Giai Thoại Tình Yêu Hades

Chương 12: Gặp lại Hades




Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt

Ước chừng ba ngày sau Văn Nhã Lệ mới đi hết địa ngục, không thể không nói, cung điện của Hades thật sự rất lớn, nếu không phải nó quá yên tĩnh, tuyệt đối không thua kém gì đỉnh Olympus. Xem ra, Hades không phải là kẻ có tiền bình thường.

Chỉ là mấy ngày này có vài việc làm cô nổi điên nhưng không thể nổi điên được. Bởi vì mỗi ngày tỉnh dậy là ăn cơm, mặc quần áo, sau đó thì đi dạo. Nhưng vì cô chưa phải là hoàng hậu của Hades nên có không ít nơi không thể vào. Cái khoảng thời gian chán nản này cô phải tự tìm việc cho mình làm để đỡ buồn.

Giống như bây giờ, một mình Văn Nhã Lệ ngồi dưới tàng cây bạch dương xám trắng, dùng chân tạo ra hoa tươi, sau đó bện thành vòng hoa, rồi lại đặt vòng hoa trên nhánh cây, sau đó nhìn chúng nó từ từ héo rũ và lặp lại động tác đó. Nếu không phải nơi này không có người thì hẳn có kẻ cho cô là bệnh nhân vừa mới trốn trại ra. Nhưng mà không sao cả, dù sao ở nơi này tuyệt đối không có người biết cô là ai. Cô không thèm nghĩ nữa. Lúc cô đang đắm chìm trong lạc thú của mình thì có tiếng lá cây kêu sàn sạt truyền vào lỗ tai. Cô nghĩ là Hecate đến nên không thèm ngẩng đầu mà tiếp tục làm động tác đó.

“Hecate, không lẽ không có cách để kéo dài sinh mệnh của hoa sao? Tại sao nó vừa mới nở lại tàn rồi?”

“Bởi vì đây là địa ngục, cũng là nơi hoa tươi không thể tồn tại” Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Văn Nhã Lệ ngẩng đầu thì thấy một đôi mắt màu đen thâm thúy như Hắc Thạch nhìn vào ánh mắt của mình. Cô giật mình làm vòng hoa trên tay rời xuống đất và trở nên héo rũ.

Là Hades! Văn Nhã Lệ ngơ ngác nhìn hắn đang được bộ áo choàng màu đen ôm người, theo góc nhìn của cô hắn như là một vị thần uy nghiêm! A, cô điên rồi, hắn chính là một vị thần mà! Văn Nhã Lệ vội vàng sửa lại trong lòng.

“Tại sao ở đây một mình? Hecate đâu?” Hắn ngồi xổm xuống cạnh cô, tháo thứ đồ che mặt ra khiến cô nhìn thấy nguyên vẹn khuôn mặt của hắn.

Đây chính là khuôn mặt thật của hắn ư? Văn Nhã Lệ kinh ngạc nhìn hắn. Hắn thật sự rất đẹp, ngũ quan trắng trẻo cùng với đôi mắt như hắc thạch kia thật sự thích hợp. Mà mái tóc màu đen dài kia tựa như dòng nước mềm mại vậy. Tuy rằng hắn rất đẹp trai, lại trầm tĩnh nhưng cái khí chất tối tăm kia cứ tỏa ra không ngừng, giống như một tử thần vậy, thần bí khó lường. Nhưng mà cô không sợ hắn đâu, giương đôi mắt to nhìn hắn tò mò.

Nhưng mà Hades lại hiểu lầm ý nghĩa của ánh mắt kia, hắn nghĩ là Văn Nhã Lệ vẫn sợ hãi hắn, vì vậy nhíu mày, khuôn mặt trở nên âm trầm.

“Ta chỉ đi xem nàng có tốt hay không, nếu nàng chưa thích ứng được thì ta sẽ rời khỏi đây” Nói xong, hắn đeo lại cái mặt nạ, chuẩn bị rời đi. Dưới tình thế cấp bách, Văn Nhã Lệ túm lấy vạt áo, ngăn không cho hắn rời khỏi.

Hades giống như bị hành động bất thình lình này làm ngạc nhiên, quay đầu nhìn nhìn cô nghi ngờ.

“Persephone…” Hắn dịu dàng nói, trong giọng nói ẩn chứa sự mong chờ.

Không hiểu vì sao khi nghe giọng nói dịu dàng kia mà hốc mắt của Văn Nhã Lệ ươn ướt, sau đó bất tri bất giác chảy xuống. Gặp quỷ, cô thề, cô không phải là kẻ thích khóc, nhưng không hiểu tại sao mỗi lần nhìn thấy Hades cô đều không kìm được nước mắt.

Nhìn thấy nước mắt của Văn Nhã Lệ, khuôn mặt của Hades càng trở nên âm trầm, hắn im lặng nhìn cô, giống như đang rất bất mãn bộ dạng này.

“Persephone, ta không hi vọng nàng nói ra những lời nói này” Hắn nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ một, giống như kháng cự cái gì đó. Nhưng mà Văn Nhã Lệ không hiểu được ý tứ của hắn. “Những lời này” là cái gì vậy?

“Ngài đang nói cái gì thế?” Cô mơ màng nhìn hắn, muốn hắn giải thích một chút.

“Nàng muốn khẩn cầu ta cho nàng rời khỏi nơi này, không phải sao? Mỗi lần nàng giữ ta rồi khóc luôn nói những lời này” Hắn mệt mỏi nhìn Văn Nhã Lệ, giống như rất ghét sự cầu xin của cô.

“Như vậy ngài sẽ cho ta rời khỏi sao?” Văn Nhã Lệ ai oán nhìn hắn, trong lòng không khỏi bội phục hành động của mình.

“Ta khuyên nàng tốt nhất đừng nghĩ đến việc đó, trừ bỏ việc cùng ta ở địa ngục, nàng không có lựa chọn nào khác” Ánh mắt Hades dậy sóng, giống như bão táp xuất hiện sau yên bình, cái ánh mắt đó khiến Văn Nhã Lệ cảm thấy nao núng, người đàn ông này tuyệt đối không nói giỡn.

Persephone à, nếu cô có thể nhìn bộ dạng hiện tại của Hades, cô sẽ biết mình hạnh phúc đến cỡ nào, nhưng cô lại bị che mắt, không thể nhìn ra được tâm ý của hắn. Văn Nhã Lệ cảm thán trong lòng. Nhưng mà bây giờ tôi đã chiếm thân thể của cô, nên hạnh phúc này của cô, tôi thay cô nhận lấy.

Nghĩ đến đây Văn Nhã Lệ không còn do dự. Cô chậm rãi đứng dậy trước ánh mắt kinh ngạc của hắn, cực kỳ tự nhiên bắt lấy bàn tay to đặt ở trên mặt mình. Tuy rằng tay hắn không có ấm áp nhưng vẫn đủ làm cho cô phát ra tiếng thở dài, sau đó cô lại rơi nước mắt. Trong nháy mắt, Văn Nhã Lệ đột nhiên nhận ra, có lẽ cái bi thương từ trong nội tâm này không phải của cô hay Persephone mà là của hắn. Phát hiện này khiến cô khiếp sợ. Không lẽ thật sự có cái gọi là “Số mệnh” sao? Nếu không sao cô hay Persephone đều có thể cảm thấy được sự bi thương và tĩnh mịch trong người của hắn? Cô và hắn giống như là một thể vậy!

Phải chăng chúng ta đã từng

Cùng nhau chia sẻ chung một đời

Rất lâu ở kiếp trước

Bởi vì em cảm nhận được trái tim anh luôn ở gần bên em

Văn Nhã Lệ ngừng thở nhìn hắn, sau đó vươn tay xoa hai má của hắn, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cứng đơ kia.

“Chàng nhất định rất tịch mịch…” Cái loại đau đớn âm trầm này lại xuất hiện trong lòng cô, làm cho tim của cô đập nhanh hơn một nhịp, hận không thể kéo hắn vào trong lòng, vì hắn mà xóa hết những cô độc kia! Sau đó cô thật sự làm như thế, nhưng mà cô không có to lớn như vậy cho nên không thể kéo hắn vào trong lòng được. Cuối cùng đành phải kiễng chân, kéo đầu hắn xuống, hôn lên môi của hắn một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.