Giai Thoại Anh Và Em

Quyển 2 - Chương 42




Vinh Nhung cảm giác tâm trạng của mình bây giờ rất kỳ lạ, giống như là bị tinh thần phân liệt. Vừa có thể ra vẻ trang nghiêm cùng với Vinh Hưởng duy trì biểu hiện an hem tốt. Vừa có thể để mặc cho mình ở dưới thân anh mà uyển chuyển xinh đẹp.

Cảm giác đó giống như là chia mình ra làm hai, kiếp trước cô sắm vai nhân vật bân đêm sẽ quá xa hoa lãng phí, còn ban ngày thì không ngừng cảnh tỉnh mình, không cần dẫm lên vết xe đổ. Cô biết bệnh của mình đã vào giai đoạn cuối, thậm chí bệnh tình còn hành hạ đến mức chịu không nổi. Nhưng cô vẫn không ngừng thôi miên chính mình, chính vì dây dưa nên mới có thể an ủi trái tim dần dần khô héo của cô.

Cô chỉ là tự giải thoát cho chính mình.

Kể từ lúc cô tiến tới bước này với Vinh Hưởng, thì Vinh Nhung lại không hề có rối rắm hay do dự gì, ngược lại trong lòng còn yên tĩnh hơn rất nhiều. Không còn ở trạng thái buồn rầu vô ích nữa, cả trái tim hình như cũng có một phần phụ thuộc.

Sa khi trở về trường, Vinh Nhung bắt đầu an tâm học tập, phần lớn thời gian đều tập trung vào làm bài tập. Cô cũng không nhớ anh nhiều lắm, cho dù đôi lúc chạy xe trong lòng vẫn hay nghĩ vu vơ, đôi lúc cũng tò mò anh đang làm cái gì, nhưng cô cũng cực kỳ ít chủ động liên lạc với anh.

Ngược lại thì mỗi ngày Vinh Hưởng đều gọi điện tới. Anh vốn cũng là người không thích nói nhiều, nhưng lại cứ nói rõ mọi thứ ở trong điện thoại, mỗi một món chuyện nhỏ nhoi cũng đều thay cô suy nghĩ chu toàn. Đối với sự săn sóc tỉ mỉ của anh, Vinh Nhung cũng không có quá cảm động. Ngược lại có chút cảm giác đổi ngược lại cho nhau.

Những việc này, cô đều đã từng yên lặng làm cho anh.

Khi đó, tâm trạn của cô thế nào.

Bây giờ, anh cũng giống vậy sao?

Phần lớn thời gian đều là Vinh Hưởng nói..., Vinh Nhung thỉnh thoảng sẽ đáp lại.

Hôm nay Vinh Hưởng hình như rất im lặng, sau một lúc lâu im lặng mới mở miệng hỏi cô: "Chủ nhật này em có về nhà không?"

Đã hai tuần lễ Vinh Nhung không có trở về nhà họ Vinh rồi, cũng gần thi cuối kỳ, hơn nữa trong khoảng thời gian này Hồng Mộ và Vinh Kiến Nhạc cãi nhau rất dữ dội. Trong suy nghĩ, cô vô cùng sợ Hồng Mộ và Vinh Kiến Nhạc sẽ thật sự ly hôn.

Thì ra, cho dù không có Tống Hải Thanh thì giữa bọn họ cũng là tràn ngập nguy cơ.

Chuyện của số mạng, mặc kệ là phát triễn thế nào thì cuối cùng cũng sẽ trở lại quỹ đạo vốn có của nó.

Vinh Nhung nghĩ như vậy, nhưng vẫn không khỏi nghĩ đến quan hệ của cô và Vinh Hưởng, đồng thời trong lòng cũng bắt bắt đầu có chút buồn bã mơ hồ. Cuối cùng cô buồn bực trả lời lại: "Không biết, sao vậy?"

Vinh Hưởng không có trả lời ngay, hình như có chút thất vọng. Vinh Nhung không biết tại sao đột nhiên anh lại như vậy, hình như kể từ khi bọn họ bắt đầu loại quan hệ không được tự nhiên này thì anh thường xuyên rất hay im lặng.

Vinh Hưởng im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Không có gì."

Vinh Nhung cảm thấy hình như còn có anh muốn nói gì đó, nhưng lại sợ nghe được vấn đề mà mình không cách nào đối mặt được, vì vậy cô quyest định không hỏi tới nữa.

Hình nhu Vinh Hưởng cũng không có ý định nói tiếp, chỉ là hô hấp nặng nề thông qua điện thoại truyền tới, từng tia đều đâm vào trái tim của cô, níu chặt lòng của cô, làm cho nó phải nhảy lên.

Cuối cùng anh chỉ nói ra hai chữ: "Ngủ ngon."

Vinh Nhung nhìn màn hình tối đen, nhẹ nhàng than thở. Gió nhẹ ở ban công phản phất qua cái cổ của cô, Vinh Nhung không nhịn được mà có chút mất hồn nhìn bầu trời đầy ánh sao sáng chói. Khóe miệng lại hiện lên một nụ cười bắt đắc dĩ, cô có thể cho anh, dám cho nữa thì cũng chỉ có thân thể này thôi.

Anh chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, cái tuổi này, tính tình hơi bộc phát. Yêu là cái gì, anh căn bản không hiểu.

*

Vào chủ nhật Vinh Nhung không có trở về nhà họ Vinh, cô ở thư viện đọc sách rất lâu, có chút mê mang nằm ở trên bàn sách mà ngủ thiếp đi. Đầu mùa đông ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh lớn, ấm áp bao quanh cô, Vinh Nhung rất yên bình. Hình như còn hoảng hoảng hốt hốt nhớ lại những chuyện cũ nữa.

Không biết ngủ bao lâu, chờ tới lúc cô mở mắt ra, thì lại nhìn thấy Vinh Hưởng. Vinh Nhung cảm giác mình thật sự là ban ngày suy nghĩ quá nhiều đến đêm còn nằm mộng, bây giờ ban ngày cũng có thể nhìn thấy quỷ.

Anh cứ như vậy ngồi ở bên cạnh cô, chống cằm mỉm cười nhìn cô.

Vinh Nhung dụi dụi con mắt, ảo giác vẫn còn ở đó. Vì vậy Vinh Nhung bình tĩnh đứng dậy, từ từ thu dọn đồ đạc, cuối cùng trực tiếp vượt qua cái đó ảo ảnh chuẩn bị đi ra khỏi thư viện. Nhất định là do cô bị tuột huyết áp, bắt đầu sinh ra ảo giác rồi. Vinh Nhung bắt đầu hối hận vì sao buổi sáng mình chỉ là uống ly sữa chua rồi lặp tức đi ra khỏi cửa.

Vinh Hưởng cau mày, nhìn nha đầu kia mặt lạnh vòng qua mình.

Vinh Nhung đi ra thư viện mới phát hiện rất nhiều nhìn về phía sau cô, vì vậy cô mới nghi ngờ quay đầu lại nhìn, thấy ảo giác đó quả nhiên vẫn còn đi theo mình. Nhưng hình như có gì không đúng lắm, nếu như là ảo giác, thì những người khác không thể thấy rồi, nói như vậy....

Vinh Nhung mở to hai mắt, có chút không dám tin tưởng, cứ như vậy mà nghẹn họng nhìn Vinh Hưởng từ từ đi về phía mìn. Khóe miệng Vinh Hưởng mang theo một nụ cười không rõ ràng, đứng ở trước mặt cúi đầu nhìn cô, còn cô thì ngây ngốc mà nhìn dáng vẻ tươi cười của anh. Bàn tay Vinh Hưởng vuốt vuốt tóc của cô, khóe mắt còn cong lên thành một đường cười.

"Này, em đừng nói là mình bị mộng du đó nha?"

Vinh Nhung lấy lại tinh thần, có chút không thể tin được chỉ vào anh, bắt đầu nói ra những lời mình cũng không thở nổi: "Anh...sao anh có thể vào đây được?" Đây chính là trường nữ mà.

Vẻ mặt Vinh Hưởng vô tội liếc nhìn cửa trường học: "Đi vào từ cửa chính."

"...." Vinh Nhung liếc xéo anh, rõ ràng là không tin, bảo vệ gác cổng trường bộ tốt đến mức có thể dễ dàng lừa dối sao?

"Được rồi, là anh trèo tường vào." Vinh Hưởng từ từ thỏa hiệp với cô, nhưng vẫn làm ra dáng vẻ không sao cả: "Tường của trường em cũng quá thấp rồi, tùy tiện cũng có thể đi vào. Về sau buổi tối nên cẩn thận một chút, ngộ nhỡ có con ma biến thái nào thì...."

Vinh Nhung nhìn chằm chằm vào anh, tức giận mở to hai mắt: "Anh bây giờ so với kẻ biến thái có khác gì nhau."

"Anh...." Vinh Hưởng mở miệng muốn phản bác, nhưng nhìn thấy đôi mắt to của cô, thì lại ỉu xìu, cười xấu xa đi tới: "Anh có biến thái thì cũng chỉ biến thái với một mình em thôi."

Vinh Nhung bĩu môi, nhấc chân lên đi về phía trước: "Ai mà thèm."

Vinh Hưởng nhìn cô giương nhẹ khóe môi, trong mắt tràn đầy nụ cười, đi tới nắm lấy tay cô. Mặt Vinh Nhung liền biến sắc, lập tức liền bắt đầu giãy giụa, cảnh giác nhìn chung quanh một chút: "Này, anh đang làm gì vậy. Nơi này là trường học đó."

"Vậy thì thế nào, chủ nhật giáo viên đều về hết rồi." Vinh Hưởng đem mười ngón tay đang đan chặt với nhau bỏ vào túi áo, tỉ mỉ vẽ vài vòng trong lòng bàn tay của cô. Lòng bàn tay cảm thấy tê ngứa, Vinh Nhung nhíu mày nhìn anh, trong lòng giễu cợt cười, đúng là ở đâu cũng có thể động dục.

Vinh Hưởng không biết suy nghĩ của người nào đó về mình, vừa cúi đầu liền nhìn thấy cô nhíu chặt chân mày lại, cả gương mặt đều trở nên trắng bệch, trong lòng anh thở dài, cuối cùng vẫn từ từ buông tay cô ra. Quả nhiên Vinh Nhung buông lỏng không ít, bước chân cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Trong lòng Vinh Hưởng chu xót, lời nào nói ra cũng có mùi vị ghen: "Anh cố ý tới tìm em, vậy mà em lại không muốn gặp anh, kể cả tay cũng không cho nắm."

Lỗi mũi Vinh Nhung hừ hừ mấy tiếng, dẫn anh tới sân thể dục đối diện có ít người qua lại: "Anh cho rằng ai cũng giống như anh sao, cả ngày không có việc gì làm. Gần tới thời gian thi, dĩ nhiên là em phải ôn tập rồi."

"Cho nên nói, em không hề trốn tránh anh?"

Vinh Nhung có chút dở khóc dở cười, bắt đầu khi nào thì Vinh Hưởng đã lo được lo mất như vậy rồi. Trong lòng cô buồn cười, nhưng vẫn nghiêm mặt trêu cợt anh: "Đương nhiên, trốn tránh anh cũng là một trong những nguyên nhân đó."

Quả nhiên Vinh Hưởng lập tức ngẩn người, sắc mặt cũng bắt đầu sa sầm xuống, rầu rĩ hỏi: "Tại sao lại muốn trốn tránh anh, anh đã làm gì chọc giận em sao?" Gần đây anh cảm thấy rõ ràng là cô đang có thái độ trốn tránh, cho dù bây giờ tính tình của cô rất giống như trước kia vừa ngoan ngoãn lại vừa dịu dàng, nhưng khi vừa nhắc tới quan hệ của hai người thì lại hiện lên dáng vẻ không có hứng thú lắm.

Làm cho anh mỗi lần đều có cảm giác thất bại như chưa từng có.

Vinh Nhung nhìn dáng vẻ nhỏ bé như bị ức hiếp của anh, trong lòng cười đến nghẹn, cố ý có chút ấp úng nói: "Anh không phải cũng nên nghĩ lại..."

Lông mày Vinh Hưởng càng nhíu chặt hơn, phiền não mà đá vào cục đá ở ven đường, giọng không được tự nhiên nói: “Chính vì nghĩ không ra mới đến tìm em."

Dáng vẻ bây giờ của Vinh Hưởng từ trước tới nay Vinh Nhung chưa bao giờ thấy qua, không hề thâm trầm, đột nhiên cô cảm thấy dáng vẻ ngây ngốc của anh như thế này rất đáng yêu. Nhưng vẻ mặt của Vinh Nhung vẫn như cũ, sau khi đứng vững liền hiện lên vẻ mặt thành thật nói với anh: "Đúng là em rất muốn về nhà, về nhà một lần thì lại bị anh trói ở trên giường một lần, em hoàn toàn không có thời gian làm chuyện của mình. Rốt cuộc thì anh...." Vinh Nhung ngượng ngùng nói tiếp, cuối cùng đỏ mặt xoay đầu đi: "Không thể kiềm chế chút sao."

Nét mặt của Vinh Hưởng đã trở nên không biết phải hình dung như thế nào, chỉ có thể nói ngoại trừ giật mình thì còn lại chính là vô cùng hả hê. Anh cũng không biết mình đắc ý cái gì, chỉ là cảm thấy khi Vinh Nhung nói ra như vậy, thì làm cho nữa tháng buồn phiền và phiền não của anh tất cả đều tan biến hết.

Anh kích động ôm lấy cô, không để ý đên việc cô giãy giụa mà đem cằm của mình chôn ở trong cổ cô: "Vậy thì sau này em trói anh ở trên giường đi."

"...." Người này thế nào mà toàn không nghe được trọng điểm của lời nói vậy?

Vinh Hưởng giơ tay lên sờ sờ mặt của cô, nhỏ giọng cười ở bên tai cô: "Nhìn kia, không có ai làm ấm giường cho em ngủ, giờ hai mắt đều thâm quần cả rồi kìa."

"Đó là công sức học tập của em đó." Tên háo sắc này, cái gì cũng nghĩ về vế kia. Trong lòng Vinh Nhung oán thầm, đưa tay đẩy anh: "Anh mua buôn tay, anh muốn em bị đuổi học à?"

"Sợ cái gì, nếu đuổi thì anh nuôi em."

Vinh Nhung im lặng, cuối cùng đạp một cước lên chân anh, Vinh Hưởng nhíu mày nhìn cô, cánh tay cũng buông lỏng ra. Vinh Nhung dựa vào cửa trường học, nheo lại mắt cười: "Vậy thì, Vinh thiếu gia có thể đi chưa? Không phải anh tới hỏi em nguyên nhân tại sao lại trốn tránh anh à. Nếu bây giờ đã biết thì mau đi đi.”

Vinh Hưởng nhìn cô, nguy hiểm nheo lại mắt: "Được lắm, Tống Niệm Nhung. Bây giờ em dám ra lệnh cho anh sao."

Vinh Nhung lắc lư dầu, le lưỡi rồi nói: "Không được sao?"

Vinh Hưởng gật đầu một cái, cười đến rất kỳ lạ: "Được, sao lại không được. Em nói cái gì thì nó là cái đo, tiểu nhân này đều làm theo hết. Chỉ là, anh cực khổ leo tường vào, có phải cũng nên có phần thưởng cho anh không?"

Vinh Nhung vừa nhìn thấy nụ cười kia thì cảm thấy da đầu mình tê dại, muốn chạy nhưng vẫn chậm một bước, áo đồng phục đã bị anh nắm lại, cả người cô đều bị anh kéo vào trong ngực.

"Sợ sao? Chậm đã, mới vừa rồi lúc khiêu khích anh tâm trạng rất hả hê mà." Vinh Hưởng cúi đầu nhìn cô, trong mắt để lộ ra tín hiệu nguy hiểm. Vinh Nhung nuốt nước miếng một cái, kéo vạt áo của anh: "Cái đó, Vinh Hưởng, chẳng lẻ anh...."

Vinh Hưởng nheo lại mắt cười, sau đó lặp tức bế cô lên, Vinh Nhung hốt hoảng nhíu chặt lấy anh, vừa hoảng sợ vừa giận vừa cáu: "Anh làm cái gì đó, mau buông em xuống."

"Đợi tới lúc tự nhiên anh sẽ thả em xuống."

"Anh là tên cuồng biến thái, mau thả em xuống. Em không cần làm...." Vinh Nhung khóc không ra nước mắt, bị người khác ôm đặt ở sân cỏ. Vinh Hưởng bẻ tay, các đốt ngón tay vang lên âm thanh răng rắc, Vinh Nhung bị sợ đến cả mặt đều biến săc, run run nói: “Em nói cho anh biết, anh mà dám ở chỗ này làm chuyện đó với em thì lúc trở về xem em trị anh thế nào. Em nhất định sẽ đem ném toàn bộ mấy mô hình sưu tập xe quý giá của anh, còn nhìn chúng nó bị thu hồi thế nào nữa."

"Quả nhiên chỉ có con gái và tiểu nhân là khó nuôi, lòng dạ thật độc ác." Vinh Hưởng ngoài miệng vẫn không quên đáp lại cô, nhưng động tác trong tay lại tuyệt không hề lơ là, nhanh chóng bắt đầu tới cởi giày của cô.

Vinh Nhung ôm lấy chân, vẻ mặt đau khổ bắt đầu cầu xin tha thứ: "Em sai rồi, sai rồi có được không, van cầu anh, anh đừng gãi nữa mà, anh biết em sợ nhất là cái này mà."

Vinh Hưởng không hề có dáng vẻ thương lượng, khi tay mới vừa đụng phải chân của cô thì Vinh Nhung liền nhắm hai mắt kêu to: "A...." ngày trước môi lần bị anh chọt thì mỗi lần cô đều không thể không khóc cầu xin tha thứ, trò đùa này của Vinh Hưởng không thu kém gì kiếp trước. Thường hay làm những chuyện ác liệt giống thế này.

Vinh Nhung nhắm hai mắt đợi rất lâu rồi, nhưng cũng không có cảm giác ê ẩm gì như trong quá khứ. Ở mắc cá chân còn có cảm giác mát lạnh nhè nhẹ, hình như là cái lạnh của kim loại. Vinh Nhung mở mắt ra, không khỏi bị một màn trước mắt làm cho sợ đến ngây người.

Trên mắt cá chân một chiếc lắc chân bằng bạch kim, kiểu dáng thật đơn giản, nhưng lại có nam thêm mấy viên kim cương. Vinh Nhung ngơ ngác nhìn Vinh Hưởng, bĩu môi không hiểu gì hết. Sân thể dục to như vậy, cả sân có xanh ngắt chỉ có hai người, Vinh Hưởng cúi đầu, hai cánh vòng qua người cô, nhẹ nhàng hôn lên gò má, nhỏ giọng nỉ non nói: "Nhung Nhung, sinh nhật vui vẻ."

Lúc này Vinh Nhung mới nhớ lại, hôm nay là sinh nhật thứ mười bảy của cô, cô sớm đã quên mất sạch sẽ. Cho tới bây giờ sẽ không người nào có lòng thật sực nhớ tới sinh nhật của cô, cho dù kiếp trước ở chung một chỗ với anh nhưng cũng chỉ có ba năm ngắn ngủi là có sinh nhật với anh thôi, ngắn ngủi đến mức cô đều quên mất. Quên những thứ ngọt ngào kia, hoặc sự chu chát.

"Vốn nghĩ sẽ tổ chức cho em, nhưng em nói không muốn về nhà, anh không thể làm gì hơn là đến tìm em. Thật xin lỗi, chỉ có quà tặng, cái gì cũng không có." Vinh Hưởng nhìn cô, giơ tay lên ôm lấy mắt của cô rồi khe khẽ hôn lên chân mày: "Về sau, từng cái sinh nhật của em anh đều sẽ không bỏ qua. Anh sẽ cùng em đi… cả đời."

Bên tai Vinh Nhung là nhịp tim trầm ổn của anh còn có lời thề êm tai, một loại ấm áp gì đó bắt đầu xâm nhập vào con tim mệt mỏi của cô. Vinh Nhung giương mắt, nhìn anh đầy phức tạp, nhiều lần giật giật môi nhưng cái gì cũng không nói ra, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu đơn giản: "Cám ơn."

Đột nhiên điện thoại Vinh Nhung vang lên, một mã số rất dài, Vinh Nhung có chút nghi ngờ mà bấm nút nghe, bên kia truyền âm thanh mà mấy năm rồi cô không được nghe, Tống Hải Thanh lại từ bờ đại dương bên kia gọi tớ, nụ cười tràn đầy chúc mừng cô: "Bảo bối, sinh nhật vui vẻ."

Vinh Nhung khiếp sợ nhìn điện thoại trong tay, tay run run lần nữa đặt nó lại ở bên tai: "....Mẹ?"

"Bảo bảo, có nhớ mẹ không?"

Hai tiếng "bảo bảo" của Tống Hải Thanh làm cho Vinh Nhung muốn khóc ra cả nước mắt, lúc cô còn rất nhỏ, Tống Hải Thanh cũng rất thương cô, cũng từng dịu dàng nói với cô như vậy. Nhưng cô không biết mình rốt cuộc đã làm sai điều gì, cuối cùng để cho bà chán ghét như vậy, không thích như vậy.

Vinh Nhung đứng dậy, đi vòng vòng sân cỏ, trên mặt bắt đầu có nụ cười nhàn nhạt. Vinh Hưởng nhìn cô, khóe miệng cũng bắt đầu hiện lên nụ cười. Vinh Nhung và Tống Hải Thanh nói rất lâu, cuối cùng khi kết thúc trò chuyện trên mặt cô còn tràn đầy nụ cười. Vinh Nhung nhảy lên ngồi trở lại bên cạnh Vinh Hưởng, vui mừng đem sách trong tay nhét vào trong túi xách.

Vinh Hưởng nghiêng đầu nhìn cô: "Sao em lại vui tới vậy?"

"Ừ." Vinh Nhung thỏa mãn gật đầu, đây là lần đầu tiên cô vui vẻ tới vậy sau một khoảng thời gian dài.

"Nếu vui mừng như vậy thì mời anh đi ăn cơm đi?"

"Tại sao em lại phải mời?"

"Bởi vì đây là địa bàn của ngươi...."

"Nhưng hôm nay là sinh nhật em!"

"Anh tặng quà rồi, cho nên theo lễ em phải trả lễ."

"...."

"Hoặc là em để cho anh hôn...."

"Chúng ta đi ăn cơm." Vinh Nhung bực mình cúi thấp đầu, cũng biết bản thân mình không nói lại người thôi bỉ này.

Vinh Hưởng nhìn bóng lưng người nào đó đang thở phì phò đi ở phía trước, trên mặt không khỏi hiện lên sự dịu dàng, lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn tin nhắn ở trên đó, cuối cùng lạnh lùng nói hai chữ: "Cám ơn."

Bên kia rất nhanh có tin đáp hồi, nội dung rất đơn giản, chỉ là một số tài khoản.

Vinh Hưởng ngẩng đầu, Vinh Nhung không nhịn được đứng ở phía trước trừng mắt nhìn anh: "Nhanh lên một chút a, có người mời ăn cơm còn rề rà, hừ."

Vinh Hưởng sãi bước đi tới, dắt tay của cô, hai người từ từ đi ở trong hoàng hôn yên tĩnh. Vinh Hưởng nhìn ánh nắng chiều, vẫn mỉm cười như cũ, trong lòng nhẹ nhàng thở dài. Nếu như cô biết, hai mươi vạn mua một nụ cười của cô, mua một cú điện thoại của Tống Hải Thanh, thì trên mặt cô sáng rỡ nữa hay không?

Nhưng đối với anh, chỉ cần cô cười, thì đã đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.