của Tạ Lâm, để nàng ta thổi gió bên gối giúp, có thể Tạ Lâm sẽ thay đổi cách giải quyết.

Vậy ai là nàng thị thiếp được Tạ Lâm sủng ái nhất?

Lại Xương nghĩ rằng Thục Hà hiền lành, Khởi La xinh đẹp, nhưng nghe nói Mặc Nhi là người vào phủ muộn nhất, hơn thế lại thông minh đáng yêu, thường xuyên trêu chọc cho Tạ Thừa tướng vui vẻ thoải mái.

Mặc Nhi năm nay mới mười sáu tuổi, so với Thục Hà đã qua tuổi hai mươi, Khởi La thì vừa qua sinh nhật tuổi mười chín, thì Mặc Nhi thắng ở tuổi trẻ.

Lại Tổng quán đánh giá Thừa tướng xảo quyệt xa hoa phóng đãng, sợ rằng càng thích những bé gái hơn, liền lén lút mang biếu ngân lượng cho Mặc Nhi, xin Mặc Nhi cô nương nói giúp cho vài câu tốt đẹp.

Sau đó Tạ Lâm nghe nói về chuyện này, trong lúc say rượu, một tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Mặc Nhi cô nương không cho đi: “Tuổi tác…. còn nhỏ?” Thừa tướng đại nhân nói đớt, bàn tay quỷ quyệt còn lại đặt ở trước ngực Mặc Nhi cô nương, xoa xoa mấy cái.

Khóe miệng Mặc Nhi run rẩy: “Thừa tướng say rồi.”

Tạ Lâm lắc lắc đầu, “Chưa say, đại nhân nhà nàng vẫn đủ sức để ngâm thơ đấy.”

Mặc Nhi bất lực, “Được rồi, dâm thơ, dâm thơ.”

(Từ “ngâm thơ” Tạ Lâm nói và từ “dâm thơ” Mặc Nhi nghe đều có phát âm là “yín shī”, nên Mặc Nhi đã nghe nhầm.)

Tạ Lâm ngẩng đầu, lại nhìn nàng, cao giọng ngâm – dâm thơ: “Trên trời có ánh trăng sáng, cửa sổ có Mặc Nhi sáng, ánh trăng sáng như Mặc, Mặc Nhi trắng như trăng.”

Miệng Tạ Thừa tướng nói Mặc Nhi “sáng” như trăng, còn nói Mặc Nhi “trắng” như trăng, nếu không phải Mặc Nhi là thị thiếp của hắn, thì sợ rằng đã làm ra những hành động phi lễ rồi.

(Từ Mặc trong tên Mặc Nhi có nghĩa là mực, hoặc màu đen^^.)

Thục Hà ở bên cạnh mỉm cười duyên dáng sâu xa, Khởi La cầm chiếc khăn tay, che cái miệng anh đào nhỏ nhắn, hai bờ vai đang run rẩy đầy khả nghi.

Khuôn mặt Mặc Nhi không chút cảm xúc, “Thơ hay, thơ hay.”

Mặc Nhi đột nhiên nhớ tới chuyện mấy hôm trước Lại Xương tới xin mình nói vài câu dễ nghe với Thừa tướng đại nhân, mới chậm rãi nói: “Tên Lại Xương đó….”

Nói chưa hết câu, đã nghe thấy Tạ Thừa tướng ợ một cái, “Không sao rồi, bệ hạ chỉ nhất thời tức giận thôi, phạt ông ta hai tháng bổng lộc là xong rồi.”

“……”

Thảo nào hôm đó, Tạ Lâm nhận tiền của Lại Xương, nhưng lại không nói có mở lời giúp ông ta không, có cứu ông ta khỏi lưỡi đao của thánh thượng không.

Thì ra không phải là không cứu, mà căn bản là không cần.

Mặc Nhi nghĩ ngơi một lát, lại hỏi: “Vậy đại nhân……”

“Đại nhân bị phạt đánh hai mươi gậy,” Khởi La bỏ khăn tay xuống, nói tiếp,

“Hôm qua còn giúp đại nhân bôi thuốc, đại nhân cứ kêu đau mãi, thánh thượng thật đúng là quá tàn nhẫn.”

Hàng mày xinh đẹp của Tạ Lâm thoáng cau lại, say rượu nói cả một tràng dài:

“Bây giờ vẫn còn đau này, đã nói với các nàng rồi, phải gọi ngự y tới khám, đừng có để mấy ông già đó nhàn rỗi suốt như thế, các nàng lại cứ không nghe, kết quả là bôi thuốc cũng không xong, đây, các nàng nhìn thử đi….”

Nói xong, còn định lột luôn quần của mình ra.

Khuôn mặt ba vị sủng thiếp lộ ra vẻ cổ quái, quả nhiên say rượu thật khủng khiếp.

Thục Hà vội vàng ngăn lại, thở dài:

“Đại nhân, Thục Hà sẽ đi nấu cho người một ít canh giải rượu.”

Nói đoạn, xoay người bước đi.

Khởi La đỡ lấy cánh tay Tạ Lâm, “Khởi La dìu đại nhân về phòng.”

Tạ Lâm quay đầu lại, chỉ thấy dưới ánh trăng, đôi mắt tuyệt đẹp của Khởi La như một chiếc hố sâu thăm thẳm, khuôn mặt tựa ánh trăng, từng cái nhăn mày từng nụ cười, đều toát lên vẻ thích thú không thốt lên lời, Tạ Lâm chỉ cảm thấy hình như mình càng say thêm rồi, là hồn say:

“Khởi La tới hầu ta ngủ đi.”

Mặc Nhi đứng bên cạnh cũng thở dài,

“Đại nhân, người nên đợi canh giải rượu của Thục Hà tỉ tỉ đi.”

“Sao nào, Mặc Nhi ghen à?”

Tạ Lâm quay qua, ý rượu đong đầy đáy mắt, cười mà như không cười,

“Cùng lắm thì hai người các nàng cùng…..”

Trả lời Tạ Lâm, là một tô canh giải rượu đầy ăm ắp của Thục Hà. Thục Hà hiền lành, nên Tạ Lâm không thể từ chối, đành nghiến răng nốc một hơi.

Mùi vị thật sự rất đắng, đến tối, Tạ Lâm miệng ngậm mật ong, ngả đầu đi ngủ, bên gối, chẳng có nàng thị thiếp nào cả.

Đột nhiên Tạ Lâm cảm thấy vô cùng cô đơn.

XXX

Bất kể là hôm qua ai hầu ngủ, hay không một ai hầu ngủ, thì sáng sớm hôm nay, Tạ Lâm cũng phải rời giường lên buổi chầu sớm.

Trên ngai vàng rực rỡ, Minh Trọng Mưu oai phong ngồi trên cao, nhìn vị Tạ Thừa tướng đầu não đang đứng dường như rất hoàn hảo nghiêm chỉnh, nhưng thực tế đôi mắt đang lờ đờ buồn ngủ, chậm rãi nói:

“Nghe nói hôm qua Tạ khanh cũng bị bệnh giống trẫm, nhưng tuy là bị bệnh nhưng trẫm vẫn lên buổi triều sớm, nghe tấu chương quốc sự của các khanh.”

Minh Trọng Mưu nheo nheo mắt, giọng nói trầm thấp, nhưng cũng vô cùng uy nghiêm, vang lên khắp đại điện, vọng lại từng hổi từng hồi,

“Không biết Tạ khanh mắc bệnh gì, mà ngay cả buổi triều sáng cũng không thể lên được?”.

Ai mà không biết, hôm đó Tạ Thừa tướng bị thánh thượng đánh hai mươi gậy rất nặng chứ. Tạ Thừa tướng tuy rằng quyền khuynh triều dã, nhưng cũng chỉ là một thư sinh nho nhã yếu ớt, lần này bị phạt hai mươi gậy, đương nhiên không thể so sánh với việc bị đau đầu cảm lạnh được, sợ là đi cũng không đi nổi, ngủ cũng chẳng được ngon. Có vài đồng liêu thân thể yếu ớt, bị đánh cho hai mươi gậy, những người lãnh kết quả đi đời nhà ma cũng không phải không có.

Những lời này của Minh Trọng Mưu, hiển nhiên là muốn gây sự với Tạ Thừa tướng.

Cũng không biết rốt cuộc Tạ Thừa tướng đã phạm phải tội gì, mà bị bệ hạ trách mắng nặng nề như vậy.

Nhưng không có ai ra mặt cho Tạ Thừa tướng.

Tạ Thừa tướng tuy rằng quyền cao lấn át, có đám hạ quan đi theo nịnh bợ, có kẻ hối lộ, có người sợ hãi, nhưng cây to đón gió, cũng có lắm kẻ ghen ghét, Thừa tướng đại nhân khống chế chuyện triều chính, lại là gian thần giỏi xu nịnh của đương triều, ai gặp cũng đều muốn tru di, oán hận tích tụ của thánh thượng càng sâu, thì đối với những kẻ ghen tị thèm thuồng vị trí Thừa tướng kia, lại càng có lợi.

Tạ Lâm khẽ cúi người, “Bẩm bệ hạ, thần…” Dường như hắn rất khó để mở miệng, khuôn mặt trắng trẻo thoáng có chút ửng hồng, giống như trên một tờ giấy Tuyên trắng tinh, điểm dính một vết mực chu sa đã pha loãng với nước vậy.

(Giấy Tuyên ra đời vào đời Đường, vùng sản xuất chính là Tuyên Thành ở An Huy nên được gọi giấy Tuyên. Là loại giấy chuyên dùng trong việc viết thư pháp.)

Đôi mắt mông lung, chu sa đỏ ửng.

Minh Trọng Mưu bỗng cảm thấy kích động, muốn vẽ một bức tranh về Tạ Thừa tướng lúc này, rồi cất kín trong căn mật thất tiên hoàng đã để lại cho hắn.

“Thần không lên triều, là vì, thần……”

Cuối cùng Tạ Lâm nghiến răng nói ra hết cả câu,

“Thần, mỗi tháng đều có vài ngày như vậy………”

“………”

Trong đại điện, một bầu khí trầm mặc, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Khóe miệng Minh Trọng Mưu giật giật,

“Tạ Thừa tướng, bệnh của khanh, thật sự không phải là vì trẫm à?”.

Nếu như người thừa nhận, vì mấy gậy trẫm đánh ngươi, khiến thân thể ngươi không khỏe, trẫm sẽ xá miễn cho ngươi tội khi quân bất kính; còn nếu ngươi không nhận……

Tạ Lâm cúi đầu, kính cẩn thưa:

“Bệ hạ, người ngày ngày bận rộn xử lý triều chính, nhưng tinh lực lại dồi dào, đương nhiên không biết chúng thần cũng có lúc sức lực không gắng gượng được, hôm qua đúng là thần bị bệnh, nhưng là bệnh do mệt mỏi quá thôi, bệ hạ không cần phải lo lắng.”

Hoàng đế Vạn Triệu nghe không, gân xanh trên trán không khỏi gồ hẳn lên.

Trẫm thèm vào mà lo lắng cho ngươi, trẫm tha thiết mong tên gian thần ngang ngược xu nịnh nhà ngươi mau chết sớm đầu thai sớm.

Hoàng đế Vạn Triều tuy rằng đã đăng cơ được hai năm, nhưng lại chỉ mới tiếp xúc với chính sự, triều chính luôn luôn do Tạ Lâm khống chế, tấu chương thường thường không phải do hoàng đế phê duyệt, mà lại dựa vào bút mực của Tạ Lâm làm đánh giá, ngọc tỉ đóng xuống mới có hiệu lực.

Sau này Tạ Lâm chán việc chạy đi chạy lại giữa hai đầu phủ Thừa tướng và ngự thư phòng để phê duyệt và đóng dấu, việc này đối với thân thể thư sinh nho nhã yếu đuối của bản thân mà nói, quả thực quá mệt, bèn dứt khoát sao chép ngọc tỉ của hoàng đế, cầm về phủ Thừa tướng, cho Mặc Nhị nghịch chơi.

Nói như thế, tức là hoàng đế Vạn Triều không những không ngày ngày bận rộn xử lý triều chính, mà thậm chí còn vô cùng nhàn rỗi, chẳng có việc gì làm. Những lời này của Tạ Lâm, nghe đến tai Minh Trọng Mưu, lại như chế nhạo hắn không hiểu nỗi mệt mỏi cực nhọc của thần tử.

“Tạ khanh mệt mỏi cực nhọc, trẫm vô cùng thương cảm,”

Minh Trọng Mưu nghiến răng nghiến lợi nói,

“Có cần phải mời ngự y không, để khám thử xem bệnh tình của vị thần tử vất vả làm việc công lao to lớn này thế nào, tránh để chậm trễ chuyện các hạ lên triều, rồi không nắm được tin tức, khó khăn trong việc thấu hiểu quốc sự?”.

Tạ Lâm liếc nhìn sắc mặt hoàng đế, cực kỳ cẩn thận nói:

“Không cần phải phiền đến ngự y đâu ạ, thần chỉ cần một cái ghế là được rồi.”

Hắn cẩn thận vặn vặn người, suy cho cùng hai mươi gậy này cũng đâu có nhẹ, hôm đó Minh Trọng Mưu còn cao giọng quát, “Đánh thật nặng vào cho trẫm!” Nên đám thủ vệ ra tay vốn dĩ còn đang cẩn thận ba phần vì kiêng kị quyền thế ngút trời của hắn, nhưng dưới mệnh lệnh của hoàng đế, đành phải động thủ thi hành, vụt gậy vừa mạnh lại vừa vang.

Hiện giờ Tạ Lâm vẫn còn thấy cơ bắp ở thắt lưng đau rát, đứng ở trên triều, vô cùng khó chịu.

“Người đâu,”

Minh Trọng Mưu lạnh lùng nói, “Lấy ghế ra cho trụ cột của quốc gia ngồi.”

“Vâng.”

Vị trọng thần của bản triều được Hoàng thượng ban ngồi vào buổi triều sáng, Tạ Lâm chính là người đầu tiên. Các vị đại thần vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị nhìn hai tên thái giám khiêng ghế ra, đặt bên cạnh Tạ Lâm.

Tạ Lâm vui vẻ,

“Tạ Hoàng thượng ban ngồi.”

Nói xong, đang định ngồi xuống, thì lại nghe Minh Trọng Mưu quát một tiếng,

“Khoan đã.”

Minh Trọng Mưu lạnh lùng nói:

“Ai cho khanh ngồi?”.

Tạ Lâm nghi ngờ, ghế khiêng ra đặt ở ngay cạnh đây, còn không cho ngồi? Thần rõ ràng nghe thấy Hoàng thượng người nói mang ghế ra cho thần còn gì.

Chỉ thấy hoàng đế Vạn Triệu Minh Trọng Mưu cả người mặc long bào vàng rực khuôn mặt nghiêm túc âm u lạnh lẽo, từ từ đứng dậy, bước xuống từng bậc từng bậc thang.

Đột nhiên Tạ Lâm phát hiện ra, vị hoàng đế mới chỉ tầm hai mươi tuổi đã lên kế thừa hoàng vị, dường như đã cao hơn một chút, sắc mặt tái nhợt hơn một chút, và tư thế cũng trở nên lớn hơn một chút.

Đã không còn là vị hoàng tử trẻ tuổi năm nào với khuôn mặt đỏ bừng khiến hắn cảm thấy nhéo đi nhéo lại rất thích nữa rồi.

Minh Trọng Mưu đi tới trước mặt Tạ Lâm, khoanh tay đứng thẳng, “Trụ cột quốc gia?” Hắn cười lạnh, giọng nói dần dần nhỏ đi, nhẹ đến mức dường như quần thần không ai nghe thấy,

“Ngươi mà cũng xứng sao?”.

Tạ Lâm giật mình, đột nhiên cơn say hôm qua, tỉnh thêm được ba phần, khuôn mặt trắng trẻo, ửng hồng, lui lại sau mấy bước.

“Chiếc ghế này, trẫm muốn ban cho trụ cột quốc gia ngồi, nào, Úy Trì Chính, trẫm cho phép khanh, từ hôm nay trở đi, buổi triều sáng nào cũng được ngồi thượng triều, trẫm lời vàng ý ngọc, nói lời sẽ giữ lời,”

Minh Trọng Mưu liếc nhìn Tạ Lâm bên cạnh, đột nhiên mỉm cười, nhưng lời nói từ miệng lại vô cùng lạnh lùng quyết đoán,

“Ai làm trái, chém!”.

Vị thần tử đầu tiên của bản triều có thể ngồi thượng triều, lúc trước là phó tướng đóng quân ngoài biên quan, nay là Binh bộ Thượng thư, Úy Trì Chính, lập tức quỳ xuống, khấu đầu tạ ơn.

Quần thần cùng quỳ xuống dập đầu:

“Vạn tuế anh minh!”.

Duy chỉ có Tạ Lâm, Thừa tướng phụ chính, được tiên hoàng miễn quỳ, theo đúng lời không quỳ trước hoàng quyền, giờ đang đứng trơ trọi một mình, khom lưng tạ ơn, cũng nói:

“Vạn tuế anh minh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.