Gian Phi Khó Làm

Chương 9: Đi học




Doãn Thọ An, mẹ ngươi kêu ngươi về nhà học bài !

============

Nếu đã mang mệnh bảo mẫu, Thượng Quan Yến cũng nén giận tiếp nhận sự an bài của vận mệnh, dù thế nào cũng tốt hơn so với làm yêu nữ. Vì thế nàng mỗi sáng đều tới Thiên Vũ các hoặc An Tuện cung đánh thức Doãn Thọ An, giúp hắn mặc triều phục chỉnh tề để vào triều. Uy lực so với Thương Nga gấp mấy lần, nàng chỉ cần trừng mắt, Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù liền ngoan ngoãn thi hành mệnh lệnh.

Sau đó, Thượng Quan Yến lại đưa Thẩm Tĩnh Thù đến An Từ cung thỉnh an Thái hậu, làm đủ tư cách của con dâu. Tiếc là Thái hậu vừa nhìn thấy Thượng Quan Yến yêu diễm kinh người thì không có hảo cảm, hơn nữa nàng nói chuyện thẳng thắng làm cho Thái hậu cảm giác bị uy hiếp, càng thêm lãnh đạm với nàng, cuối cùng ra lệnh cho nàng miễn thỉnh an mỗi sớm. Mắt không thấy tâm không phiền.

Thượng Quan Yến thực ủy khuất, đẹp cũng đâu phải lỗi của nàng, vì sao ai nấy đều cho rằng nàng nhất định sẽ hại nước hại dân chứ. Thái hậu càng ủy khuất hơn nàng, chọn tới chọn lui, tuyển qua lựa lại, cuối cùng lại chọn người tương lai có thể cắm sừng hoàng nhi bảo bối của mình, xem ra Trinh phi vẫn đáng yêu hơn, vừa nhìn đã biết là con dâu an phận thủ thường lại thông minh, lanh lợi.

Vì thế, trong lúc Thái hậu và Hoàng hậu bằng mặt mà không bằng lòng nhau thì chớp mắt mùa thu cũng đã tới.

Cố Hầu lần này thực sự là phải rời khỏi triều đình. Từ lúc đến Tây Thục bình định Miêu cương phản loạn trở về, thân thể hắn ngày càng suy yếu. Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù cũng không dám hỏi hắn vì sao thê tử của hắn còn chưa trở về với hắn, chẳng lẽ theo đuổi không có kết quả. Bởi vì hiện tại Cố Hầu đã là con ma bệnh, vừa mở miệng là phun máu, không thể rời khỏi giường

Trong triều lẫn trong dân gian đều âm thầm tiếc hận, khắp nơi xôn xao bàn tán: Cố Hầu đúng là cúc cung tận tụy vì quốc gia, dốc hết tâm huyết, hi sinh cả tính mạng. Vì thế Cố Hầu dâng ba tấu chương, trăn trối chuyện hậu sự, không, là bàn giao công việc trong triều, xin hoàng thượng được từ quan trở về chờ chết, không, là về nhà dưỡng bệnh ah.

Doãn Thọ An phi thường luyến tiếc, kiên quyết không cho Cố Hầu rời đi, điều động toàn bộ ngự y của Thái Y viện, hạ lệnh nhất định phải chữa khỏi cho Cố Hấu. Nhưng các ngự y đều lắc đầu nhận tội, tuyên bố bó tay. Cuối cùng, Cố Hầu không kiên nhẫn được nữa, lại dâng thêm tấu chương, vừa đấm vừa xoa, vừa khóc vừa mắng: ta lập tức muốn đến Đông Hải khí hậu thuận lợi, sản vật phong phú để dưỡng bệnh ngay lập tức, Hoàng thượng nếu còn không thả người, ta sẽ hộc máu chết cho ngươi coi.

Rơi vào đường cùng, Doãn Thọ An đành phải đáp ứng hắn, không thèm để ý đến sự kháng nghị của Hộ bộ thượng thư, ban cho Cố Hầu một phần tám quốc khố coi như là tiền lương hưu cùng trợ cấp chữa bệnh, lại cho một tòa nhà lớn để an dưỡng. Trong lúc Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù nước mắt ngắn nước mắt dài, lưu luyến không rời, Cố Hầu tạ ơn rời đi.

Lão thiên gia luôn rất công bằng, một mỹ nhân rời đi thì một soái ca khác tới thay thế. Qua cuộc thi Hương lần này, triều đình chọn được một đám thiếu niên tài tuấn, phân theo cấp bậc mà tới các bộ nhậm chức. Tân khoa trạng nguyên Tô Giang Tả được đưa tới Lại bộ, Lại bộ thượng tấu với Thái hậu, nói là theo di mệnh của Cố Hầu, hoàng thượng tuổi đã không còn nhỏ, không thể luôn ham chơi, cần có một thái phó để dạy hắn kinh sử sách luận. Vì thế Lại bộ tiến cử Tô Giang Tả làm đế sư, dạy học cho Doãn Thọ An.

Thái Hậu không phản đối, lại nghĩ tài nguyên sẵn có thì phải khai thác triệt để mới được, nên lệnh cho Hoàng hậu cùng Trinh phi theo học, nhất là Hoàng hậu phải đọc nhiều tấm gương hiền lương thục đức của tiền triều một chút. Nhận được ý chỉ của Thái hậu, Thượng Quan Yến nhịn không được mà khóe miệng co rút, may mắn có Thẩm Tĩnh Thù ở bên mới có thể ngăn được cơn bão của nàng với nội thị truyền chỉ

Thời gian này, Doãn Thọ An, Thẩm Tĩnh Thù cùng Thượng Quan Yến rất gắn bó với nhau, hòa thuận vui vẻ. Thẩm Tĩnh Thù và Doãn Thọ An rất nhanh nhận ra được Thượng Quan Yến tuy thỉnh thoảng nổi giận lại hung dữ nhưng thực ra sâu trong nội tâm lại phi thường ôn nhu, chỉ cần không chạm đến vảy ngược của nàng thì hết thảy đều vô sự. Nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ được ngày đầu tới trường, Thượng Quan Yến lại nởi bão với Thái phó Tô Giang Tả.

Thái phó Tô Giang Tả bác học đa tài, phong lưu phóng khoáng, bụng đầy thi thư, xuất thân từ thế gia ở Giang Nam, cũng là nơi xưa sản sinh rất nhiều tài tử.

Tô Giang Tả từ nhỏ đã được gia phong hun đúc lại thêm thông minh sáng dạ, không chỉ có tài học xuất chúng mà thư pháp, âm luật…đều tinh thông, khi đậu Trạng nguyên chỉ mới mười lăm tuổi, lại làm đế sư cho thiếu niên hoàng đế, đúng là đường làm quan rộng mở nên càng thêm hăng hái. Hắn bộ dáng nho nhã thanh dật, phong thần tuấn tú xứng với cẩm y viền trắng bằng gấm Tô Châu, hợp với dây cột tóc cẩm tú, vừa vào cung đã thu hút ánh nhìn của tất cả cung nữ.

Đến ngự thư phòng đã thấy Doãn Thọ An vừa hạ triều cùng Thẩm Tĩnh Thù và Thượng Quan Yến ngoan ngoãn ngồi chờ. Dù sao cũng là hoàng đế, hoàng hậu và hoàng phi bởi vậy không có có lễ dập đầu bái sư, nhưng đại lễ thì không thể thiếu. Tô Giang tả tinh tế đánh giá ba đệ tử của mình.

Doãn Thọ An đang ngồi trên long ỷ, môi hồng răng trắng, đáng tiếc mặt hơi tròn, thân hình cũng hơi tròn, chẳng khác nào một viên bánh trôi, cũng không thể trách được, tiểu hoàng đế vô ưu vô lo, ăn ngon ngủ ngon, không mập mới lạ.

Ngồi trước hai bàn học là hai tiểu cô nương, một lam một vàng. Tiểu cô nương nhỏ hơn, chắc độ tám chín tuổi, cung trang vàng nhạt, mái tóc búi bảo kế, cái trâm bát bảo, mắt ngọc mày ngài, tuổi còn nhỏ mà thanh lệ thoát tục. Tuy chỉ là một tiểu cô nương nhưng ngồi rất ngay ngắn, hai mắt không chớp, vừa nhìn đã biết là thục nữ được giáo dưỡng tốt từ nhỏ, có lẽ đây chính là Trinh phi nổi tiếng nhàn nhã trinh tĩnh.

Tô Giang Tả khen ngợi gật gật đầu, ấn tượng đầu tiên với Thẩm Tĩnh Thù cực kỳ tốt, sau đó hắn quay đầu xem xét Hoàng hậu của Đại Doãn vương triều, vừa nhìn đã lập tức ngây người. Hôm nay, để lưu lại ấn tượng tốt với Thái phó đại nhân, Thượng Quan Yến so với Doãn Thọ An cùng Thẩm Tĩnh Thù, nàng phải tạo ra một tạo hình tuyệt đối đoan trang hào phóng.

Dưới sự kiên trì của Thượng Quan Yến, bọn họ phải từ bỏ váy ngắn đang là mốt lưu hành trong cung hiện nay, thay bằng váy dài không để lột chút da thịt nào ra ngoài, càng đừng nói tới là hở ngực linh tinh gì đó. Tóm lại, theo yêu cầu của Thượng Quan Yến phải tuyệt đối kín đáo. Nàng cũng kiên quyết ném hết các xiêm y màu sắc hoa mỹ thịnh hành, dứt khoát chọn một bộ xiêm y màu xanh ngọc, ngay cả thắt lưng cũng màu xanh.

Cứ như vậy, mới có đầu thu mà trong ngự thư phòng lúc này, Tô Giang Tả cảm giác như mùa đông đã về, đảo mắt nhìn thấy những người khác vẫn mặt lăng la khinh sam, lúc đó hắn mới dám tin là mình không có mặc sai mốt mà là vị hoàng hậu nương nương trước mắt quá mức lập dị, nhìn chẳng khác nào một cái bánh chưng. Nhìn kỹ thì nhíu mày thầm than: Đại Doãn vương triều sao lại có một hoàng hậu bộ dáng gian phi, tướng mạo hồ ly tinh như thế, đang lúc thái bình thịnh thế mà xuất hiện yêu nghiệt như vậy đúng là điềm xấu a.

Hắn liên tục lắc đầu thở dài, rốt cuộc trước khi Thượng Quan Yến phát hỏa đã đi đến trước bàn học ngồi xuống, thanh thanh cổ họng nói “ Chúng ta bắt đầu học đi”

Đối với tiểu hoàng đế đã mười một tuổi thì chuyện đọc sách viết chữ cơ bản không cần dạy, về phần ca từ thi phú…Doãn Thọ An cùng Thẩm Tĩnh Thù đã có lão sư dạy qua, bởi vậy Tô Giang Tả chủ yếu dạy bọn họ đối sách trị quốc an bang bình thiên hạ. Ngày đầu tiên, Tô Giang Tả cũng không làm khó học trò, liền chọn một ít vấn để đơn giản nhất để giảng giải, cuối cùng còn để cho ba người nói ra suy nghĩ của mình.

“Ân, Vệ Ý Công thích chơi chim hạc, Lỗ Ẩn Công thích chọi cá, Sở Linh Vương xây đài hưởng lạc, thân là quân vui không thể ăn chơi sa đọa, mê muội đến mất cả ý chí, nếu không sẽ diệt quốc vong thân”. Doãn Thọ An vừa nói, vừa chột dạ cúi đầu, không biết mình thích thiết kế quần áo có bị xem là du củ vô đạo hay không, nếu vậy thì chính là hôn quân sao?

Đối với trả lời của Doãn Thọ An, Tô Giang Tả mỉm cười hài lòng, lại chậm rãi bổ sung “ Quân chủ yêu thích gì đó cũng không sai, nhưng phải có ý chí dứt khoát, mọi chuyện phải theo lễ mà làm, không thể ùy hứng, phải có tiết chế như vậy sẽ không ảnh hưởng tới toàn cục. Thiên tử là đứng đầu thiên hạ, mỗi lời nói cử chỉ đều ảnh hưởng tới an nguy của dân chúng, thiên tử nởi giận ngàn dặm đổ máu, thiên tử vui vẻ, vạn dân vất vả, cho nên phải khắc chế vui buồn của mình, dù là người cũng được, vật cũng tốt, không nên để nó trở thành nhược điểm của mình”

Doãn Thọ An cái hiểu cái không gật gật đầu. Tô Giang Tả lại mỉm cười nhìn về phía Thẩm Tĩnh Thù, nàng nghĩ nghĩ, giơ bàn tay nhỏ bé, thanh âm ngọt ngào non nớt đáp “ Thân hiền lương, xa tiểu nhân sẽ không dẫn đến hành động sai lầm” nói xong nàng cũng chột dạ cúi đầu, nguyện vọng của nàng là làm gian phi, nếu vậy có phải Thọ Thọ sau này sẽ phải xa lánh mình không? nhưng mà nguyện vọng của hắn là làm một hôn quân, nên hẳn là không có xung đột gì.

Tô Giang Tả cũng nói vài câu khích lệ Thẩm Tĩnh Thù, sau đó quay sang Thượng Quan Yến đang sắp ngủ gục. Thượng Quan Yến xưa nay đối với thi từ không biết nhiều, đọc một ít nữ giới đã là quá lắm rồi, miễn bàn tới mấy cái gọi là “ Xuân Thu chiến quốc”. Đối với nàng mà nói, ngồi yên không nhúc nhích ở đây suốt một canh giờ, nói cái gì mà công, bá thì đi giáo trường luyện kiếm đấy võ còn hay hơn nhiều. Thấy Tô Giang Tả nhìn mình, Thượng Quan Yến há miệng hồi lâu cũng không nói được vài câu nho nhã tâm đắc.

Tô Giang Tả thở dài một tiếng, nhìn Thượng Quan Yến lắc đầu, rồi lại quay sang nói với Doãn Thọ An “ Hoàng thượng nên nhớ, từ xưa nữ họa làm hại, không thể nghe lời xu nịnh, không nên mê luyến sắc đẹp”

“Thúi lắm!” Mẫn cảm lại tự ti, Thượng Quan Yến vừa nghe mấy lời của Tô Giang Tả, cảm giác như hắn đang ám chỉ mình, lập tức đứng dậy, chống nạnh nổi bão “ Ta không thể nào nghe lọt tai mấy lời tào lao của đám tú tài nghèo kiết xác lại hủ lậu các ngươi, hở một chút lại đem tội danh mất nước áp đặt lên đầu nữ nhân chúng ta, rõ ràng là nam nhân các ngươi háo sắc hoang dâm, cớ chi nữ nhân chúng ta lại chịu sỉ nhục”

“Hoàng hậu nương nương, xin ngài hãy chú ý ngôn hành, là một quốc gia chi mẫu, sao có thể nói năng thô lỗ như vậy?” Tô Giang Tả nhíu mi, đi đến bên nàng, tà nghễ liếc mắt “ Ngài là tấm gương của nữ tử trong thiên hạ lại mặc quần áo không hợp thời, cử chỉ không xứng với thân phận, giống như…”

Không đợi hắn giáo huấn xong, Thượng Quan Yến đã vung tay áo rống lên “ Ta như vậy thì sao? Cô nãi nãi trời sinh đã thẳng tính phóng khoáng, không giống ngươi, ngươi cho rằng ta không biết ngươi đã sớm xem ta không vừa mắt sao. Nhìn ta mà lắc đầu, thở dài là có ý gì? Lại ám chỉ cho Hoàng thượng phải xa tiểu nhân, tránh nữ sắc, sao ngươi không nói thẳng cô nãi nãi ta là được rồi. Cho nên mới nói, các ngươi theo Khổng lão phu tử đều là một đám tú tài đầu toàn suy nghĩ đen tối”

“Hoàng hậu nương nương, Khổng Mạnh thánh đạo, văn đức tiên sư, không được tùy ý vũ nhục người” Tô Giang Tả cũng tức giận, ngữ khí vốn ôn hòa cũng trở nên gay gắt.

“Khổng Mạnh thì sao? không cần có nữ nhân chúng ta sao?” Thượng Quan Yến nhìn thẳng vào Tô Giang Tả “ Nếu nương của Khổng Tử không câu dẫn phụ thân hắn thì làm sinh ra Khổng lão phu tử cho các ngươi?” thấy hắn nhíu mày, nàng lại khiêu khích “ Thế nào, không phục sao? không phục thì chúng ta ra ngoài đấu một trận”

Tô Giang Tả cười lạnh một tiếng, đi trở về trước bàn học, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Yến “ Hoàng hậu nương nương nói năng lỗ mãng, mạo phạm thánh đức, phạt đánh vào tay”

“Ta phi, ngươi dám đánh ta? Có tin ta đánh ngươi đến cha nương ngươi cũng không nhận ra ngươi hay không?”

“Hoàng hậu nương nương là quân thượng, vi thần là thần hạ, không dám mạo phạm. Nhưng hiện tại thần là Thái phó, Hoàng hậu nương nương là đệ tử, đương nhiên có thể đánh, nếu không vi thần đành phải thượng tấu lên tam công, không thể làm đế sư, xin nhận lỗi cáo lui”

“Ngươi, ngươi rõ ràng lấy việc công trả thù riêng”

“Không dám, thần chỉ làm làm theo bổn phận”

“Ngươi cứ việc quản Doãn Thọ An đọc sách là được rồi, cần gì phải quản nhiều vậy”

“Tục danh của Hoàng thượng sao có thể gọi lung tung, nương nương sẽ bị phạt vả miệng”

“Ngươi thực phiền toái, có phải vừa rồi ngươi muốn đánh tay ta?”

“Đúng vậy, xin Hoàng hậu nương nương xòe tay ra”



Hai người y như là thiên lôi đụng địa cầu, tranh cãi ầm ĩ, quay đầu nhìn lại thì thấy Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù bị dọa sợ mà lui vào một chỗ. Doãn Thọ An ôm sách, Thẩm Tĩnh Thù ôm mèo Ba Tư, ba cặp mắt vô tội mở to nhìn Thái phó và Hoàng hậu tranh cãi gay gắt.

Bỗng nhiên ý thức được mình thất thố, Tô Giang Tả ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, quyết định không so đo với nữ nhân, vì thế hướng Doãn Thọ An vái chào “ Thỉnh Hoàng thượng và Trinh phi nương nương trở về vị trí cũ, chúng ta bắt đầu luyện thư pháp”

Lão hoàng đế khi còn sống, lúc nhàn rỗi cũng chỉ điểm thư pháp cho Doãn Thọ An, bởi vậy chữ viết của hắn dù còn là trẻ con vẫn không mất đi vẻ mạnh mẽ, lưu động, lập tức chiếm được sự khen ngợi của Tô Giang Tả, hắn chỉnh lại một chút cách cầm bút rồi quay sang nhìn Thẩm Tĩnh Thù.

Thẩm Tĩnh Thù tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất thông tuệ lối viết chử khải, nét chữ thanh tú uyện lệ, tao nhã. Tô Giang Tả thưởng thức một lát, lại hỏi nàng về các điển cố văng chương cùng các thư pháp gia nổi tiếng. Nhận được câu trả lời tương đối hài lòng, hắn gật đầu, nắm tay nàng, chỉ điểm một hai chỗ còn thiếu sót, mỉm cười đề nghị “ Trinh phi nương ngươi gia học sâu xa, nét chữ trầm ổn, nếu rảnh hãy luyện thêm cổ lệ, thể chữ này tinh xảo mà không mất đi sự linh hoạt, tĩnh mà lại động, rất thích hợp với tính cách của nương nương”

Kế tiếp, liền đến phiên Thượng Quan Yến . Thượng Quan gia chuyên cầm đao, ngay cả bào đệ mà Thượng Quan Yến tự hào nhất cũng miễn cưỡng viết được nét chữ ngay ngắn mà thôi. Cho nên nghe Tô Giang Tả thao thao nào là hành thư, cổ lệ…thì Thượng Quan Yến có nghe mà không có hiểu, cúi gằm mặt xuốt trang giấy, viết lung tung.

Đi đến phía sau Thượng Quan Yến, Tô Giang Tả lại nhịn không được mà nhíu mày. Dáng người bất chính, cầm bút cũng không xong, chữ viết không ngay ngắn. Tô Giang Tả thân là Thái phó lại tuổi trẻ khí thịnh, thấy Thượng Quan Yến viết mà như vẽ đạo bùa, không đành lòng để nàng giày xéo văn chương thêm nữa, liền lên tiếng nhận xét, lại theo thói quen giống như với Thẩm Tĩnh Thù và Doãn Thọ An, nắm tay nàng định giúp nàng luyện chữ.

Thượng Quan Yến dù cúi đầu viết vẫn cảm nhận được ánh mắt sáng quắc phía sau đang xăm xoi tác phẩm của nàng, chẳng những Tô Giang Tả nhẫn mà nàng còn nhẫn hơn. Ai ngờ Tô Giang Tả lại tiến lên nắm lấy tay nàng, là người tập võ, theo bản năng nàng không chút suy nghĩ mà tay trái bắt lấy cổ tay của hắn, tay phải nắm cổ áo hắn vung lên một cái…

Chỉ nghe oanh một tiếng, một bóng dáng bạch y bay lên theo đường vòng cung, xẹt qua trước mặt mọi người rồi đáp xuống ghế bành trước bàn học, làm cho cái ghế vỡ vụn thành từng mảnh ( thực ra trong cung yêu cầu mua ghế bằng gỗ hoa lê, nhưng vì tham ô thành ra bị thay vào hàng nhái, chất lượng mới kém như vậy). Tô Giang Tả ngay cả rên một tiếng cũng không kịp, ngã sõng xoài, hồi lâu cũng không thấy động tĩnh.

Doãn Thọ An cùng Thẩm Tĩnh Thù cả kinh lập tức đứng lên, Tiểu Huyền Tử và đám cung nhân thì đứng hình, ngây ngốc nhìn Thái phó đại nhân bị ngã chỏng chơ, lại quay đầu nhìn hoàng hậu tỷ tỷ đang trợn mắt há mồm vì sợ. Thượng Quan Yến hồi lâu mới hồi phục tinh thần, nhìn hai tay vừa gây tội của mình, lại bối rối nhìn Doãn Thọ An nói “ Hắn, hắn còn sống không?”



Vì thế, ngày đầu tiên đến trường sự tích Hoàng hậu nương nương hành hung Thái phó đại nhân đã được đám cung nhân truyền đi với tốc độ sét đánh, trở thành truyền kỳ được bàn tán nhiều nhất. Sau, Thượng Quan Yến bị Thái hậu phạt cấm túc để tu tỉnh vì tội bất kính với sư trưởng mà Tô Giang tả cũng vì tai nạn lao động phải nghỉ chầu nửa tháng để dưỡng thương.

Khi hắn có thể khập khiễng vào cung, tiếp tục sự nghiệp dạy học cao cả, nhìn thấy Thượng Quan Yến đang ngượng ngập cúi đầu thì hừ một tiếng khinh thường, thản nhiên nói “ Có câu gỗ mục không thể đẽo, bùn loãng không thể trát tường, nhưng mà Hoàng hậu nương nương ngài còn cao hơn một tầng, ngài chính là dăm gỗ vụn nát trong truyền thuyết ah”

Nhìn đi, văn nhân không lên tiếng thì thôi, mở miệng ra là cực kỳ cay độc ah

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.