Giam Cầm

Chương 11




Anh tách hai chân Khuynh Tâm ra, để nơi tư mật của cô cùng điểm cứng rắn của mình kiên quyết chạm nhau, nam căn nóng bỏng cách lớp quần mỏng manh ma sát làm người ta sợ hãi không thôi.

“ Không, anh buông tha tôi đi...”

Khuynh Tâm không ngừng cầu xin, nhưng lại làm cho dục vọng của anh càng thêm bừng bừng phấn chấn. Lạp Phi Nhĩ liếm cái cổ mảnh khảnh của Khuynh Tâm, phát ra thanh âm chậc chậc đầy dâm mĩ khiến cô cảm thấy mất thể diện. Lạp Phi Nhĩ thoát đi tây trang trên người thả phóng ra dục vọng, nam căn để ngay trước cửa huyệt cô.

“ Không cần... Không cần...” Khuynh Tâm kịch liệt giãy dụa thân mình, không cho anh ta tiến vào...

“ Muốn từ chối, em hôm nay nhất định phải trở thành người của tôi...”

Lạp Phi Nhĩ cuồng ngạo tuyên thệ, khiến cho trái tim của Khuynh Tâm chìm xuống đáy cốc. Ngay tại thời điểm cô cho rằng mình chạy không thoát khỏi bị anh ta lăng ngược, đột nhiên từ phương xa truyền đến một trận âm thanh rầm rầm khiến cho không người nào có thể xem nhẹ, sau đó ngoài cửa sổ cư nhiên nổi lên 'Gió to', phát ra thanh âm xèo xèo, bức màn theo cuồng phong không ngừng tung bay...

“ Gặp quỷ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? !” Lạp Phi Nhĩ buông Khuynh Tâm ra, tính toán đi đến ban công nhìn một chút đến tột cùng có chuyện gì.

Trời ạ! Cư nhiên là máy bay trực thăng! ? Từ trực thăng thả xuống hai cái cây dài, sau đó___hai anh em Nhiếp gia theo dây thừng tiến xuống ban công.

“ Là các ngươi...”

Lạp Phi Nhĩ như không tin nới rộng hai mắt, phỏng chừng anh cùng Khuynh Tâm đều giống nhau, cho rằng hai người kia đã buông tha cho cô, không nghĩ tới bọn họ cư nhiên thay đổi phương thức rồi lại tìm tới cửa. Càng làm Khuynh Tâm cảm thấy ngạc nhiên bọn họ cư nhiên có thể tại thời gian ngắn ngủi như vậy chuẩn bị được trực thăng, sau đó quay trở lại.

“ Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ dễ dàng để cho ngươi có được món đồ chơi của chúng ta?” Nhiếp Nhân Khải cười lạnh mang theo khinh miệt nói.

“ Xem ra ngươi thật sự không thể nào thông minh hơn!” Nhiếp Nhân Toàn không chút nào che dấu anh đối với Lạp Phi Nhĩ khinh bỉ. Bước lướt qua Lạp Phi Nhĩ đi đến trước mặt Khuynh Tâm, thô lỗ cầm lấy tay cô, đem cô từ dưới mặt đất kéo lên, sau đó hướng ban công đi đến..Lạp Phi Nhĩ thấy thế cũng không ngăn cản bọn họ mang cô đi, khuôn mặt âm trầm đối mặt với Nhiếp Nhân Khải.

“ Là ta sơ sót, lần sau, hừ, ta tuyệt đối sẽ không cho các ngươi lại có cơ hội mang cô ấy đi từ trong tay ta.”

“ Lần sau? Vậy phải xem ngươi có năng lực hay không...”

Nhiếp Nhân Khải còn chưa nói xong cửa phòng đã bị đá mở, cha mang theo một đám người vọt vào, đúng lúc thấy Nhiếp Nhân Toàn ôm cô lên trực thăng.

“ Khuynh Tâm...” Ông lớn tiếng gọi tên cô.

Nhiếp Nhân Khải cũng rất nhanh nắm chắc lấy sợi dây được thả xuống từ trực thăng, bên dưới truyền đến tiếng gọi nhưng bị âm thanh ầm ầm của trực thăng lấn át. Khuynh Tâm sợ hãi nhìn bọn họ, hai năm qua cô đối với bọn họ hiểu biết rất nhiều, bọn họ tuyệt không sẽ không dễ dàng buông tha cho cô...

Quả nhiên...

“ Hắn có hay không chạm qua cô? Nói!” Nhiếp Nhân Toàn hướng Khuynh Tâm quát.

“ Không... Không có...” Khuynh Tâm liều mạng lắc đầu.

“ Không có? Em còn dám nói không có?”

Nhiếp Nhân Khải biểu hiện tuy rằng không kích động giống Nhiếp Nhân Toàn, chỉ là anh lạnh như băng không mang theo bất kì một tia tình cảm khiến cho Khuynh Tâm lạnh toát từ đầu tới chân, cô thậm chí tình nguyện để anh ta cùng em trai của mình đồng thời phát hỏa...

Nhiếp Nhân Khải kéo vải bọc ở trên người Khuynh Tâm xuống, thấy trước ngực cô có một đám hồng ấn, bàn tay túm chặt lấy tóc cô lôi về phía mình, tàn bạo vuốt ve tuyết nhũ đang run rẩy.

“ Này là như thế nào có? Do em hôn?”

“ Không, đau...”

Da đầu truyền đến đau đớn khiến cho nước mắt không kìm chế được chảy ra ngoài! Nhiếp Nhân Toàn banh hai chân cô ra hết cỡ, để địa phương xấu hổ kia toàn bộ bại lộ trong tầm mắt của mình, Nhiếp Nhân Toàn vươn hai ngón tay ra, không báo trước đút vào trong hoa huy*t, rất nhanh hoa huy*t liền co rúm lại...

“ Tôi hỏi lại cô một lần, hắn có hay không đã chạm qua?”

“ Thật sự không... A...”

Nhiếp Nhân Toàn một phen bóp trụ lấy cổ Khuynh Tâm, Khuynh Tâm hai mắt ngập nước thống khổ nhìn anh ta..

Nhiếp Nhân Khải thoát đi quần của mình, Khuynh Tâm cảm giác được dục vọng của anh đang để tại nơi cúc huyệt của cô dùng sức kháp xuống, xé rách kèm theo đau đớn từ điạ phương kia lan toả khắp toàn thân. Khuynh Tâm thống khổ muốn thét chói tai, chỉ là yết hầu bị bóp chặt không phát ra bất cứ thanh âm nào. Nhiếp Nhân Khải rất nhanh đã bắt đầu động thân, thô lỗ rút ra cắm vào, nơi cúc huyệt bị anh dã man va chạm, trên cổ áp lực khó thở khiến cho sinh mệnh cô dần dần mất đi...

“ Cô ngay cả quần áo cũng không mặc, còn dám nói hắn không có chạm qua?”

Nhiếp Nhân Toàn mỗi một chữ nói ra, lực đạo trên tay liền tăng gấp đôi, lồng ngực bởi vì thiếu dưỡng khí kịch ̣liệt đau đớn, tầm mắt có chút mông lung , từ ánh mắt của anh, cô có thể nhìn ra anh thật sự muốn giết cô...

Khuynh Tâm tuyệt nhiên không có chút phản kháng nào, chết, có lẽ thật sự rất đáng sợ! Nhưng mà, hai tên ma quỷ này so với chết còn đáng sợ hơn gấp trăm nghìn lần..

“ Cô mới đến Pháp không bao lâu liền thông đồng với tên đàn ông khác, thời điểm không có chúng tôi ở cạnh có phải hay không cô cũng đi tìm rất nhiều đàn ông? Cô cho chúng tôi đội quá nhiều nón xanh? Cô nói...”

Câu nói kế tiếp Khuynh Tâm rốt cuộc nghe không được, bóng tối vô tận đem cô bao phủ... Cô tựa hồ trở về lúc nhỏ, mẹ ôm cô ngồi ở trên xích đu, xướng đồng dao, kể chuyện cổ thích, kể về người đàn ông cho bà tình yêu cũng cho bà đau khổ...

“ Đồ vô dụng, nhiều ngày như vậy, cô ấy như thế nào còn chưa tỉnh lại? Tôi cảnh cáo ông, nếu cô ấy vẫn không tỉnh, ông phải chôn cùng...”

Bên tai mơ màng dường như nghe được gầm gừ của Nhiếp Nhân Toàn. Khuynh Tâm thực tức giận, tức giận anh ta cư nhiên ngay cả cô đã chết đều không chịu buông tha cho cô!

“ Nhị thiếu gia, Khuynh Tâm tiểu thư thân thể đã không có gì đáng ngại, theo lý thuyết đã sớm tỉnh...”

Là thanh âm của bác sĩ Vương, ông là bác sĩ gia đình của Nhiếp gia, cũng là viện trưởng của bệnh viện do Nhiếp gia xây dựng. Ông tại sao cũng ở đây? Hay là ông cũng bị hai anh em kia tra tấn chết?

“ Vậy tại sao còn không tỉnh?”

Là thanh âm Nhiếp Nhân Khải, thanh âm của anh mang theo một tia lo lắng, anh ta đang lo lắng cho ai, cô sao?

“ Có lẽ do tiểu thư, cô ấy không nghĩ muốn tỉnh lại!”

“ Cái gì gọi là do cô ấy không muốn tỉnh?” Nhiếp Nhân Toàn lại gầm gừ!

“ Người bệnh bị kích thích quá lớn, cho nên lựa chọn hôn mê để trốn tránh hiện tại..”

Ai trốn tránh hiện thực? Nói cô sao?

“ Ông..” Nhiếp Nhân Toàn lại muốn mắng chửi người, chỉ là lần này lại bị Nhiếp Nhân Khải lại đánh gãy lời.

“ Toàn, được rồi!” Nhiếp Nhân Khải ngăn cản em trai mình tiếp tục phát hoả, sau đó đối với bác sĩ Vương nói.

“ Ông có biện pháp gì hay không, làm cho cô ấy tỉnh lại?”

“ Này...”

Bọn họ cứ oang oang nói thực phiền, làm cho cô cũng không thể an tĩnh mà chết, vì thế cô mở miệng..

“ Các người không cần...”

“ Khuynh Tâm em tỉnh?” Nhiếp Nhân Toàn thanh âm tràn ngập hưng phấn cùng vui sướng, anh nắm chặt lấy tay cô.

“ Chết tiệt tôi không cho em ngủ tiếp ! Có nghe hay không?”

“ Được..không cần động.” Yết hầu đau rát, giống như bị vô số cây châm cắm vào...

“ Được được, chúng ta sẽ không chạm vào em, nhưng mà em không thể lại ngủ hay bất tỉnh nữa...”

Cô rốt cục vẫn không chết, nhưng, trái tim của cô sẽ vĩnh viễn ở lại nơi địa ngục tối tăm.

“ Vì sao không ăn cái gì?” Nhiếp Nhân Khải thanh âm lãnh khốc nhưng vẫn không thể tác động tới Khuynh Tâm, chết cô đã thử qua, bây giờ cô còn phải sợ cái gì nữa đây?

“ Trả lời tôi!” Nhiếp Nhân Khải nắm lấy cằm Khuynh Tâm đem mặt cô đối mặt với mình.

“ Em muốn kháng nghị sao?”

Khuynh Tâm hai mắt nhắm lại, cô không muốn sống nữa, cô không nghĩ lại làm món đồ chơi của bọn họ, bọn họ có thể thế nào?

“ Em...” Nhiếp Nhân Toàn thấy Khuynh Tâm ngay cả nói chuyện cũng lười cùng bọn họ nói, giận dữ không khỏi bốc lên. Tốt nhất để anh ta tức giận lại đến bóp chết cô đi!

“ Em không ăn cũng phải ăn cho tôi!”

Anh cứng rắn đem miệng cô mở ra sau đó ngậm cháo vào miệng mình đút sang cho cô, vài ngày không ăn thứ gì chỉ trông chờ vào truyền dịch dinh dưỡng để duy trì sinh mệnh cho cô, căn bản bây giờ cô không có khí lực phản kháng, cháo chảy tới khí quản làm cho Khuynh Tâm kịch liệt ho khan đứng lên, ghé vào bên giường nôn mửa ...

“ Em rốt cuộc muốn thế nào?” Nhiếp Nhân Khải vỗ lưng cho cô nói, giọng điệu cũng dịu lại ! Khuynh Tâm đẩy tay anh ra, kiêu ngạo nhìn anh

“ Tôi muốn chết!” Thanh âm khàn khàn, đây đúng là kiệt tác của bọn họ làm ra!

“ Em..” Nhiếp Nhân Khải phát hỏa, lần đầu tiên, anh lại biểu hiện như không hề có việc gì, không hề lạnh lùng mà khuôn mặt tuấn tú chỉ khốc.

“ Tùy em! Toàn, chúng ta đi!”

Nhiếp Nhân Toàn còn muốn nói gì, lại bị Khải kéo ra cửa phòng. Vừa rồi tranh chấp làm cho cả người cô mệt mỏi kiệt sức, Khuynh Tâm nằm úp sấp trên giường, yên lặng rơi lệ.

“ Mẹ, thực xin lỗi, thực xin lỗi! Chỉ là con rốt cuộc cũng không chịu nổi, tha thứ con, con đợi không được ngày cùng người đoàn tụ!”

Thân thể cô dơ bẩn như vậy cho dù có tự sát, cũng lên không được thiên đường! Như vậy, liền cho phép cô yếu ớt một lần đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.