Kết thúc cuối cùng
Ngồi ở Thụy Cảnh, đối mặt với một bàn sơn hào hải vị, cho dù trước
mắt đều là món Cố Lăng Vi thích nhất nhưng lúc này cô lại không cảm giác được vị gì, Cố Lăng Vi buông chiếc đũa, ngẩng đầu lên, phát hiện Chu Tử Phong đang nhìn mình, đôi mắt đầy chiều chuộng, giống như có một đồ vật sắp mất đi.
Cố Lăng Vi tưởng mình mắt mờ rồi, nếu cô giờ vẫn không hiểu được suy
nghĩ của Chu Tử Phong thì đúng là quá trì độn, mấy ngày nay, Cố Lăng Vi
đã nghĩ rất rõ ràng, không trách Bành Đào thích ăn giấm chua của Chu Tử
Phong, hơn nữa lúc nào cũng sẵn sàng đề phòng hắn, cảm tình của Chu Tử
Phong đối với cô, từ lúc nào đã lặng lẽ thay đổi, cho dù chính cô cũng
không biết là bắt đầu từ đâu.
Nói thật đây là chuyện Cố Lăng Vi không bao giờ ngờ được nhất, không
phải cô xem nhẹ mình, cô cõ lẽ chỉ hấp dẫn được Diệp Bành Đào mà thôi,
nhưng Chu Tử Phong, người thành thục, trải qua bao chuyện phức tạp, sự
nghiệp thành công, lại đi yêu thích cô, đúng là không tưởng tượng nổi.
Lúc đầu cô cuống quýt trốn tránh, nhưng rồi cô cẩn thận nghĩ, nếu cô
đã biết cảm tình của Chu Tử Phong, thì làm sao có thể gặp mặt vô tư như
trước, đây là nguyên tắc của cô, bởi vậy, cô từ chối vài lần Chu Tử
Phong mời, lúc này cô lại phải tới.
Nghĩ tới đây Cố Lăng Vi nói : "Anh, Chu Tử Nhạc là kẻ tình nghi buôn lậu thuốc phiện của cục điều tra thành phố"
Ánh mắt Chu Tử Phong chợt lóe lên, nhíu mi cười : "Sao, Vi Vi nghi ngờ anh cũng là trùm buôn ma túy à"
Cố Lăng Vi không tránh né, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi : "Vậy anh có thể nói cho em biết không, anh có không"
Chu Tử Phong thoáng run lên, thấp giọng : "Nếu anh là trùm ma túy, Vi Vi em sẽ làm sao"
Giọng nói trầm thấp, như có một vẻ dụ hoặc khó nói, Cố Lăng Vi trầm
mặc cả buổi, kiên định nói : "Em sẽ tự bắt anh quy án, bởi vì phải trái
rõ ràng, anh không muốn làm em của anh "
"Em gái"
Chu Tử Phong ngửa đầu, ly rượu đỏ một hơi uống cạn: "Vi Vi em làm sao có thể làm em gái anh "
Ánh mắt Chu Tử Phong thoáng biến đổi,tình cảm như ở nơi sâu nhất bùng lên, mạnh mẽ mà cô độc: "Anh thích em, không, anh yêu em, từ lâu trước
kia, anh đã yêu em, trong lòng anh em cho tới bây giờ và sẽ không bao
giờ là em gái, nhưng mà anh phải lấy vai trò anh trai để tiếp cận em,
anh cẩn thận để em không phát hiện, nhưng cho tới cuối cùng, anh phát
hiện mình lại bện một cái lưới lớn, không bắt được em mà lại trói chính
anh trong đó, đây cũng là chuyện buồn nhất trong cuộc đời Chu Tử Phong
anh, em mãi mãi không hiểu được, ý nghĩa của em đối với anh, cuộc sống
của anh vốn không có chút hi vọng nào, chỉ tối tăm, em lại đột nhiên
xông vào, làm cho anh thấy ánh mặt trời sáng lạn, Vi Vi, anh là yêu em
như thế, anh có thể cho em một thế giới vô ưu, anh không cần em yêu anh, nhưng em ở lại bên cạnh anh thôi được không..."
Lời thổ lộ của Chu Tử Phong làm rung động Vi Vi, một người đàn ông
cao cao tại thượng như thế, lại khẩn cầu cô, dù là người không biết cảm
động là gì cũng phải cảm động thôi, đây không phải yêu, ít nhất Cố Lăng
Vi rõ ràng, mình yêu ai, Cố Lăng Vi đứng lên, kiên quyết nói: "Xin lỗi,
từ đầu đến cuối anh luôn là anh trai em, điểm này vĩnh viễn không thay
đổi được, em về trước"
Nói xong cô không dừng lại, xoay người ra cửa, tay nắm cửa thì dừng
lại một chút, thấp giọng: " Anh, trong khoảng thời gian ngắn chúng ta
không cần gặp lại, như vậy với anh và em đều tốt, cám ơn anh, nhiều năm
qua chăm sóc dạy dỗ em, gặp lại "
Cánh cửa phòng từ từ đóng lại, lòng Chu Tử Phong cũng như cánh cửa
lên, rầm một tiếng, thế giới lại một nữa quay về tăm tối, Chu Tử Phong
cầm bình rượu trên bàn, ném thẳng ra ngoài, bình rượu chạm vào bức
tường, vỡ thành nhiều mảnh, cuộc đời của anh hóa ra lại đáng buồn như
thế, một chút hi vọng cũng không có được, Chu Tử Phong không khỏi phá
lên cười.
Hai ngày sau chuyên án rốt cục cũng có đột phá mới, Điền Hải Tân đứng trước phòng họp cục cảnh sát thành phố, chỉ vào màn hình chiếu nói :
"Người này tên là Ngụy Kim Đồng, là thư kí hành chính của Chu Tử Phong,
ba mươi tuổi, mười năm trước Chu Tử Phong ở vùng biên giới cứu hắn một
mạng, từ đó hắn liền đi theo bên người Chu Tử Phong, mười giờ tối ngày
11 chính là đêm chúng ta bắt Chu Tử Nhạc, đêm khuya có người thấy hăn
mang theo người mang hàng đến kho số 1, tôi đề nghị lập tức bắt người
này thẩm vấn, mặt khác đưa Chu Tử Phong thành đối tượng tình nghi quan
trọng. "
Biểu tình Vương cục trưởng nghiêm túc vỗ bàn đứng lên : "Lập tức bắt
Ngụy Kim Đồng cho tôi, đồng thời hạn chế Chu Tử Phong xuất cảnh, các kho hàng của tập đoàn Tử phong lập tức niêm phong kiểm tra."
Vương cục trưởng tuyên bố mệnh lệnh, cùng ngày đó Tiểu Ngụy bị bắt
vào cục cảnh sát, Chu Tử Phong lại như bốc hơi khỏi thế giới, không có
thông tin xuất cảnh, nhưng tìm không thấy, đồng thời trùm ma túy lớn Cổ
Tư Mạn sa lưới ở nước ngoài, khai ra Chu Tử Phong, thư kí Ngụy biết
chuyện thế là xong, cũng khai hết mọi chuyện.
Cục công an phát lệnh truy nã khẩn cấp với Chu Tử Phong, sau vài
ngày, tập đoàn xí nghiệp kiệt xuất lại là trùm buôn ma túy lớn, ai cũng
phải khiếp đảm, Cố Lăng Vi quay về đội đặc công thì được đưa tin, nhiệm
vụ đầu tiên là hỗ trợ cảnh sát đến vùng rừng nhiệt đới bắt trùm ma túy
lớn Chu Tử Phong.
Vùng biên giới cây cối rất nhiều, cho dù giờ tháng 11 cây cối vẫn rậm rạp như trước, cành lá chằng chịt xanh biếc, như một bức tranh trừu
tượng chân thật, tự nhiên lại đầy sắc thái diễm lệ.
Cố Lăng Vi, hà Hiểu Vân, Lý Dĩnh và Trương Lệ Hồng, bống người hợp
tác cùng mấy đội viên lão thành đi theo phó đội trưởng Tào Tú Hà chấp
hành nhiệm vụ, cùng Điền Hải Tân và đội cảnh sát hợp thành đội truy bắt
ma túy, xâm nhập vào rừng lùng theo dấu vết của Chu Tử Phong.
Bởi vì quan hệ đặc thù của Cố Lăng Vi và Chu Tử Phong, Cố Lăng Vi
được lãnh đạo trực tiếp đội công an, từ biên giới bắt đầu phát hiện dấu
tích của Chu Tử Phong, cảnh sát tinh nhuệ xuất ra hết cũng không tìm
được Chu Tử Phong, không chỉ thế, còn hi sinh liên tiếp mấy cảnh sát,
hơn nữa vùng này cây cối nhiều, địa hình phức tap, cho dù chỉ một mình
Chu Tử Phong nhưng lại là người có tố chất, quen thuộc chiến đấu vùng
rừng cây cũng khiến cho việc truy bắt càng gian nan.
Bởi vậy Vương cục trưởng cực lực tiến cử, Cố Lăng Vi mới nhận nhiệm
vụ lâm thời, lần gặp mặt cuối cùng của cô và Chu Tử Phong cô có nói, nếu hắn là trùm buôn thuốc phiện, cô sẽ tự mình truy bắt, nhưng giờ phút
này tâm tình cô lại khổ sợ và phức tạp cực kì.
Sau ba ngày hoạt động trong rừng nhiệt đới, khiến cho mười mấy linh
trinh sát và cảnh sát đều mệt, nhưng nhìn mấy nữ binh đầy tinh thần đi
phía trước, họ vẫn phải cắn răng duy trì, Tào Tú Hà nhìn một nửa nhánh
cây bên cạnh, dấu cắt đứt rất mới, còn chưa bị úa, điều này cho thấy có
người qua đây không lâu.
Tào Tú Hà nhấc tay, tổ truy tìm ngừng lại, Cố Lăng Vi vươn tay, mở
tàng cây, dưới bãi cỏ xanh là một dấu chân to, sắc mặt buồn bã, cho dù
có vòng quanh đây ba ngày nhưng cô vẫn sợ thời khắc này xảy ra.
Cố Lăng Vi giữ chặt Tào Tú hà phía trước, tìm một tảng đá lớn lăn
trên đất, bất ngờ rầm một tiếng, mìn được chôn bí mật phát nổ, Tào Tú Hà không khỏi hít một hơi, không phải Cố Lăng Vi thì cô không chết cũng bị thương rồi, cô nhìn Cố Lăng Vi một cái, không biết nói gì, sau khi nhận nhiệm vụ, Tào Tú Hà mới hiểu được, các kĩ năng của Cố Lăng Vi lại tốt
đến như thế, ngoài trừ tiềm lực bên ngoài, cô còn được dạy dỗ từ nhóm bộ đội thần bí ở quân khu Tây Tạng trước kia, Tào Tú Hà nghe nói qua, đó
là truyền kì của bộ đội đặc chủng.
Nói thật, đuổi bắt một bộ đội đặc chủng như vậy, Tào Tú Hà trong lòng cũng thầm kêu khổ, may mà có Cố Lăng Vi, đối với suy nghĩ trong lòng Cố Lăng Vi, Tào Tú hà có thể lý giải đôi chút, cùng bắt tay truy lùng thầy của mình, hơn nữa còn là mệnh lệnh cấp trên, không bắt được trực tiếp
giết, có thể nghĩ, trong lòng Cố Lăng Vi có bao nhiêu đau khổ.
Tào Tú Hà thở dài, ngoài cô ra, Hà Hiểu Vân, Trương Lệ Hồng, Lý Dĩnh
đều lo lắng cho Cố Lăng Vi, hai ngày nay cô ấy luôn ở trong trạng thái
lo âu, nhưng cho dù đó là người thân thuộc nhất cũng không thể làm gì
lúc này
Con đường kế tiếp, không ngừng có hàng loạt bẫy được thiết lập, bí
mật đến mức Tào Tú Hà và Điền Hải Tân âm thầm sợ hãi, cho dù bên người
có nhiều người như vậy họ cũng không chắc chắn đấu được với Chu Tử
Phong, qua một khe núi sâu thì bóng đêm cũng sập xuống, rừng nhiệt đới
ban đêm đầy nguy hiểm.
Họ nghỉ ngơi tại chỗ 5 phút, tổ tiếp tục đi, trong tầm mắt xuất hiện
một cây gỗ lớn, thân cây lớn mấy mét, gốc cây tỏa ra chi chít lá, từ xa
nhìn lại có cảm giác dữ tợn lạ kì, các cô vừa đi vào cánh rừng có tiếng
súng nổ đoàng một phát, một viên đạn, bí mật sắc bén xuyên qua mũ giáp
của Tào Tú hà, vài người vội vàng tìm chỗ ẩn nấp.
Tào Tú hà nâng kính viễn vọng lên, từ phía rừng cây, cây cối che, cơ
bản không nhìn được bóng dáng Chu Tử Phong, Cố Lăng Vi giờ mới quan sát
đến cây gỗ lớn này, là một lá chắn thiến nhiên, nhưng rừng cây diện tích lớn thế này cũng thuận lợi cho tấn công hơn là phòng thủ, người tinh
thông tác chiến như Chu Tử Phong sao lại chọn nơi này.
Điền Hải Tân và Tào Tú Hà bàn bạc nhanh chóng đứng lên chia 24 người
làm bốn tổ nhỏ, theo hai hướng, Điều Hải Tân lấy loa kêu gọi đầu hàng:
"Chu Tử Phong, chúng tôi đã vây quanh rừng, anh chắp cánh cũng không
thoát được, chống cự vô ích... "
Vừa nói xong rừng cây bốn phía vang lên liên tiếp đoàng đoàng đoàng,
trong đêm tối đến ghê người, tiếp theo là một chuỗi tiếng súng, Tào Tú
Hà lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng nhảy lên vọt thẳng vào rừng cây bên
kia, trong rừng cây cảnh tượng vô cùng khủng khiếp, hai đội đi theo
hướng này ngoại trừ 2 người không sao còn lại đều bị Chu Tử Phong dùng
súng làm bị thương, nặng nhẹ không giống nhau, may mà không bị quá nguy
hiểm.
Tào Tú hà để Điền Hải Tân ở lại xử lý, mình mang theo Cố Lăng Vi và
các cô nhanh chóng ra cánh rừng, cấp tốc đi qua vách núi đen thì lại mất tung tích Chu Tử Phong lần nữa, Hà Hiểu Vân đến bên Cố Lăng Vi thấp
giọng: "Bên kia là biên giới Myanmar, Chu Tử Phong không phải muốn trốn
sang Myanmar chứ "
Cố Lăng Vi không nói gì, Myanmar, không phải là nơi Chu Tử Phong muốn dừng lại, nhưng hắn kinh doanh thuốc phiện nhiều năm như thế chắc ở
Myanmar cũng rành đường, đến Myanmar là hoàn toàn có thể, tuy không hẳn
là như thế nhưng Cố Lăng Vi vẫn nhẹ nhàng thở ra, dù cho anh tội ác tày
trời, nhưng cô vẫn không muốn tận mắt nhìn thấy Chu Tử Phong bị bắt hay
giết, điều đó cô không làm được.
Trời dần sáng, ba ngày ba đêm truy đuổi cuối cùng không thu hoạch
được gì, Chu Tử Phong lại mất tích, mười này sau theo tin tức chính xác
Chu Tử Phong thế nhưng lại không đi Myanmar, mà là quay về thành phố B, ở lại biệt thự lưng chừng núi của hắn, hành tung bị phát hiện nhưng cảnh
sát lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì biệt thự này xung
quanh được Chu Tử Phong chôn một lượng thuốc nổ lớn, đừng nói biệt thự
mà cả lưng chừng núi cũng không tránh khỏi.
Cảnh sát đã sơ tán người dân xung quanh, lúc Cố Lăng Vi đến, biệt thự bốn phía bị che phủ bởi súng, lên nòng, trận địa sẵn sàng, Điền Hải Tân lo lắng xoa tay, nhìn các cô tới thì vội vàng đi lên, thấp giọng trình
bày: "Biệt thự được chôn lượng thuốc nổ lớn, cụ thể bao nhiêu chúng tôi
không rõ cho nên đành phải yên lặng chờ, nhưng tôi nghĩ người duy nhất
có thể đến đó là đồng chí Cố Lăng Vi, tuy nguy hiểm nhưng vì nhân dân
phục vụ, tôi hi vọng đồng chí có thể thuyết phục Chu Tử Phong đầu hàng,
như vậy có ý nghĩa hơn, dù sao chúng ta cũng rõ ràng, vốn mười ngày
trước Chu Tử Phong không đi Myanmar mà trở về thành phố B cho thấy ở đây hắn còn vướng bận."
Nói tới đây anh ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Lăng Vi, mặt cô biến sắc, ngẩng đầu lên nói: "Được, tôi đi, nhưng các anh phải đồng
ý, nếu tôi không đáp ứng các anh không được tự ý hành động."
Điền Hải Tân gật đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: "Đồng chí Cố Lăng Vi, có lẽ
đối với cô Chu Tử Phong là thầy, là anh, nhưng cô phải biết hành vi của
hắn khiến rất nhiều người mất đi sinh mệnh quý giá, mất đi bao gia đình
tốt đep, tôi tin cô là một giải phóng quân, cô hiểu được rõ ràng. "
Cố Lăng Vi gật đầu, từ từ đi vào, phòng khách rộng lớn đầy ánh sáng
không một bóng người, bể cá lớn dưới ánh đèn càng thêm lấp lánh xinh
đẹp, bên trong vẫn là nhưng đàn cá đùa nghịch, vui vẻ vô cùng, phía sau
sân, bóng dáng Chu Tử Phong vẫn cao thẳng, giữa trời chiều, có một vẻ
hiu quạnh không nói nên lời.
Cố Lăng Vi đẩy cửa, Chu Tử Phong phía sau quay người lại, tuy vừa
trải qua cuộc truy đuổi nhưng không hề chật vật, áo gió vàng nhạt vẫn
mặc trên người, anh tuấn lịch lãm, ánh mắt như tham lam nhìn cô, tình
cảm trước kia luôn giấu kín giờ bộc lộ không hề che giấu.
Anh nâng khóe miệng, lạnh nhạt cười, nụ cười này lại cực kì dịu dàng, như không hề quan tâm đến hoàn cảnh lúc này, trong đầu cô rối loạn cực
điểm, cô không biết mình phải nói gì, bởi vì Cố Lăng Vi hiểu, cho dù Chu Tử Phong không chống cự, thì tội chết cũng không thể miễn, cô không
muốn nói những điều vô nghĩa đó.
Trời đầu đông, phía sau biệt thự, vách núi đá đen thăm thẳm, một trận gió thoáng qua, Cố Lăng Vi bỗng nhiên cảm thấy lạnh thấu xương.
"Vì sao lại về, em biết với năng lực của anh không có nơi nào là không sống tốt. "
Chu Tử Phong nở nụ cười: "Cho dù thế giới rộng lớn, nhưng anh một
mình thì có ý nghĩa gì, Vi Vi, có thể lại gặp em, anh thật sự rất vui."
Cố Lăng Vi bình tĩnh nhìn anh: "Ở vùng rừng núi anh nương tay, vì sao?"
Chu Tử Phong gật đầu: "Tuy anh dạy em rất nhiều nhưng chúng ta vẫn
chưa luyện cùng nhau, lần này thầy làm khảo hạch cuối cùng cho học trò,
Vi VI, em đủ tư cách, em hoàn thành giấc mộng của em, em giờ đã trở
thành một người lính chân chính, mà anh người thầy này cũng nên lui về
rồi. "
Nói xong ánh mắt anh dịu dàng đi: "Còn nhớ không, lần trước ở Thịnh
thế hoa đình chúng ta đã nói, em thích nhất là Athena, thực ra trong
lòng anh em vẫn luôn là hóa thân của Athena, Ares mở hòm, sự hắc ám và
hủy diệt bay ra, nhưng cuối cùng, nhờ có em, vẫn luôn đốt lên ánh sáng
trong thế giới của anh. "
Nói xong anh chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Gặp lại, Athena của anh..."
Cố Lăng Vi chưa kịp hồi phục tinh thần, đã nghe một tiếng súng nặng
nề vang lên, dòng máu ấm áp phun trào, Chu Tử Phong lao nhanh về sau hai ước, dùng sức lực cuối cùng thả người xuống vách núi đen, lúc Cố Lăng
Vi phản ứng lại đã chậm một bước
"Anh... "
Cố Lăng Vi hét lớn, đáp lại cô chỉ có tiếng gió thổi vù, hóa ra đều
là kế hoạch của anh, hóa ra anh về là để chết trước mặt cô, nước mắt
nghẹn ngào, một vòng ôm ấm áp ôm cô vào ngực, hơi thở quen thuộc nháy
mắt vây quanh
"Vi Vi chúng ta về nhà.... "
-----------
_Toàn văn hoàn_